5
Từ ngày Thất Thất phải ở lại bệnh viện, hầu như ngày nào sau tan sở tôi cũng vội vã đến gặp nó, nhưng tôi hiếm khi nhìn thấy Lục Dĩ Hàng.
Tôi tình cờ hỏi cô y tá “Bác sĩ Lục đâu? “
Y tá trả lời “Nhà bác sĩ Lục có chuyện, thời gian này không thể đến đây, nhưng anh ấy đã giải thích tình hình Thất Thất cho bác sĩ Dương, nhờ anh ấy quan tâm đến Thất Thất rồi, cô đừng lo lắng.
“
Tôi lơ đãng “Ồ.
”
Chi phí nằm viện của Thất Thất như đốt tiền, hàng ngày tiền viện phí, tiền điều dưỡng, tiền vệ sinh, tiền chích nước, chích thuốc cộng lại ít nhất cũng phải hơn 300 tệ.
Tôi thực sự không kham nổi nên nửa tháng sau tôi đã đưa Thất Thất về nhà tự lo liệu.
Tôi chỉ cần đưa Thất Thất đi truyền nước vào ngày hôm sau, cho đến khi Thất Thất hồi phục hoàn toàn, trong khoảng thời gian đó tôi chưa từng nhìn thấy Lục Dĩ Hàng.
Tôi nhận ra rằng tôi luôn nghĩ về anh ta.
Ôi chết tiệt, tôi xong đời rồi!
Từ đó, cuộc sống của tôi và Thất Thất trở nên như này…
“Thất Thất con có cảm thấy khó chịu không?” “Meo” vẻ mặt hờ hững
“Gần đây con có vẻ rụng nhiều lông, chúng ta đi khám nhé? “
“Meo! ” vẻ mặt hung dữ.
“Mẹ không phải là chỉ đang bàn bạc với con thôi sao, nếu không, con giả bộ đau bụng đi?”
“Meo meo …! Móng vuốt xin phục vụ bạn!
“Đừng đi, đừng đi mà! Thái độ của con kiểu gì đấy! Phạt con hôm nay không có đồ hộp!”
“Meo meo ~” Vẻ mặt lấy lòng.
Tôi mở lon và lắc trước mặt nó “Chậc chậc, thơm quá! “.