Gián điệp cũng ngẩn ra, chỉ nói nghe không giống dáng vẻ của Triệu Quy Bắc.
Đây là vùng đất phía Bắc, không ít người dân địa phương đã thành hôn với dị tộc rồi sinh con đẻ cái, cho nên trong quân Ngụy có rất nhiều người mang dáng vẻ dị tộc, họ hầu hết có lông mày rậm, chung quy cũng không anh tuấn như người này….
Không cần biết là ai, xem ra bọn họ đã tự động bỏ qua tên bất tài của Bắc Trấn vương phủ, dù sao cũng là đồ bỏ đi, hoài nghi hắn làm gì để lãng phí sức suy nghĩ.
Tuy nhiên, canh phòng của thôn Phụng Vĩ đã đủ nghiêm ngặt, xem ra thủ hạ tài ba của Hàn Lâm Phong không ít!
Ngay khi Cầu Chấn gặp khó khăn, hắn ta đã phái người đi thực hiện sứ mệnh, cuối cùng cũng đem Tào Bội Nhi về đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi nhìn thấy Tào Bội Nhi cuối cùng đã quay trở về, Cầu Chấn thở phào một hơi, mỉm cười tiến lên đón vị hôn thê của hắn ta. Nhưng khi gần đến, Tào Bội Nhi đưa tay ra tát Cầu Chấn một cách tàn nhẫn.
Cầu Chấn bất ngờ không kịp phòng bị, sau đó chậm rãi quay đầu liếc nhìn Tào Bội Nhi.
Tào Bội Nhi trợn tròn hai mắt, lạnh lùng nói: “Phụ thân ta nói ngươi đã hạ thuốc mê người, ta còn không tin…. Nhưng nhìn đi thuốc mà ngươi cho ta cũng là thuốc mê! Ngươi nói đi! Tại sao? Lại làm điều này với phụ thân ta?”
Cầu Chấn áp lưỡi vào gò má đau nhức của hắn ta, cười bất cần, liếc nàng một cái rồi nói: “Nàng đã khẳng định là ta làm rồi, sao còn muốn quay trở về?
Tào Bội Nhi nhìn vẻ mặt của nam nhân trước mặt với biểu cảm phức tạp, nàng thật sự vừa yêu vừa hận.
Mặc dù trong thâm tâm nàng biết rằng lời của phụ thân nàng là đúng, nhưng nàng không thể để nam nhân này đi, trong lòng càng hi vọng rằng hắn ta dùng lí do nào đó để thuyết phục nàng.
Không ngờ rằng nàng trải qua bao khó khăn mới trở lại được, thứ mà nàng nhận được lại là nụ cười vô vị bất cần của hắn ta, giờ khắc này Tào Bội Nhi vừa hoảng hốt lại vừa tức giận, nước mắt cũng không ngừng chảy ra.
Cầu Chấn nhìn thấy nàng khóc một trận, khóe miệng cong lên, sau đó mới nhẹ nhàng đi tới, vòng tay ra sau vai nàng ôm lấy, nhẹ nhàng nói: “Người khác không biết ta, nàng cũng không hiểu ta sao? Ta vô cùng khâm phục Tào thống lĩnh, chỉ là tiền đồ của ta và ông ở nghĩa quân khác nhau quá nhiều. Phụ thân nàng một lòng hướng về con đường chiêu an, trông cậy vào sự thay đổi thái độ của triều đình, mong họ cho phép ông và cùng giành lại quê hương. Nhưng ta với tên cẩu hoàng đế có huyết hải thâm cừu, làm sao có thể bị chiêu an? Nàng không biết ta sao? Cho dù phụ thân nàng có bị mê man bao nhiêu lần nhưng ta cũng không giết, tại sao nàng và phụ thân nàng lại nghi ngờ ta?”
Nghe xong những lời hắn ta nói, tâm tư Tào Bội Nhi sinh ra vài phần áy náy. Đúng vậy, chính kiến của phụ thân và Cầu Chấn luôn bất hòa.
Hơn nữa, cả gia tộc Cầu Chấn đều chết dưới tay của Đại Ngụy hoàng đế, nếu muốn hắn ta đầu hàng triều đình, vậy chẳng phải là nhận giặc làm cha sao? Cha nàng cũng làm khó hắn ta quá rồi…..
Cầu Chấn hiểu về nữ tử này, khi đối xử với nữ tử này, đừng tỏ ra quá đặc biệt, tỏ ra yếu đuối thêm chút nhan sắc là được.
Quả nhiên khi nhắc đến Cầu gia, bị tịch thu tài sản, cả nhà bị chém đầu. Tào Bội Nhi liền hạ giọng, mang theo vài phần xấu hổ nói: “Phụ thân ta không đủ thông cảm cho chàng, nhưng chàng cũng không thể….”
Cầu Chấn ngắt lời nàng: “Nàng không đọc sách nhiều, tầm nhìn cũng chưa đủ xa, ta sẽ không quá nghiêm khắc với nàng. Nhưng làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, bây giờ ta đã chiếm được Gia Dũng Châu, tinh thần toàn quân được nâng lên, để đến khi ta bình định được giang sơn, ta chắc chắn mang theo nàng đến chỗ Tào công khấu đầu nhận sai, mặc cho người xử phạt….. Nhưng trước đó, ta không còn thời gian để xử lí những việc này, cũng không hi vọng nữ nhân của ta thiếu hiểu biết, trì hoãn ta một cách mù quáng, kéo ta xuống, Bội Nhi, nàng sẽ đứng về phía ta chứ?”
Tào Bội Nhi nhìn Cầu Chấn khi thấy hắn ta nói những lời này, hắn ta có luồng khí mà nàng cảm thấy như sẽ thống trị cả thiên hạ. Nếu nàng gây rối một lần nữa, thì quả là tầm nhìn hạn hẹp. Như vậy làm sao xứng là nữ nhân bên cạnh hắn ta, tương lai làm mẫu nghi thiên hạ?
Tào Bội Nhi có bề ngoài bình thường, mà bề ngoài của Cầu Chấn vốn xuất chúng nên đứng trước mặt hắn nàng tự biết xấu hổ, nếu ngay cả nội tâm phẩm đức cũng không có thì lấy tư cách gì để đứng bên một nam nhân xuất sắc như vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên từ trước đến nay Tào Bội Nhi đều một lòng trở thành người nương tử tài đức vẹn toàn cho Cầu Chấn.
Bởi vậy, khi Cầu Chấn hỏi nàng, nàng không tự chủ được mà bị thuyết phục một cách dễ dàng, Cầu Chấn đã không còn người thân nào ở trên đời, nếu ngay cả nàng cũng không tin hắn, chẳng phải hắn sẽ cô độc nửa đời sao?
Nhìn thấy sự thương hại trong mắt Tào Bội Nhi, nụ cười của Cầu Chấn lần này trở nên sâu sắc hơn. Bởi vì hắn ta biết cái vật ngáng chân mà Tào Thịnh dành cho hắn ta cuối cùng cũng gạt bỏ được rồi!
Những gì diễn ra tiếp theo đúng như Tô Lạc Vân dự đoán, Tào Bội Nhi vừa trở về bên Cầu Chấn, hắn ta đã lập tức thành thân.
Và Tào Bội Nhi tuyên bố phụ thân bị bệnh nặng, đã đi một nơi khác để dưỡng bệnh, những hịch văn lưu truyền ở các châu huyện trước đây bị người khác giả mạo phụ thân viết, điều này thật không đáng tin!
Trong một thời gian, những kẻ nổi loạn đều đã lan truyền phong thư do Tào Thịnh viết là giả. Vì Tào tiểu thư tự mình thoát khỏi bọn bắt cóc, liền minh chứng Cầu Chấn và Tào thống lĩnh không xảy ra cãi vã, những tin đồn trước đây đều vu khống Cầu Chấn.
Tận dụng thời cơ thành thân, Cầu Chấn làm ăn phát đạt, rất nhiều quý tộc có quan hệ mật thiết với Tào Thịnh lần lượt gửi quà đến.
Nói là quà tặng, nhưng thật ra, nó cũng là một sự đảm bảo bình an cho họ. Dù sao hiện tại thế lực của Cầu Chấn rất mạnh, bí mật đưa một số tiền chừa một lối thoát cho bản thân là cách để tồn tại trong thời cuộc hỗn loạn.
Trong số đó, có một kim chủ thần bí đã đưa ra một con số rất lớn. Chỉ cần đợi kim chủ giao vàng bạc ngân lượng, Cầu Chấn liền hoàn toàn không có nỗi lo về sau!
Tóm lại, cuối cùng Cầu Chấn cũng ổn định được lòng quân, sau một thời gian hắn ta trở nên giàu có. Mặc dù đã mất khí thế ở cuộc nội chiến trước, nhưng việc tập hợp lại không thành vấn đề.
Chỉ là lúc trước hắn bị một người bí ẩn ở thôn Phụng Vĩ chém bị thương rất nặng, cần được nghỉ ngơi, ngoài ra còn chuẩn bị lương thực và vũ khí, nếu muốn lấy lại sức và tiến lên sẽ phải nghỉ ngơi một thời gian.
Bởi vì Gia Dũng Châu thất thủ, tiền tuyến không ngừng áp sát Lương Châu, chiến tranh vẫn chưa lan rộng nhưng gia đình của thân hào quan lại đã bắt đầu rút lui.
Theo ý định của vương phi là bà đã học hỏi từ gia đình Vương Quân, lui về thành sớm một chút.
Nơi đó phồn hoa khí hậu cũng tốt hơn Lương Châu, hiện tại rối ren, cho dù họ có bỏ vương phủ để tạm lánh cũng có lý.
Nghe nói quân phản tặc nổi dậy rất dã man, khi đánh vào Gia Dũng Châu không ít nữ nhân nhà giàu bị bọn kỵ binh bắt đi, dùng làm lễ vật ban thưởng cho tam quân, thậm chí chúng còn khiến dân chúng điên đảo.
Những người già cả thì không sao, nhưng nữ nhi của bà còn nhỏ dại, không thể để nàng rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Bắc Trấn vương cũng không đồng ý, ông cho rằng Lương Châu là thái ấp của ông, làm sao có thể chạy trốn trước bàn dân thiên hạ.
Hoàng đế Thánh Đức hồi đó dũng cảm đến mức nào? Dẫn đầu đoàn quân, không hề bối rối bỏ chạy, bất chấp nguy cơ bị bắt. Là hậu duệ của gia tộc Thánh Đức Hàn, ông không thể làm xấu mặt của tổ tiên.
Cho nên, hôm nay Hàn Lâm Phong đưa Lạc Vân về vương phủ ăn tối, lại thấy Vương phi và Vương gia lại tranh cãi về chuyện này.
Cuối cùng, Vương gia và Vương phi lập tức quay sang hỏi nhi tử: “ Ý của con là gì?”
Hàn Lâm Phong đặt đũa xuống cung kính đáp: “ Còn quá sớm để nói rằng chúng ta sẽ rút lui. Dù sao quân của phò mã gia còn chưa tới, con có lòng tin với Triệu tướng quân, không ngại chờ một chút.”
Thấy thế tử không nói chuyện với mình, Tông vương phi hừ lạnh nói: “ Con không đau lòng cho muội muội, cũng phải cảm thấy đau lòng cho thê tử, nghe nói thôn Phụng Vĩ cũng gặp kẻ tập kích, Lạc Vân xinh đẹp nhưng không thấy đường, con không lo lắng nàng sẽ rơi vào tay phản tặc sao?”
Lạc Vân đã sắp khôi phục lại mắt, nhưng nàng không thể hiện nó ở khắp nơi cho đến khi thị lực của nàng được hồi phục hoàn toàn.
Nghe bà bà nói mình bị mù, nàng cũng mỉm cười nhẹ nhàng nói: “ Mọi chuyện con đều nghe lời thế tử, bây giờ chàng đã nói không sao thì con cũng không lo lắng chuyện đó…”
Tông vương phi cười lạnh nói: “ Đúng rồi, ai cũng biết con là người có đức hạnh hiền thục. Trước kia con giúp đỡ Phong nhi vận chuyển lương thực cũng không nói ta một tiếng. Theo ta thấy, con không chỉ lười lo lắng mà cái miệng của con cũng lười!.”
Hiện giờ, tất cả quân thần ở Lương Châu đều biết Tô Lạc Vân giúp Hàn Lâm Phong vận chuyển lương thực với danh nghĩa mua hàng tư nhân. Hàn Lâm Phong cũng tuyên bố rằng sợ quân phản tặc cướp lương thực nên mới phải che dấu.
Nhưng trước đó Lạc Vân không nói một lời cho Tông vương phi. Cho dù Tông vương phi đã phái người mấy lần tới khiển trách nàng, nàng cũng không phản bác một lời, kín miệng vô cùng.
Đến khi chân tướng rõ ràng, Tông vương phi cảm thấy có chút sượng mặt bởi vì lúc trước phái người đi khiển trách nàng.
Lạc Vân biết Tông vương phi để ý liền cười nhẹ: “Thế tử rốt cuộc muốn vận chuyển cái gì, ngay cả con cũng không biết, chàng ấy mới là người kín miệng nhất! Làm hại con nghĩ đó thực sự là đồ mà mình mua! May mắn mẫu thân phái người đến khiển trách con, cho con biết gia phong đơn thuần trong vương phủ, con cũng cảm thấy hối hận, không nên quản thế tử nhiều thứ. Đợi lát nữa con sẽ phải làm rõ với thế tử!”
Lạc Vân nói lời này một cách trơn tru, mượt như ngâm trong ba lượng dầu mè, trước tiên rửa sạch tội cho chính nàng, khen bà bà mắng mỏ không uổng phí, cuối cùng tỏ vẻ chính nàng và bà bà đều bị nam nhân lừa dối.
Từ khi Tô Lạc Vân bị Hàn Lâm Phong mắng cho một trận, không cần bởi vì hắn mà đứng ra trước chịu trận, thế là Tô Lạc Vân rất ngoan, lần nào cũng đẩy trượng phu của mình ra để chịu tội, mà không thể hiện bất kỳ sự đau lòng nào.
Trong bữa tiệc đoàn tụ ngày hôm nay, thấy Tông vương phi sắp điều tra ra, Lạc Vân vội vàng hi sinh tướng công, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Hàn Lâm Phong.
Còn Hàn Lâm Phong cũng thản nhiên nhận tội về mình: “ A Vân nói đúng, con không thể tiết lộ chuyện quân cơ cho nàng trước. Nếu mẫu thân muốn trách tội thì cứ trách con đi.”
Tông vương phi cũng không dễ bị lừa, hừ lạnh một tiếng. Tuy nhiên, đôi phu thê này cứ đùn đẩy qua lại cuối cùng gạt hết những lời ban đầu sang một bên, bà cũng ngại tiếp tục đi khiển trách con dâu.
Nếu vương gia không nói chuyện đi Huệ Thành, bà cũng không thèm nói chuyện với bọn họ, chỉ chuyên tâm gắp thức ăn cho nhi tử Hàn Tiêu.
Thư viện của Hàn Tiêu được nghỉ dài hạn, cho nên hắn cũng quay về sống trong vương phủ.
Đối với lời nói của huynh trưởng, Hàn Tiêu không có hứng thú, cũng không hề phản ứng khi nghe chiến tranh đang đến gần, hắn chỉ cảm thấy đây là có chút buồn lo vô vớ.
Hắn thích tao nhã, hiện giờ rảnh rỗi trở về, lại cảm thấy trong vương phủ có thêm tẩu tẩu, lại thêm một chút tầm thường.
Vì thế, tiểu công tử đã quyết tâm thành lập hội thơ và hội họa trong phủ, tập hợp những tài năng từ Lương Châu và thể hiện một chút tài năng được mài dũa ở Huệ Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...