Mạc Tần ở lại ăn cơm, Emma chuẩn bị bữa cơm rất phong phú, nhưng nhìn An Cách Nhĩ, Mạc Phi và Mạc Tần cùng ngồi ăn cơm, mặt không chút thay đổi, bà đột nhiên cảm thấy mất tự nhiên, trong lòng lo lắng, Mạc Phi cứ đi thế này, An Cách Nhĩ có đau lòng không?
Ăn cơm xong, Mạc Tần cảm thấy rất hứng thú lên lầu thưởng thức các bức tranh của An Cách Nhĩ, nhìn vào phòng được chất đầy những bức vẽ Mạc Phi, Mạc Tần hơi cười cười, xuống lầu.
Trời gần tối, Oss đến đây một chuyến, lặng lẽ nói với An Cách Nhĩ, người nhà lúc trước của Mạc Phi đã mất tích.
“Mất tích?” An Cách Nhĩ khó hiểu, “Em của hắn chẳng phải đi du học sao?”
“Đúng là có thấy bản ghi chép hắn xuất cảnh, nhưng mà…” Oss nhìn Mạc Phi đứng cách đó không xa, đang trao đổi với Mạc Tần, “Chúng tôi đã hỏi thăm rất nhiều nơi, nhưng không tìm được bất kì manh mối nào cả!”
“Có người che giấu hành tung của bọn họ hay là xảy ra chuyện bất trắc?” An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày, nhớ tới con bé đáng yêu kia.
“Chuyện bất trắc thì cũng không đến nỗi nào, thật ra làm cho người ta biến mất còn dễ hơn đi chết nữa.” Oss nhỏ giọng nói với An Cách Nhĩ, “Chúng tôi đã giấu Jack đi rồi, không ai biết hắn ở đâu.”
“Anh dám chắc?” An Cách Nhĩ cười thản nhiên.
Oss hơi sửng sốt nhìn An Cách Nhĩ, “Ý cậu là sao?”
An Cách Nhĩ nhún vai, không nói gì, đối với tính mạng của Jack, hắn hiển nhiên chẳng có hứng thú để ý.
“An Cách Nhĩ, cậu thật sự muốn để Mạc Phi về đó?” Oss lo lắng, “Bối cảnh Mạc gia rất phức tạp…”
“Nhà tôi cũng phức tạp vậy.” Vẻ mặt An Cách Nhĩ còn rất nghiêm túc.
Oss bất đắc dĩ, An Cách Nhĩ không cho hắn nói chuyện nghiêm chỉnh mà, “Mà á, Mạc Tần cũng đâu có lớn tuổi lắm đâu, sao không nhận là anh của Phi Phi luôn đi?”
Oss vừa dứt lời, An Cách Nhĩ lập tức liếc mắt nhìn hắn, “Anh vừa gọi Mạc Phi là cái gì? Có tin tôi thả chó cắn anh không!”
“Cậu tưởng cậu thả chó cắn tôi ít lắm hả?” Oss vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi ăn bánh, điện thoại đột nhiên vang lên.
An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn ra ngoài, chỉ thấy vị vệ sĩ kia gần như bắt điện thoại cùng lúc với Oss. An Cách Nhĩ khẽ nhăn mày, nhẹ lắc đầu.
“Tôi biết rồi.” Oss cúp điện thoại, thần sắc trở nên nghiêm túc, vẻ mặt khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ, tựa hồ muốn nói nhưng lại thôi.
Vị vệ sĩ kia đồng thời bước tới bên cạnh Mạc Tần, thấp giọng nói vài câu, Mạc Tần hơi sửng sốt, sau đó gật đầu, xoay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt hiểu rõ của An Cách Nhĩ, Mạc Tần nhẹ nhàng mỉm cười, không rõ ý nghĩa là gì.
An Cách Nhĩ xoay đầu, Oss đã ngồi chồm hổm kế bên, ngẩng mặt nhìn hắn, giống y đúc bộ dáng tò mò của Ace ngày thường.
An Cách Nhĩ hỏi, “Jack chết rồi?”
“Quả nhiên là cậu biết mà!” Oss kích động, “Có biết hung thủ không?”
“Anh nói hắn chết như thế nào trước đi.” An Cách Nhĩ bưng tách trà, “Chết ở đâu?”
“Ban đầu chúng tôi dựng cảnh giả, để người ta thấy Jack được đưa tới trại tạm giam, gia tăng canh phòng, nhưng trên thực tế, hắn vẫn bị giam ở tầng hầm bí mật của cảnh cục, thật sự trông coi rất nghiêm mật!”
“Vậy hắn chết như thế nào?”
“Cảnh viên vừa rồi tới đưa cơm cho hắn, phát hiện trên đất có vết máu, mở cửa ra, thấy hắn nằm trên mặt đất, cổ bị cắt, còn về phần hung khí thì không tìm được!”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Không tìm được hung khí? Móng tay cũng không phải?”
“Vừa rồi pháp y đã kiểm tra, vết thương là do một loại vũ khí sắc bén gây ra, trên người Jack rất sạch sẽ, bởi vì hắn rất nguy hiểm nên trong phòng chỉ có một chiếc giường, nệm cũng là dạng bình thường. Hơn nữa hắn còn bị xiềng xích, chắc là không thể tự cắn mình đi? Hơn nữa cắn cổ là một chuyện rất khó khăn.”
An Cách Nhĩ cười cười, lúc này, Mạc Phi và Mạc Tần cũng bước vào nhà, ngồi xuống sô pha.
Mạc Tần đặt di động lên bàn để mọi người xem, trên màn hình là một người đàn ông mặc đồ đen, bước ra từ cảnh cục.
Oss cầm di động lên nhìn, nhíu mày, “Người này…”
“Thời gian là mười phút trước.” Mạc Tần nói, “Chính là lúc Jack bị giết.”
Oss kinh ngạc, “Nhưng mà cảnh viên phụ trách trông coi không phát hiện có người khả nghi, hơn nữa trong lẫn ngoài cả ba tầng đều có rất nhiều người canh giữ, căn phòng lại phong bế, hắn vào trong bằng cách nào?”
Mạc Tần cũng nhận được một video, hắn mở ra, đặt lên bàn.
Mọi người nhíu mày, trên màn hình là một người mặc đồ đen, sau khi vào cảnh cục, hắn trốn ở nắp cống, ai ngờ bên trong cũng có camera, hai camera cùng quay một lúc, tái hiện rõ ràng cách người kia làm sao xuyên qua cửa thông gió, nả một phát súng giết chết Jack.
An Cách Nhĩ xem xong, cười cười liếc nhìn Mạc Tần, không nói gì.
Oss đứng ngồi không yên, “Nổ súng? Nhưng bên trong không có đầu đạn!”
“Thứ súng lục bắn ra không nhất thiết là đạn.” Mạc Tần nói xong, nhìn An Cách Nhĩ, “Bài thi của tôi, cậu có hài lòng không?”
An Cách Nhĩ nâng tách trà nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi không nói gì, ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm video đang phát lại tới ngẩn người.
Oss cắt ngang, “Ai có thể giải thích cho tôi biết, quay lại toàn bộ quá trình để làm gì?”
“Tôi phái người đi theo giám sát.” Mạc Tần nói, “Về phần sát thủ kia tại sao lại không bị phát hiện, tôi chỉ có thể nói là nhân viên cảnh sát các người có năng lực hữu hạn. Nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao bọn họ cũng không được huấn luyện chuyên môn.”
Khóe miệng Oss giật giật, “Ý anh là, anh muốn chứng minh đối phương rất mạnh, nhưng nếu anh bằng lòng thì cũng có thể xử lý đối phương, cho nên Mạc Phi đi theo anh là không có vấn đề gì đúng không?”
Mạc Tần ngoài ý muốn nhấc mi, tán thưởng nhìn Oss, “Cậu thông minh hơn bề ngoài của cậu.”
Oss buồn cười, “Sao anh không cản đối phương? Còn nữa, nếu không dùng đạn thì dùng cái gì?”
Mạc Tần hơi do dự một chút, “Ngăn cản, tôi chẳng được lợi ích gì, từ trước tới nay tôi luôn sống theo nguyên tắc nước giếng không phạm nước sông, chỉ cần người khác không chọc chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không làm gì họ. Bảo vệ mọi người là chức trách của cảnh sát, hơn nữa, người điên kia cũng chẳng đáng để bảo vệ.”
“Anh có biết người giết Jack là ai không?”
“Sát thủ.” Mạc Tần trả lời, “Còn là một người rất nổi tiếng, đương nhiên, chỉ có người trong giới biết thôi, người bình thường sẽ không biết tới sự có mặt của hắn.”
“Có thể nói tên cho tôi biết không?” Oss lấy ra cuốn sổ ghi chép.
“Sát thủ sao lại có tên, cậu đừng nói là định hỏi địa chỉ với sơ yếu lý lịch của hắn nha?” Mạc Tần nhíu mày nhìn Oss, “Cậu có cần tham gia một đợt huấn luyện không? Sao tôi lại thấy có lúc thì cậu hồ đồ, có lúc thì thông minh, chẳng lẽ bị nhân cách phân liệt?”
“Ba” một tiếng, Oss đập cây bút và bàn tay xuống bàn, “Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh là người thân của Mạc Phi hay là người thân của An Cách Nhĩ?!”
Tất cả cùng sửng sốt.
“Tôi không hiểu.” Mạc Tần rất thẳng thắn, “Tôi và Mạc Phi có diện mạo gần như nhau, còn có huyết thống rất mạnh, tôi và An Cách Nhĩ có chỗ giống nhau ư?”
“Đương nhiên là có, chanh chua y chang nhau!” Oss cất sổ, “Anh không thể lộ chút tin tức à?”
Mạc Tần nhíu mày, đặt tách trà xuống, “Để tôi cho cậu một ví dụ.”
Oss nhìn trời, thằng cha này thật sự có chút giống An Cách Nhĩ! Lúc đối thoại cũng tốn sức như thế, hơn nữa mỗi câu nói hầu như đều muốn biểu hiện mình thông minh hơn người ta!
“Ví dụ trong một đoàn xiếc, người ta nuôi rất nhiều dã thú hung mãnh.” Mạc Tần không nhanh không chậm nói, “Một ngày kia, có một con sói chạy thoát, gia nhập thế giới của con người, nó gặp người không vừa mắt, vì thế bắt đầu đi cắn người, cuối cùng bị cảnh sát bắt.”
Oss có thể nghe ra hàm ý bên trong, nhíu mày hỏi, “Trong đoàn xiếc nuôi rất nhiều dã thú hung mãnh, cũng chính là có rất nhiều người như Jack?”
Mạc Tần tán thưởng nhìn Oss, cuối cùng gật đầu với An Cách Nhĩ, “Tôi vẫn luôn cảm thấy cậu làm thám tử là rất thông minh, nhưng cảnh sát hợp tác với cậu thì có chút ngu ngốc… Ân, có lẽ tôi đã đánh giá thấp năng lực tiềm ẩn của hắn.”
Mặt Oss xanh mét, trong lòng nói, phải sửa lại, người này không giống An Cách Nhĩ, mà là đáng ghét hơn An Cách Nhĩ! Cái giọng điệu ăn trên ngồi trước đúng là làm mình tức chết mà!
An Cách Nhĩ mỉm cười, “Đúng là Oss đã nắm được trọng điểm.”
“Con sói kia sau khi bị cảnh sát bắt, kết cục chỉ có một, bị con người tiêu diệt!” Mạc Tần nói tiếp, “Bên đoàn xiếc quyết định ra tay trước cảnh sát, giải quyết con sói kia, không làm kinh động bất kì ai, tỏ vẻ đối phương cũng muốn dàn xếp ổn thỏa.”
Oss nhíu mày.
“Cho nên, cách tốt nhất cũng sáng suốt nhất là quên nó đi.” Mạc Tần đứng dậy.
Oss bất mãn, “Anh cũng nói trong đoàn xiếc có rất nhiều thú dữ, bây giờ không làm gì đâu có nghĩa tương lai không làm gì?”
Mạc Tần nhìn An Cách Nhĩ, “Những điều tôi muốn nói, tôi đã nói hết, người bạn nhỏ này rất thú vị, nhưng có chút khờ, cậu tự giải thích rõ đi, để đảm bảo cho sự an toàn của hắn, vẫn là tạm thời dừng việc điều tra vụ này lại.”
An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn Oss, “Câu nào trong đó là trọng điểm?”
Oss bĩu môi, tỏ vẻ phẫn nộ, “Người bạn nhỏ!”
An Cách Nhĩ nở nụ cười, “Là tạm thời.”
Oss tự nhiên hiểu được, ý của đối phương là thời cơ chưa tới, muốn bắt đám người đó rất khó. Dù sao, An Cách Nhĩ cũng đã thu dọn vụ này, đối phương rốt cuộc là cái dạng gì? Tại sao lại gây ra nhiều chuyện như thế, những hung thủ kia đều đã bị xử? Không nghĩ ra, manh mối quá ít!
“Cũng tới lúc rồi.” Mạc Tần lễ phép cúi chào Emma, “Cám ơn đã chiêu đãi.” Nói xong, nhìn nhìn đồng hồ, nói với Mạc Phi, “Không cần dọn hành lý, ở đó cái gì cũng có hết, chỉ cần con đi là đủ rồi, cho con mười phút, nói lời tạm biệt đi.” Dứt lời, Mạc Tần ra ngoài, ngồi trong xe chờ.
Mạc Phi có chút luống cuống đứng đó.
Emma khẩn trương, “Mạc Phi, cháu muốn đi bây giờ? Mười phút không đủ đâu a, ở lại một đêm đi, bà chuẩn bị chút đồ đạc cho cháu mang theo.”
Mạc Phi há miệng, không nói gì, xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ vẫn bình tĩnh như cũ, ngữ khí đều đều, “Anh muốn mang theo cái gì? Mạc Phi?”
Mạc Phi trầm mặc rất lâu, sau đó mở miệng, “Em.”
An Cách Nhĩ cười cười, lấy ra một thứ, đưa cho Mạc Phi, “Mang theo cái này là đủ rồi.”
Mạc Phi cầm lấy, là chìa khóa của phòng tranh.
Mạc Phi nắm tay An Cách Nhĩ không buông, nhưng An Cách Nhĩ lại không nắm tay hắn, nói cách khác, bản thân hắn đã không còn cái cớ nào để ở lại. Mạc Phi bỗng nhiên hiểu ra tại sao Mạc Tần chỉ cho hắn mười phút, phải tạm biệt, bao nhiêu thời gian cũng không đủ, đối với hắn, đối với An Cách Nhĩ, càng lâu sẽ càng dày vò!
Tất cả ăn ý rời khỏi phòng khách, để hai người được ở cùng nhau.
Oss ra ngoài, muốn quay về cảnh cục, mới bước ra đầu ngõ, hắn đột nhiên không muốn đi, tựa vào cột đèn đứng chờ. Cửu Dật bọn họ nhận được tin nhắn của hắn, cũng ra cửa sổ tựa vào đó, thấy chiếc xe màu đen đậu dưới nhà, cùng với ngọn đèn mờ mờ trong phòng tranh.
Emma đưa vali được thu thập đơn giản cho Mạc Phi, không quên nhét vào tấm ảnh chụp hắn và An Cách Nhĩ, để Mạc Phi luôn luôn ghi nhớ, mau sớm trở về.
An Cách Nhĩ và Mạc Phi ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là Ace cũng có cảm xúc tương tự.
An Cách Nhĩ sờ đầu Mạc Phi, “Phải chăm sóc bản thân tốt một chút.”
Mạc Phi cầm chìa khóa, sờ đầu Ace, “Phải chăm sóc An Cách Nhĩ, nghe chưa?”
An Cách Nhĩ nở nụ cười, nhẹ nhàng hôn lên trán Mạc Phi, cũng ghé vào lỗ tai hắn dặn dò vài câu.
Mạc Phi gật đầu, nhớ kỹ trong lòng.
Mười phút qua đi, An Cách Nhĩ đứng trước cửa, nhìn chiếc xe màu đen biến mất ngoài đầu ngõ, mang đi Mạc Phi của hắn, chỉ để lại một thời hạn đợi chờ.
Chiếc xe nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người, vụt đi dưới màn đêm.
Từ đó về sau, cảnh cục của thành phố S không còn sự xuất hiện của thám tử An Cách Nhĩ, phòng tranh cũng treo bản tạm ngừng kinh doanh.
An Cách Nhĩ biến mất, mất hết liên lạc. Oss bọn họ bắt đầu có thói quen tính ngày, coi như Mạc Phi và An Cách Nhĩ chỉ tạm thời rời khỏi, tận hưởng chuyến du lịch thật dài. Bọn họ tin chắc, chỉ không lâu sau, hai người sẽ trở về. Đến lúc đó, bí mật của Jack sẽ được giải đáp, lớp bụi này cũng sẽ được phủi sạch, việc mọi người có thể làm chỉ là chờ đợi, chờ đợi một người trở về cùng Mạc Phi, An Cách Nhĩ.☆ Hoàn Lê Minh Thiên ☆
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...