Tôi Bẻ Cong Nam Chính Truyện Quyền Mưu

Kể từ khi Thẩm Hòa đến ở phủ Quốc công, hoa viên của phủ đã bị hai củ cải nhỏ là cậu và Thẩm Nghiên bao trọn.

Hoa hoa cỏ cỏ gì cũng phải chịu qua ít nhất một lần kiếp nạn.

Về điểm này thì có lẽ là được di truyền từ mẹ Thẩm, từ nhỏ Thẩm Hòa đã thích nghịch các loại hoa hòe cây cỏ, bà nội dưới quê trồng rau còn chừa ra một khoảnh đất nhỏ cho Thẩm Hòa làm vườn, thích trồng gì thì trồng đó.

Cuối cùng, cửa trước lẫn cửa sau căn nhà toàn là cây cỏ do Thẩm Hòa và mẹ bày ra.

Điểm khác biệt duy nhất chính là Thẩm Hòa chạm vào cây nào thì cây đó vẫn sống, còn mẹ Thẩm thì có bàn tay tử thần đụng đâu chết đó.

Chính bà cũng rất cạn lời.

Cũng chính bởi vì thế, trước khi lên 6 tuổi, Thẩm Hòa vẫn luôn tin chắc rằng mình là tiên hoa chuyển thế.

Mãi cho đến khi mẹ cho cậu biết, tiên hoa thật ra là con gái, còn cậu là con trai.

Thẩm Hòa tủi thân khóc mất hai ngày mới chấp nhận sự thật.

Bây giờ Thẩm Hòa nghiêm túc dạy dỗ hai bánh bao nhỏ làm thế nào để nhổ cỏ và cấy mầm.

Thẩm Hòa ngồi xổm một bên nhìn, sau đó giơ tay nắm một nắm đất.

Tối hôm qua trời vừa đổ mưa, bây giờ phần đất hơi khô có độ dẻo dai vừa phải.

Rất thích hợp để làm đất sét.

Thẩm đại công tử nặn nặn hai cái, ánh mắt sáng rực, kích động kêu lên: "A a! Nhìn!"

Thẩm tiểu công tử còn đang bận nhổ cỏ trồng cây, bàn tay mũm mĩm run run, nụ hoa gãy luôn.

Thẩm Hòa: "..."

Bàn tay này không đủ độ tỉ mỉ.

Là vấn đề của tay, không phải do cậu à nha.

Trong khi đó Thẩm Nghiên vẫn tích cực kêu gọi Thẩm Hòa: "Nè!"

Cánh tay mập mập cầm một cục đất, chỉ hận không thể trét lên mặt Thẩm Hòa.

Thẩm Hòa theo bản năng ngả ra sau, té cái bịch.

Liễu Tranh giật mình, mầm đậu nhỏ đã chuẩn bị tinh thần đi dỗ bé khóc nhè rồi.

Nào ngờ lại thấy bánh trôi nhỏ tự mình lăn một vòng, tự đưa tay từ từ bò dậy.

Bé con nghiêm túc quay lại trước mặt Thẩm Nghiên, hào hứng bốc lấy nắm đất từ tay nó.

Thẩm Nghiên thích thú cười không thôi, vui vẻ chia nắm đất cho Thẩm Hòa.

Thẩm Hòa bóp nhẹ mấy cái, mềm mềm, dưới ánh nắng còn hơi ấm, cũng khá hay ho à.

Thẩm Hòa tức khắc tham gia vào trò chơi đất sét, không hề cảm thấy gánh nặng tâm lý chút nào, thích thú cười hì hì với bánh trôi hàng thật giá thật là Thẩm Nghiên, nặn tới nặn lui, cuối cùng bày ra được một món thành phẩm đặt trên mặt đường lát sỏi.

Anh họ Liễu Tranh đứng một bên nhìn hai cục bông chơi nặn đất sét, không khỏi chấn động.

Công tử thế gia, sao lại có thể... như thế này?

Thẩm Hòa vừa quay lại thì thấy bộ mặt ghét bỏ của người ta.

Không chỉ có vậy, còn có một chút tò mò giấu dưới đáy mắt.

Thẩm Hòa nhe răng, bò dậy cầm một cục đất nhét vào tay anh họ.

Lại đây chơi đi.

Mới có tí tuổi thì làm bộ trưởng thành làm gì chứ, chơi đất sét cho vui!

Cái trò này đối với Liễu Tranh năm tuổi thì có hơi ấu trĩ, nhưng với học sinh cấp ba thì hay.

Liễu Tranh bị cảm giác trong tay làm giật mình.

Nhìn xuống cục đất trong tay.

Cục bông nhỏ không trây trét bùn bừa bãi mà đã cẩn thận vo gọn thành một viên vừa phải mới bỏ vào tay nhóc.

Bé anh họ theo bản năng bóp bóp.


Hơi mềm, thấy cũng hay hay...

Năm phút sau.

Ba bé bánh trôi gồm một dài hai ngắn tụ lại ngồi dưới đất, trước mặt bày một loạt "thành phẩm" đất sét.

Thẩm Hòa dù có nặn rất ra hình ra dạng, thì vẫn bị giới hạn bởi bàn tay quá béo quá nhỏ, không đủ tỉ mỉ, hiệu suất hoàn thành thấp.

Anh họ Liễu Tranh nhanh tay nhất.

Nhóc cứ như là bị đả thông hai mạch Nhâm Đốc, ngón tay nặn thoăn thoắt đủ loại hình dáng.

Hoa hoa cỏ cỏ, chim thú cá sâu, lát sau còn nặn là phòng ốc.

Thẩm Hòa bắt đầu ngẩn ngơ.

Khoan đã, năm tuổi mà nặn đất sét khéo tay vậy là hợp lí dữ chưa?

Anh họ chơi biết vui, cắm đầu nghiêm túc nặn hình mới.

Thẩm Hòa nhìn đống thành phẩm chim cá phiên bản nhi đồng của mình mà bi phẫn.

Đáng giận, đường đường là học sinh 18 tuổi.

Lòng hiếu thắng của Thẩm Hòa bị khơi mào, cũng cắm đầu nặn nặn.

Cuối cùng đành từ bỏ.

Thôi, 18 tuổi gì chứ, giờ cậu chỉ là một thằng nhóc một tuổi thôi mà.

Thẩm Hòa mặt dày nghĩ vậy.

Còn Thẩm Nghiên ở bên kia không hề chú ý đến "cuộc chiến" thầm lặng khơi mào rồi nhanh chóng lụi tàn trong lòng Thẩm Hòa.

Bé lẳng lặng chơi rất vui.

Nhưng không cẩn thận lắm, làm quần áo dính đầy bùn đất.

Thẩm Hòa thấy nhóc con không bỏ đất vào miệng ăn là tốt lắm rồi.

Nửa canh giờ sau.

Các trưởng bối trò chuyện xong thì đến tìm đám trẻ nhà mình, định bụng xem thử chúng chơi với nhau thế nào.

Họ được người hầu dẫn đường đi đến hoa viên.

Nhìn thấy ba cục đất ngồi giữa đường, tất cả rơi vào trầm mặc.

Liễu thiếu phu nhân bỗng thấy khó thở.

Bà vội vã chạy tới: "Tranh Nhi!"

Anh họ thoát khỏi niềm vui chơi đất sét, xấu hổ quay đầu nhìn mẹ mình.

Liễu thiếu phu nhân ra chiều trách cứ: "Con thật là, sao lại để cho em chơi trò bẩn như vậy hả? Nhìn xem mấy đứa dơ bẩn thành cái gì rồi?"

Liễu thiếu phu nhân vừa nói vừa dùng khăn tay lau tay cho nhóc.

Liễu Tranh dù sao cũng đã là một công tử nhỏ, mới năm tuổi đã rất ra dáng, dù có ngồi dưới đất chơi đất sét cả nửa canh giờ cũng không làm bẩn mình lắm, chỉ có bàn tay và ống tay áo dính bùn thôi.

Chỉ có hai đứa bé là thật sự biến thành yêu quái bùn.

Nguyên phần đất bên cạnh đường lát đá bị ba đứa đào ra một cái hố to.

Thẩm Hòa vô cùng xấu hổ, lặng lẽ đẩy hết đám thành phẩm của mình xuống hố.

Ngại quá ngại quá, chơi xong rồi thì trả lại nè.

Lão Quốc công còn chưa nói gì thì Liễu Thị lang đã cười rộ lên: "Tiểu Hòa thật là giống y đúc mẹ nó lúc nhỏ ha ha. Tần Huệ, trẻ con ngây thơ là chuyện tốt, đừng trách móc Tranh Nhi quá lời, cứ để thằng bé chơi đi."

Trong mắt ông tràn đầy hoài niệm. Ánh mắt nhìn Thẩm Hòa càng dịu dàng hơn, tựa như đang xuyên qua bé mà nhìn đứa con gái nhỏ từng rất thích vui đùa của mình vậy.

Liễu thiếu phu nhân nghe vậy thở dài: "Dạ."

Liễu Tranh tranh thủ chạy đến gần mẹ mình, chớp chớp mắt.

Thoắt cái lại biến thành bộ dáng người lớn điềm tĩnh như lúc trước.


Liên Kiều và ma ma cúi xuống, mỗi người bế một nhóc con vào lòng. Hà Lăng vừa cười vừa lau mặt và tay cho chúng.

Ma ma nói: "Liễu tiểu công tử khéo tay lắm đó ạ, đại nhân nhìn xem, mấy cái tượng đất sét này, bọn nô tỳ chẳng có ai làm được như vậy đâu."

Liễu Thị lang lại khen: "Đúng là rất đẹp, lão phu cũng nặn không được. Tranh Nhi khéo tay như vậy, đúng là đứa trẻ thông minh nhạy bén."

Lão Quốc công và phu nhân cũng luôn miệng khen, thậm chí lão phu nhân cũng không ngại Thẩm Hòa người dính đầy bùn đất mà vẫy tay gọi bé con đến ôm vào lòng, lau sạch bùn đất dính trên mặt bé: "Tiểu Hòa hiếu động mà."

Bà lại vẫy tay với ma ma: "Mang Tiểu Nghiên tới đây ta xem."

Sau lại cười rộ lên, nhéo mặt cả hai đứa rồi đưa cho người hầu, xua tay: "Ôi trời trông bộ dạng cả hai đứa này, mau đi tắm rửa cho chúng đi."

Thẩm Hòa còn được thể lấn tới, trước khi bị bế đi thì rướn người lên hôn má lão phu nhân một cái.

Bà nội lòng vui như tết.

Xong xuôi Thẩm Hòa vẫn không quên đồng bọn nhỏ của mình, vặn vẹo trong tay Liên Kiều cố với tay về phía Liễu Tranh và kêu: "Ca ca!"

Nhóc con nhìn Liễu thiếu phu nhân, rồi lại nhìn cục bông nhỏ đang tích cực kêu gọi.

Liễu thiếu phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu: "Con cũng đi tắm chung với em họ đi."

Thẩm Hòa lại giãy nãy chỉ xuống mặt đất, há miệng nhe răng mà kêu: "A a! A!"

Giọng bé con nghe vô cùng gấp gáp.

Đừng mà, khó khăn lắm mới nặn được cả căn phòng.

Mấy cái khác quăng xuống lấp hố cũng được, nhưng nguyên căn phòng này khó nặn lắm á, phải mang đi theo!

Hà Lăng lập tức hiểu ý bé, ngồi xuống cẩn thận dùng khăn cầm mô hình phòng ở bằng đất lên.

Liễu Tranh đã nhìn mô hình đó một lúc lâu, không dám mở miệng nói mình muốn.

Thấy Hà Lăng cầm lên thì tầm mắt cũng dịch chuyển theo.

Nhóc mím môi, chân đi theo ma ma nhưng vẫn ngoái đầu nhìn mô hình do mình nặn và nhóc em họ.

Nhóc lại nghĩ thầm, thôi thì cho đệ ấy cũng được.

Dù sao mẹ cũng không cho mình mang về phủ đâu.

Thẩm Hòa lúc này lại không biết người ta đau lòng thế nào đâu.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay hết quần áo trong ngoài, khi Thẩm Hòa lại được bế ra ngoài lần nữa thì đã là một cục bông trắng tinh sạch thơm rồi.

Khuỷu tay của cậu còn chưa được chạm nước, ma ma mặc quần áo cho cậu rất cẩn thận, Hà Lăng còn không yên tâm, phải bôi thuốc thêm lần nữa.

Cơ mà sờ vào thì thấy vết thương đã kết vảy rồi, không cần thuốc thì mấy ngày nữa cũng tróc ra thôi, không cần phải lo.

Sau khi tắm xong, Liễu Tranh cũng được thay quần áo mới.

Thẩm Hòa khó khăn trình bày với Liên Kiều bằng đủ cách, cuối cùng cuxnglaays được mô hình căn phòng kia cho Liễu Tranh.

Liễu Tranh vừa mừng vừa tiếc nuối: "Không được, mẹ ta sẽ không vui đâu. Tặng cho đệ luôn đó."

Thẩm Hòa: "?" Này thì có gì mà vui với không vui ta?

Thế nhưng nhìn bộ dáng u sầu của nhóc con này, Thẩm Hòa cũng ngoan ngoãn không nói gì thêm.

Liên Kiều cũng không biết tiểu công tử nghe hiểu hay không, nhưng thấy biểu cảm của nhóc anh họ thì bèn nhẹ nhàng lên tiếng: "Hay là Liễu công tử tạm thời để nó lại chỗ của tiểu công tử nhé? Chờ tiểu công tử lớn lên, nô tỳ sẽ nói lại với tiểu công tử chuyện này. Nếu ngài muốn lấy lại thì sau này nói với tiểu công tử là được, chắc chắn tiểu công tử sẽ giữ gìn cẩn thận cho ngài."

Liễu Tranh dường như không nghĩ đến cách này, ánh mắt mong chờ nhìn Liên Kiều: "Được ạ?"

Liên Kiều mỉm cười: "Đương nhiên là được, tiểu công tử giúp được ngài thì cũng vui mà."

Cô nắm lấy cánh tay nhỏ nhiều thịt của bé con rồi bế lên hỏi: "Đúng không tiểu công tử?"

Không biết đứa trẻ nghe có hiểu không hay là giả bộ hiểu.

Nhưng khuôn mặt nhỏ gật đầu đáp lại vô cùng nghiêm túc, giọng nói cũng mạnh mẽ: "Ưm!"

Liên Kiều bị chọc cười: "Ngài xem, tiểu công tử đã đồng ý rồi này."


Đôi mắt Liễu Tranh sáng lên, không giấu được vẻ hào hứng trên mặt, nắm lấy tay Thẩm Hòa: "Đa tạ đệ."

Nhìn thái độ trang trọng của nhóc, Liên Kiều không khỏi cảm thấy đáng yêu.

Thẩm Hòa cũng thấy anh họ vô cùng đáng yêu.

Cậu giơ đôi tay ngắn tũn ra ôm má nhóc, yên tâm đi, anh đây sẽ giúp nhóc giữ gìn cẩn thận.

Khi nào cần lấy lại thì anh đây chắc chắn sẽ trả về nguyên vẹn.

Sau đó Liễu Tranh vui vẻ đã được Liễu thiếu phu nhân đón đi.

Thẩm Hòa đi tìm lão phu nhân, chơi cùng ông bà nội một chút, ăn cơm chiều xong thì người của Đông cung tới để đón Thẩm Hòa trở về.

Tiểu Thái tử hôm nay cũng học tập tri thức vô cùng vất vả, nỗ lực trưởng thành từng ngày.

Hắn có không ít phụ tá ở Đông cung, nhưng trong đó có bao nhiêu người có lòng dạ khác thì không dám chắc, hắn chỉ có thể mau chóng trưởng thành, thì mới có thể khống chế được cục diện, không bị người ta lợi dụng nữa.

Nghe tin Thẩm Hòa đã trở lại, tiểu Thái tử mới buông bút, đứng dậy nói: "Ta đi xem đệ ấy một chút."

Tiểu thái giám lập tức thu dọn đồ đạc trên bàn.

Khi Thích Chuyết Uẩn đến, bé con đang ngồi trên giường con.

Cặp đào tròn vo quay ra cửa, hai cái tay nhỏ đang vịn mép bàn nhìn thứ gì đó vô cùng chăm chú.

Hắn đi tới bên giường, lúc này mới phát hiện thứ ấy là một... căn phòng màu nâu...?

Thích Chuyết Uẩn nhận ra đó là mô hình căn phòng được nặn bằng đất sét, trông rất khéo léo.

Người hầu trong phòng hành lễ với hắn xong, Liên Kiều mới giải thích: "Điện hạ, hôm nay tiểu công tử có gặp Liễu Thị lang và phu nhân, và một vị tiểu công tử nhà họ Liễu. Đây là mô hình đất sét của vị Liễu tiểu công tử ấy gửi nhờ ở chỗ tiểu công tử..."

Tuy nói là gửi nhờ Thẩm Hòa, nhưng bé con cũng chỉ mới một tuổi thôi, nói đúng ra là gửi nhờ cho mấy người Liên Kiều mới đúng.

Tiểu Thái tử cũng không so đo.

Hắn nhìn mô hình đất sét kia một lúc rồi giơ tay với Thẩm Hòa.

Cục bông nhỏ vừa nhìn thấy hắn đã vội quay ngoắt lại, nhìn hắn không rời mắt, đôi tay mũm mĩm giơ lên đòi bế.

Bé con reo lên: "Ca ca! Ca ca!"

Giọng nói như có mang theo hương sữa, làm dịu lòng người.

Giọng nói so với khi trước đã rõ ràng, rành mạch hơn nhiều.

Tiểu Thái tử cong mắt, ôm bé vào lòng: "Hôm nay Hòa Hòa đã gặp ông bà ngoại, có thấy vui không?"

Bé cũng không trả lời hắn được, chỉ có hai tay ôm lấy cổ hắn, cười hì hì không thôi.

Có vẻ là rất vui.

Tiểu Thái tử trải qua một ngày căng thẳng như được thả lỏng, bèn mang bé ra ngoài đi dạo một vòng.

Hắn thầm nghĩ, không lâu nữa là có thể dạy Hòa Hòa đọc sách, viết chữ rồi.

Đến lúc đó hắn sẽ sắp thêm một cái bàn nhỏ ngay trong thư phòng của mình để tiện dạy dỗ.

Tương lai Hòa Hòa nhất định sẽ là một thế gia công tử vô cùng thông minh ưu tú.

Sau khi đăng cơ, có lẽ Hòa Hòa sẽ trở thành Trạng Nguyên lang đầu tiên của hắn, sau đó sẽ là phụ tá đắc lực của hắn trong triều.

Hắn cảm thấy, trên đời này không còn ai đáng tin hơn đứa trẻ do chính mình nuôi lớn.

Thẩm Hòa đang dựa vào lồng ngực của nam chính bỗng nhiên cảm thấy sau lưng ớn lạnh.

... Chẳng lẽ mặc ít quần áo ư?

Chắc không phải đâu, đang mùa hè mà.

Chắc là do ra mồ hôi rồi bị gió thổi đây mà.

Thẩm Hòa tự tin gật đầu, nhất định là vậy rồi.

Vốn tưởng rằn sau khi đi dạo bồi dưỡng một lúc cùng nam chính xong thì sẽ được thả về.

Nào ngờ nam chính lại ôm cậu đến thư phòng luôn.

Trung Hồng mang một đĩa bánh mềm đến, đặt lên bàn.

Sau đó thắp đèn lên, thư phòng lập tức sáng trưng.

Tiểu Thái tử ôm bánh bao nhỏ trong lòng, lại cầm một quyển sách lên đọc.

Thẩm Hòa: "..."

Thẩm Hòa yên lặng đưa tay ra sờ một miếng bánh, lén lút liếc nhìn xung quanh rồi nhét vào miệng.

Đồng hành là việc cần thiết.


Nhưng còn kiến thức trước mặt này á?

Không nhìn đâu, nhìn xong tối nay lại gặp ác mộng mất.

Thẩm Hòa muốn đóng tròn vai "bạn học" này thì cần phải tạo chút cảm giác tồn tại.

Cậu tự ăn một cái bánh xong thì không quên giơ tay lên cho tiểu Thái tử một cái.

Tiểu Thái tử cũng rất phối hợp, thấy bé con đút cho ăn thì cúi đầu xuống cắn nửa cái bánh.

Hoàn toàn không thèm đụng tay.

Thẩm Hòa: "...?"

Ủa nam chính, sao lại không tự cầm ăn đi chứ?

Không thì cũng ăn một lần hết cái bánh luôn đi.

Nhưng không.

Thẩm Hòa thở dài trong lòng, nhớ tới lúc mình ôn thi đại học, cha mẹ Thẩm luôn túc trực bên cạnh.

Thôi được rồi, chăm sóc trẻ em đọc sách thì cũng nên phục vụ nhiều chút vậy.

Bé con cực khổ giơ tay thật cao thật lâu, chờ người ta nhai nuốt xong nửa cái bánh kia thì đưa nốt nửa cái còn lại đến bên miệng cho hắn.

Tay kia cũng không quên tự đút mình ăn.

Đút được vài miếng bánh, cánh tay mũm mĩm đã bắt đầu đau nhức rồi.

Còn phải làm nữa là thịt tay sẽ thành cơ bắp luôn mất.

Trên đỉnh đầu bỗng truyền tới tiếng cười nhẹ.

Như là ai đó không nhịn được cười vậy.

Thẩm Hòa nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Nhưng lúc này cả người đang bị Thích Chuyết Uẩn ôm ngang bụng bằng một tay, phải dùng hết sức bình sinh mới quay đầu nhìn cái người đang ôm mình được.

Rất nghiêm túc, vô cùng chăm chú, dường như chỉ lo học, hoàn toàn không để ý đến việc ngoài.

Là cậu nghe nhầm sao?

Thẩm Hòa lại nghi hoặc quay đầu.

Lần này bắt gặp khóe miệng tiểu Thái tử nhếch lên.

Ha!! Dám lừa con nít sao!

Thẩm Hòa vô cùng phẫn nộ!

Sau đó dứt khoát không đút nam chính ăn bánh nữa.

Bé con phồng má, khuôn mặt tròn vo càng thêm căng tròn, làm người ta muốn cắn thử một cái, hoặc là chọc thử xem khuôn mặt căng tròn như vậy có thể bị chọc cho bay hơi không.

Thẩm Hòa cắm cúi như chuột lang nhỏ, hai tay cầm hai miếng bánh, luân phiên cắn từng bên.

Cậu phẫn nộ ăn xong ba cái bánh thì đã no căng rồi.

Vốn dĩ cũng khẳng đói lắm, lúc trước khi về đã ăn cơm chiều ở phủ Quốc công rồi mà.

Tiểu Thái tử cúi đầu, lau đi vụn bánh dính trên mặt bé, bưng tới một ly nước: "Uống nước."

Một tay khác nâng cằm bé lên.

Thịt cằm mềm mại ấm áp.

Bé con ngoan ngoãn nhìn một cái rồi uống nước trong ly.

Ừng ực ừng ực.

Tiểu Thái tử sờ đầu bé, rồi lại nghiêm túc tiếp tục đọc sách.

Bé con lại bắt đầu dùng cái tay béo lấy bánh ngọt đưa đến bên miệng cho Thích Chuyết Uẩn.

Hắn cúi đầu, lần này vô cùng biết ý mà ngậm hết nguyên cái bánh, sau đó mới nhai rồi nuốt.

Bé con rất nỗ lực, trong đĩa còn bao nhiêu bánh thì đút hết cho tiểu Thái tử hết bấy nhiêu, muốn bản thân được ăn ngon ngủ kĩ thì phải cho người giám hộ ăn ngon ngủ kĩ đã.

Đút hết một đĩa bánh ngọt, bé con lại lần nữa yên tĩnh.

Chỉ dựa vào lồng ngực tiểu Thái tử, chơi với vạt áo của hắn, hoàn toàn không gây rối gì.

Qua nửa canh giờ, tiểu Thái tử cuối cùng cũng đọc xong sách, mới cúi đầu kiểm tra bé.

Lúc này bé con đã cuộn tròn trong ngực hắn, tay vẫn nắm vạt áo, nghiêng đầu vùi mặt, chỉ để lộ ra nửa bên mặt mềm như trứng, ngủ vô cùng say sưa.

E/N: Chap càng lúc càng dài TTvTT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận