TÔI LÀM GIÀU
TỪ BÁN THỨC ĂN TRÊN WECHAT
Tác giả: Tô Hương Lan Sắc
Editor: Autumnnolove
CHƯƠNG 50
Nhóm Dương Điềm cũng biết cô bé Tiểu Di này, nhưng cụ thể cô bé quen biết Hướng Vãn thế nào cũng nhờ Tiểu Di tự mình nói ra mới biết. Nghe nói học sinh trong trường bắt nạt cô bé bởi vì cô bé hơi tròn người, họ cảm thấy những học sinh đó chẳng có tố chất chút nào. Sau đó Tiểu Di nói rằng cô bé giảm béo thành công và qua đó khiến họ bị mất mặt, các cô ấy vừa cảm thấy sảng khoái vừa mừng thay cho Tiểu Di.
- Chờ sau khi em về nhà, những người quen của em chắc chắn cũng sẽ hú hồn chim én! - Tiểu Di cười nói.
Ở thành phố S, những người quen biết Tiểu Di đều biết hoàn cảnh gia đình cô bé. Không cần biết trong lòng họ đang nghĩ gì, nhưng sẽ không thể hiện ra ngoài mặt, càng không chủ động gây sự với cô bé. Song Tiểu Di tương đối nhạy cảm với cảm xúc của con người, tất nhiên cô bé nhận ra sự chán ghét không nói thẳng ra ở một số người. Tiểu Di đang ở độ tuổi lòng tự trọng mạnh mẽ nhất, lý luận trống rỗng của những kẻ tự cho là đúng kia không thích hợp với cô bé. Bây giờ cô bé đã gầy đi rồi, Hướng Vãn cũng chưa từng cố gắng lên mặt dạy dỗ cô bé chuyện gì.
Trong lúc các cô gái đang trò chuyện với nhau, chị Hồ chăm chú đánh giá chàng trai duy nhất ngồi trong phòng khách. Chị ta là nhân viên có thâm niên ở đài truyền hình, cho nên vẫn có một chút hiểu biết đối với các doanh nghiệp địa phương. Tập đoàn Tần thị là xí nghiệp hàng đầu thành phố H, tất nhiên chị ta cũng biết. Chẳng qua là vì Tần Sâm về nước chưa lâu, tính tình tương đối khiêm tốn, cho nên chị Hồ không dám xác định. Nhưng lúc anh ngước mắt nhìn sang, chị Hồ vẫn nhịn không được mà hỏi:
- Cậu có phải là chủ tịch của tập đoàn Tần thị không?
Ở đây toàn là người quen của Hướng Vãn, Tần Sâm cũng không làm cao, anh gật đầu thay cho câu trả lời.
Hiện tại chị Hồ đã sắp bước qua độ tuổi nghỉ hưu ở đài truyền hình, không phải chị ta muốn lợi dụng cơ hội này móc nối quan hệ với vị chủ tịch trước mắt để sự nghiệp của mình nở hoa lần nữa, nhưng trong lòng chị ta không khỏi khiếp sợ, khiếp sợ bởi vì Hướng Vãn có quan hệ với người này!
Chị Hồ nhịn không được mà bật thốt lên một tiếng, chị ta nghĩ rằng nếu để những đồng nghiệp làm ở đài truyền hình biết được bản thân họ đã bỏ lỡ điều gì e rằng chỉ có thể khóc thét thôi. Thực ra, theo đà nổi tiếng của Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh, đã có rất nhiều người ở đài truyền hình hối hận rồi. Nhất là những nhân viên làm việc ở bộ phận Hướng Vãn từng thực tập lúc trước, ước gì thời gian có thể xoay ngược, để họ có cơ hội tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Hướng Vãn thì bây giờ sẽ tiện hơn trong việc mua hàng từ Hướng Vãn đúng không.
Ở đây chỉ có mỗi Tần Sâm là người khác giới, những người khác không quá thân với anh cho nên không có gì để nói. Hướng Vãn sợ tiếp đón khách khứa không được chu đáo, vì vậy đã gửi tin nhắn bảo em trai về. Đổi lại là ba mẹ Hướng gọi, chưa chắc Hướng Dật ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng là lời của Hướng Vãn thì cậu ấy chắc chắn lập tức tung ta tung tăng chạy về. Hướng Dật trở về thì nhìn thấy Tần Sâm cũng đang ở đây, rất thân thiết sà vào bên cạnh anh và trò chuyện.
–Truyện chỉ được đăng tải ở Wattpad và WordPress của Autumnnolove, bản edit xuất hiện ở những nơi khác là tự ý sao chép–
Bầu không khí trong phòng khách càng lúc càng náo nhiệt, mùi hương trong phòng bếp càng lúc càng thơm toả ra bên ngoài. Khi mặt trời lặn hẳn, cuối cùng cũng bắt đầu vào bàn ăn cơm.
Trên chiếc bàn tròn lớn đặt trong phòng khách bày đầy thức ăn, có canh có thịt có rau. Tính đến khẩu vị của người trẻ tuổi hiện nay nên còn đặc biệt chuẩn bị thêm món rau trộn và món om xì dầu.
- Không có món gì đặc sắc cả, mọi người cứ chọn món mình thích mà ăn nhiều một chút - Sau khi tất cả mọi người đều đã ngồi vào bàn, mẹ Hướng khách sáo nói.
Bà chủ điểm chuyển phát nhanh hồ hởi nói:
- Bàn đồ ăn này còn thịnh soạn hơn cả bữa cơm giao thừa phải không mọi người?
- Sắc hương vị có đủ cả, tay nghề của chú đúng là số dzách! - Dương Điềm dựng ngón tay cái lên thả "like".
Sau đó mỗi người khen ngợi bàn tiệc một câu, ngay cả Tần Sâm cũng không ngoại lệ. Ba Hướng nghe xong những lời này thì rất cao hứng, vội vàng mời cả nhà ăn.
Ngồi bên trái Hướng Vãn là Dương Điềm, ngồi bên phải Hướng Vãn là Tần Sâm. Hướng Dật vốn dĩ muốn ngồi bên cạnh chị gái, cũng chỉ có thể ngồi ở vị trí gần nhất là bên cạnh Tần Sâm. Đây không phải là lần đầu tiên nhóm Dương Điềm tới nhà Hướng Vãn ăn cơm, hoàn toàn không cần mời mọc. Bà chủ điểm chuyển phát nhanh đã có mẹ Hướng tiếp chuyện rồi, vì vậy Hướng Vãn bèn quay đầu qua nói với Tần Sâm:
- Đừng ngại, ăn nhiều một chút.
- Được - Tần Sâm gật đầu, rồi duỗi tay gắp một miếng cá.
Trong lúc dùng bữa, không khí bàn ăn tương đối yên tĩnh, lâu lâu lại vang lên tiếng mẹ Hướng mời mọc mọi người gắp đồ ăn nhiệt tình hơn.
- Món gà xào cay Trùng Khánh này ngon quá xá, vừa thơm vừa cay. Con rất thích thay thịt gà bằng sụn gà, nhai rất đã miệng - Dương Điềm gắp một miếng gà cay Trùng Khánh lên ăn, nhịn không được mà tán thưởng. Gà cay Trùng Khánh bình thường Dương Điềm hay ăn toàn là dùng phần thịt để xào, không giống đĩa này, không những có sụn mà hình như còn được chiên qua trước đó, ngay cả xương cũng thấy thơm.
Hướng Vãn thấy cô ấy nói xong thì liên tục hướng đũa về phía đĩa gà cay, ăn với vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Hướng Vãn cũng thèm, bèn bắt chước cô ấy gắp lấy một miếng.
Mẹ Hướng thấy con gái muốn ăn món đó, vội vàng rót một bát nước và đẩy tới trước mặt Hướng Vãn, nói:
- Ba con làm hơi cay, con nhúng sơ vô nước rồi hẵng ăn.
Cũng không thể trách mẹ Hướng quá mức cẩn thận, chủ yếu là vì Hướng Vãn vẫn luôn ăn uống đơn giản suốt mấy năm nay, dạo này mới bắt đầu ăn thử vài món ăn cay cho nên mẹ Hướng sợ cô bị cay. Hướng Vãn nghe lời nhúng thịt vào nước một cái, sau khi nhét nó vào miệng thì cảm thấy hương vị không ngon cho lắm. Bản thân cô không để ý, nhưng Tần Sâm lại phát hiện ra. Sau khi cô ăn xong miếng gà cay tráng nước, môi hơi mím lại, có vẻ rất không hài lòng. Vì vậy một giây kế tiếp, Hướng Vãn đã nhìn thấy bỗng nhiên trong bát của mình có thêm một miếng gà cay. Cô nghiêng nghiêng đầu, thấy Tần Sâm thản nhiên đặt đôi đũa xuống. Rồi lại ngước mắt quan sát mẹ Hướng, mẹ Hướng đang múc canh cho Tiểu Di mà không để ý đến cô. Thế là cô vội vàng gắp miếng gà cay trong chén lên và cho vào miệng ngay. Gà cay vừa chạm vào lưỡi, vị cay ngay lập tức bùng nổ ở trên đầu lưỡi. Nhưng tiếp tục nhấm nháp sẽ cảm nhận được tuy cay mà thơm. Hướng Vãn múc một muỗng cơm nhỏ ăn kèm, phát hiện vừa có thể giảm bớt độ cay mà còn rất ngon.
Tần Sâm thấy Hướng Vãn bị cay tới mức khoé mắt cũng hơi đỏ lên, nhưng vẻ mặt vô cùng thỏa mãn nên anh đổi đũa và gắp cho cô thêm một miếng nữa. Làm xong, anh mới tự gắp cho mình một miếng. Tuy là khá cay, song hương vị thật sự rất tuyệt. Sau đó, thỉnh thoảng Tần Sâm lại gắp cho cô một miếng gà cay. Còn Hướng Vãn thì lập tức bưng chén lên và cho miếng gà cay vào miệng, hai người phối hợp với nhau ăn ý đến lạ. Có một lần Tần Sâm vừa mới gắp miếng gà cay lên, mẹ Hướng bỗng nhiên nhìn sang. Trong lòng Hướng Vãn không khỏi hoảng hốt, nhưng anh rất thản nhiên thả miếng gà cay vào chén của mình. Để cô ăn vài miếng đỡ thèm thôi, Tần Sâm không dám gắp thêm cho cô, sợ cô ăn nhiều trong người không khoẻ. Có lẽ là có bí mật nho nhỏ trong lúc ăn cơm, cho nên sau khi kết thúc bữa cơm, Hướng Vãn có cảm giác cô và Tần Sâm thân thiết hơn một chút.
Dùng bữa tối xong, mọi người quây quần ở phòng khách trò chuyện với nhau một hồi rồi tạm biệt về nhà. Chờ mọi người đều đã về hết, Hướng Vãn phụ ba mẹ dọn dẹp, sau đó mới trở về căn hộ bên cạnh. Có thể nói Hướng Vãn cảm thấy rất thoải mái khi ở căn hộ chung cư mà cô đã ở mấy năm trước, nhưng suy cho cùng nhà thuê không thể bì được nhà mình. Hướng Vãn khóa kỹ cửa nẻo, nhìn căn nhà rộng rãi đã hoàn toàn thuộc về mình, cảm giác thân thuộc làm cho cô càng thỏa mãn và sung sướng nói không nên lời.
[ Hệ thống, cảm ơn cậu nha. ] - Trước khi chìm vào giấc ngủ, Hướng Vãn không quên nhắn nhủ một câu.
–Editor: Autumnnolove–
Sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, thời tiết càng lúc càng nóng, đồng thời nhiều người có thời gian rảnh rỗi hơn. Nếu như nơi nào là điểm đến được ưa chuộng nhất của mọi người trong mùa hè năm nay, thì câu trả lời tất nhiên là thành phố H. Dù sao những nơi đáng để thăm thú ở thành phố H không thua kém bất kỳ địa phương nào, còn có một cửa hàng báu vật mà nơi khác không có - CỬA HÀNG NHỎ MỸ THỰC DƯỠNG SINH.
Sau hôm tổ chức bữa tiệc thân mật, Hướng Vãn vẫn mang cơm trưa đến cho ba mẹ giống như ngày thường. Bên ngoài cửa tiệm đã có một hàng người thật dài đang chờ, có rất nhiều người bung dù ra che và cầm đồ uống lạnh trên tay, nhưng vẫn thấy nóng tới mức mồ hôi không ngừng túa ra.
Hướng Vãn đã chú ý tới điều này, vì vậy sau khi vào tiệm cô bèn thảo luận với ba mẹ Hướng:
- Trời nóng quá chừng, con sợ khách hàng bên ngoài sẽ bị say nắng mất. Hay là lát nữa mua về hai cái quạt to để ở ngoài cửa, rồi pha thêm một thùng trà lá sen nhạt nhạt một chút cho những người có nhu cầu uống…
Mặc dù trong ngày thời tiết nắng nóng thì quạt cùng thổi ra những luồng gió ấm thôi, nhưng có còn hơn không. Về phần trà lá sen, tất cả những sản phẩm trong cửa hàng không chỉ có hiệu quả riêng, mà còn có một điểm chung là có lợi cho cơ thể. Mặc dù pha tới mấy nước cũng có thể giải khát, sẵn tiện tránh cho khách hàng bị say nắng.
Ba mẹ Hướng không phải là người keo kiệt, tất nhiên lập tức tán thành. Hướng Vãn không muốn chậm trễ, vội vàng đi vào trung tâm thương mại phía trước mua hai cái quạt đứng công suất lớn và nhờ người ta giao quạt tới tiệm rồi chĩa hướng quạt về phía cửa.
- Cảm ơn bà chủ nhỏ, bà chủ nhỏ đúng là chu đáo!
Thực khách đang đứng xếp hàng thấy Hướng Vãn bày ra hai cái quạt to cho mọi người thì đồng loạt nói lời cảm ơn. Hướng Vãn xua tay bảo mọi người đừng khách sáo, rồi bảo hai cô nhân viên trong tiệm pha một thùng trà lá sen nhạt để phục vụ cho khách hàng có nhu cầu dùng. Những ngày thế này thật sự có thể làm cho người ta nóng tới ngất xỉu, cho nên khách hàng đang chờ không có từ chối tấm lòng tốt của Hướng Vãn.
Khách quen ngày nào cũng uống trà lá sen không nói, nhưng đây là lần đầu tiên mấy anh shipper được uống trà lá sen. Tuy trà được pha rất nhạt nhưng họ vẫn không ngớt lời khen:
- Trà này ngon thật!
- Trà hơi nhạt rồi, trà lá sen được bán trong tiệm mới là đồ ngon thật sự.
- Trà lá sen không rẻ chút nào, bà chủ dám lấy ra pha cho chúng ta uống miễn phí là tốt lắm rồi, còn kén chọn hả!
- Tôi có kén chọn đâu! Tôi chỉ nói với cậu ấy là loại còn ngon hơn thôi mà.
Trà lá sen mang lại cho người ta cảm giác sảng khoái tươi mát, mà lá sen còn có một mùi hương thoang thoảng đặc trưng. Uống xong thật sự khiến trong người dễ chịu hơn hẳn. Có người lao công quét dọn xung quanh, đi ngang qua tiệm nhìn thấy ai cũng bưng một ly trà loại ly sử dụng một lần, cho rằng cửa hàng này có trà đá miễn phí. Ông bác lao công uống hết ly nước của mình, liếm đôi môi khô khốc bong da và tiến tới:
- Cảm ơn, làm ơn cho tôi thêm một ly nữa.
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh thùng trà có hơi sửng sốt, sau đó lập tức quay sang nhìn Hướng Vãn còn chưa rời đi. Ông bác lao công trông đã lớn tuổi, vóc dáng vừa gầy vừa đen, đang không ngừng liếm môi, rõ ràng là thật sự rất khát, hiển nhiên Hướng Vãn sẽ không ki bo một cốc nước trà.
Thấy cô gật đầu, nhân viên nữ lập tức lấy ly sử dụng một lần và rót đầy trà lá sen cho ông bác. Ông bác nhận lấy rồi uống một hơi hết sạch, cảm giác cả người thoải mái hẳn ra, không quên nói cảm ơn thêm lần nữa.
Thời tiết nóng bức thế này, đứng ở ngoài thôi mà còn chịu không nổi thì nói gì tới quét rác. Một người khách mới từ trong tiệm đi ra, nhìn thấy ông bác lao công, bèn lấy cốc trà lá sen mình vừa mới mua trong túi ra và đưa qua:
- Ông ơi, cháu mời ông uống ly nước.
Ông bác nhìn thấy ly nước được đóng gói đẹp đẽ, tưởng là trà sữa. Mặc dù ông bác chưa từng uống trà sữa nhưng biết bây giờ người trẻ tuổi rất thích uống món này. Một cốc trà sữa tận mười mấy tệ, không rẻ chút nào.
- Không cần, không cần, ông uống trà rồi - Ông bác xua tay, nói kiểu gì cũng không chịu nhận.
Thấy thế, Hướng Vãn tiến lên nói:
- Ông ơi, ông có mang bình nước theo không? Ông rót một bình nước trà để dành khi nào khát thì uống cũng được.
Ông bác không biết nước trà trong thùng và ly nước trên tay khách hàng thật ra là một, nghĩ lại uống vào cảm thấy rất khoẻ cho nên có chút dao động:
- Có phiền quá không?
- Có gì đâu mà phiền, vốn dĩ là để cho mọi người uống mà - Hướng Vãn nói.
Khách hàng đứng đợi phối hợp gật đầu, còn có người cố ý bước lên rót thêm một ly trà cho ông bác xem. Ông bác thấy vậy mới dám gật đầu, xoay người đi lấy bình nước của mình tới đây.
Sau khi rót đầy bình nước, ông bác đi tới đi lui một vòng bên ngoài cửa tiệm. Ban đầu mọi người không biết ông bác muốn làm gì, tới khi thấy ông bác cúi người nhặt hết rác rến xung quanh cửa hàng thì một vài khách hàng không khỏi đỏ mặt.
- Ông bác rất được nha.
- Bà chủ nhỏ cũng rất tốt bụng.
- Kế bên không có thùng rác hay gì? Ai mà không có ý thức vứt rác bừa bãi xuống đất thế này!
Một chuyện cỏn con, nhưng những khách hàng chứng kiến cảnh này vẫn cảm thấy có chút ấm lòng.
Hướng Vãn dặn dò nhân viên cửa hàng vài câu, nói rằng không cần biết có phải tới đây mua đồ hay không, chỉ cần muốn uống thì cứ uống thôi. Trà lá sen rất nhạt, cho dù có pha mười thùng mỗi ngày cũng dùng có hai ba gói trà thôi. Trong tiệm còn bỏ ra được, xem như sẵn tiện giúp đỡ những người cần nó.
Dặn dò xong hết, Hướng Vãn chuẩn bị về nhà thị có một khách hàng gọi cô lại và đưa ra đề nghị:
- Bà chủ nhỏ ơi, hay là cô làm một cái app đơn giản để khách hàng bốc số trực tuyến hoặc quét mã sau khi mở cửa buôn bán đi. Thế thì mọi người không cần phải đứng ở ngoài cửa chờ đợi quá lâu.
Hướng Vãn cảm thấy đề nghị này khá hay, vì vậy hỏi lại:
- App kiểu đó có khó sử dụng không?
- Không đâu, cô tìm bên nào chuyên nghiệp một chút, một giây là xong chứ gì.
Hướng Vãn gật đầu, nói cảm ơn và hứa hẹn sẽ đi tìm người làm thử.
Nhắc tới ai đó chuyên nghiệp thì Hướng Vãn nghĩ ngay đến anh Tần Sâm. Trước đó trong lúc cô cần tra cứu rất nhiều tài liệu phục vụ cho luận văn tốt nghiệp, Tần Sâm đã cho cô một phần mềm rất hữu ích. Cho nên cô nghĩ app đơn giản chắc chắn sẽ không làm khó được anh.
Tuy Tần Sâm không chuyên cái này, nhưng anh có chỉ số thông minh cao ngất ngưỡng, anh thật sự biết nên làm thế nào. Sau khi đã đồng ý rồi, anh không tìm đến những lập trình viên chuyên nghiệp của công ty, mặc dù chương trình đơn giản thế này cũng không cần đến những nhân viên có chuyên môn cao, song…
Trợ lý đứng trong văn phòng, nhìn lãnh đạo gạt hết văn kiện sang một bên không xem và bắt đầu gõ mã trên màn hình máy tính, không khỏi lộ ra vẻ mặt ngơ ngác. Hoàn thành chương trình đơn giản, Tần Sâm còn cố ý thử nghiệm mấy lần rồi mới gửi cho Hướng Vãn.
Hướng Vãn không ngờ anh làm nhanh đến vậy, nói:
- Ôi, anh đỉnh quá đi!
Nghe cô khen ngợi, Tần Sâm cảm thấy tự hào hơn cả khi thoả thuận thành công một vụ làm ăn trị giá vài trăm triệu nhân dân tệ. Anh khẽ cười và nói:
- Em thử xem thế nào trước đi, nếu có vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.
Tiếng cười trầm thấp và thu hút truyền qua ống nghe điện thoại, khiến lỗ tai Hướng Vãn có chút tê dại. Cô đưa tay lên xoa nhẹ vành tai, nói:
- Anh làm thì chắc chắn không có vấn đề rồi. Cảm ơn, khi nào rảnh rỗi tôi mời anh ăn cơm.
Nói xong, cô chợt nhận ra hình như cô đã nói câu này với Tần Sâm rất nhiều lần rồi, cô vội nói thêm:
- Hình như tôi nợ anh rất nhiều bữa cơm rồi thì phải…
Tần Sâm nghe vậy lập tức bật cười. Trong thâm tâm anh, anh chỉ ước gì cô nợ anh càng nhiều càng tốt, sau đó phải ăn cơm với anh cả đời.
- Không gấp.
Anh không gấp, nhưng Hướng Vãn thì rất nóng ruột, hẹn anh khi nào có thời gian hãy cùng nhau ra ngoài ăn uống. Sau khi cúp máy, Hướng Vãn đăng ký một tài khoản "nhân vật công chúng" cho Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh, đồng thời thêm đường link của app vào. Cuối cùng, cô chia sẻ bài đăng lên weibo cá nhân và wechat cho các khách hàng biết đến rộng rãi.
Có app bốc số trực tuyến, nhóm khách hàng không cần vất vả chờ đợi ở cửa hàng nữa. Cho dù có bỏ lỡ số thứ tự của mình, bọn họ cũng có thể thoải mái chờ đợi bên trong trung tâm thương mại có điều hoà mát mẻ. Nhưng kể cả như vậy, trà lá sen miễn phí vừa mới ra mắt bên ngoài cửa hàng cũng không ngừng lại. Cửa hàng vẫn phục vụ trà lá sen cho khách hàng muốn, lao công và những nhân viên khác. Chuyện này được đăng lên mạng, mọi người đồng loạt thả "like" cho Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh.
Bởi vì vào hè, việc buôn bán sản phẩm mới bánh bạch ngọc trong tiệm càng ngày càng tốt, phản hồi của khách hàng cũng dần nhiều hơn. Cùng lúc, trên mạng bắt đầu xuất hiện bài viết trái chiều về bánh bạch ngọc.
[ Chỉ cần ăn bánh là có thể trắng đẹp à? Dẹp mẹ đi! Nếu đơn giản như vậy thì thẩm mỹ viện và những sản phẩm làm đẹp chất lượng đóng cửa nghỉ khoẻ hết rồi! Dùng chân đoán cũng biết chắc chắn cho thêm mấy thứ không tốt. ]
[ Có thật không vậy? Tôi biết cửa hàng này, người quen của tôi đều khen nó tốt, thế mà có bỏ thêm thành phần kích thích nào đó bên trong sao? Má ơi, may mà tôi chưa từng mua. ]
[ Chết tiệt! Anh bạn, anh có chứng cứ không? Có chứng cứ không mà viết như thật vậy? Mặc dù tôi chưa từng ăn bánh bạch ngọc, nhưng tôi đã dùng thử tất cả những sản phẩm khác của cửa hàng này rồi. Hiệu quả rất tốt, vả lại hoàn toàn không có tác dụng phụ. ]
[ 188 tệ mà có ba miếng bánh? Làm bằng vàng chắc? Chà chà chà, vậy mà vẫn có đứa đổ xô đi mua, hoặc là hiệu ứng đám đông, hoặc là chỉ có thể nói thời này quá nhiều thằng ngu! ]
[ Sợ quá, thời buổi hiện nay có thể đảm bảo an toàn thực phẩm hay không. ]
[ Hình như tôi đã từng nghe nói tới bánh bạch ngọc, dạo này rất nổi trên mạng. Có streamer đã làm series phát sóng trực tiếp về nó, ăn liên tục mấy ngày đúng là trắng ra thật. Thật sự có chứa thành phần độc hại sao? Tôi còn định bụng khi nào có dịp thì đi mua ăn thử đây này! ]
[ Mọi người đừng nghe người đó nói bậy, tôi là người ở thành phố H đây. Tôi ăn bánh bạch ngọc mấy ngày rồi, hoàn toàn không thấy có tác dụng phụ gì cả. Vả lại bà chủ của cửa hàng này rất tốt bụng, sẽ không làm mấy chuyện tàn ác như mấy người nói đâu! ]
[ Có tác dụng phụ thì làm sao có thể nhìn thấy trong một khoảng thời gian ngắn chứ. Ông bà ta có câu "không có lửa sao có khói", thà rằng tin là có chứ đừng có chủ quan. Tôi thấy cô nên đi khám sức khỏe tổng quát thử đi. ]
#Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh trên weibo:
[ Hôm nay tôi thấy trên mạng có người nói trong bánh bạch ngọc có chứa các thành phần có hại, cho nên mới làm cho người ta trắng ra rất nhanh, thật hay giả vậy? ]
[ Nếu bà chủ muốn kiếm tiền thì dựa vào mấy sản phẩm trước đó là đủ rồi mà, hoàn toàn không cần phải làm chuyện như vậy. Tôi thấy rõ ràng là có người muốn bêu rếu cô ấy. ]
[ Tôi đã thấy bài viết đó rồi, nhìn là biết mua seeding (đừng hỏi vì sao tôi biết, câu trả lời chính là thời trẻ vô tri đã đi seeding mướn kiếm thêm thu nhập) ]
[ Jztr! Ai không có đạo đức dữ vậy, sản phẩm tốt thế này mà còn bêu rếu cho được. Tôi còn chưa mua được, nếu bà chủ bị người ta bêu rếu xong không bán nữa thì tôi phải làm sao đây? ]
[ Bồ nói chí phải, vì vậy tui nghĩ chúng ra không thể thờ ơ, phải đoàn kết lại chửi chết m** tụi nó đi! ]
[ Có khờ quá hông dạ! Bọn họ chỉ là seeder lấy tiền làm việc mà thôi, chửi sml bọn họ có ích lợi gì. Nếu như là tôi, thì tôi sẽ lôi đầu đứa đứng đằng sau bọn bọ, rồi bảo bà chủ kiện đứa đó đi! ]
[ Thông minh, thông minh. Anh trai của tôi làm bên kỹ thuật máy tính, tôi kêu ảnh giúp một tay! ]
Có câu "cản tài người khác có khác gì thù giết cha giết mẹ đâu", làm gián đoạn con đường làm đẹp của người khác cũng thế. Nhóm khách hàng còn đang ngóng trông Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh có thể nhanh chóng đưa bột bạch ngọc ra bán, lo lắng nhỡ đâu bà chủ bị đám antifan và seeder đả kích thì người thiệt thòi vẫn là các cô ấy, vì vậy họ đang không ngừng mài đao soàn soạt.
Có một số fan tự tạo nhóm chat, người có kỹ thuật cống hiến kỹ thuật, người có mối quan hệ cống hiến mối quan hệ. Trong tình huống bên kia còn chưa hay biết gì, trước tiên bọn họ chụp lại tất cả bài đăng và bình luận bôi bác Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh và bánh bạch ngọc để làm chứng cứ. Không thể không nói, người tài và kẻ có tiền trong nhóm fan của Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh không thiếu, lúc Hướng Vãn vừa mới biết cửa hàng của mình bị người ta chơi xấu thì bọn họ đã tìm ra được ai là người thuê seeder, thậm chí còn sắp xếp chứng cứ mạch lạc và gửi qua cho cô.
Việc này không những làm cho Hướng Vãn ngỡ ngàng, mà ngay cả đám seeder và một số tiểu thương cũng sợ vỡ mật. Sau đó, những tiểu thương kia vội vàng liên hệ nhóm người được thuê trước đó xoá bỏ bài đăng và bình luận. Nhưng bây giờ có xoá đã quá muộn rồi, dù sao fan cũng kịp chụp lại hình ảnh làm bằng chứng. Không còn cách nào, bọn họ đành phải công khai xin lỗi.
Sau đó Hướng Vãn mới biết, các fan của cửa hàng đã làm việc trong một buổi tối đến tận hai giờ sáng để tìm ra được người đứng đằng sau thuê seeder, vả lại còn lưu lại đầy đủ chứng cứ. Cô luôn cho rằng mối quan hệ giữa cô và khách hàng chỉ đơn giản là người mua kẻ bán, không thể không nói hành động lần này của nhóm khách hàng đã khiến cô rất cảm động. Cho dù mục đích cuối cùng của họ có thể là vì muốn mua được sản phẩm trong tiệm nhà mình.
Bởi vì nhóm khách hàng này đã vất vả cả đêm nên Hướng Vãn không thể tha thứ cho mấy người tiểu thương sau khi bọn họ nhẹ nhàng xin lỗi vài câu cho có. Tần Sâm cũng biết chuyện này, anh gọi điện cho Hướng Vãn và nói rằng cô không cần lo lắng, bộ phận pháp lý của công ty anh có thể xử lý mấy chuyện nhỏ này dễ như trở bàn tay.
Chuyện này đúng là chẳng có gì to tát, suy cho cùng dư luận về Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh và bánh bạch ngọc còn chưa kịp bùng lên đã được dập tắt. Nhưng sau khi tin tức lan truyền, vụ việc lại nhận được rất nhiều sự quan tâm. Kể ra chuyện cũng khá thú vị, khách hàng là người giúp đỡ tìm kiếm chứng cứ và người bịa đặt, trong khi chủ tiệm còn chưa hay biết gì thì mọi thứ đã được giải quyết êm xuôi cả rồi. Rất nhiều người đang kinh doanh tỏ vẻ hâm mộ, than thở vì sao cửa hàng của họ không có khách hàng tốt như vậy. Về vấn đề này, cư dân mạng cho hay bọn họ là đang suy nghĩ cho bản thân trước.
- Vãn Vãn, khách nhà cậu là khách hàng thần tiên gì thế này, còn lo cả chuyện rửa sạch tin đồn nữa ư! - Dương Điềm nhìn thấy tin tức trên mạng, chạy đến nhà Hướng Vãn tâm sự.
Hạ Thanh cười nói:
- Chứng tỏ Vãn Vãn và cửa hàng chả cậu ấy thu phục được lòng người đó.
Ban đầu nghe nói có bài đăng lên án Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh, cô ấy còn rất lo lắng, hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại đi theo chiều hướng này.
- Quay lại chủ đề chính, mấy người buôn bán đó có bệnh sao? Không lo làm ăn đàng hoàng, cứ đi gây sự với Vãn Vãn là sao? - Lý Mộc Di thật không hiểu nổi.
Dương Điềm để ý tin tức trên mạng từng phút từng giây đúng là biết được lý do, đáp:
- Bọn họ đều bán sản phẩm dưỡng trắng da mà, cậu nói xem vì sao?!
- Phải rồi Vãn Vãn, lần này fan của cửa hàng có công rất lớn, cậu có định đền đáp gì không? - Dương Điềm nhìn thấy bên dưới weibo của Hướng Vãn là một loạt bình luận khen ngợi, vì thế mới hỏi.
Vốn dĩ cô ấy muốn hỏi thay mấy người khách hàng là khi nào Hướng Vãn sẽ bán bột bạch ngọc, nào ngờ Hướng Vãn lập tức trả lời:
- Mình chuẩn bị tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng thêm một lần nữa, xem như tri ân sự ủng hộ của họ.
- Rút thăm trúng thưởng cũng được, khách hàng của cậu mà biết chắc chắn sẽ rất vui đây - Dương Điềm cười nói.
Đúng như lời của Dương Điềm, sau khi Hướng Vãn đăng thông báo rút thăm trúng thưởng lên weibo, ai ai cũng rất phấn khởi. Tóm lại có ai mà không thích quà tặng miễn phí? Nhất là trong trường hợp rất khó mua được sản phẩm của Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh.
Năm nay là một năm rất đáng nhớ của Hướng Vãn, sức khoẻ của cô càng ngày càng tốt, gia đình mua xe mới nhà mới, cả nhà đã dọn tới thành phố H định cư. Cuộc sống sau này chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn. Vì vậy, lần rút thăm trúng thưởng này cô cũng vô cùng hào phóng, số lượng quà tặng và số người trúng thưởng nhiều hơn so với hai lần rút thăm trúng thưởng trước đó.
Thời gian mở rút thăm trúng thưởng là một tuần sau, cùng ngày hôm đó sẽ bán ra sản phẩm bột bạch ngọc trên mạng. Mặc dù hệ thống vẫn nói khó ăn, nhưng Hướng Vãn không còn nhấn mạnh điểm này trên weibo nữa. Dù sao có khó ăn đến đâu thì khách hàng vẫn mua cho bằng được thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...