An Cách Nhĩ đi cùng Oss bọn họ vào nơi làm việc của nhiếp ảnh gia, Oss có tường thuật lại quá trình điều tra nhưng chẳng biết An Cách Nhĩ có cho vào lỗ tai hay không, trên mặt vẫn giữ thái độ đánh giá, nhìn khắp nơi.
Mạc Phi cũng đứng trong phòng quan sát.
Mạc Phi nhìn ra, tên nhiếp ảnh gia này có trình độ nghệ thuật tương đối cao, trên tường treo những tác phẩm được hắn chụp, còn có vài bức tranh. Mạc Phi đi theo An Cách Nhĩ lâu ngày cũng bịảnh hưởng, có chút hiểu biết về trường phái và phong cách của nghệ thuật đương đại. Phát hiện ra trong căn phòng này, không chỗ nào là không thể hiện phong cách của một loại được xưng là giải kết cấu, hơn nữa trong cá thể và chỉnh thể còn có một sự liên hệ vi diệu nào đó.
Căn nhà được chia làm ba phòng, một phòng để tiếp khách, một phòng để làm việc, một phòng để xử lý, bên dưới còn có tầng hầm, là phòng rửa ảnh.
An Cách Nhĩ bước vào bên trong phòng làm việc.
Oss chỉ cho An Cách Nhĩ xem dấu vết để lại trên mặt đất, còn có nước sơn gỗ với thuốc màu cùng với các loại cọ, phun sơn, vung vãi trên mặt đất.
Oss cầm ipad đưa cho An Cách Nhĩ xem, “Đây là bản thiết kế của hắn.”
An Cách Nhĩ hơi sửng sốt, “Bản thiết kế không phải vẽ bằng tay?”
“Là bằng tay.”
Lúc này, nhiếp ảnh gia từ bên ngoài bước vào, “Lúc tôi có linh cảm thì vừa lúc đang đi ngoài đường, vì thế đành phải vẽ thẳng lên tường, không mang về được nên dùng ipad chụp lại.”
Oss giật giật khóe miệng — Vẽ bậy lên tường!
“Bức tường bỏ hoang thôi.” Nhiếp ảnh gia thản nhiên đáp, “Tôi thích đến chỗ đó tìm linh cảm.”
An Cách Nhĩ xoay đầu nhìn nhiếp ảnh gia, không lên tiếng.
Nhiếp ảnh gia nhìn An Cách Nhĩ, “Tôi đã từng đi xem triển lãm tranh của cậu.”
An Cách Nhĩ thoáng gật đầu.
Mạc Phi nghĩ nghĩ, trong khoảng thời gian hai người sống chung, An Cách Nhĩ mở khoảng ba hội triển lãm tranh. Hắn vừa mới nhìn cẩn thận, coi như cũng từng gặp qua người này… Nếu nhớ không lầm, đúng thật là có một người lúc nào cũng cầm máy chụp ảnh, còn tưởng là phóng viên.
“Tôi nhớ tôi đã chụp lại vài bức tranh của cậu.” Nhiếp ảnh gia bước tới bên bàn làm việc, mở máy tính, tìm folder[thư mục], cuối cùng click vào một folder chứa ảnh, xoay qua cho An Cách Nhĩ xem.
An Cách Nhĩ nhìn thoáng qua, đều là những bức ảnh chụp tranh của mình với đủ loại góc độ.
Oss cũng nhìn thấy, tuy rằng hắn không có hứng thú hay có nghiên cứu linh tinh về nghệ thuật, nhưng cảm giác người này chụp không tệ, ít nhất là nhìn rất rõ.
An Cách Nhĩ sau khi xem xong chỉ thản nhiên mỉm cười.
Nhiếp ảnh gia nhìn hắn.
An Cách Nhĩ đột nhiên chuyển mắt, ánh mắt hai người giao nhau, nhiếp ảnh gia tựa như có gì không rõ.
An Cách Nhĩ cũng không làm gì nhiều, chỉ ngẩng đầu nói với Mạc Phi, “Tìm giúp tôi.”
Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, “Em muốn tìm cái gì?”
An Cách Nhĩ nghĩ một lúc, trả lời, “Người yêu.”
…
Khi An Cách Nhĩ vừa thốt ra hai chữ ‘người yêu’, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của nhiếp ảnh gia thay đổi, hình như có gì đó khang khác, trong ánh mắt cũng có căng thẳng.
Mạc Phi gõ bàn phím, tìm thử với từ khóa ‘người yêu’. Kết quả tìm kiếm cho ra ba folder, bên trong có rất nhiều ảnh.
Mạc Phi nhíu mày bật xem… Bên trên là hình chụp hiện trường hung án trong nhà Lạc Lâm, cũng có cả hình thi thể Lạc Lâm.
Tất cả mọi người há to miệng.
Oss lấy còng tay bắt nhiếp ảnh gia, “Thiếu chút nữa để xổng mất rồi!”
Nhiếp ảnh gia còn chưa kịp nói gì, An Cách Nhĩ đã nhẹ nhàng phất tay, “Không cần lo đâu Oss, hắn cùng lắm chỉ là người nhìn thấy hiện trường vụ án thôi.”
Oss khó hiểu, “Hung thủ không phải hắn?”
An Cách Nhĩ khẽ lắc đầu, “Tuy rằng tôi cũng rất ghét hắn, nhưng mà hắn không phải hung thủ.”
Oss có chút sốt ruột, “Rốt cuộc hung thủ là ai?”
An Cách Nhĩ thưởng thức những tấm ảnh, một lát sau lên tiếng hỏi, “Đầu của Diêu Sảnh là do anh mang đi?”
Nhiếpảnh gia trầm mặc một lát, sau đó gật đầu.
“Anh đem đi đâu rồi?” An Cách Nhĩ hỏi, “Đúng rồi… di động mà anh nhận được tin nhắn đâu?”
Oss lấy túi vật chứng đựng chiếc điện thoại đưa cho An Cách Nhĩ xem.
Trong tấm ảnh là hình Diêu Sảnh nằm trên đất như hôn mê bất tỉnh.
An Cách Nhĩ cười cười, “Anh lợi dụng đầu của Diêu Sảnh phối hợp với một bức tranh, chụp ra tấm ảnh giả này, sau đó dùng điện thoại của Lạc Lâm gửi qua di động của mình, tạo bằng chứng giả?”
Nhiếp ảnh gia gật đầu.
“Một cá thể chính là chỉnh thể.” An Cách Nhĩ cười ảm đạm, “Anh giấu cái đầu ở đâu rồi?”
Nhiếp ảnh gia còn chưa kịp mở miệng thì An Cách Nhĩ đã cướp lời, “À… Tượng điêu khắc.”
Mọi người theo bản năng nhìn theo ngón tay của An Cách Nhĩ, bên kia có một tượng nữ bằng thạch cao, cảm giác như kiểu điêu khắc của Hy Lạp, rất đẹp, một pho tượng trắng được đặt trong phòng làm việc có màu chủ đạo là trắng, hoàn toàn không có cảm giác hòa hợp.
Oss bước tới, vươn tay đẩy tượng, tượng thạch cao theo đà ngã xuống, ‘loảng xoảng’ một tiếng, thạch cao màu trắng bể nát, một đầu người từ bên trong lăn ra.
Oss không biết phải nói gì, chỉ mong mình vừa mơ thấy ác mộng, tại sao năm nay lại có quá nhiều biến thái vậy hả?!
“Cái này rốt cuộc là sao?” Oss hoang mang cực độ.
Mạc Phi nghĩ nghĩ, “Bởi vì sẽ phá hư ý nghĩa của bức tranh.”
An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, vươn tay nhẹ nhàng sờ mái tóc dài của đối phương, “Đúng thế, Mạc Tần ngu ngốc kia có cố gắng như thế nào thì cũng không bì được khả năng phân tích vấn đề của anh.”
Trong phòng tranh, Mạc Tần đang thưởng thức bức tranh của An Cách Nhĩ đột nhiên ngẩng mặt hắt xì một cái.
Emma cầm ly nước đưa cho hắn, “Nếu có cơ hội thì cậu nên tới tòa thành mà An Cách Nhĩ từng sống trong hai năm qua, bên trong có rất nhiều tác phẩm điêu khắc của nó.”
Mạc Tần há miệng, trong mắt tràn ngập vẻ chờ mong, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài nghiêm túc và cứng nhắc ngày thường.
Emma nở nụ cười, “Thì ra nhược điểm là say mê các tác phẩm nghệ thuật.”
Mạc Tần xấu hổ.
…
“Cái gì hoàn chỉnh?” Oss bước lại gần hỏi, hắn cảm thấy bản thân luôn bị mấy vấn đề này xoay vòng vòng, nhưng không ai trả lời hắn, rốt cuộc ai là hung thủ?!
Thẩm Tuyển cũng không hiểu rõ lắm, hỏi Mạc Phi, “Ý nghĩa của bức tranh là gì?”
Mạc Phi nói, “Trong tấm ảnh là một người và một thi thể bị phân giải, nhưng nếu để lại cái đầu thì sẽ biến thành hai người.”
Oss giật giật khóe miệng, hắn bắt đầu tin rằng, thì ra nói chuyện khó hiểu cũng bị lây! Mạc Phi ngày xưa nói tiếng Trung, nhưng rồi cũng bị An Cách Nhĩ lây bệnh, giờ không còn nói tiếng người nữa rồi!
Thẩm Tuyển suy nghĩ, rốt cuộc cũng hiểu, “Nếu đầu của Diêu Sảnh vẫn ở đó, vậy thì sẽ bị phân tách, không còn là Lạc Lâm và thân thể bị phân giải, mà biến thành Diêu Sảnh và Lạc Lâm, ý nghĩa của bức tranh sẽ thay đổi! Khuôn mặt của hai người không có nét tương đồng, tay chân và mặt không giống nhau, tay chân có thể đồng hóa nhưng khuôn mặt thì không thể, đầu của mỗi một người chính là ký hiệu của họ! Nếu để đầu của Diêu Sảnh ở lại trong phòng, vậy thì sẽ bóp méo ước nguyện sáng tác ban đầu của hắn!”
Oss nghiêng đầu, cảm thấy bản thân hình như đã hiểu hiểu ra, nhưng vẫn giống như xưa, An Cách Nhĩ vẫn không nói hung thủ là ai.
“Nếu lấy đầu người đi, điện thoại cũng không để lại, vậy thì vụ án sẽ được ngụy trang vô cùng hoàn hảo.” An Cách Nhĩ nói, “Vẫn có thể dễ dàng lừa gạt, đáng tiếc, còn kém.”
Nhiếp ảnh gia cúi đầu.
Oss nhịn tới giờ phút này cuối cùng không nhịn được nữa, túm túm tay áo An Cách Nhĩ, ý bảo — Hung thủ! Hung thủ đâu anh hai!
Mạc Phi và Thẩm Tuyển tuy rằng hiểu hàm ý bên trong, nhưng vẫn không biết hung thủ là ai.
An Cách Nhĩ vẫy vẫy gọi Tôn Kỳ, thấp giọng phân phó mấy câu, Tôn Kỳ gật đầu chạy đi.
Người ở lại trong phòng trông mong nhìn An Cách Nhĩ.
“Lạc Lâm mất tích được một tháng.” An Cách Nhĩ vẫn không nhanh vẫn chậm nói, “Chúng ta xem lại toàn bộ vụ án đi.”
Ngực Oss hơi đau đau, nhưng không có cách, An Cách Nhĩ là người định đoạt toàn bộ, vì thế đành phải tiếp tục nghe.
An Cách Nhĩ hỏi, “Chúng ta phát hiện thi thể thế nào?”
“A…” Oss ngẩn người.
Mạc Phi đáp, “Bởi vì ngửi thấy mùi hoa dành dành.”
Thẩm Tuyển cũng gật đầu, “Tôn Kỳ nói cô ta làm người đại diện của hãng nước hoa đó.”
“Trong phòng có chai nước hoa nào không?” An Cách Nhĩ hỏi lại.
Oss tìm người bên khoa giám định hỏi xem, đối phương lắc đầu nói, “Không có!”
“Mùa rất nồng!” Oss nhớ lại, “Thật kì lạ, mùi có dai cỡ nào cũng không giữ lâu mà còn nồng tới vậy. Cho nên là mới xịt ngay hôm đó?”
“Thế thì phải xịt bao nhiêu mới ngửi thấy mùi nồng tới vậy?” Mạc Phi lắc đầu, “Có khi nào chai nước hoa bị bể không?”
An Cách Nhĩ gật đầu, dẫn đường cho Mạc Phi, “Thì sao?”
Mạc Phi suy nghĩ, “Chai nước hoa bị bể thì có thể dọn nhưng nước hoa thì…”
Oss và Thẩm Tuyển liếc nhìn nhau — Suy nghĩ của Mạc Phi có hơi lạ nha?
“Bởi vì ở hiện trường không có mảnh vỡ, nhưng ở dưới đất được lót thảm, nếu thủy tinh vỡ sẽ còn vụn rơi bên trong, rất khó làm sạch. Nhưng ở hiện trường lại rất sạch sẽ… Có khi nào bị vỡ trên vải bố đặt trên thảm, mảnh vỡ được dọn sạch nhưng nước hoa lại thấm xuống thảm?” Mạc Phi nói xong, quay qua hỏi An Cách Nhĩ, “Có khi nào do anh nghĩ nhiều không?”
“Suy luận hợp lý.” Khóe miệng của An Cách Nhĩ cong lên, cổ vũ Mạc Phi, “Tiếp tục đi.”
“Nếu mùi nước hoa là do vô tình hay cố tình để lại, cho dù là cái gì thì bên trong vẫn có ám chỉ.” Mạc Phi chậm rãi phân tích, “Nếu là do cố tình, mục đích chính là lừa dối, nếu do vô tình, thì hung thủ muốn lấy đi chai nước hoa, nghĩa là theo dấu đó có thể tìm được tin tức của hung thủ.”
Oss và Thẩm Tuyển cùng gật đầu.
“Tin tức gì?” An Cách Nhĩ tiếp tục dẫn đường.
Mạc Phi nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, hắn có điều không rõ, “Có phải anh suy luận sai bước nào rồi không?”
An Cách Nhĩ cười cười, “Không tìm ra manh mối thì chưa chắc đã suy luận sai, cũng có thể còn bỏ quên những khả năng khác.”
Mạc Phi ngây ra, khẽ nhíu mày, “Khả năng khác?”
“Anh suy đoán, lý do lấy chai nước hoa đi, một là để ám chỉ, hai là lấy manh mối… Chẳng lẽ không có lý do thứ ba?” An Cách Nhĩ hỏi.
Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, “Lý do thứ ba?”
“Càng là chi tiết đơn giản thì sẽ càng bị người ta bỏ qua.” An Cách Nhĩ nói, “Cho dù là ám chỉ hay lấy manh mối, đây đều là hành vi thụ động.”
“Thụ động?” Tất cả mọi người nghiêng đầu nhìn An Cách Nhĩ.
“Chính là không thể không lấy đi!” An Cách Nhĩ nói, “Còn chủ động là gì?”
“Chủ động…” Mọi người suy luận theo suy nghĩ của An Cách Nhĩ, “Ví dụ như?”
“Ví dụ như rất thích cái chai nước hoa đó, hay là, chỉ đơn giản là không muốn để chai nước hoa lại…” An Cách Nhĩ nói, “Nước hoa cũng xem như một thứ đặc biệt, chai lẫn nước bên trong đều là vật dẫn ‘mùi’, mùi hương thì có điểm gì đặc biệt? Mùi chủ yếu của nước hoa đều xuất phát từ hoa. Con người muốn có mùi hương nào đó, có thể xuất phát từ yêu thích hoa hoặc yêu thích một mùi hương đặc biệt, hay có khi chính là ý nghĩa của bông hoa. Chai nước hoa này mang mùi hương của hoa dành dành. Hoa dành dành có màu trắng, thuần khiết, mùi hoa nồng, tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng mãi không đổi thay, tao nhã, nhưng cũng không phải rất cao sang quý phái.”
Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vươn tay sờ sờ mái tóc của Mạc Phi, “Lúc suy luận, đừng nghi ngờ nó là đúng hay sai, từ suy luận đầu tiên tới suy luận thứ hai thì không có khả năng sai, không suy luận ra cái thứ ba, chỉ là vì mọi việc đều có khả năng khác, không có gì là tồn tại độc lập, có lý do rất phức tạp nhưng cũng có cái rất đơn giản.”
Mạc Phi gật đầu.
An Cách Nhĩ nói, “Tiếp tục.” Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng bên trong vẫn có gì đó nghiêm khắc.
Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ nói, “Người lấy đi chai nước hoa là do cảm thấy Lạc Lâm không xứng có được tình yêu vĩnh hằng mãi không thay đổi?”
An Cách Nhĩ nhún vai, “Có trời mới biết.”
Oss có hơi choáng váng, “An Cách Nhĩ…”
An Cách Nhĩ nói với Mạc Phi, “Từ nước hoa mà có thể suy luận ra là rất tốt, tiếp tục!”
Mạc Phi trầm mặc một lúc, đột nhiên nở nụ cười, “An Cách Nhĩ, anh biết hung thủ là ai cùng với nguyên nhân của toàn bộ vụ án này!”
An Cách Nhĩ mỉm cười, gật đầu, “Rất giỏi.”
Thẩm Tuyển đứng bên cạnh nhìn, so với Oss sắp phát điên tới nơi thì bình tĩnh hơn nhiều lắm. Hắn thật sự rất khâm phục cách An Cách Nhĩ “dạy” và “dẫn dắt” Mạc Phi.
An Cách Nhĩ là người thúc đẩy giai đoạn phát triển của Mạc Phi, cùng đem ra so sánh, những gia sư Mạc Tần bỏ tiền ra mời về, thật sự chẳng khác nào vật bài trí cho đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...