Tóc Tựa Tuyết


Đêm khuya tĩnh lặng.
Một bóng đen xuất hiện, cẩn thận mở cửa, sau đó rón rén đi xuống cầu thang. Tuy bóng đêm đen như mực nhưng từng bước di chuyển của người này lại rất chuẩn xác, trừ những âm thanh “lách cách” rất nhỏ phát ra lúc ở trên cầu thang ra thì ngay cả một cái bàn cũng không hề đụng phải.
Bóng đen kia đi xuyên qua đại sảnh, nhẹ nhàng nhấc tấm mành làm bằng vải thô ở cửa bếp lên, thân ảnh khi bước vào nhà bếp chợt lóe sáng, đi qua bếp lò trong nhà bếp, thuận tay lấy một vài vò rượu để vào trong chiếc giỏ xách mang theo bên người, rồi nhân lúc ánh trăng bị mây mờ che phủ mà vội vã đi qua sân, mở cửa gỗ ở sân sau ra một cách thuần thục vô cùng.
“Cách____Cách____”
Cửa gỗ xưa cũ theo ma sát mà phát lên những thanh âm quỷ dị, cửa gỗ mở ra lại nhanh chóng được đóng lại. Phía ngoài là một hẻm nhỏ vắng vẻ, bóng đen cảnh giác quan sát xung quanh một lúc, sau đó mới cất bước, biến mất trong bóng đêm...
Lúc này, một trận gió đột nhiên thổi qua, thổi tan tầng mây thật dày kia, ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống sân, xua đi bóng tối ẩn dưới mái hiên. Một người đàn ông mặc trường sam bước ra khỏi bóng tối, chiếc quạt trong tay chợt mở ra, ánh mắt rơi trên cánh cửa gỗ khép kín, sâu xa đến khôn cùng.
Gió thu thổi thật mạnh, cuốn tung bay những chiếc lá khô nằm vương vãi trên mặt đất, lại lần nữa đẩy mặt trăng vào trong lòng của những đám mây, tia sáng cuối cùng của mặt trăng cũng bị bóng tối nuốt chửng, mọi thứ lại biến thành một mảnh hỗn độn.
“Thời tiết hanh khô___ Cẩn thận củi lửa___”
Cùng với tiếng gõ chiêng là lời nhắc nhở được kéo ra thật dài của người điểm canh, sự tĩnh lặng của trấn Bạch Vân mang theo âm vọng của tiếng chiêng trở lại.
Bầu trời phía Đông đã bắt đầu xuất hiện những tia sáng, nhưng bóng đêm vẫn chưa chịu lui đi, Thần ngủ vẫn ở trong từng gian phòng của những người ở trấn Bạch Vân, ra sức nắm chặt thời gian còn lại.
Bất chợt, sân sau của khách sạn Vân Long lại truyền đến một hồi thanh âm mỏng manh, ngay sau đó, cánh cửa gỗ vẫn luôn khép kín hơi rung lên.

“Cách___ Cách___”
Âm thanh mở cửa khe khẽ vang lên, cánh cửa từ từ được mở ra, một cái đầu nho nhỏ thò vào dò xét, sau khi xác định không có ai thì một thân thể nhỏ gầy mới nhanh chóng chui qua khe cửa, vội vàng quay người đóng cửa, thành thạo khóa lại.
Tiếp đó bóng người nhỏ gầy mặc quần áo thô sơ, màu sắc tối tăm kia mới chậm rãi xoay người, cầm giỏ đi vào nhà bếp giống như chưa hề có bất cứ chuyện gì xảy ra, nàng vẫn cẩn thận như cũ, nhưng bước chân rõ ràng là chậm hơn rất nhiều, gấu quần đung đưa theo từng nhịp bước vững vàng.
Nàng xốc mành cửa lên, theo đường đi mới nãy mà bước lên lầu, cầu thang lại phát ra từng tiếng cọt kẹt theo nhịp chân.
Âm thanh kia đột nhiên ngưng lại cùng với bước chân.
“Thất Nương, đi đâu mà sớm vậy?” Sở Khanh Vũ tựa trên lan can gỗ của cầu thang, y cười cười, trong giọng nói có chút biếng nhác.
Thất Nương ngẩn người, nhưng ngay sau đó liền đáp lại,“Sở đại nhân nói gì vậy? Ta chỉ thức dậy sớm đi xem xét số vò rượu ở dưới hầm thôi.” Thất Nương nói, cúi đầu muốn bỏ đi.
Sở Khanh Vũ nhanh chóng chặn lối đi hẹp kia lại, “Thất Nương thật vất vả quá, chỉ vì mấy vò rượu mà phải dậy sớm thế.”
“Đại nhân chê cười, lần trước rượu bán ra cũng được nên ta phải đi kiểm tra một chút, xem thử còn bao nhiêu hàng trữ.” Sắc mặt Thất Nương rất lạnh nhạt, giọng nói cũng lạnh lẽo vô cùng.
“Thế à?” Sở Khanh Vũ cười mà như không, khẽ lay chiếc quạt, “Tuy nói là Sở mỗ đã uống bao nhiêu rượu ngon của khách sạn như vậy, nhưng vẫn không biết thì ra hầm rượu nằm ở sân sau đó…”Ánh mắt y tựa như lộ ra ý cười, kì thực lại sắc bén như chim ưng đi săn mồi vậy.
“Đại nhân đang tra hỏi ta sao?” Thất Nương đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt đang tươi cười của Sở Khanh Vũ,“Không biết Thất Nương đã đắc tội gì với Sở đại nhân mà ngay cả đếm rượu xong đi dạo trong sân cũng phải giải thích với đại nhân?” Nàng không nói lớn nhưng lại rất cứng rắn, mang theo ý chất vấn.
Sắc mặt Sở Khanh Vũ không hề thay đổi, phe phẩy chiếc quạt trong tay, “Thất Nương nghĩ oan cho Sở mỗ rồi, chỉ là tối qua Sở mỗ nghe thấy trong sân sau có tiếng động, sợ là chuột quậy phá hầm rượu nên có ý nhắc nhở thôi, Thất Nương cần gì tức giận chứ?”

“Đại nhân là bộ đầu nổi danh ở kinh thành, mấy con chuột nhắt đó thì có tài cán gì mà có thể lọt vào mắt thần của đại nhân thế? Kính xin đại nhân đem tâm tư để ý đến lũ trộm lũ cướp kia, lũ chuột nhắt không ra ngoài sáng được cũng sẽ tự sinh tự diệt thôi.”Thất Nương nói rồi nghiêng người vòng qua Sở Khanh Vũ, đi thẳng đến trước cửa phòng mình, nhanh nhẹn đẩy cửa phòng ra.
“Chờ đã!”
Bước chân Thất Nương dừng lại trên bậc cửa, “Đại nhân còn có chuyện gì sao?”
“Sở mỗ khuyên Thất Nương, chuột tuy nhỏ, nhưng nếu dám náo loạn thì cũng phải chịu tội…”
Thân mình Mạc Thất Nương chợt đông cứng, nhưng ngay sau đó liền cười khẩy một tiếng, “Chuột này sống trong sân đã lâu, Thất Nương cũng quen rồi, ngược lại, Thất Nương cũng có lời khuyên cho đại nhân, bỏ mặc lũ trộm cướp hoành hành mà ở trong khách sạn nhỏ bé này quản mấy con chuột, thật đúng là lãng phí nhân tài. Đừng nói đại nhân không xen vào, cho dù có muốn quản thì cũng chỉ rước lấy bẩn thỉu vào thân, cần gì phải thế?” Dứt lời, cũng không thèm quay đầu lại mà bước thẳng vào phòng.
Cánh cửa bị đóng sập lại, nụ cười trong đáy mắt Sở Khanh Vũ cũng vụt tắt, trong đôi mắt sâu thẳm kia ẩn giấu những ý nghĩ mà người ta không tài nào đoán được.
Thất Nương, rốt cục trong lòng nàng đang cất giấu điều gì vậy?
-----------------------------------------
Hôm sau.
Thất Nương vẫn dựa vào bậc cửa của khách sạn Vân Long như thường lệ, cả ngày nàng cũng không thấy bóng dáng Sở Khanh Vũ đâu.
Đi rồi sao?

Thất Nương nhấm nháp một ngụm rượu, khẽ thì thầm, quả đúng là một thằng nhóc vẫn chưa trưởng thành, sớm ra đi thì mới không đi sai đường, chọn sai người… Nàng lại nhìn về phía cuối con đường.
Kỷ Hình Phong, chàng thấy không, người con gái của chàng mặc dù đã hai mươi lăm tuổi rồi nhưng vẫn rất được kẻ khác hoan nghênh đó, nếu chàng còn không chịu trở về mau đi thì có khác gì muốn bị kẻ khác đoạt mất người hả…
Cùng lúc đó, Sở Khanh Vũ đến nha môn tìm gặp Kim Mục Bắc.
“Sở đại nhân?” Trong giọng nói của Kim Mục Bắc chứa đầy sự kinh ngạc, hắn nghe nói Sở Khanh Vũ vẫn cứ ở lì trong khách sạn Vân Long, mãi không chịu đi, sao giờ lại đến nha môn rồi? Vậy không phải là muốn quay về kinh chứ?
“Kim bộ đầu.” Sở Khanh Vũ mang theo nét tươi cười thường trực,“Kim bộ đầu có thời gian rảnh không vậy?”
Kim Mục Bắc không khỏi sửng sốt, “Rảnh, đương nhiên là có thời gian rồi, không biết Sở đại nhân tìm hạ quan có chuyện gì thế?”
Sở Khanh Vũ nhìn thẳng vào mắt Kim Mục Bắc, trong đáy mắt có chút suy nghĩ sâu xa mà Kim Mục Bắc không tài nào đoán ra được,“Ta tới là vì muốn hỏi Kim bộ đầu chút chuyện…”
Chớp mắt, ánh hoàng hôn lại lần nữa nhuộm đỏ chân trời, cũng nhuộm đỏ khuôn mặt xinh đẹp của người con gái đang say rượu kia.
Thất Nương vẫn dựa vào bậc cửa của khách sạn Vân Long như trước, rượu đã uống hết, chỉ còn lại chiếc vò rỗng không.“Ai…” Nàng khẽ thở dài một tiếng, có trở về không? Kỷ Hình Phong, chàng thật đáng đánh! Nàng đưa mắt nhìn về phía cuối đường thêm lần cuối, trở về, hay là không…
Bỗng nhiên! Một bóng dáng thoáng nhiễm gió bụi đi tới từ phía cuối đường, tim nàng đập thật mạnh, trong đôi mắt mơ màng lóe lên tia mong chờ.
Gần hơn, gần hơn nữa…
Tại sao lại là y?
Đôi mắt Thất Nương lại lần nữa trở nên ảm đạm, thê lương, cô đơn, hòa lẫn với tuyệt vọng.

“Sao vậy? Thất Nương ở đây đợi ta về à?” Sở Khanh Vũ trêu chọc, khi y nhìn thấy sự mất mát trong mắt nàng liền vô thức cau mày.
“Thất Nương còn tưởng là đại nhân sẽ không về nữa ấy chứ!”Mạc Thất Nương đứng dậy khỏi bậc cửa, men say khiến cho cơ thể nàng có chút lảo đảo, Sở Khanh Vũ vội tiến đến đỡ nàng.
“Tránh ra!”
Mạc Thất Nương mạnh tay đẩy y sang một bên, tự mình bước đi loạng choạng mà va phải cánh cửa, cái va chạm này xua tỉnh men say của nàng, lúc này nàng mới nhận thấy có phần không ổn, cố đeo lên nụ cười thật quyến rũ, nhẹ giọng nói:
“Xin đại nhân chớ trách, Thất Nương có chút say...”
Đôi mắt đen thẳm, sâu hun hút không thấy đáy của Sở Khanh Vũ nhìn xoáy vào nàng, không nói gì, dường như muốn nhìn rõ được lòng nàng vậy.
Một lúc lâu sau, Thất Nương cảm thấy có hơi lúng túng liền cười cười như thể đang tự giễu bản thân mình, “Một người con gái mà tối ngày say xỉn thật đúng là không giống ai!” Rồi sau đó ra dấu chào với Sở Khanh Vũ, có chút loạng choạng mà xoay người, lại lẩm bẩm nói một mình, “Xem ra ta phải lên lầu làm một giấc rồi, nếu không đợi lát nữa Xú Đậu Hũ nhìn thấy lại mắng ta cho coi…”
Ánh mắt Sở Khanh Vũ dõi theo bóng hình Thất Nương dần tan biến phía cuối cầu thang, dù chỉ là một lần cũng không hề dời mắt đi…
Lần này Sở Khanh Vũ lại thua rồi, Mạc Thất Nương vẫn không quên được Kỷ Hình Phong.
“Rốt cuộc phải làm thế nào…” Mạc Thất Nương mệt mỏi, ngồi co ro bên cánh cửa phòng vừa được đóng kín, đau đớn nhắm mắt lại, lòng bàn tay vẫn còn toát ra mồ hôi lạnh.
Kỷ Hình Phong, cho dù cả đời này chàng không về đi chăng nữa, thiếp tuyệt đối không quên chàng đâu!
Gió thu cuốn rơi chiếc lá tàn cuối cùng trên cành, hơi thở của mùa đông ẩn núp dưới sự lạnh lẽo của ngọn gió…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui