Tội Ác Trong Mơ (Dream Man)

Nhìn chung, Carroll Janes rất hài lòng với sự hỗn loạn. Chỉ hai cuộc trừng phạt, và nhìn xem hắn đã nổi đình nổi đám thế nào. Tất nhiên, hắn sẽ phải thu lại ý nghĩ nhục mạ bọn cảnh sát Orlando; chúng không ngu như là hắn đã sợ. Mặc dù cuộc trừng phạt thứ hai quá là rõ ràng, rất nhiều sở cảnh sát khác sẽ không nhận ra mối liên hệ giữa hai vụ, vì rút cuộc hắn đã để nguyên những ngón tay trong vụ thứ hai. Hắn đã rất bực mình khi mụ chó cái Vinick cào hắn và hắn buộc phải gánh thêm chút rắc rối trong việc cắt rời ngón tay mụ và vứt bỏ chúng, nhưng ít nhất ngón tay cũng nhỏ và dễ vứt đi. Bọn chó chẳng gặp vấn đề gì với chúng, và những chiếc xương nhỏ xíu, nếu vẫn còn thì không thể nhận dạng được.

Không đời nào bọn cớm tóm được hắn, nhưng ít nhất bọn chúng đã biết về hắn; nó tăng thêm phần kích thích cho quá trình. Thật là hay khi được đề cao, hơi giống với sự khác biệt giữa một diễn viên biểu diễn trong một nhà hát vắng lặng và một người biểu diễn trước một khán phòng kinh hoàng, đứng dậy toàn bộ. Hắn còn thích thú với các chi tiết hơn nữa, khi biết rằng bọn cảnh sát sẽ phải kinh ngạc trước trí tuệ của hắn, trước óc sáng tạo, sự hoàn hảo tuyệt đối của hắn, thậm chí cả trong lúc chúng nguyền rủa hắn. Thật hài lòng biết bao khi biết đối thủ của mình tôn trọng những tài năng của mình một cách đúng mực.

Hắn đã chán nản trước nỗ lực tìm kiếm một tội nhân mới của hắn, vì mục đích thử nghiệm, nhưng Janes tự coi mình là một người kiên nhẫn. Điều gì đến, sẽ đến. Vội vã sẽ thành lừa lọc; nó sẽ lấy mất sức mạnh của giây phút ấy. Hắn đã thoả mãn hơn kể từ khi tin tức nổ ra, bởi vì tất nhiên đọc về chính mình, trở thành đề tài bàn luận của tất cả mọi người thì lúc nào mà chả vui. Thậm chí cả Annette ở chỗ làm cũng không nói chuyện gì khác. Cô ta đã kể với hắn mọi biện pháp phòng bị kỹ lưỡng mà cô ta đang thực hiện, cứ như là hắn sẽ bị cô ta thách thức không bằng, con lợn bé nhỏ đó. Nhưng hắn mua vui bằng cách thương hại cô ta, mớm sự sợ hãi cho cô ta và xúi giục cô ta tiến hành những biện pháp an toàn lố bịch. Cô ta thậm chí còn không chịu ra xe một mình, cứ như là hắn đã từng kéo bất kì ai ra khỏi đường đi không bằng. Thật là đáng chán – hắn cười khúc khích trước mưu mẹo của chính mình – trong khi thử thách thực sự là ở chỗ tóm được bọn chúng ngay trong nhà chúng, nơi chúng cảm thấy an toàn nhất.

Vào ngày thứ Tư Annette đã đi ăn trưa khi một phụ nữ tóc nâu to cao, đẫy đà tiến tới quầy, gương mặt mụ ta nhăn lại vì giận. "Tôi muốn nói chuyện với ai đó về dịch vụ ở cửa hàng này," mụ ta quát.

Janes dành cho mụ ta nụ cười tốt nhất của hắn. "Tôi giúp gì được bà chăng, thưa bà?"

Vấn đề chính ở đây là mụ ta đang trong giờ nghỉ trưa và đã đứng chờ mười lăm phút ở quầy quần áo cố tìm ai đó đổi một chiếc áo sơ mi cho mụ. Mụ vẫn còn chưa được phục vụ, và giờ mụ chẳng còn thời gian để ăn trưa nữa. Janes kiểm soát một cơn run rẩy dự đoán khi mụ tiếp tục quát mắng, sự giận dữ hiện lên mọi đường nét cơ thể.

"Tôi sẽ gọi cho quầy quần áo và đảm bảo bà được phục vụ ngay lập tức," hắn nói. "Tên của bà là...?"

"Farley," mụ nói. "Joyce Farley."

Hắn liếc vào bàn tay mụ. Không có nhẫn cưới. "Cô có một tài khoản với chúng tôi không, Cô (Miss = chưa chồng) Farley?"

"Bà (Ms. = không khẳng định là có chồng hay không) Farley," mụ ta quát. "Thế thì có khác biệt gì hả? Chẳng lẽ một khách hàng phải có một tài khoản thanh toán trước khi cái cửa hàng này quan tâm tới người ta hay sao?"

"Không phải vậy," hắn nói lịch sự. Chỉ là sẽ dễ dàng hơn trong việc truy nhập những thông tin quan trọng nếu mụ ta có trong ngân hàng dữ liệu. Mụ ta là một trong những kẻ cổ suý bình quyền nanh nọc, căm ghét đàn ông. Sự dự đoán tăng dần lên; hắn thích thú thúc đẩy mụ. Hắn trượt một tờ đơn về phía mụ. "Nếu bà không phiền, xin bà điền vào mẫu đơn khiếu nại này? Chúng tôi muốn quan tâm tới tất cả các khiếu nại, và đảm bảo là khách hàng hài lòng với hoạt động của chúng tôi."

"Tôi thực sự không có thời gian. Tôi sắp bị trễ giờ làm rồi."

"Vậy thì chỉ cần tên và địa chỉ của bà thôi. Tôi sẽ tự điền các thông tin khác vào."

Mụ ta nhanh chóng viết tên và địa chỉ vào phần trên cùng của mẫu đơn trong khi hắn gọi cho quầy quần áo và nói chuyện với trưởng quầy. Hắn cười lần nữa khi gác máy. "Bà Washburn sẽ đích thân chờ bà để đổi chiếc áo."

"Đáng lẽ việc này không cần phải thế."

"Tôi hoàn toàn đồng ý." Hắn trượt tờ đơn ra khỏi mặt quầy.

Mụ ta quay đi, bước một bước, rồi đột ngột dừng chân và trở lại. "Tôi xin lỗi," mụ ta nói. "Tôi đã bị đau đầu kinh khủng và tôi đang giận, nhưng đáng lẽ tôi không nên trút lên anh. Đó không phải là lỗi của anh, và anh đã làm mọi việc có thể để giúp tôi. Tôi xin lỗi vì đã đối xử không ra gì với anh."

Hắn quá ngạc nhiên đến nỗi mất một lúc hắn mới có thể nói. "Không có gì đâu ạ. Tôi mừng là tôi có thể giúp ích." Một câu trả lời theo quy ước, một câu trả lời đã được hàng ngàn người bán hàng buồn tẻ nói hàng ngàn lần một ngày, bởi vì họ sẽ mất việc nếu họ nói điều họ thực sự muốn nói. Bà Farley dành cho hắn một nụ cười lướt qua, dè dặt và bỏ đi.


Janes nhìn chăm chăm vào lưng mụ, sự giận dữ dâng lên trong hắn. Hắn vò nát tờ đơn khiếu nại một cách thô bạo và ném nó vào thùng rác. Sao mụ dám xin lỗi! Mụ đã huỷ hoại mọi thứ. Vấn đề không phải là như thế. Sự trừng phạt mới là vấn đề. Hắn cảm thấy bị lừa đảo, như thể một phần thưởng quý giá vừa mới được đung đưa trước mặt hắn rồi bị giật đi. Hắn đã bắt đầu cảm nhận được luồng sức mạnh bạo tàn, và biết được niềm ham muốn thả tự do cho sức mạnh ấy. Giờ hắn chẳng còn lại gì cả! Dù thế nào hắn cũng giết mụ chó cái, để dạy cho mụ rằng mụ không thể cư xử theo ý mình rồi trốn thoát hậu quả bằng cách rỉ ra một lời xin lỗi.

Không. Luật là luật. Hắn phải tuân thủ chúng; hắn sẽ huỷ hoại mọi thứ nếu không làm thế. Cần phải đạt được đủ các tiêu chí, giữ đúng các tiêu chuẩn. Nếu hắn không thể duy trì những tiêu chuẩn ấy, thì hắn đáng bị bắt. Bất kể hắn muốn trừng phạt mụ thế nào, hắn sẽ phải dằn mình cho những bài học thật sự.

***

Marlie ngồi rất im bên bàn mình, cố kiểm soát cơn run rẩy của mình. Cảm ơn Chúa đang là giờ ăn trưa, và hầu hết mọi người đã ra ngoài đi ăn. Nàng đã mang theo bữa trưa và một cuốn sách, định dành một giờ yên tĩnh để đọc. Nàng đang vui vẻ lật dở cuốn sách, lơ đãng gặm một quả táo, khi một cảm giác đen tối là hỗn hợp của giận dữ và sự dự đoán tràn ngập trong nàng. Nó không choáng ngợp như một hình ảnh thực sự, nhưng nàng đã nhận ra nguồn của nó. Không nghi ngờ gì nữa đó là tâm điểm của sự độc ác lạnh lẽo. Và rồi, đột nhiên, cơn giận trào lên, nhưng sự dự đoán đã mất, và thay vào đó nàng cảm nhận được sự thất vọng.

Nàng đã quen với hắn. Sức mạnh tinh thần của hắn chưa đủ để nàng "nhìn" thấy các sự kiện, nhưng nàng biết mà không cần nhìn. Hắn đã chọn nạn nhân kế tiếp của hắn, và cái gì đó đã xảy ra cướp mất niềm sung sướng điên cuồng của hắn.

Hắn đang ở ngoài đó. Và hắn đang đi săn.

***

"Hắn đang tìm kiếm một ai đó," nàng nói với Dane tối hôm đó. Nàng không ngừng đi lại quanh phòng. "Hôm nay em đã cảm thấy hắn."

Anh đặt tờ báo anh đang đọc sang một bên – nó chứa đầy những cơn kích động và hầu hết những câu chuyện sai sự thật về Tên đồ tể ở Orlando – và đặt toàn bộ sự tập trung căng thẳng của anh vào nàng. Thậm chí cả hai bên mặt anh cũng co cứng; nàng đã trở nên quen thuộc với khuôn mặt cứng rắn ấy, nhìn nó qua cặp mắt của tình yêu, nhưng đột nhiên nàng quan sát anh lần nữa giống như nàng mới nhìn thấy anh lần đầu khi họ gặp nhau: Dane Hollister tay cảnh sát, Dane Hollister kẻ rất nguy hiểm.

"Chuyện gì đã xảy ra?" anh hỏi, giọng nói chua cay. "Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao em không gọi anh?"

Nàng bắn cho anh cái liếc nhìn thật nhanh và tiếp tục những bước chân vô định của mình. "Anh có thể làm gì nào?"

Câu trả lời là "không có gì," và nàng thấy là anh không thích thế. "Lúc đó là giờ ăn trưa của em, khoảng mười hai giờ ba mươi. Đột nhiên hắn ở đó. Em có thể cảm nhận sự giận dữ của hắn, nhưng hắn cũng rất thích thú, giống một đứa trẻ dự đoán một trò vui. Hắn đã chọn được bà ta, em biết là hắn chọn rồi. Rồi cái gì đó xảy ra, em không biết là cái gì, nhưng bà ta thoát đi và hắn biến mất."

"Và rồi?"

"Rồi không gì cả. Em không còn cảm thấy hắn được nữa."

Anh đang nhìn nàng thật kĩ. "Nhưng em có thể nói khi nào hắn chọn được nạn nhân?"

Nàng nhún vai. "Lần này em đã làm được."

"Còn gì khác không? Em có thể nói gì về nạn nhân được không?"

"Không."


"Một chi tiết nhỏ nhất cũng có thể giúp –"

"Em kể với anh rồi, không!" đột nhiên nàng quát lên, phóng vào trong phòng ngủ. "Anh không nghĩ em đã cố rồi ư?"

Anh di chuyển như một con hổ vồ mồi, bật ra khỏi sô pha và tóm được nàng trước khi nàng chạy được vào phòng ngủ và đóng cánh cửa giữa họ. Anh vòng hai cánh tay quanh nàng từ phía sau, kéo nàng dựa sát vào anh. Giờ anh có thể cảm nhận những đợt run rẩy khe khẽ chạy suốt người nàng, cơn run rẩy đã không hoàn toàn rời bỏ nàng kể từ bữa trưa. "Anh xin lỗi," anh rì rầm, cà chiếc cằm lởm chởm của anh vào thái dương nàng. "Anh biết việc này khó khăn thế nào với em. Em có sao không?"

Nàng do dự, rồi miễn cưỡng thú nhận, "Em thấy hơi kinh,"

Anh đu đưa nàng tại chỗ một lát, để nàng tiếp thu được sự an toàn trong vòng hiện diện của anh. Đến giờ nàng đã sống trong căng thẳng suốt gần một tháng rồi, và với nàng nó tệ hơn rất nhiều so với anh. Nàng cần được nghỉ ngơi. Anh vuốt tóc nàng ra khỏi mặt nàng, suy nghĩ rất lung. "Em muốn đi xem phim không?"

"Lần trước anh cũng đưa giải pháp đó," nàng căng thẳng nói. "Đi đâu đó."

"Có hiệu quả không?"

Nàng thả lỏng một chút mà không để ý. Nàng quá mệt mỏi; thật tuyệt khi dựa vào anh. "Anh biết là có."

"Vậy hãy đi xem phim đi. Không có gì mà em thích xem à?"

"Em không biết." Nàng do dự. "Em chưa hề đi xem phim từ vụ giết người đầu tiên."

"Vậy thì đến lúc rồi. Anh chưa hề đi xem phim vài năm nay rồi. Em thích cái gì?"

"Em không biết đang có chiếu gì." Nàng quay lại đối mặt với anh, và nặn ra được một nụ cười. "Em nghĩ cứ lái xe một vòng còn hơn."

Anh nhẹ lòng khi thấy sự căng thẳng của nàng dịu xuống. Anh thì thích mang nàng lên giường hơn, nhưng anh nghĩ nàng quá căng thẳng để hưởng thụ chuyện ấy. "Vậy đó là việc chúng ta sẽ làm," anh nói.

Không khí lúc chạng vạng đậm đặc và nặng nề khi họ rời khỏi nhà, hơi nóng vẫn còn nán lại kể cả khi mặt trời đã khuất bóng, và sấn đì đùng ở đằng xa. Dane hạ cửa xe xuống, đưa xe vào đường cái, và hướng tới Bờ biển Gulf, thẳng hướng cơn bão đang tới. Đám mây vần vũ trên đầu như một con quái vật to lớn, vài tia chớp loé lên trên bề mặt màu tím thẫm của nó.

Không khí thổi vào qua cửa xe trở nên mát hơn, gần như là lạnh, và mang theo nó hương vị ẩm thấp, ngọt ngào của cơn mưa. Marlie ngồi im lặng bên cạnh anh, mắt nàng để vào cơn bão. Những giọt mưa đầu tiên táp vào kính chắn gió của anh. Anh phải kéo cửa lên và bật cần gạt nước, và rồi họ lao thẳng vào làn mưa như thác trước mặt họ.

Anh phải lái chậm lại gần như là bò, trong khi tiếng sấm nổ đùng đùng quanh họ và sét chớp loé. Những người khác, những lái xe cẩn trọng hơn đã mang xe ra khỏi đường lộ hoàn toàn, tìm kiếm chỗ trú bên dưới cầu vượt hay đơn giản là ra khỏi làn đường. Một vài linh hồn dũng cảm tiếp tục hướng thẳng vào trung tâm cơn bão, khi bóng tối trùm xuống và những nỗ lực thảm thương của đèn pha chỉ có thể chiếu sáng được khoảng cách rất nhỏ trước mặt họ.

Marlie vẫn bất động. Sự mãnh liệt của cơn bão làm nàng trống rỗng, hút hết những cảm nhận về bản thân và thay vào đó lấp đầy nàng bằng nguồn năng lượng thô sơ của chính nó. Nàng biết nàng nên sợ hãi những cơn bão điện từ, nhưng nàng không sợ. Vẻ tráng lệ của nó khiến lòng nàng tràn đầy tôn kính, và nguồn năng lượng được giải phóng ấy bằng cách nào đó đã sạc năng lượng cho nàng.


Dane luôn luôn tắt đèn bên trong lúc lái xe, và chiếc xe giống như một cái hang tối đen. Anh không nói chuyện, nàng cũng không. Nàng không cảm thấy cần phải nói. Nàng an toàn và khô ráo trong khi cơn bão ào ào đổ xuống xung quanh họ, đánh đập chiếc xe bằng những màn mưa và cơn gió làm nó rung từ bên này sang bên kia. Dane giữ chiếc xe cân bằng, cánh tay mạnh mẽ của anh gồng lên cơ bắp khi anh chiến đấu kháng cự lại sự giận dữ của cơn bão. Marlie thậm chí không có lấy một giây khó chịu; nàng an toàn và nàng biết thế.

Dần dần họ lái xe ra khỏi cơn bão, để nó lại đằng sau vẫn chớp giật và đì đùng giận dỗi ở phía xa. Trời tiếp tục mưa, nhưng là một cơn mưa nhỏ, đều đều, bình thường. Họ kéo cửa xuống vài phân và để làn không khí ngọt ngào bao quanh.

Anh rẽ ngược lại ở chỗ rẽ tiếp theo và hướng về Orlando, lần này đuổi theo cơn bão.

Nàng dựa đầu ra sau. Cơn bão đã khuếch đại mọi thứ; nàng chưa từng cảm thấy như thế này trước đây. Nhịp tim của nàng chậm và nặng nề, một tiếng trống câm lặng; cơ thể nàng cũng nặng nề và chín muồi, giật thóp với sinh lực. Nàng muốn anh, muốn sự cứng rắn và niềm đam mê của anh ở trong nàng. Nàng có thể cảm thấy anh ở bên cạnh nàng, căng lên vì nhận thức giới tính. Đôi mắt anh đang ở trên đường, nhưng sự chú ý của anh đang hướng vào nàng, nàng biết anh hoàn toàn nhận biết được từng cử động của nàng, của sự tăng nhịp thở rất nhẹ, sự ấm áp, và mùi hương thoang thoảng của cơ thể nàng.

"Dane," nàng nói. Tiếng nói run run trong bóng tối.

Anh đang vã mồ hôi, nàng có thể thấy mặt anh bóng lên bất kể khi nào họ gặp một chiếc xe đang tới gần. Hơi nóng cuồn cuộn bốc lên từ anh. Bụng nàng quặn lên thích thú; anh gần như đã mất kiểm soát, theo một cách mà nàng chưa từng biết đến. Trước đây, ngay cả trong lần đầu tiên, bất kể anh bị khuấy động đến thế nào, anh vẫn luôn gắng giữ mình cho đến khi nàng đã thoả mãn. Anh đã muốn nàng trước cả khi họ rời nhà, và sự giận dữ nguyên thuỷ của cơn bão chỉ làm tăng thêm cơn đói của anh, giống như làm thức tỉnh cơn đói của nàng.

Nàng muốn hỏi anh anh có yêu nàng không, nhưng từ ngữ không thoát ra. Anh đang ở với nàng tại đây và ngay lúc này, và nếu sự hấp dẫn tình dục là tất cả những gì anh cảm nhận, thì nàng sẽ phát hiện ra sớm thôi. Vì hiện tại là tất cả khoảng thời gian nàng được đảm bảo, nàng quyết định dừng bực bội và tận dụng tối đa nó. Đó chẳng phải là mục đích cuộc sống đó sao? Chẳng lẽ nàng không học được gì từ tất cả những đau đớn, của nàng và của người khác, nàng chưa trải qua ư? Không ai sống mà không phải chịu đau khổ. Vấn đề là tận dụng tối đa hiện tại, và tận hưởng những món quà mà họ có.

Nàng với tay ra và nhẹ nhàng di một ngón tay dọc phần nối giữa đùi anh, cảm thấy các thớ thịt của anh cứng lại bên dưới cú chạm của nàng. Anh đã cứng như thép, thúc mạnh vào chiếc quần ràng buộc. Nàng vuốt ve một ngón tay lên xuống chiều dài của nó.

Hơi thở của anh thoát ra giữa hai hàm răng. "Đừng trêu anh nữa."

"Em không trêu," nàng lầm rầm, gần như gầm gừ. "Em đang rất nghiêm túc," Nàng thò tay xuống giữa hai chân anh, và anh rên lên khi vô tình tách chúng ra. Chiếc xe chậm lại, rồi anh xốc lại mình và tăng tốc lần nữa.

"Giờ anh không ngừng lại được," anh nói với sự thô bạo bị kiềm chế. "Có quá nhiều xe."

"Có thấy khách sạn nào thú vị không?" nàng hỏi, giọng nàng lơ đãng khi tập trung vào việc cởi thắt lưng của anh.

Anh rùng mình, hít vào để cho bàn tay nàng thêm chỗ trống. Anh muốn nàng dừng lại, nhưng đồng thời anh lại bất lực trước niềm sung sướng. "Anh không mang cái bao nào cả." Trừ đêm đầu tiên bên nhau, anh dùng bao cao su mỗi lần họ quan hệ. Đêm đầu tiên đó, anh đã không thể nghĩ được bất kể điều gì ngoại trừ vào trong nàng. Anh âm thầm sốc trước sự bất cẩn của mình, điều vốn chưa từng xảy ra trước đây, và kể từ đó anh đảm bảo là việc ấy không xảy ra nữa.

Giải pháp dừng lại ở một quầy thuốc hiện ra trong đầu nàng, nhưng nàng bỏ qua nó. Nàng không muốn bị sao lãng, và anh thì không thích hợp để đi mua hàng gì cả. "Tốt hơn anh nên lái nhanh lên," nàng nói, ngay khi nàng kéo khoá quần anh xuống và đưa tay vào trong để nắm trọn bộ phận trần trụi của anh.

Một tiếng rên thô ráp thoát ra khỏi anh. Nàng hân hoan trước âm thanh ấy, cũng như nàng hân hoan vì cảm thấy anh co thóp trong tay nàng. Nàng biết vài cú nắn nhanh, mạnh sẽ kết thúc anh, vì thế nàng cố tình để cú chạm của nàng nhẹ nhàng, chậm rãi, và lưu luyến. Những đường nét trên mặt anh căng lên khi nàng rúc vào gần hơn và hôn vào phía dưới cằm anh. Ngực nàng chạm vào cánh tay cơ bắp của anh, và nàng có thể cảm nhận được những cơn rùng mình làm rung nó.

"Em sẽ phải trả giá vì chuyện này," anh cảnh cáo.

Nàng cắn vào rái tai anh. "Nghe có vẻ thú vị. Có ý tưởng nào chưa?"

Anh có vài ý tưởng, nhưng không cái nào làm trong xe được. Anh chỉ có thể hi vọng là anh đã không ngừng tăng tốc, bởi vì anh không nghĩ có cách quỷ quái nào để kéo khoá quần lên được. Nàng tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve anh, làm cho anh cứng lên đau đớn. "Em đang vui vẻ chứ hả?" Phổi anh thít lại, ngăn anh không nói lớn hơn một tiếng gừ được.

"Vô cùng." Lưỡi nàng chạm nhẹ vào trong tai anh, và anh run rẩy dữ dội. "Em chưa sẵn sàng dừng lại đâu. Anh cứ lái xe tiếp đi."

Anh lái xe. Anh lái nhanh chưa từng thấy, với sự tập trung tuyệt vọng vẫn không đủ để ngăn anh biết những gì nàng đang làm với anh. Một tiếng cười trầm đục thoát ra khỏi cổ họng anh. "Cô phù thủy nhỏ này, em đang thích thú."


Nàng dành cho anh một nụ cười nhỏ, hài lòng. "Tất nhiên rồi. Anh thường khiến em phát điên. Cảm giác làm nạn nhân thế nào hả?"

"Như là sắp chết đến nơi ấy," anh hổn hển.

Nàng nhìn quanh và xác định vị trí của mình. "Chúng ta sẽ về nhà trong vòng năm phút nữa. Anh có thể chịu được từng ấy, phải không?" Nàng tiếp tục vuốt ve anh, sử dụng mọi kiến thức nàng có về cơ thể anh để đốt cháy anh thêm nữa. Nàng tỉ mỉ liếm anh.

Anh hào hển lần nữa, cơ thể trở nên cứng đờ. "Có thể."

Tới lúc họ về đến nhà thì anh đã phát điên, hông anh nhấc lên với mỗi cú vuốt của bàn tay nàng. Anh thực sự lôi nàng ra khỏi xe và vào trong nhà, nơi họ lảo đảo đi vào phòng ngủ, xé và lột quần áo của nhau. Họ vẫn còn mặc áo khi rơi xuống giường. Dane hoãn được đến lúc đeo bao cao su vào, rồi anh lật sấp nàng xuống, dùng đầu gối tách hai chân nàng ra, và đi vào trong nàng với sức mạnh rung chuyển.

Marlie nắm chặt tấm ga giường, cơ thể nàng rung lên với mỗi cú đâm của anh. Nàng thấy thích thú như thể chính nàng mới là người bị tra tấn lâu đến thế. Nàng nhấc mông lên, vặn vẹo để nhận lấy anh sâu hơn, mặc dù việc đó gần như là không thể. Anh rên lên với từng cú đâm, âm thanh hoang dại, đùng đục trong cổ họng vang lên trong đêm tối. Và rồi toàn bộ cơ thể của anh căng lên và anh thô bạo đi vào trong nàng và giữ mình ở đó, run rẩy, rên rỉ khàn đặc với sự thoả mãn của bản thân khi cực khoái lan đến tận cùng trong anh.

Sau đó anh nằm xuống nửa bên cạnh nửa ở trên nàng, những cử động của anh loạng quạng và không chính xác, cơ thể to lớn của anh run rẩy. Ngực anh phập phồng khi anh cố gắng hít vào đủ ô xy, và nàng cảm thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh đập trong người. "Ôi, Chúa ơi," anh thở khò khè. "Suýt nữa thì em giết anh rồi đấy."

"Thật sao?" nàng lẩm bẩm. "Em tưởng anh thích đấy chứ. Nhưng nếu anh không thích, em sẽ không làm thế nữa –"

Anh thọc tay vào tóc nàng và xoay đầu nàng để kết thúc câu nói của nàng bằng một nụ hôn mạnh mẽ, ép buộc. "Anh sẽ gắng gượng mà chịu thôi."

"Người hùng của em," nàng nói, cắn nhẹ vào môi dưới anh, rồi trở lại cho một nụ hôn thật sâu.

Một tiếng gừ trầm vang vang trong ngực anh. Anh xoay nàng trong tay và chồm lên người nàng. "Nào, quý cô, để xem cô thì sao nào."

Anh chăm sóc việc đó rất tốt, làm cho nàng kiệt sức, rã rời, và thoả mãn. Sau đó họ nằm bên nhau trong bóng tối, lắng nghe cơn mưa. Nàng lơ đãng chơi đùa với lông ngực xoăn xoăn của anh. Một lúc sau nàng ngáp và nói, "anh đóng cửa xe chưa?"

Anh bất động, suy nghĩ rất lung. Rồi anh nói, "Ôi, chết tiệt," anh nhấc mình khỏi giường. Nàng nằm đó cười khúc khích trong khi anh mặc quần vào và hấp tấp đi qua căn nhà tối om. Nàng nghe tiếng cửa trước mở, rồi đóng lại vài giây sau. Một phút sau anh đã trở lại phòng ngủ. "Có, anh đóng rồi, đồ đáng ghét," anh lẩm bẩm.

"À, em không nhớ."

Anh cười. "Anh cũng không nhớ." Anh lột quần ra rồi bò lại giường với nàng. Anh ngáp khi ôm nàng lại gần hơn, đặt nàng an toàn trong vòng tay anh. "Khi nào chuyện này kết thúc," anh lẩm bẩm vào tóc nàng, "cả hai chúng ta đều cần một kì nghỉ. Em thích chỗ nào hơn, núi hay là biển?"

Trái tim nàng ngừng đập một lần vì hạnh phúc. Đó là lần đầu tiên anh nói bất kì điều gì về một tương lai của hai người, thậm chí cả khi đó chỉ là một việc bình thường như lên kế hoạch đi nghỉ. "Đây là Florida mà," nàng trả lời. "Chúng ta có thể ra biển bất kì lúc nào."

"Vậy thì núi. Chúng ta sẽ thuê một căn nhà gỗ có bồn tắm nước nóng, trần truồng, nghỉ ngơi, và làm bọn sóc giật mình."

"Thoả thuận như vậy."

Điện thoại reo, và Dane với tay ra lấy ống nghe. "Hollister," anh nói uể oải. Nằm bên cạnh anh, Marlie cảm thấy anh căng thẳng. Anh ngồi dậy rồi quăng chân xuống sàn. "Okay, okay, tôi sẽ ở đó trong vòng mười lăm phút. Cố giữ cánh phóng viên không làm cho mọi người hoảng loạn nhé."

Anh gác máy và bật đèn lên. "Có một vụ giết người bằng dao nữa," anh nói, nhanh chóng mặc quần áo.

Marlie ngồi dậy, sợ hãi gặm nhấm nàng khi nàng nhớ đến lúc sáng nay khi nàng cảm nhận tên sát nhân đang tìm kiếm nạn nhân khác. Nàng và Dane đã lái xe ra khỏi thành phố; chẳng lẽ họ đã đi xa đến mức nàng không thể bắt được sóng năng lượng của tên giết người? Chẳng lẽ cuối cùng hắn đã hành động mà vì lý do gì đó mà nàng lại không cảm nhận được?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui