An Cách Nhĩ hưng trí bừng bừng nhìn quả địa cầu, mọi người đều ngồi vây xung quanh, nâng mặt, duy trì biểu tình như Ace, nhìn hắn.
Mạc Phi giúp Emma bưng trà bánh ra thì thấy tình cảnh vừa kể trên.
Mạc Phi dở khóc dở cười, bởi vì An Cách Nhĩ có trí tuệ siêu việt, cho nên đều làm mọi người không dám lên tiếng hỏi. Lúc An Cách Nhĩ phá án, trong đầu Oss bọn họ chỉ nghĩ muốn ăn cái gì linh tinh các thứ.
Lúc dùng trà, Mạc Tần và mấy đứa nhóc đã xảy ra tí tranh cãi, hắn muốn ba đứa về nhưng ba đứa không chịu, lý do là kì nghỉ hè vẫn chưa hết.
Mạc Tần lo cho lo sự an toàn của ba đứa nên biểu tình vô cùng nghiêm khắc.
Ba đứa nhóc trốn phía sau Emma, biểu tình vừa đáng thương vừa đáng yêu, hai bên vô cùng dứt khoát với ý kiến của mình, cho nên mọi người đều nhìn khinh bỉ Mạc Tần, cảm thấy hắn ăn hiếp con nít.
Dùng lời nói của An Cách Nhĩ để hình dung, ba đứa nhóc đều có huyết thống hiểm ác của quý tộc, từ nhỏ đã biết tận dụng ưu thế để giành lấy chiến thắng.
Từ khi An Cách Nhĩ nhận vụ án này, Oss bọn họ đã không còn tự hỏi chính mình, đều chờ An Cách Nhĩ nói cho bọn họ biết về vụ án, hung thủ và vị trí của đảo vàng.
Nhưng so với sự vội vàng của mọi người, An Cách Nhĩ lại rất nhàn nhã, hắn bước tới bên cửa sổ, nhìn ánh nắng loang lổ chiếu qua táng cây in trên mặt đất.
Một lát sau, An Cách Nhĩ xoay đầu lại, nói với Mạc Tần, “Bảo đám đen thui này đi về đi, đứng đầy ngoài này chướng mắt quá.”
Mạc Tần có chút khó xử, “Nhưng mà…”
An Cách Nhĩ xoay đầu đi, không thèm nói nữa.
Mạc Phi nói với Mạc Tần, “Bảo họ về đi, An Cách Nhĩ thích sự im lặng, đây là phòng tranh không phải lâu đài.”
Mạc Tần gật đầu, bảo bọn họ đi về.
An Cách Nhĩ bước ra vườn, cầm giấy đặt lên giá vẽ, bắt đầu vẽ tranh.
Mọi người đứng bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn An Cách Nhĩ, Mạc Phi vào bếp giúp Emma nấu cơm tối.
Mạc Tần nhìn xung quanh, phát hiện Thân Nghị và Tôn Kỳ đã đi lo tra án, chỉ còn Oss ở lại, Cửu Dật dựa vào ghế sô pha chải lông cho Eliza, chớp mắt mọi người đều bị căn bệnh lười chảy thây của An Cách Nhĩ lây, Mạc Tần lại xác định thêm một lần nữa, An Cách Nhĩ là một sự tồn tại có thể gây ảnh hưởng tới tất cả mọi người.
Thẩm Tuyển khép văn kiện lại, ngẩng đầu nói với Mạc Tần, “Đây là cuộc sống thường ngày của An Cách Nhĩ và Mạc Phi sao?”
Mạc Tần có hơi sửng sốt.
“Mạc Phi nấu cơm, An Cách Nhĩ vẽ tranh, sau đó có vụ án thì cùng nhau đi tra, cuộc sống an nhàn, hoạt động chủ yếu là ở phòng tranh nho nhỏ này, lâu lâu sẽ đi du lịch vài hôm?” Thẩm Tuyển hỏi.
Mạc Tần bất đắc dĩ cười khổ, “Đúng vậy, cách sống như lãng phí cuộc đời.”
Thẩm Tuyển nhìn chằm chằm Mạc Tần.
Mạc Tần khó hiểu hỏi, “Làm sao? Với tài hoa của Mạc Phi và An Cách Nhĩ thì không nên có cuộc sống thế này.”
Thẩm Tuyển đột nhiên nở nụ cười, có chút bỡn cợt nhìn Mạc Tần, “Mạc Tần, anh nên kiếm bạn gái đi.”
Mạc Tần sửng sốt.
“Anh rất giỏi về công việc nhưng không hiểu cuộc sống.” Thẩm Tuyển lắc đầu, sửa lại tài liệu, “Trên đời này có gì thành công hơn việc có thể sống an nhàn với người mình yêu đến già?”
Mạc Tần há hốc.
Thẩm Tuyển nâng tách trà lên, “Tôi cảm thấy chúng ta đã phá hủy cuộc sống của An Cách Nhĩ và Mạc Phi.”
Mạc Tần há to miệng.
Thẩm Tuyển hớp một ngụm trà, “Mạc Tần, cái này gọi là hạnh phúc.”
Mạc Tần không nói gì, tại sao lúc bị An Cách Nhĩ ảnh hưởng, chẳng ai trong bọn họ xem hắn là ông chủ hết? Chính bản thân hắn cũng thấy bất đắc dĩ, Mạc Tiếu ở bên cạnh cũng gật đầu, “Đúng đó, ở phòng tranh rất thoải mái, có cảm giác gia đình.”
Mạc Tần liếc mắt nhìn hắn, “Bộở nhà không có sao?”
Mạc Tiếu ôm gối đầu nhăn mặt, “Có mới lạ…”
Mạc Tần cầm văn kiện đánh Mạc Tiếu một cái.
Cửu Dật nhẹ nhàng vuốt lông đám sóc con, “Tôi vẫn luôn cảm thấy ngạc nhiên, bọn họ đã bắt đầu yêu nhau từ lúc nào.”
Mạc Tiếu chạy lại nhiều chuyện, “Tôi cũng hiếu kỳ nữa, nghe nói Mạc Phi là do An Cách Nhĩ nhặt được.”
Mạc Tần bất đắc dĩ ngồi lại chỗ cũ, cầm văn kiện xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở trong vườn, An Cách Nhĩ đã vẽ được một bức tranh phong cảnh gần như giống y như đúc vườn hoa trước mắt, ba đứa nhóc đứng ở phía sau, hai đứa song sinh im lặng nhìn An Cách Nhĩ vẽ tranh, còn Mạc Dịch thì cầm giấy vẽ. Nhóc con này trong thời gian ngắn cũng đã tiến bộ rất nhiều.
Ở trong bếp, Mạc Phi mặc tạp dề bưng mâm đồ ăn ra ngoài, lấy chén nho khô đặt lên bàn trà cho mấy đứa con của Eliza.
Eliza quơ quơ chiếc đuôi xinh đẹp, vươn móng lấy nho ăn.
Mạc Phi cười cười, ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ đứng trong vườn, nụ cười trên mặt càng nhu hòa thêm vài phần, xoay người quay vào bếp.
Mạc Tần ngồi trên ghế sô pha phát ngốc… Hắn đã từng hỏi Mạc Phi, đồng ý quay về học tập, kế thừa gia nghiệp, từ một kẻ lưu lạc trở thành người thừa kế của Mạc gia là có kế hoạch to lớn gì?
Mạc Phi trả lời, hắn muốn bảo vệ An Cách Nhĩ và những người hắn quan tâm, sau đó cùng nhau ở phòng tranh, sống tới già.
Mạc Tần đỡ trán, trong đầu vang văng vẳng câu nói của Thẩm Tuyển — Cái này gọi là hạnh phúc.
Mạc Tần thở dài, nhìn một đống bao văn kiện màu xám để trên bàn trà… Bỗng nhiên hắn bị một cái nơ hình con bướm màu hồng để trên bao văn kiện hấp dẫn.
Hắn vươn tay sờ sờ.
Thẩm Tuyển nói, “Viney để lên đó.”
Nói xong hắn vươn tay đẩy kính mắt, “Nó nói, nhìn Mạc Tần thúc thúc có vẻ rất cô đơn nên nó đưa cái nơ bướm để chơi với anh.”
Mạc Tần dở khóc dở cười, vươn tay xoa mi tâm, không nói gì.
Tới giờ ăn cơm, An Cách Nhĩ buông bút, mang ba đứa nhóc vào trong.
Mạc Tần nhìn hắn, “Chẳng phải cậu rất hứng thú với đảo hoàng kim sao? Sao đột nhiên mặc kệ rồi?”
An Cách Nhĩ nhìn hắn, hỏi, “Giả sử đảo hoàng kim thật sự có trên đời, anh cảm thấy bọn cướp sẽ bưng cái đảo đi luôn hả?”
Mạc Tần há miệng.
“Với lại, cho dù bọn họ có bưng cái đảo đi luôn thì thành phố S sẽ bị hủy diệt sao?” An Cách Nhĩ hỏi tiếp, “Con người sẽ biến mất à, trái đất sẽ bị người ngoài hành tinh chiếm mất hả?”
“Vậy cậu định chừng nào mới bắt đầu ra tay?” Mạc Tần nhẫn nại hỏi.
“Đã nói là đợi thì tất nhiên là chờ thời gian và chờ người.” An Cách Nhĩ mỉm cười, “Còn chờ một thứ nữa.”
Mạc Tần bỏ cuộc, cúi đầu ăn cơm, hắn và An Cách Nhĩ không bao giờ dò trúng tần số, hoàn toàn không thể hiểu nhau.
Oss mang theo đồ ăn, tựa như đã sớm có kinh nghiệm, vỗ vỗ Mạc Tần, “Không cần phải gấp, cái này gọi là sự kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, mỗi ngày hắn chỉ dùng một phần ba thời gian cho công việc thôi.”
An Cách Nhĩ vừa lòng gật đầu.
Ăn cơm xong, có một người trẻ tuổi chạy tới trước cửa phòng tranh, hét lớn, “Chuyển phát nhanh!”
Tất cả mọi người khó hiểu, “Chuyển phát nhanh?”
Chỉ có An Cách Nhĩ là mỉm cười, “Đến rồi.”
“An Cách Nhĩ, em mua cái gì sao?” Mạc Phi tò mò, An Cách Nhĩ học cách mua đồ trên mạng từ khi nào vậy? Bình thường hắn rất ghét lên mạng mua đồ, nếu không còn cách khác thì sẽ nhờ Mạc Phi làm giúp, An Cách Nhĩ chưa từng chủ động chạm vào máy tính.
Mạc Phi kí nhận, đem cái hộp hình chữ nhật vào trong đặt lên bàn.
An Cách Nhĩ nói, “Mở ra đi Mạc Phi.”
Mạc Phi lấy cái kéo cắt băng keo, hỏi, “Cái gì vậy?”
An Cách Nhĩ mỉm cười, lúc Mạc Phi mở nắp thùng, hắn cũng lên tiếng, “Phanh xe.”
Sau khi nghe An Cách Nhĩ nói vậy, tất cả mọi người trong nháy mắt trống trơn, “Rầm” một tiếng, nắp thùng mở ra… Bên trong rõ ràng là chiếc phanh xe bị mất tích.
Mọi người nhìn nhau.
Mạc Tần đứng dậy, vươn tay cầm chiếc phanh xe lên xem, Mạc Phi nhìn vào trong thùng thấy có một tấm thiếp, cầm lên đưa cho An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, là số điện thoại.”
Thẩm Tuyển lấy di động ra, ý bảo — Có cần gọi không?
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng phất tay, chỉ chỉ người chuyển phát nhanh ở ngoài cửa, “Cô gái, vào đây.”
Tất cả sửng sốt, ủa chẳng phải là nam sao?
Sau đó chợt thấy đối phương tháo mũ ra, mái tóc ngắn nhưng ngũ quan thì là nữ sinh.
“Hi.” Cô gái mỉm cười với An Cách Nhĩ, “Mến mộ đã lâu.”
Mọi người đánh giá cô gái, cảm thấy rất quen mắt.
Oss đứng lên, cầm tấm ảnh chụp X3 của Cửu Dật ra so sánh, “Cô là…”
Mọi người cũng đã nhận ra, chính là cô gái duy nhất của X3. Có điều nếu không ăn mặc theo phong cách kia kia thì thật ra diện mạo cũng rất thanh tú, với lại, thoạt nhìn còn rất trẻ.
Mạc Phi đánh giá cô, khẽ nhíu mày, tuy rằng bề ngoài là một cô gái bình thường, nhưng cảm giác đã từng được huấn luyện nghiêm khắc, hơn nữa cũng rất mạnh.
Oss lấy còng tay ra.
An Cách Nhĩ phất tay chặn lại, “Oss, đừng kích động, hai người làm cùng nghề.”
Oss sửng sốt.
Những người khác cũng bị vây trong trạng thái ngốc lăng, “Làm cùng nghề, nghĩa là…”
Mạc Phi cũng kinh ngạc, hỏi cô gái, “Cô là cảnh sát?”
“Không chỉ có tôi.” Cô gái xoay đầu lại, huýt sáo về phía đối diện.
Không lâu sau liền nhìn thấy hai người bước vào, một người cao to và một trạch nam, hai người ăn mặc rất bình thường, hoàn toàn không có khí chất quỷ dị như trong tấm ảnh, ngoại trừ dáng người đặc trưng không thay đổi ra thì những cái còn lại đều rất khác biệt.
Cửu Dật cảm thấy không thể nào tin nổi, “Cảnh sát?”
“Có gì chứng minh?” Oss hỏi, vẫn cảnh giác như cũ.
Ba người bước vào phòng tranh, ngồi xuống, lắc đầu với bọn họ, “Không có.”
Oss nhíu mày.
“Người duy nhất biết chúng tôi là cảnh sát đã chết, bây giờ chúng tôi đã cùng đường.” Người cao to bất đắc dĩ nói.
Mọi người giật giật khóe miệng, “Là thật hay là vô gian đạo?!”
“An Cách Nhĩ.” Mạc Tiếu hỏi, “Sao anh biết bọn họ là cảnh sát?”
“Nhờ một vài chi tiết.” An Cách Nhĩ nhìn nhìn ba người, “Xác thực mà nói, không phải người biết thân phận của ba người đã chết, mà là người tốt duy nhất biết thân phận của ba người đã chết.”
Trạch nam tháo kính xuống, nhìn An Cách Nhĩ, “Người kia nói không sai, cậu là hy vọng duy nhất của chúng tôi.”
“Người kia?” An Cách Nhĩ có chút ngạc nhiên, “Là ai?”
Người cao to lấy ra một phong thư trong túi tiền, “Tên thật của chúng tôi là Jeter, Susan và Tommy, năm năm nay chúng tôi giả trang thành X3 đi tìm tung tích của đảo hoàng kim.”
“Ba người làm kẻ trộm năm năm?” Cửu Dật há miệng, “Vậy mấy vụ án…”
“Mấy vụ án đó đều là giả.” An Cách Nhĩ cầm lá thư, vừa mở vừa nói, “Lúc nãy tôi xem tư liệu của bọn họ, phát hiện ra lần nào gây án cũng cực kì kiêu ngạo, cũng xem như cực kì hung ác. Thử nghĩ đi, trộm cướp và phần tử khủng bố vẫn khác nhau, với lại phàm là tội phạm thì luôn có một đặc điểm là không được để bại lộ danh tính. Cách ăn mặc của bọn họ giống như sợ người ta không biết mình là kẻ trộm vậy, cũng đâu phải đi đóng phim.”
“Những vụ án trước đều có cảnh sát phối hợp, những cái chết đều là giả, mục đích là làm cho thân phận của chúng tôi thêm đáng tin.” Jeter nói xong lại thở dài.
“Đáng tiếc thất bại trong gang tấc.” Tommy bất đắc dĩ.
“Người phụ trách của chúng tôi trước khi chết, có lẽ đã biết sẽ có nguy hiểm nên đã viết một bức thư, nói nếu xảy ra chuyện gì thì tới tìm cậu nhờ giúp đỡ, cậu là hy vọng cuối cùng của chúng tôi.” Susan nhìn An Cách Nhĩ.
“Còn cái phanh xe này là sao?” Oss hỏi.
“Phanh xe này là do chúng tôi trộm đi trước khi có vụ nổ.” Tommy cũng không giấu diếm.
“Ừm.” An Cách Nhĩ chỉ Tommy, “Hôm đó bên trong nhóm bảo vệ có hắn.”
Jeter tán thưởng nhìn An Cách Nhĩ, “Quả nhiên có năng lực quan sát kinh người.”
“Vụ nổ không phải do chúng tôi gây ra.” Susan giải thích, “Nếu mọi người tin, chúng tôi sẽ kể lại toàn bộ mọi chuyện.”
Tuy rằng mọi người vẫn còn nghi ngờ, nhưng phán đoán của An Cách Nhĩ chưa bao giờ sai.
Oss lại gần hỏi An Cách Nhĩ, “Giờ sao?”
An Cách Nhĩ xem nội dung và chữ viết trong bức thư, khẽ nhíu mày, có một chút thương cảm, “Đội trưởng Norman chết rồi sao?”
Ba người đều cúi đầu.
“Norman?” Oss hình như có biết người đó, ngay cả Mạc Phi cũng chạy lại, “An Cách Nhĩ, lúc chúng ta tới châu Âu tra án, Norman chính là vị cảnh sát béo vẫn luôn chiếu cốchúng ta đó sao?”
An Cách Nhĩ gật đầu.
“Norman và Thân Nghị là bạn tốt.” Oss gọi điện cho Thân Nghị bảo ông tới đây.
An Cách Nhĩ đặt bức thư xuống, nhìn nhìn chiếc phanh xe, rồi lại nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi nhíu mày, “Nói cách khác, trong cảnh cục có nội gián?”
“Có thể nói vậy.” Ba người đều gật đầu, “Nội ứng ngoại hợp.”
“Cậu chịu giúp chúng tôi?” Jeter hỏi An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ bắt chéo chân, nhìn lá thư, hỏi, “Ba người là cảnh sát, nếu bắt được tên nội gián đó thì sẽ làm gì?”
Ba người nhìn nhau, Susan lạnh lùng đáp, “Bắt hắn nuốt hết đống vàng.”
Mọi người nhịn nhưng khóe miệng vẫn giật, An Cách Nhĩ thì lại mỉm cười gật đầu, “Rất tốt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...