Tóc Mây Thêm Hương

Tuy nhiên, Du Sơn Việt lại rất thích kiểu đánh rắm này, ông ta uống cạn chén rượu trong tay: “ Nói rất hay! Ta ghét nhất những người nói ta chơi dở, đã như vậy, ta sẽ đánh cược với ngươi.”
 
Hàn Lâm Phong trầm giọng nói: “ Tuy nhiên, nếu ngài muốn đánh cược trận này, tại hạ có một chuyện thỉnh cầu, xin Du tiên sinh tạm hoãn bỏ vốn đợi đến hai tháng sau, mới đưa tiền cho nghĩa quân.”
 
Du Sơn Việt suy nghĩ một lúc, rồi trả lời đơn giản: “ Được rồi, nhưng ngươi đánh cược, nên đặt cược cái gì?”
 
Hàn Lâm Phong trả lời: “ Lão tiên sinh nói đi?”
 
Du Sơn Việt chỉ vào Tô Lạc Vân bên cạnh hắn nói: “ Người đẹp này hoàn mỹ, thông minh lanh lợi, thực sự làm người khác thích, nếu ngươi thua thì tặng mỹ nhân này cho ta, như thế nào?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Du Sơn Việt đưa ra đề nghị này, không phải cố ý làm tổn thương Hàn Lâm Phong, nhưng ông ta nhìn thấy Hàn Lâm Phong có một người nữ nhân xinh đẹp như vậy ở bên cạnh, nhất định là thê tử của hắn.
 
Với một nữ nhân xinh đẹp thông minh như vậy ở bên cạnh, cho dù ông ta có bất lực, có một đóa hoa đẹp bên cạnh có thể xua tan đi khoảng thời gian buồn chán.
 
Hàn Lâm Phong hơi nhướng mày, lạnh lùng nói: “Nàng là thê tử kết tóc của ta, thê tử con cái phụ mẫu đều là thân thích, đương nhiên phải cung kính, yêu thương trong lòng, không thể đem ra làm vật cược được.”
 
Ông ta câm nín lần nữa, vì ông ta nhìn ra thị lực của nàng không tốt, hình như có chút tàn tật, nhưng ông lại không ngờ đó lại là thê tử của thế tử.
 
Tuy nhiên, lời nói của Hàn Lâm Phong lôi cuốn sự thèm ăn của lão già. Đầu tiên là nói một tiếng xin lỗi với thế tử phi, sau đó liền hỏi: “ Nếu vậy thì thế tử không còn vật cược nào thú vị nữa rồi?”
 
Hàn Lâm Phong nói: “ Nếu ta thua, ta sẽ chặt cánh tay của mình, cùng ngài uống rượu góp vui, ngài thấy thế nào?”
 
Vụ cá cược này thật sự rất lớn! Những ngón tay bị đứt lìa của Du Sơn Việt run lên vì phấn khích.

 
“Được, một lời đã định! Kỳ đánh cược này được ấn định trong vòng ba tháng sao?”
 
Hàn Lâm Phong cười nhẹ: “Thế thì lâu quá, ta cá trong vòng một tháng, Cầu Chấn sẽ bại trận chạy khỏi Gia Dũng Châu!”
 
Du Sơn Việt lại cười ha ha: “Sảng khoái, vậy chúng ta đánh cược như vậy, một lời đã định! Nhưng.... Hàn thế tử đến lúc đó nếu người thua cuộc, cũng đừng hối hận à....”
 
Khi ông ta nói điều này, Du Sơn Việt nhìn vào mắt Hàn Lâm Phong, đột nhiên bộc phát luồng sát khí.
 
Giờ khắc này, mọi người mới sực nhớ tới, lão già gầy gò này, cũng đã từng là một kẻ liều mạng cướp đi vô số mạng sống.
 
Nếu lúc đó Hàn Lâm Phong không chịu thừa nhận món nợ, một lão già giàu có không có vương pháp, cũng có cách làm cho vị thế tử đáng thương này trả tiền đánh bạc!
 
Sau khi xuống thuyền hoa, Lạc Vân nắm tay hắn đi một đoạn đường dài, khi lên xe ngựa nghỉ ngơi, ngạo nghễ nói: “ Cảm ơn chàng đã nói tốt,thê tử con cái phụ mẫu đều là thân thích, đương nhiên phải cung kính, yêu thương trong lòng, không thể đem ra làm vật cược được. Thân thể, da tóc vẫn là của phụ mẫu, không thể làm vật cược! Chàng cũng thật ngông cuồng, cược cái gì nhỏ nhỏ không được, vậy mà dám tế cả cánh tay của chàng!”
 
Nghe thấy những lời vừa rồi của Hàn Lâm Phong, Lạc Vân thiếu chút nữa tức chết. Nếu không muốn giữ chút thể diện cho hắn, nàng thật sự ước có thể đẩy cả hai con bạc xuống sông!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hàn Lâm Phong không khỏi nở nụ cười khi nhìn thấy bộ dạng tức giận của nàng: “ Ta đã dám cá cược, thì đã nắm chắc tám phần thắng?”
 
Lạc Vân gằn giọng hỏi: “Hai phần còn lại thì sao?”
 
Hàn Lâm Phong vuốt mặt nàng, thản nhiên nói: “Con người cũng có lúc xui xẻo cực kỳ, cũng không thể bảo đảm trong thiên hạ không có kẻ giở trò dẫn đến cuối cùng ta thua trận. Nhưng sau đó,cho dù có bỏ thây trên chiến trường, cũng phải đẫm máu với bọn phản tặc đến cùng. Đến lúc đó tám phần là chết chắc rồi chứ nói chi cho ông ta một cánh tay, thậm chí cưa chân cho ông ấy còn được, nàng có thể bỏ đi xa, đừng làm hư ván cược của ta...”

 
Lúc này Lạc Vân tức quá chạy tới, mặt méo xệch nhanh miệng nói: “phi phi phi”, sau đó xin lỗi trời đất, nói tướng công nhà mình còn nhỏ, có những lời nói không suy nghĩ, ông trời đừng trách.
 
Điều này không hiểu sao khiến trong lòng Hàm Lâm Phong cảm thấy thoải mái hơn: nha đầu chết tiệt, đã không sinh con cho hắn, còn quan tâm đến chuyện sống chết của hắn làm gì?
 
Nhưng Du Sơn Việt nằm ngoài sự dự tính của Lạc Vân.
 
Chuyện liên quan đến bách tích trong thiên hạ, mà lão tiên sinh đánh bạc này lại tùy tiện như vậy, không phải là hơi bất cẩn sao?”
 
Nghe xong câu hỏi của Lạc Vân, Hàn Lâm Phong thản nhiên nói: “Ông ta đã cũng đã vào tuổi 50, đứa con mà ông ta yêu quý nhất sắp chết. Không có số tiền nào có thể bù đắp được những thiếu sót trong lòng. Người giàu có như vậy đủ để sánh ngang với quốc gia. Thú vui tiêu khiển có thể thỏa mãn được ông ta cũng tuyệt đối không phải là ngọc nữ bình thường, xe ngựa xa hoa. Nâng đỡ một vị hoàng đế lên ngôi, trên thế gian này có mấy ai làm được? Cho dù nguy hiểm trùng điệp, nhưng cũng rất kích thích.”
 
Lạc Vân nghe thấy thở dài một hơi. Mặc dù bây giờ nàng khá là giàu có. Tuy nhiên vẫn không thể so sánh với tiền đồ của Du Sơn Việt. Tuy nhiên bây giờ Hàn Lâm Phong đã thuyết phục được Du Sơn Việt tạm hoãn trợ giúp Cầu Chấn, cũng không biết, trận này hắn phải tiến hành phục kích núi Dã Trư như thế nào.
 
Lúc này, xe ngựa của hai người đang chậm rãi tiến vào thành, đêm nay trong thành có bắn pháo hoa mừng lễ xuân hội.
 
Từ trước đến nay Ngư Dương công chúa luôn thích náo nhiệt, trước khi vào thành đã hẹn Lạc Vân, xem xong pháo hoa sẽ trở về Lương Châu.
 
Vì vậy lúc này Hàn Lâm Phong đã đưa Lạc Vân đến Thiên Bảo tửu lâu bên trong thành.
 
Họ không biết rằng, hành tung của bọn họ đã bị người khác theo dõi gắt gao.
 
Họ không biết rằng Cầu Chấn, người mà họ vẫn luôn nhắc tới, cũng dễ dàng xâm nhập Huệ Thành vào lúc này.
 

Mà mục đích của hắn ta cũng giống Hàn Lâm Phong, cũng vì để gặp thần tài Du Sơn Việt.
 
Thật đáng tiếc hành tung của Du Sơn Việt từ trước đến nay đều bí ẩn, vì vậy Cầu Chấn không thể tìm ra dấu vết.
 
Hắn ta vốn tưởng rằng thành hôn với Tào Bội Nhi là có thể tự động dính líu đến những người bạn cũ của Tào Thịnh. Không ngờ mọi chuyện không đơn giản như hắn ta nghĩ.
 
Thể diện của Tào Bội Nhi hiển nhiên không bằng phụ thân. Một số người thân cận với Tào Thịnh cũng không hiểu tại sao Tào Bội Nhi có thể thành hôn hạnh phúc trong khi hài cốt của phụ thân nàng còn chưa lạnh?
 
Làm như thế, chẳng phải là làm cho người đã khuất cảm thấy ớn lạnh sao? Vì vậy, một số người không muốn nhìn thấy Cầu Chấn một chút nào, chứ đừng nói là quyên góp tiền cho phản quân nổi dậy.
 
Cuối cùng thần tài lớn nhất Du Sơn Việt đã chủ động phái người đến, bày tỏ thiện chí muốn tiếp tục hỗ trợ hắn ta.
 
Cho nên Cầu Chấn vì một lòng biết ơn, thuận tiện củng cố một chút mối quan hệ với Du thần tài, lúc này mới bí mật dẫn Tào Bội Nhi đi vào Huệ Thành chuẩn bị gặp mặt kim chủ một lần.
 
Thật không ngờ hành tung của Du Sơn Việt bí ẩn, chỉ sẵn lòng trả tiền, ông ta nói rằng bản thân không khỏe, không muốn nhìn thấy thấy phu thê bọn họ chút nào.
 
Cầu Chấn không phải đặc biệt muốn gặp Du tiên sinh, chỉ là sợ lúc trước ông ta hứa sẽ đóng góp vốn mà bây giờ nuốt lời, nên lúc này mới vội vàng đến đòi tiền.
 
Sau khi Tào Bội Nhi đi vào thành, đã bị mê hoặc bởi sự phồn vinh ở nơi đây. Lại nháo nhào muốn đi dạo phố, Cầu Chấn đành đi cùng nàng.
 
Không ngờ tới, trước cửa tiền trang Mậu Tường lại thấy được.....nam nhân đã chém hắn bị thương ở lưng!
 
Bên cạnh còn có một nữ tử đi theo, nhưng không thể nhìn thấy khuôn mặt vì đang đội mũ và đeo mạng che mặt.
 
Cầu Chấn đã bị sốc thiếu chút nữa là đã để lộ hành tung của hắn, kéo Tào Bội Nhi trốn vào góc đường.
 
Khi xe ngựa chạy qua, một cơn gió mạnh thổi qua lay động mạng che, Cầu Chấn nhìn thấy rõ ràng nữ nhân trong xe ngựa xinh đẹp tuyệt trần mà hắn đã gặp ở hiệu thuốc Lương Châu!
 

..... trong chốc lát, đầu óc Cầu Chấn thậm chí còn nghĩ chẳng lẽ nữ nhân này lén lút gặp nhân tình sau lưng thế tử?
 
Nhưng ngay sau đó, pháo hoa nổ đầy trời đã ở trong não hắn rồi.
 
Tại sao hắn ta không nghĩ tới, Hàn Lâm Phong là thế tử của Bắc Trấn là người có dòng máu lai!
 
Chẳng lẽ kẻ đã chém hắn trong Phụng Vĩ thôn..... chính là kẻ bất tài ăn chơi trác táng trong truyền thuyết?
 
Một khi kiến thức đột ngột tràn ngập, tất cả các vướng mắc mà trước đây hắn ta nghĩ không ra đều cuồn cuộn đi lên, khiến cho hắn ta đứng hình, nhìn cỗ xe ngựa lao đi mà không thể nhúc nhích.
 
Tào Bội Nhi không rõ chuyện gì, liền kéo tay áo hắn ta hỏi có chuyện gì.
 
Lúc này Cầu Chấn mới phản ứng lại, hắn ta bảo cấp dưới nhanh chóng đưa Tào Bội Nhi quay trở về, trong khi hắn ta đi theo những thuộc hạ của mình đến tận Kính Hồ ở bên ngoài Huệ Thành.
 
Khi cả hai đứng gần mặt nước, người nữ nhân không đội mũ, Cầu Chấn đứng trong khu rừng quan sát từ xa, chắc chắn người đó chính là Bắc Trấn thế tử phi.
 
Mà cái tên nam nhân thân hình cao lớn, mặc một chiếc áo dài xanh, đầu đội ngọc quan, thắt lưng thẳng tắp, nhìn qua tư thế oai hùng hiên ngang, không có một chút đam mê tửu sắc.
 
Cầu Chấn thậm chí còn không thèm nhìn mỹ nhân, hắn ta chỉ nhìn chằm chằm vào người nam nhân anh tuấn, oai hùng kia, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại tình huống hắn ta bị tên này chém.
 
Khi hai người đang dạo chơi trên hồ, hắn ta dán râu vào để ngụy trang, khoác một chiếc áo tơi, giả làm một ngư dân đang nghỉ ngơi, hắn ta núp sau một hòn đá, tình cờ nghe thấy người nam nhân đi ngang qua đang nói chuyện với nữ tử.
 
Mặc dù chỉ là một vài từ, nhưng hắn ta chắc chắn rằng đã từng nghe qua giọng nói mạnh mẽ và từ tính này trước đó.
 
Nghĩ lại xem là khi nào? Đúng rồi! Là con mẹ nó ở trong rừng Qủy, chính là giọng nói ra ra lệnh cho binh lính đột kích đánh bất ngờ tất cả những kẻ mang mặt nạ sắt....
 
Giờ khắc này tất cả suy nghĩ trong Cầu Chấn đều rõ ràng—Triệu Quy Bắc chết tiệt! Từ đầu đến cuối đều là một người! Đó là Hàn Lâm Phong, thế tử của Bắc Trấn, người giả heo để ăn thịt hổ!  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui