Đột nhiên thấy cảnh tượng kích thích như vậy, trong lòng Tống Nhiễm vừa kinh hãi vừa bất đắc dĩ, song lỗ nhỏ lại không thể kiểm soát được, nó không ngừng co giật và tiết ra toàn bộ tinh dịch.
Gương mặt đàn chị lập tức be bét dính nhớp. Trong lúc mơ ngủ, Từ Thiến không thoải mái nói mớ một tiếng rồi lại tiếp tục xoay người ngủ, khắp gối đều là tinh dịch trắng đục và nước dâm bị mặt cô ấy cọ lên.
Tô Cận Trạch cong khóe môi, nắm lấy hai đùi đẹp đẽ của Tống Nhiễm lắc lư mấy cái như sợ chưa đủ: “Tiểu hết chưa? Bé đĩ, đây chính là đàn chị đối xử tốt với em nhất đấy, em không thể giấu tinh dịch chồng tương lai của cô ấy mà không nỡ bắn cho cô ấy được!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy lời này, Tống Nhiễm vừa xấu hổ vừa giận dữ, cảm giác tội lỗi và căng thẳng tột độ khiến cô ngất đi.
…
Sáng sớm hôm sau, sau khi Từ Thiến tỉnh lại bỗng phát hiện trên mặt dính dáp, cô ấy rửa mặt xong cảm thấy làn da bỗng dưng lại đẹp lên.
“Chồng ơi, thứ trên mặt em là gì vậy? Có phải anh bôi cho em không?”
Từ Thiến đi vào phòng khách, hỏi Tô Cận Trạch vừa tập thể dục buổi sáng trở về và đang ngồi uống cà phê.
Khóe môi Tô Cận Trạch nở một nụ cười không rõ là ý gì: “À, không phải anh đâu mà là đàn em của em đấy, cô ấy nói mỹ phẩm dưỡng da đó không tệ nên thoa lên cho em!”
“Thì ra là Tiểu Nhiễm.” Từ Thiến vui vẻ xoa mặt: “Em ấy mà có đồ gì tốt thì chẳng bao giờ giấu cả!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy đi vào phòng bếp: “Khó khăn lắm Tiểu Nhiễm mới tới làm khách, em phải làm một bữa sáng phong phú cho Tiểu Nhiễm mới được. Anh đi gọi Tiểu Nhiễm dậy đi, với cả pha cốc cà phê cho em ấy nữa!”
Tô Cận Trạch mỉm cười lên lầu: “Được.”
Tống Nhiễm khóa trái cửa phòng ngủ, cô đang khóc lóc ngâm mình trong nước ấm ở bồn tắm và cầm khăn lông rửa sạch thân thể mình. Dòng nước ấm áp lướt qua trên người, Tống Nhiễm nhìn ánh đèn sáng ngời trên đỉnh đầu, từng cảnh tượng tối hôm qua hiện lên trong đầu giống như nằm mơ vậy.
Cô bị chồng sắp cưới của đàn chị cưỡng hiếp kịch liệt như vậy, còn chủ động lắc mông lấy lòng anh ta, cuối cùng phun hết nước dâm và tinh dịch lên mặt đàn chị.
Cho tới bây giờ, lớp thịt trong bé mèo của cô đều đã sưng đỏ và lật ra ngoài, ngay cả môi âm hộ nhô lên như màn thầu ở ngoài cùng cũng bị dương vật thọc vào rút ra đến đỏ ửng. Hai tay Tống Nhiễm nhục nhã xoa bầu vú lớn của mình song chẳng xóa được dấu vết mập mờ trên đó do môi lưỡi nóng rực của người đàn ông liếm ra.
Cô thật dơ bẩn, cô là con ả lẳng lơ không biết xấu hổ ăn vụng chồng chưa cưới của đàn chị!
Tống Nhiễm khổ sở khóc thút thít, muốn tắm rửa mình cho sạch sẽ rồi nhanh chóng rời khỏi nhà đàn chị, quên hết một đêm ác mộng này, về sau cô sẽ không bao giờ ngủ lại ở chỗ này nữa.
Đắm chìm trong bi thương do cơ thể mất đi sự thuần khiết, Tống Nhiễm hoàn toàn không chú ý tới bên ngoài có người vào. Mãi đến lúc cửa phòng tắm bị mở ra, một người đàn ông cao lớn xông vào, Tống Nhiễm mới giật mình hoảng hốt ngẩng đầu, đôi tay vội vàng che lấy thân thể của mình: “Anh, anh mau đi ra…”
Đôi tay mảnh khảnh ấy của cô gái hoàn toàn không che được hai bầu vú lẳng lơ, thậm chí bởi vì tư thế này còn ép hai vú vốn đã cám dỗ có thêm khe rãnh càng quyến rũ hơn, người đàn ông trông thấy, dục vọng liền vọt lên não.
Đôi mắt Tô Cận Trạch như sói, dòng suy nghĩ tục tĩu lại lướt qua đầu anh ta một lần nữa khi ngắm nhìn cơ thể ngâm trong nước ấm ngày càng ngây thơ của Tống Nhiễm, bấy giờ mới thong thả mở miệng: “Cơ thể của Tiểu Nhiễm thật đúng là báu vật thế gian!”
Trước mặt người đàn ông đã cưỡng hiếp mình hết lần này đến lần khác, Tống Nhiễm run bần bật, hai chân luống cuống kẹp chặt bướm nhỏ bị làm nhục: “Cầu xin anh, đừng làm nhục tôi như vậy nữa, ngày hôm qua anh đã đồng ý với tôi sẽ sống thật tốt với đàn chị rồi mà!”
Tống Nhiễm cực kỳ bất lực, hiện tại cô kêu trời không được gọi đất không xong, chỉ có thể thầm cầu nguyện là đánh thức được lương tâm của Tô Cận Trạch: “Đàn chị còn ở trong nhà, chị ấy sẽ lập tức tới đây đấy…”
“Đồ ngốc, chính đàn chị của em bảo anh gọi em dậy đấy.” Cả người Tô Cận Trạch nóng lên, đàn em nhỏ nhắn ngây thơ càng bất lực tội nghiệp thì ham muốn làm tình của anh ta càng dâng cao: “Xem ra Tiểu Nhiễm muốn rửa sạch con bướm lẳng lơ của mình…”
Người đàn ông bước từng bước tới, trên mặt nở nụ cười càn rỡ: “Nhưng cô bé bị đâm vào sâu quá, thôi thì để thằng em to bự này của anh rể vất vả chút vậy, lại đâm vào giúp Tiểu Nhiễm rửa sạch nhé!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...