Tôi Bẻ Cong Nam Chính Truyện Quyền Mưu


Hôm nay là yến tiệc thôi nôi, Thẩm Hòa đã thức dậy từ rất sớm.
Sau khi mấy người Liên Kiều bế cậu từ trong chăn ra thì bắt đầu cho cậu thử mấy bộ quần áo liên tiếp, cuối cùng chọn một bộ mới mà tiểu Thái tử vừa cho mang đến.
Còn chưa hết, Thẩm Hòa còn bị bắt đeo thêm khóa trường mệnh và các loại vòng vàng.
Thẩm Hòa chẳng khác nào búp bê cho người ta thích làm gì thì làm, mãi đến khi Liên Kiều chỉnh trang cho cậu xong thì mọi hào hứng của Thẩm Hòa với yến tiệc đã bay hết rồi, chỉ còn muốn ngủ thôi.
Nói là làm, trên cỗ xe ngựa lắc lư từ Đông cung đến phủ Quốc công, Thẩm Hòa bị lắc lư đến nỗi ngủ luôn trong lòng tiểu Thái tử.
Tiểu Thái tử thấy đứa bé ngủ đến nỗi mặt bị hằn một mảng đỏ ửng, mãi đến khi xuống xe vẫn không nỡ gọi dậy.
Hắn nhẹ nhàng nâng đứa bé trong tay lên, cho đầu bé dựa vào vai mình rồi đặt một tay bé lên cổ, xong xuôi mới thong thả xuống xe.
Trung Hồng cẩn thận đứng một bên đỡ tiểu Thái tử.

Vốn dĩ hắn định đến bế tiểu công tử, nào ngờ điện hạ lại muốn đích thân bế.
Khách khứa ra vào nhà họ Thẩm đông như trẩy hội.

Các vị khách được người làm trong phủ lần lượt dẫn đến chỗ ngồi, người người thấp giọng trò chuyện với nhau.

Đến khi Thái tử giá lâm, tiếng xì xầm mới ngừng lại, mọi người quay ra hành lễ với thiếu niên.
Hôm nay vốn có rất nhiều người đến để xem mặt vị tiểu công tử nhà họ Thẩm nọ, cũng để được nhìn thấy Thái tử một lần.
Đứa con cả nhà họ Thẩm vừa sinh ra đã bị đưa vào Đông cung, cho Thái tử nhỏ tuổi nuôi nấng.

Cho dù là người nhà họ Thẩm nhìn thấy đứa con này cũng phải cúi đầu hành lễ vì Thái tử, chuyện như vậy trước nay ở kinh đô chưa ai từng thấy.
Khách khứa cẩn thận đánh giá.

Một thiếu niên áo gấm đen huyền thêu chỉ vàng bế một đứa bé trong tay.

Đứa bé cũng mặc áo gấm màu đen cùng loại, nghiêng đầu dựa vào vai tiểu Thái tử, dường như đã ngủ rồi, chỉ lộ ra một bên mặt trắng nõn mịn màng.
Tiểu Thái tử khí độ điềm tĩnh, cho miễn lễ xong vẫn chưa ngồi vào chỗ, mà ôm đứa bé ra sân sau phủ Quốc công.
Khách khứa hai mặt nhìn nhau.

Thấy Thích Chuyết Uẩn đi vào sân, lão Quốc công nở nụ cười: "Điện hạ, cứ giao đứa bé cho lão thần đi, thần cho người bế vào phòng ngủ ngay, hiện giờ bên ngoài ồn ào quá, chốc nữa đến lúc chọn đồ vật đoán tương lai lại bế ra sau cũng được."
Thích Chuyết Uẩn thấp giọng đồng ý: "Ừm, cứ để cô bế vậy.

Đổi tay sợ sẽ đánh thức đệ ấy."
Nuôi đứa bé được một năm, Thích Chuyết Uẩn cũng bỏ túi được chút ít kinh nghiệm.
Lão Quốc công không được ôm cháu, chỉ đành xoa tay đi theo bên cạnh Thái tử.

Thôi vậy, chờ cháu tỉnh dậy rồi bế cũng được.
Đợi đến khi đặt đứa bé ngủ say lên giường xong, ra khỏi phòng, lão Quốc công mới nói: "Điện hạ, chuyện Trịnh thị vô lễ mấy ngày trước, lão thần đã răn dạy cô ta..."
Thích Chuyết Uẩn ngắt lời: "Thẩm Hòa sống ở Đông cung rất tốt.

Hơn nữa Tuyên phi nương nương cũng muốn thường xuyên gặp cháu, ở Đông cung vẫn tiện hơn.

Chuyện này Thẩm đại nhân không cần nhắc lại nữa."
Ông thật sự không cam lòng, vẫn muốn thử lần nữa.

Tuy biết rằng tiểu Thái tử không chịu buông tay, nhưng đến lúc thật sự bị từ chối vẫn không khỏi thất vọng.

Đến cả Liễu Tuyên phi cũng bị kể vào.

Lão Quốc công càng thêm bực bội với đứa con láo toét kia của mình.
Đến cả Liễu Tuyên phi cũng đồng ý giúp tiểu Thái tử, để Thẩm Hòa thân là người nhà họ Thẩm cho người ngoài nuôi dạy, có thể thấy Liễu Tuyên phi bất mãn với gã em rể Thẩm Quốc công này đến nhường nào.

Lại nghĩ đến chuyện hậu trạch của Thẩm Quốc công, lão Quốc công không biết nói gì hơn.
Ngày trẻ ông và phu nhân cùng nhau chinh chiến, đóng giữ ở biên quan, không dạy dỗ con cái cẩn thận mới để nó trở thành loại người phong lưu vô dụng thế này.
Khi Thẩm Hòa tỉnh ngủ thì đã là hai tiếng đồng hồ* sau.
(*) Tác giả dùng cách tính thời gian hiện đại theo POV của em Hòa.

Cậu mở mắt nhìn màn giường xa lạ trên đầu, ngạc nhiên một lúc thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lúc này mới lồm cồm bò dậy.
Người hầu và ma ma trông cậu lập tức nở nụ cười: "Để tôi chuẩn bị cho tiểu công tử, cô mau đi bẩm báo cho đại nhân và điện hạ đi."
Thẩm Hòa chớp chớp mắt, bị ma ma bế lên lau mặt lau tay cho.
Lúc này cơn ngái ngủ mới bay đi, cậu tỉnh táo lại thì hưng phấn không thôi.
Hôm nay chính là tiệc thôi nôi của cậu!
Cũng là một cơ hội vô cùng tốt để ôm đùi nam chính!
Trời mới biết cậu đã nhịn bao lâu rồi, nhịn sắp chết tới nơi rồi!
Hôm nay nhất định phải làm nam chính ngạc nhiên mới được!
Ma ma vừa buông tay ra, Thẩm Hòa ngay lập tức nhấc hai cái chân củ khoai chạy ra ngoài.
Lúc bước qua bậc cửa có hơi khó khăn, nhưng không sao, chút xíu trở ngại này không thể ngăn được anh đâu!
Ma ma theo sát phía sau Thẩm Hòa, vô cùng cẩn thận.

Tiểu công tử này không thích được người ta bế, chỉ thích tự đi, tay chân linh hoạt không thua gì đại công tử lớn hơn nửa tuổi.
Thẩm Hòa bước qua khỏi bậc cửa, tung ta tung tăng chạy ra ngoài.

Chưa được mấy bước đã thấy tiểu Thái tử xuất hiện ở đầu bên kia hành lang.
Lão Quốc công đi đằng sau tiểu Thái tử, kêu với lại: "Tiểu Hòa chậm thôi, đừng chạy."
Thẩm Hòa toét miệng cười, nhào vào lòng tiểu Thái tử, để hắn quen tay mà bế mình lên.
Hắn chỉnh lại quần áo bị Thẩm Hòa làm nhăn khi ngủ, lại nhìn đầu tóc hơi rối của nhóc con, khóe môi hơi cong.
Thẩm Hòa muốn nói gì đó, lại nghĩ phải chờ đến lúc chọn đồ vật đoán tương lai mới diễn được.

Nhịn muốn chết luôn à.
Tiểu Thái tử bế đứa bé đi đến phòng bên.

Trung Hồng bưng chè hạt sen do nhà bếp làm lên.


Do hôm nay còn phải ra ngoài gặp người khác, Trung Hồng không dám để cho nhóc tự ăn mà phải đút từng muỗng.
Vốn còn lo lắm tiểu công tử sẽ ầm ĩ lên chứ.

Chăm sóc đứa bé lâu như vậy, tính tình bé thế nào hắn hiểu rất rõ.

Tuy còn nhỏ nhưng lại là một chủ tử không thích mượn tay người khác, cái gì làm được đều muốn tự làm, tự thân vận động.
Nào ngờ hôm nay đứa bé lại nghe lời đến vậy.

Chỉ ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực tiểu Thái tử, hai tay giơ ra định tự cầm lấy muỗng nhưng thấy Trung Hồng không đưa cho thì cũng buông tay chờ được đút.
Thấy hai tay bé xoa lên bụng nhỏ tròn vo, Trung Hồng mới đút được nửa chén thì ngừng lại.

Thật ra Thẩm Hòa chưa đã thèm đâu, chè ngọt ăn ngon lắm.
Quản gia nhà họ Thẩm đi vào: "Điện hạ, Quốc công nói thời gian không còn sớm, mời ngài đưa tiểu công tử ra ngoài cho khách khứa được gặp mặt."
Thích Chuyết Uẩn cúi mặt lau vết bẩn còn dính bên miệng đưa bé: "Ừ."
Lại sờ sờ mái tóc cậu, hắn cũng tò mò, không biết hôm nay nhóc sẽ chọn món gì.
Lão Quốc công xuất thân võ tướng, còn Thẩm Quốc công thì theo văn.
Khi Thẩm Hòa được đặt lên thảm nhung, thứ nằm gần cậu nhất chính là một cây trường thương gắn tua đỏ.

Đương nhiên chỉ là phiên bản thu nhỏ, một món đồ chơi dài bằng chiều cao của các bé mà thôi.
Bên kia thì có bút lông, nghiên mực.

Phía trước thì có vài thứ vụn vặt khác như ngọc bích, thỏi vàng nguyên bảo, bàn tính, cuộn tranh...
Thẩm Hòa đỡ chân, cố gắng chống đỡ thăng bằng nửa thân trên, nhìn qua nhìn lại muốn hoa cả mắt.
Một đám người vây xung quanh cậu, áo xống nhiều màu sặc sỡ chen nhau kín mít, Thẩm Hòa loay hoay tìm người.

Nam chính vừa thả cậu xuống đây xong không biết đứng ở đâu rồi.
Thẩm Hòa tìm mất một lúc mới thấy được vạt áo quen thuộc, ngẩng đầu trông thấy tiểu Thái tử.
Hắn không đứng cùng một chỗ với người phủ Thẩm Quốc công, cũng không đứng bên phía khách tiệc.

Khách khứa chen chúc, chỉ có chỗ gần Thái tử không có ai dám chen, chừa ra một khe hở nhỏ.


Còn có Trung Hồng hầu hạ sau lưng hắn.
Giữa tiếng xầm xì cười nói của khách khứa, tiểu Thái tử không hé một lời nào, chỉ yên lặng nhìn Thẩm Hòa, chờ xem bé nhặt lấy thứ mình thích.
Thẩm Hòa chống tay bò dậy, cố gắng đứng vững trên thảm.

Có người trong đám đông kinh ngạc: "Ấy, tiểu công tử đã biết đi rồi à?"
"Định lấy cái gì đây nhỉ?"
Hai bên thảm đều chật ních người, Thẩm Hòa không đi vòng qua nổi.

Cậu chỉ có thể khó khăn nhấc từng bước nhỏ, lững thững tránh qua đồng đồ vật trên mặt đất mà bước đi.
Đi qua bút mực giấy nghiên, cũng đi qua đao thương giáo kiếm.
Đến đây lão Quốc công và lão phu nhân đều bối rối, nhịn không được nhỏ giọng: "Tiểu Hòa định lấy cái gì đó?"
Phía trước chỉ có chút vàng bạc tầm thường thôi.

Biết thế đã không đặt mấy thứ này vào.
Tuy rằng không nhất định nhặt được thứ gì thì thật sự phải sống y như vậy, nhưng người lớn nhà ai không muốn thấy con cháu lớn lên nổi trội, có thành tựu chứ?
Thế nhưng cục bông nhỏ vẫn bỏ qua hết thảy mà đi về phía trước.

Cuối cùng cũng đi qua hết đống đồ trên mặt đất, không cần phải cẩn thận lắc lư nữa.
Cậu ngửa đầu, ôm chặt lấy chân tiểu Thái tử.
Khuôn mặt bánh bao trắng mịn nở nụ cười, hai mắt đen láy to tròn cong lên, phát ra giọng nói còn ngọng nghịu: "Ca ca!"
Tiểu Thái tử cúi đầu.

Gương mặt non trẻ của thiếu niên chứa đầy kinh ngạc.
Cơ thể ấm áp của đứa bé kề sát vào người hắn.
Đứa bé này bỏ qua đủ thứ đồ mới lạ hiếm có, mục đích vô cùng rõ ràng, thẳng tiến về phía tiểu Thái tử.

Sau đó mở miệng nói ra câu nói đầu tiên.
Đám đông im lặng.
Tất cả thấy cảnh tượng này đều hết sức kinh ngạc.
Tiểu công tử nhà họ Thẩm, vậy mà lại ở bữa tiệc thôi nôi chọn đồ vật mà chọn được...!tiểu Thái tử?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận