Mặt đất tối đen được những chiếc đèn nhiều màu sắc chiếu rọi, tạo nên những vết lốm đốm, nếu mặt đất ẩm ướt, hẳn sẽ có ánh sáng lấp lánh.
Cảnh đẹp như vậy tốt nhất là nên vẽ trong một bức tranh màu đen, dùng đầu bút lông lớn, vẽ từng khối tùy ý với những màu sắc khác nhau, cuối cùng dùng màu trắng tô điểm, như vậy sẽ tạo nên một hình người cơ hồ rất nhỏ giữa quang ảnh hỗn độn. Một bức tranh cô đơn đã được hoàn thành.
Bức tranh kia đứng ở phía xa mà nhìn, phải nhìn ở rất xa, sẽ phát hiện ra bóng người đó rất giống An Cách Nhĩ.
Một mình đứng dưới những ánh đèn rực rỡ, trước mặt là tiếng động ầm ĩ có vẻ xa lạ.
Là một người đã thích ứng với cuộc sống im lặng và cô đơn trong hai năm, hầu hết thời gian chỉ sống trong căn phòng trống trải, đột nhiên đối mặt với khung cảnh ồn ào náo nhiệt, hắn liền có chút không thể thích ứng, con người rốt cuộc có thể vô tri vô giác tới mức nào?
An Cách Nhĩ lấy ra tờ tiền trong túi, đây là thói quen Mạc Phi tập cho hắn trước khi đi một tháng, khi ra đường phải nhớ mang theo tiền. Hắn mua một ly cacao nóng trong một quán trà sữa nhỏ bé bên ven đường, An Cách Nhĩ cầm cái ly, chậm rãi đi về phía trước.
Xung quanh có đủ loại người, có mặc tây trang nghiêm chỉnh, có đầu tóc quái dị,… ai cũng lo cho bản thân, không quan tâm người khác, đây chính là kiểu cách của người hiện đại.
An Cách Nhĩ cứ đi, giống như đi tìm một người, mỗi cái chớp mắt giống như camera quay hình, toàn bộ đều rất rõ ràng. Bởi vì tìm không thấy điểm tập trung cho nên rất mơ hồ.
An Cách Nhĩ cứ thế đi, rời khỏi nơi ồn ào náo nhiệt, hắn cũng chẳng biết mình đi đâu, trước mặt có một công viên. Hắn lập tức bước vào trong đó, một nơi lạnh lùng âm u, ngồi xuống ghế đá, uống ly cacao nóng còn lại.
…
“Anh đợi bạn?”
Khoảng năm phút sau, có một thiếu niên mặc quần áo thùng thình, tay cầm ván trượt, bộ dáng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đi ngang nhìn thấy hắn liền dừng lại hỏi.
An Cách Nhĩ theo bản năng gật đầu.
“Sao lại chờ ở đây a?” Thiếu niên cảm thấy An Cách Nhĩ có vẻ giống con lai, da rất trắng, ngũ quan tinh xảo, thật xinh đẹp!
An Cách Nhĩ không nói gì, tinh quang chiếu vào mắt hắn, nhìn không ra cảm xúc.
“Ở đây một mình vào buổi tối rất nguy hiểm, anh và bạn anh không thể hẹn ở chỗ khác sao!” Thiếu niên hảo tâm nhắc nhở An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhìn thiếu niên, hỏi, “Có người nhờ cậu nói với tôi những lời này?”
Thiển niên ngẩng người, bị vạch trần rồi.
An Cách Nhĩ nói, “Hắn cho cậu một trăm đồng, bảo cậu nói vậy với tôi, còn cho số điện thoại bảo cậu gọi cho một người tên là Oss, nói với hắn tôi đang ở đây, có đúng không?”
Thiên niên xấu hổ, kinh ngạc hỏi, “Sao anh biết?”
An Cách Nhĩ nhìn thiếu niên, “Người kia có bộ dáng thế nào?”
“Rất cao, cực kì đẹp trai!” Thiếu niên nghiêng đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Sao anh biết?”
An Cách Nhĩ chỉ chỉ ván trượt, “Bánh xe rất sạch, không trầy xước nhiều, hẳn là dùng trên đường mặt phẳng, ở đây nhiều ổ gà, cho nên cậu cố ý tới đây.”
“Chỉ có vậy thôi?” Thiếu niên dường như cảm thấy rất thú vị.
“Vừa nhìn liền biết cậu không phải dạng ngoan ngoãn, không bao giờ đi chủ động bắt chuyện với người ngoài, bề ngoài cũng có vẻ tàn bạo.”
“Còn một trăm đồng?” Thiếu niên nhịn không được cười.
An Cách Nhĩ xuất thần, “Hắn muốn cậu có thái độ tốt nhất, cho nên sẽ cho cậu số tiền lớn, nhưng không thể cho cậu quá nhiều nếu không sẽ bị nghi ngờ.”
“Nga…” Thiếu niên gật đầu.
An Cách Nhĩ chỉ túi quần của thiếu niên, “Cậu gọi cho Oss, người cậu mới vừa gọi, nói với hắn tôi đã về nhà, đừng tới đây nữa.”
“Hả?” Thiếu niên kinh ngạc, “Anh thật sự muốn ngồi ở đây chờ? Ở đây rất nguy hiểm, tôi không có gạt anh đâu.”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Gọi đi.”
Thiếu niên cầm di động chần chờ, “Thật sự phải gọi?”
An Cách Nhĩ lại gật đầu.
Thiếu niên có chút do dự.
“Nếu không gọi tôi sẽ gọi cho mẹ cậu, nói cậu nhận tiền của người lạ.” An Cách Nhĩ ngẩng mặt, “Mẹ cậu sẽ tịch thu ván trượt.”
“Không phải chứ…” Thiếu niên căng thẳng, “Anh biết số điện thoại nhà tôi?”
An Cách Nhĩ nheo mắt lại nhìn hắn, sau đó nhìn khu nhà trọ phía tây, vươn tay chỉ, “Nhà cậu ở đó, tôi chỉ cần tới hỏi bảo vệ, nhà của thằng nhóc hay cầm ván trượt đi chơi là căn nào là được.”
“Được rồi được rồi, sợ anh rồi!” Thiếu niên đành phải mở di động lên, bấm số gọi.
“Rồi làm gì nữa?” Thiếu niên gọi xong, xoay đầu hỏi An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ phất tay đuổi hắn, “Về nhà đi, quá mười một giờ sẽ bị đánh đòn.”
Thiếu niên tò mò nhìn An Cách Nhĩ, “Sao anh biết mẹ tôi có quy định trước mười một giờ phải có mặt ở nhà?”
An Cách Nhĩ rút chân lên ghế, ôm đầu gối, nói, “Dài dòng quá, con nít không được về trễ.”
“Anh mới là con nít.” Thiếu niên ngồi xuống bên cạnh An Cách Nhĩ, lấy ra cái hamburger trong túi áo.
An Cách Nhĩ nhìn hắn, vẻ mặt ghét bỏ, “Buổi tối không nên ăn đồ nóng quá.”
“Đáng lẽ định giấu tối lấy ra ăn, sau khi vận động lúc đi ngủ sẽ bị đói.” Thiếu niên bất mãn, “Có điều mẹ tôi không cho tôi ăn cái gì trước khi đi ngủ!”
“Mẹ cậu làm đúng đó.” An Cách Nhĩ nhìn xung quanh.
“Anh chờ ai thế, người yêu?” Thiếu niên cắn hamburger, nhiều chuyện hỏi.
An Cách Nhĩ nhìn hắn, “Sao còn chưa chịu về?”
“Tôi nhận tiền của người ta rồi, để anh ở đây một mình lỡ gặp người xấu thì biết làm sao?”
“Có gặp người xấu thì cậu cũng chẳng giúp được gì.” An Cách Nhĩ nói xong, lại đuổi thiếu niên đi, “Mau về đi!”
“Tôi ăn xong sẽ đi.” Thiếu niên lại cắn hamburger, cầm ly cacao của An Cách Nhĩ lên uống, “Anh mua ở đâu vậy, khó uống quá.”
Đang uống, đột nhiên có một cơn gió thổi qua.
An Cách Nhĩ hơi mở to hai mắt.
Thiếu niên cầm cái ly nhìn hắn, hỏi, “Anh có bấm lông mi không?”
An Cách Nhĩ khó hiểu, xoay đầu nhìn, “Lông mi sao phải bấm?”
“Lông mi của anh cong vút luôn đó!” Thiêu niên chỉ vào mắt hắn, “Anh có phải con lai không? Tại sao là nam mà cũng đẹp quá vậy?”
An Cách Nhĩ tự hào, “Tôi giống bà nội tôi.”
Thiếu niên há to miệng, “Lúc bà nội anh còn trẻ có phải đẹp lắm không?”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Ừ, rất đẹp.”
“Oa…” Thiếu niên lại hỏi, “Vậy anh có chị em nào không? Em gái đi, chị gái chắc là không ưa tôi, tôi nhỏ quá.”
An Cách Nhĩ nhìn hắn một lúc, đột nhiên mở miệng, “Cậu ăn xong rồi hả?”
Thiếu niên ngẩn người, gãi đầu, “Vậy anh cứ tiếp tục chờ, tôi về…”
Nhưng hắn còn chưa đứng lên, cánh tay đã bị An Cách Nhĩ kéo xuống.
Thiếu niên xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ.
“Khoan đi.” An Cách Nhĩ chỉ ghế, “Ngồi yên ở đây.”
Thiếu niên trong nháy mắt liền đỏ mặt, ngốc hồ hồ ngồi xuống, gãi đầu, “Anh có chuyện muốn tôi với tôi?”
An Cách Nhĩ chỉ chỉ con đường thiếu niên chuẩn bị đi, “Con đường đó có nguy hiểm.”
Thiếu niên xoay đầu nhìn con đường tối đen, sau đó cười hì hì, “Nga, chắc là mấy ba say rượu hoặc mấy anh xã hội đen thôi, không sợ, tôi quen hết cả mà.”
An Cách Nhĩ nhìn hắn, “Tội phạm giết người cũng quen luôn?”
Thiếu niên cả kinh, “Hả?”
“Hắn đã giết rất nhiều người.” An Cách Nhĩ vươn tay chỉ con đường xa xa.
Thiếu niên xoay đầu lại, hắn nhìn thấy có một bóng người đang chậm rãi bước tới đây.
“Anh đừng có nói giỡn!” Thiếu niên đứng lên.
An Cách Nhĩ chỉ con đường trước công viên, “Chạy đi đi, chạy tới nơi đông người sẽ an toàn hơn.”
Thiếu niên giữ chặt cánh tay An Cách Nhĩ, “Cùng đi đi!”
An Cách Nhĩ giật tay ra, “Một mình cậu thôi.”
“Anh bị điên hả!” Thiếu niên khẩn trương, nhìn thấy người kia càng ngày càng tới gần, “Mau chạy, nhìn tướng đi của người đó là biết không phải người tốt rồi!”
An Cách Nhĩ mất hứng, “Tôi đã nói cậu đi đi, tôi muốn ở đây chờ người.”
Thiếu niên chần chờ, cuối cùng cũng cầm ván trượt, đứng bên cạnh An Cách Nhĩ, “Nói không chừng chỉ là người đi ngang qua…”
Nói tới đây, thiếu niên bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, bởi vì hắn đã có thể nhìn thấy khuôn mặt của người kia rồi.
Đó là một người nước ngoài, tóc vàng, rất cao, mặc tây trang, là loại người sẽ không bao giờ xuất hiện trong công viên. Hơn nữa, ở khóe miệng của người này, còn mang theo nụ cười tà ác tới không ngờ.
Gió đêm thổi tới, trong công viên có trồng rất nhiều cây lê, gió thổi qua làm vô số bông hoa rơi xuống đất, mang theo một cảm giác âm u.
Thiếu niên không hiểu sao, khi đứng cạnh người này, cảm giác bắt đầu trở nên nhạy bén lạ thường, ví dụ như gió, hương hoa, bóng đêm, đều là những thứ hắn chưa bao giờ để ý tới.
“Không liên quan tới tôi.” An Cách Nhĩ nói, “Là cậu cảm thấy nguy hiểm cho nên các giác quan mới trở nên nhạy cảm.”
Thiếu niên dậm chân, “Bộ anh là thần côn hả? Tại sao tôi nghĩ cái gì anh cũng biết hết vậy?”
“Ha hả…”
Lúc này, người nước ngoài kia dừng lại, cách hai người khoảng mười bước chân, cười một tiếng nhìn hai người.
“An Cách Nhĩ…” Người nọ thấp giọng gọi, mang theo một tiếng thở dốc, “Cuối cùng cũng gặp được cậu.”
An Cách Nhĩ ôm đầu gối, dường như không có quá nhiều hứng thú với hắn, nhàm chám tựa cằm lên đầu gối tiếp tục chờ.
“Này.” Thiếu niên tò mò hỏi An Cách Nhĩ, “Anh tên là An Cách Nhĩ? Là người nước ngoài thật sao?”
An Cách Nhĩ nhìn hắn, chỉ con đường trước mặt, “Mau đi đi.”
“Không được, tôi đi lỡ anh có chuyện gì thì sao? Hắn thoạt nhìn rất biến thái!” Thiếu niên kiên quyết ở lại ‘bảo vệ’ An Cách Nhĩ.
“An Cách Nhĩ, cậu thích nhặt chó hoang lắm à?”
Người kia đột nhiên lên tiếng, tiếp tục bước tới, hắn chính là bác sĩ Hill vừa mới bị đuổi khỏi phòng tranh. Hắn vừa đi vừa nói, “Tôi đã tra những vụ án do cậu phá, lúc trước cậu luôn mang theo bên mình một con chó hoang, nhưng sau đó hắn lại bỏ đi, bây giờ lại nhặt một con khác? Cô đơn lắm à?”
Trạng thái của An Cách Nhĩ bây giờ là ngẩn người, cộng thêm một chút mất kiên nhẫn.
“Ê!” Thiếu niên lấy ván trượt che trước người An Cách Nhĩ, đuổi Hill, “Đừng tới đây! Tôi không khách sáo đâu!”
Hill dừng bước, rút từ trong túi ra một thứ.
Thiếu niên lập tức túm lấy An Cách Nhĩ, “Hắn có súng!”
An Cách Nhĩ nâng cằm, vẫn ngẩn người như trước, tự nhủ nói, “Hình như hơi đói thì phải.”
Thiếu niên bội phục nhìn An Cách Nhĩ.
“Hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt, không có thời gian quan tâm anh bạn nhỏ này.” Nói xong, Hill chỉa súng vào người thiếu niên hất hất, ý đuổi hắn đi.
“Chú đừng có làm càn, cảnh sát sẽ tới nhanh thôi!” Thiếu niên nói xong, vươn tay chỉ ra sau Hill, “Kìa, cảnh sát tới rồi kìa!”
Hill không nói gì, nhìn thiếu niên kia, lấy ống giảm thanh từ trong túi ra gắn vào nòng súng, “Tôi đã nói rồi, tôi không có thời gian nói chuyện xàm xí với cậu…” Nói xong, không hề có một tia do dự, nổ một phát súng về phía thiếu niên.
An Cách Nhĩ vẫn như cũ, không hề nhúc nhích, ngồi phát ngốc trên ghế. Thiếu niên kinh hãi dùng ván trượt đỡ, trùng hợp viên đạn bắn trúng bánh xe, “Băng” một tiếng có tia lửa xẹt ra.
An Cách Nhĩ rốt cuộc cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên.
Thiếu niên dường như kinh hách quá độ, cầm ván trượt ném về phía Hill, vừa lúc trúng ngay mặt hắn.
Cũng chẳng biết có phải do chất adrenalin trong người đột nhiên tăng cao hay không, thiếu niên nhào tới đánh Hill túi bụi, làm cho hắn phải kêu đau đớn.
Lúc này, bên kia đột nhiên có tiếng còi cảnh sát hú lên inh ỏi.
“Oa! Cứu tôi với!” Thiếu niên lập tức hét lớn.
Oss và Thân Nghị liền xông tới, thấy có một thiếu niên đang nhảy tưng tưng, An Cách Nhĩ ôm chân ngồi trên ghế, vẻ mặt không thay đổi nhìn bọn họ.
“Hô…” Thiếu niên thở ra một hơi, xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ lúc này cũng nghiêng đầu, mở to đôi mắt sáng nhìn hắn.
Thiếu niên tiếp tục gãi đầu.
Thật lâu sau An Cách Nhĩ mới mở miệng, “Hắn đã trưởng thành thật rồi, xem ra, trong hai năm học được không ít nhỉ.”
Thiếu niên nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu.
“Ngay cả tôi mà cũng lừa được.” An Cách Nhĩ đưa chân xuống, vỗ vỗ ống quần.
“Đúng rồi, tôi tên là…”
“Xương đầu của cậu rất giống hắn, gò má và cằm cũng được di truyền, là người thân đi?” An Cách Nhĩ bình tĩnh hỏi.
Thiếu niên tiếp tục cười xấu hổ.
“An Cách Nhĩ.” Oss chạy tới, “Đừng phá, mau về đi.”
An Cách Nhĩ đột nhiên liếc mắt nhìn Oss, lên tiếng, “Oss, anh là đồ ăn hại.”
Oss cả kinh, ôm ngực — Xong rồi, tâm trạng của An Cách Nhĩ đang vô cùng xấu.
Thiếu niên lùi ra sau vài bước, yếu ớt nói, “Tôi là Mạc Tiếu, Mạc Phi là anh họ của tôi.”
Chẳng biết An Cách Nhĩ có nghe thấy không, xoay người, bước về phía trước.
“An Cách Nhĩ!” Thân Nghị nhíu mày, “Cậu đừng náo loạn! Emma rất lo cho cậu!”
An Cách Nhĩ liếc ông, “Chú là gì của Emma?”
Thân Nghị sửng sốt, sau đó cũng ôm ngực — Tâm trạng của An Cách Nhĩ quả nhiên cực kì tệ, lời này đâm trúng ngay điểm yếu của ông!
Oss đồng tĩnh vỗ vai Thân Nghị, Cửu Dật thành thật lùi ra sau, nhìn Eliza đang mở to mắt ngồi trên vai — Lúc này đừng lại gần An Cách Nhĩ!
Mạc Tiếu chọt chọt Oss, hỏi, “Bây giờ làm sao?”
“Bây giờ…” Oss nhìn An Cách Nhĩ càng chạy càng xa, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Á? Phía trước hình như là sông!”
Mọi người cả kinh, lập tức đuổi theo. Nhưng lúc này, lấy tốc độ của An Cách Nhĩ, hắn đã tới trước con sông đen ngòm.
“An Cách Nhĩ!” Oss muổn đuổi theo, nhưng Mạc Tiếu lại giữ hắn lại, cười cười bất đắc dĩ.
An Cách Nhĩ cứ như thế không hề do dự bước về phía con sông, một chân chuẩn bị đạp vào nước, phía sau đột nhiên có một bàn tay, nắm lấy kéo hắn về.
Vẻ mặt An Cách Nhĩ bình tĩnh, khóe miệng lộ ra nụ cười, hắn nhắm mắt lại, ngã vào vòng tay ấm áp quen thuộc, bị người phía sau gắt gao ôm chặt.
Mạnh mẽ, ấm áp, và… tim đập mạnh.
An Cách Nhĩ cảm thụ cái ôm thật chặt kia, cùng với nụ hôn trên tai. Thế giới của hắn rốt cuộc cũng đã trở về!
Oss và Thân Nghị há to miệng, trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng bên hồ vừa quen vừa lạ kia, tóc dài được cột lên rất tùy ý, tuân theo mỗi một từ mà An Cách Nhĩ đã nói — Đừng cắt tóc!
“Mạc Phi…” Cửu Dật tán thưởng, “Hơn hai năm không gặp, đúng là thay đổi nhiều thật.”
“Có thay đổi sao?” Oss bất đắc dĩ hỏi.
Cửu Dật nở nụ cười, “Có vài thứ đúng là không thay đổi.”
“Đã nói là nhịn không được mà.” Mạc Tiếu nhún vai, xoay người đi, vừa đi vừa lầm bầm, “Thì ra đây là tình yêu của An Cách Nhĩ a, khó trách bình thường Mạc Phi nhìn thấy mỹ nhân nào cũng xem là gián hết.”
Cửu Dật xoay đầu lại hỏi Mạc Tiếu, “Tình yêu của An Cách Nhĩ? Tình yêu của hắn thế nào?”
“Kiss or Death!” Mạc Tiếu nhún vai, “Hắn quả thật là tín ngưỡng của Mạc Phi.” Nói xong, hắn huýt sáo một cái, khoát tay với người núp trong bóng tối, “Về nói lại với Mạc Tần, Mạc Phi sẽ không về đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...