Trình Khải từ từ mở mắt ra, ngáp một cái thật dài, sau khi tỉnh táo lại mới nhớ ra bản thân mình đang ở trên xe chồng sắp cưới của đàn chị.
Sao mà anh ấy lại ngủ quên được vậy nhỉ?
Lúc này xe đang đậu dưới lầu ký túc xá nữ, Tô Cận Trạch thấy cuối cùng Trình Khải cũng đã dậy thì cười trêu: “Bảo cậu chăm sóc Tiểu Nhiễm, vậy mà chính cậu lại ngủ quên ngon lành trên đường đi, vẫn phải làm phiền tôi tới thay cậu…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Khải cảm thấy vô cùng xấu hổ, hoàn toàn không nghe ra lời ám chỉ của Tô Cận Trạch.
Anh ấy nhìn về phía Tống Nhiễm: “Xin lỗi, anh cũng không biết sao lại ngủ quên mất, cơ thể của Tiểu Nhiễm còn khó chịu không?”
Vành mắt Tống Nhiễm ửng hồng, cả người tỏa ra sự yếu đuối mềm mại dễ bắt nạt, cô lắc đầu: “Không khó chịu nữa rồi.”
“Vậy hôm nay thực sự làm phiền anh quá rồi.” Sau khi Trình Khải xuống xe bèn mở cửa xe rồi đỡ Tống Nhiễm xuống. Anh ấy vẫn ngây ngô nói lời cảm ơn với Tô Cận Trạch mà hoàn toàn không nhận ra ánh mắt Tô Cận Trạch nhìn bạn gái anh ấy như hổ báo, càng không cần phải nhắc tới chuyện tên cầm thú này còn nhiệt tình giúp anh ấy tưới tinh dịch cho bạn gái.
Tống Nhiễm thấy Trình Khải như vậy thì trong lòng tràn ngập thất vọng và tuyệt vọng, sao cô lại có thể mơ tưởng người bạn trai như vậy sẽ có thể bảo vệ cô chứ, hơn nữa chính cô cũng có lỗi với Trình Khải.
Nghĩ tới đây, Tống Nhiễm cũng không muốn nói thêm gì với Trình Khải, hơn nữa ánh mắt cảnh cáo vừa nãy của Tô Cận Trạch khiến cô cũng không dám đi riêng tới nơi khác với Trình Khải trước mặt Tô Cận Trạch.
Sau khi trở lại lầu ký túc xá, bạn cùng phòng kiêm bạn thân Trần Tuyết Kỳ lại cảm thấy Tống Nhiễm có gì đó không ổn. Bị tra khảo săm soi nên vành mắt Tống Nhiễm hơi ửng đỏ, thế nhưng cô cũng không dám nói chuyện này cho Trần Tuyết Kỳ mà chỉ nói qua loa vài câu rồi bò lên giường, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa nghĩ tới ba ngày nữa cô phải đi thử váy cưới với đàn chị, bản thân cũng muốn thử váy cưới thì Tống Nhiễm lại gặp ác mộng. Tên cầm thú trong mơ lịch sự nghiêm túc nhưng phía dưới quần tây lại nhô ra một cây gậy thịt dữ tợn cắm vào bên trong cô. Cô như thể món đồ chơi riêng của chú rể trong hôn lễ, chỉ biết quỳ rạp trên mặt đất rồi chổng mông lên như một con chó dâm đãng. Khi cô dâu chú rể bước tới mời rượu thì cô mới căng thẳng vội vàng rời khỏi hung khí của chú rể, những người khác vẫn nói cười bình thường như thể sự hiện hữu của cô là chuyện rất đương nhiên.
Thậm chí đàn chị còn cho cô một bao lì xì, khen cô biểu hiện rất tốt trong đám cưới.
“A… đừng, anh rể, bươm bướm kẹp không nổi nữa rồi…”
Tống Nhiễm thở hổn hển tỉnh lại, nơi cô bé lại ướt nhẹp, vừa trống rỗng vừa ngứa. Nhớ tới cảnh tượng dâm đãng trong mơ, đầu ti cô bắt đầu dựng đứng lên, khát vọng bị môi lưỡi lưu manh của người đàn ông liếm láp vỗ về.
Bị chồng sắp cưới của đàn chị chơi thật sự rất sướng, cây gậy của anh ta vừa lớn vừa thô. Mỗi lần đâm vào lại vừa cứng vừa nóng, liên tục ma sát hạt đậu và tường thịt mềm mại, cậu nhóc phía dưới của anh ta cũng nhiều lần kích thích hột le, mỗi lần đều khiến cho cô bé của cô phun nước. Cô rất thích bị chồng sắp cưới của đàn chị đối xử thô bạo như vậy.
Nếu là bạn trai của mình… nghĩ đến dáng vẻ ngây ngốc kia của Trình Khải, Tống Nhiễm lại không nhịn được bắt đầu ghét bỏ.
Tống Nhiễm giật mình trước tư tưởng vừa mới xuất hiện của bản thân, bật dậy khỏi giường. Trời ạ, cô đang nghĩ gì vậy chứ?
Rõ ràng là cơ thể trong sạch của cô đã bị người đàn ông khác vấy bẩn, là cô có lỗi với Trình Khải, thế nhưng cô lại nhớ nhung sự vui sướng lúc bị chồng sắp cưới của đàn chị chịch mạnh mẽ, lại còn so sánh Trình Khải với anh ta.
Trong đầu Tống Nhiễm nhớ tới lời Tô Cận Trạch.
"Con đĩ nhỏ, âm hộ mềm mại của em bị dương vật lớn của anh rể phá trinh rồi. Sau này nếu như mỗi ngày em không được dương vật lớn của anh rể đâm vào thì cơ thể sẽ ngứa ngáy, âm hộ sẽ trống rỗng, vú cũng sẽ trở nên dâm đãng. . ."
Hình như cơ thể cô thực sự bị chồng sắp cưới của đàn chị phá huỷ rồi, bây giờ chỉ mới một đêm không bị chơi đã sắp không chịu nổi rồi.
Tống Nhiễm không nhịn được khẽ bật khóc, tiếng khóc đánh thức Trần Tuyết Kỳ. Trần Tuyết Kỳ vội vàng chạy tới hỏi thăm, Tống Nhiễm không dám nói thật, chỉ có thể mơ hồ nói rằng nơi riêng tư của bản thân có chút vấn đề nhưng lại ngại đi bệnh viện khám.
Không ngờ Trần Tuyết Kỳ vừa nghe thì lập tức giới thiệu cho cô một bác sĩ trong trường học.
“Bác sĩ trường học này là sinh viên giỏi nhất đấy, vừa đẹp trai vừa dịu dàng. Tháng trước phía dưới của tớ cũng bị nổi mụn, may mà có bác sĩ này trị khỏi đó!”
Bình thường bác sĩ trường học đều chỉ có tiếng mà không có miếng, chẳng mấy ai tới khám. Thế nhưng thấy Trần Tuyết Kỳ quảng cáo nhiệt tình như vậy, Tống Nhiễm cũng bắt đầu lung lay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...