Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

“Có người muốn hại chúng tôi?” Lưu Cầm giật mình mở to hai mắt, hỏi, “Ai muốn hại chúng tôi chứ?”

An Cách Nhĩ xua tay ý bảo cô đừng nóng vội, hỏi Mạnh Cường, “Đúng rồi, đêm hôm đó, Lưu Cầm nói anh quay cuồng trên giường sau đó bảo đừng cãi lời hắn. Anh còn nhớ không?”

Mạnh Cường nhíu mày, khó hiểu nhìn Lưu Cầm, “Cái gì mà đừng cãi lời hắn… Có ý gì?”

“Đêm hôm đó anh rõ ràng nói vậy.” Lưu Cầm nói, “Đêm đó anh rất bình thường.”

“Bình thường?” Mạnh Cường càng không thể lý giải, “Là chuyện khi nào?”

“Tháng mười một lần đó đó… Ân, là ngày 11 tháng 11, anh nói hôm nay là ngày độc thân, cũng may anh hết độc thân rồi.” Lưu Cầm vừa dứt lời, liền nhìn thấy Mạnh Cường há to miệng, vẻ mặt hoài nghi nhìn cô, tựa hồ bị kích động rất lớn, “Sao có thể?”

“Làm sao vậy?” Mạc Phi nhìn ra Mạnh Cường có chút không đúng, liền hỏi, “Phát sinh chuyện gì?”

“Tôi, hôm đó, không có về nhà.” Mạnh Cường nói, “Hôm đó anh bận việc phải ở công ty sáng hôm sau mới về, em không nhớ sao?”

Lưu Cầm khó hiểu nói, “Đâu có, hôm đó tan ca anh đã về nhà rồi, sáng hôm sau mới đi.”

“Anh có gửi tin nhắn cho em, em còn gửi lại ‘Em biết rồi, cưng’.” Mạnh Cường nói, “Bởi vì bình thường em rất lạnh lùng nên lần đó anh vô cùng cao hứng.”

“Cái gì? Em đâu có nhắn tin nào, anh đừng có nói bậy!” Lưu Cầm tức giận.

“Em gửi tin nào cho anh, anh đều lưu lại!” Mạnh Cường lớn tiếng nói, “Anh chọn di động có dung lượng lớn để xài, bao nhiêu tin nhắn đều lưu hết!”

Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy Mạnh Cường móc điện thoại ra kiếm, cuối cùng thật sự có một tin như vậy, đúng là gửi từ số di động của Lưu Cầm — Em biết rồi, cưng, em sẽ tự chăm sóc mình.

“A!” Lưu Cầm hét lên ném di động đi, “Không phải em!”

Cửu Dật nhíu mày có chút hoài nghi về tình trạng của Lưu Cầm, An Cách Nhĩ lại nói, “Đừng kích động, xác thực mà nói, tin này không phải cô nhắn.”


Lưu Cầm khiếp sợ, hỏi, “Vậy… là do ai nhắn?”

An Cách Nhĩ mỉm cười, nhìn nhìn ngoài cửa.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông, mọi người nhìn ra ngoài, chỉ thấy một người đứng ở đó. Mạc Phi biết, là Hạ Phàm, mệnh lý sư, cũng chính là anh em sinh đôi của Hạ Tề, bác sĩ riêng của An Cách Nhĩ.

“An Cách Nhĩ!” Hạ Phàm đẩy cửa bước vào, “Cái cậu muốn tôi tìm được rồi, có điều tốn không ít khí lực.”

An Cách Nhĩ mỉm cười, Hạ Phàm đưa tờ giấy đánh đầy chữ đưa cho hắn, giống như văn kiện gì đó.

An Cách Nhĩ cầm lấy, nhìn một chút, gật gật đầu, “Chính là nó, cám ơn!”

Hạ Phàm nhún nhún vai, ngồi xuống bên cạnh, Mạc Phi giới thiệu một chút, mọi người tùy tiện chào hỏi, Cửu Dật liền vội vàng hỏi, “Có phải cậu có manh mối gì không? Mau nói đi!”

An Cách Nhĩ khẽ gật đầu, “Kỳ thật tối hôm qua nghe Cửu Dật nói lại, tôi đại khái cũng hiểu có chuyện gì xảy ra.”

Tất cả mọi người giật mình, Lưu Cầm đột nhiên nhào vào lòng Mạnh Cường khóc nức nở, “Có phải em điên rồi không? Có phải em điên rồi không?”

Mạc Phi cũng nhớ tới, tối hôm qua lúc hắn tắm xong, bước ra thấy An Cách Nhĩ cúp điện thoại, nguyên lai là gọi cho Hạ Phàm sao?

An Cách Nhĩ mỉm cười, nói với Lưu Cầm nhìn như sắp chết, “Yên tâm, cô không điên, còn không thể bình thường hơn, cái này bất quá chỉ là một âm mưu thôi.”

“Âm mưu?” Mạnh Cường khó hiểu.

“Ân, tôi đã nói rồi, có người muốn hại hai người.” An Cách Nhĩ nói.

Mạnh Cường bất đắc dĩ, “Mặc dù lúc còn trẻ tôi hay làm chuyện xằng bậy, nhưng thái độ làm người cũng đâu đến nỗi, hẳn là không ai muốn lấy mạng tôi. Cầm Cầm càng không thể.”


Lưu Cầm cũng gật đầu.

An Cách Nhĩ xoay mặt hỏi Cửu Dật, “Còn nhớ tôi có hỏi anh lai lịch của hồ ái tình không?”

Cửu Dật gật gật đầu, Lưu Cầm cùng Mạnh Cường liếc mắt nhìn nhau, nói, “Bởi vì sau khi đến đó chơi, có rất ít cặp ly hôn.”

“A…” An Cách Nhĩ nở nụ cười, “Nơi đó là thánh địa cho các cặp vợ chồng hưởng tuần trăng mật, lại vừa lúc có tên hồ ái tình, chuyện ít ly hôn bất quá chỉ do nhân viên quảng cáo thôi, một cách nói để hấp dẫn các cặp vợ chồng.”

Lưu Cầm cùng Mạnh Cường đều nhíu mày.

“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi hỏi, “Chuyện này có liên quan tới lai lịch của hồ ái tình sao?”

An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Bây giờ có rất ít người biết đến lai lịch của hồ ái tình, hơn nữa cho dù người địa phương biết, cũng sẽ giữ kín như bưng, bởi vì hồ nước đó đã biến thành nơi du lịch. Có rất nhiều dân bản xứ ở bên cạnh buôn bán, đúng không?”

“Ân.” Lưu Cầm gật đầu, “Ở đó quả thật chỉ là một cái trấn nhỏ.”

“Một nơi để hưởng tuần trăng mật, còn nổi danh là sẽ không ly hôn, đây thật là rất hoang đường.” An Cách Nhĩ cười nói, “Dù sao kết hôn cũng là hiện tượng phổ biến, ly hôn là hiện tượng cá biệt, mỗi người đều phải kết hôn nhưng chỉ có một số ít là ly hôn, loại tuyên truyền này đối với mỗi nơi hưởng tuần trăng mật đều áp dụng, có nhiều người tin tưởng như vậy, chủ yếu bởi vì nó được đặt tên là hồ ái tình thôi.”

Tất cả mọi người gật đầu, nghe rất có lý.

“Đây là một bài báo địa phương rất lâu rồi.” An Cách Nhĩ nói, “Nói về lai lịch của hồ ái tình.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục nghe An Cách Nhĩ giảng giải.

“Năm đó cái hồ kia không phải tên là hồ ái tình, dân địa phương ở đó sống rất khốn khổ, chỉ có thể dựa vào đốn củi và bắt cá, có nhiều người không thể cưới vợ. Cho nên, liền cùng nhau tiêu tiền, mua.”

Mọi người nhíu mày, Cửu Dật nói, “Mua… ý là mấy cô gái bị lừa bán đi?”


“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Có mấy cô gái rất đáng thương, mười lăm mười sáu tuổi bị bắt cóc, sau đó bị bán tới nông thôn, sinh con đẻ cái.”

Tất cả mọi người cảm thấy bất đắc dĩ, người địa phương giàu có mua con gái về làm đồ chơi, với người địa phương nghèo khổ bị lừa gạt bán con gái đi, thế giới này đúng là vớ vẩn.

“Lúc đó, có một cô gái mười lăm tuổi rất bất hạnh, kêu cô bé đó là A đi.” An Cách Nhĩ nói, “Cô bé bị bắt cóc, bán đến nơi này, làm vợ cho một nông hộ, lo liệu gia nghiệp cho hắn. Bất quá cô bé không thể sinh con, bởi vậy thường xuyên bị đánh chửi, có một lần, chồng cô bé trong lúc bắt cá bên hồ, bất hạnh rơi xuống hồ, chết.”

Tất cả mọi người nhíu mày, Lưu Cầm nói, “Sao cô bé không chạy trốn?”

“Ngốc!” Mạnh Cường nhỏ giọng nói, “Cái thôn kia cùng bỏ tiền ra mua người, đã tính là phạm pháp, nếu để một người đào tẩu, vạn nhất đi báo cảnh sát thì cái thôn đó coi như xong đời.”

Lưu Cầm gật gật đầu, tiếp tục nghe An Cách Nhĩ nói.

“Cô gái A rất nhanh trở thành quá phụ, bởi vì cô đọc rất nhiều sách nên cũng thông minh, liền nói với thôn trưởng, hồ này đẹp như vậy, có thể khai thành nơi du lịch, so với bắt cá trồng trọt tốt hơn nhiều.” An Cách Nhĩ nói, “Nếu không đủ tài chính, có thể viết giấy đề xuất, xin đầu tư.”

“Đó là một biện pháp rất hay.” Mạc Phi cũng gật đầu.

An Cách Nhĩ nói, “Thôn trưởng bị cô thuyết phục, thật sự làm theo, hai năm sau, thôn đó liền biến thành nơi du lịch, lại được quảng cáo. Dần dần, có rất nhiều du khách tới, đều bị cảnh đẹp cùng thủy sản hấp dẫn, cuộc sống của người trong thôn cũng tốt lên.”

Tất cả mọi người gật đầu, Lưu Cầm hỏi, “Còn cô gái kia? Cuộc sống sau đó có tốt lên không?”

“Ân.” An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Cô ta cũng coi như là đại ân nhân của thôn làng, bởi vậy mọi người đối xử với cô không tệ lắm, nhưng vẫn hạn chế tự do như trước, bởi vì nếu truyền ra, sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển của nơi này.”

“Ra là vậy.” Cửu Dật cười gượng hai tiếng, “Lộ ra cái thôn này mua người, thì còn ai dám tới nữa.”

“Lúc đó, cô gái kia chỉ mới 20 tuổi, rất xinh đẹp.” An Cách Nhĩ nói, “Cô cũng giống như những cô gái khác, muốn một bạch mã hoàng tử, nhưng những người trong thôn toàn là nam nhân thô lỗ.”

Cửu Dật nhún vai, “Đúng là bi kịch.”

“Mà sau đó, cô ta phát hiện ra một thứ ngoài ý muốn.” An Cách Nhĩ nói, “Mà thứ này đã thay đổi vận mệnh của cô ta.”

“Cái gì vậy?” Mọi người đều tò mò.


“Đây là đặc sản của hồ ái tình.” An Cách Nhĩ lấy tư liệu đưa cho mọi người xem.

Lưu Cầm nhận lấy, là một bài giới thiệu thực vật, lớn lên giống tiểu thụ, trên cây có rất nhiều tiểu lệ chi (trái vải).

“Cây này, là đặc sản của hồ ái tình, cũng là đặc sản của vùng Vân Nam, tên khoa học là, tiểu thiều tử.” An Cách Nhĩ tạm dừng một chút, “Mọi người người gọi là quả ma.”

“Quả ma?” Mọi người khó hiểu.

“Ân.” An Cách Nhĩ nói, “Trong giới thực vật, có rất nhiều cây có thể làm người ta sinh ra ảo giác, ví dụ như trong tiểu thuyết Sherlock Holmes có một câu chuyện, có người đốt cháy cây ma, làm bọn họ sinh ra ảo giác mà chết, nhưng người ngoài nhìn vào, bọn họ nói biểu tình của những người kia rất khoa trương, giống như bị ma quỷ hù chết. Còn có cây tiên nhân cầu ở Nam Mỹ, tục xưng ma cầu, Aztec (*) với thiên đường lam, cây nấm độc, cà độc của Ấn Độ, có tên là lục lạc của địa ngục, cây ngải đắng được chế làm rượu absinthe, ma túy, nấm sinh ảo giác… vân vân.”

(*) Aztec là một nền văn minh, một đế chế trong khu vực của Mexico.

Mạc Phi bất đắc dĩ, Oswald nói đúng, trong đầu An Cách Nhĩ toàn chứa những thứ làm người ta sợ hãi.

“Năm đó có một tôn giáo xú danh là Aum Shinrikyo, sử dụng thực vật chế tạo thuốc gây ảo giác, tẩy não đại bộ phận giáo đồ để khống chế.” An Cách Nhĩ nói, “Mà phần lớn bên trong, đều chứa quả ma, cũng chính là tiểu thiều tử, một loại trái rất dễ làm người ta nhầm lẫn.”

Mọi người lại nhìn tấm ảnh, “Cũng đúng a… Trái này nhìn rất giống trái vải.”

“Người thành phố phần lớn không ăn, vì đều nghĩ đây là trái dại.” An Cách Nhĩ nói, “Hơn nữa nếu trái này đã được nấu chín, thì càng khó phát hiện ra, bởi vì mùi vị rất giống hạt dẻ, rất ngon.”

Nói tới đây, chỉ thấy Mạnh Cường cùng Lưu Cầm đều mở to hai mắt nhìn.

“Sao vậy?” Mọi người khó hiểu nhìn hai người.

“Lúc chúng tôi ở hồ ái tình, thích ăn nhất chính là hạt dẻ nướng!” Mạnh Cường nói, “Cầm Cầm rất thích ăn nên chúng tôi thường xuyên mua về. Bây giờ vẫn còn ăn, bởi vì đây là thứ khách sạn chiêu đãi, ăn thấy ngon nên sau đó chúng tôi ra ngoài mua… trời ơi!”

“Đừng nói là tập thể đầu độc nha?” Mạc Phi bắt đầu khẩn trương.

“Đừng nóng vội!” An Cách Nhĩ khoát tay, “Tôi còn chưa nói xong, cũng không phải tập thể đầu độc gì, mà là đồ ăn của hai người đã bị động tay động chân.”

Mọi người đồng thời thở ra một hơi, lại càng thêm nghi hoặc, chuyện này rốt cuộc là sao?

“An Cách Nhĩ, chuyện đang kể dở” Cửu Dật nói, “tiếp tục đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui