Tóc Mây Thêm Hương

Thì ra Triệu tiểu tướng quân nghĩ rằng mình đã giao ước với Hàn Dao, thì phải giữ lời đến lấy kẹo? 
 
Hàn Lâm Phong cũng lười để ý tên ngốc này, lạnh lùng nói: “Muốn ăn thì tự mua đi!”
 
Mặc dù hắn đối với hôn ước của muội muội cũng không có nhiều hy vọng, cho dù muội muội có bị từ hôn cũng không dám trèo cao vào nhà phò mã.
 
Nếu tin đồn là sự thật, hoàng hậu dường như đối với cha con Triệu Đống cũng mang oán niệm quá nhiều. Dù sao sau khi Ngư Dương công chúa gả cho Triệu Đống, thì vẫn không có con cái. Điều này làm cho hoàng hậu rất bất mãn đối với cha con Triệu gia.
 
Khi hắn rời khỏi kinh, thấp thoáng cũng nghe thấy một vài tin đồn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Gia tộc hỗn loạn như vậy chính là chỗ chết, ngộ nhỡ muội muội thật sự gả đến Triệu gia, không có một ai thân thích, hà tất phải như thế chứ?
 
Triệu Quy Bắc sờ sờ cái mũi ở trước mặt Hàn Lâm Phong, tâm tư thẳng tắp rốt cuộc cũng được xoay chuyển, nhận ra tại sao Hàn Lâm Phong lại khó chịu.
 
Hắn tỏ vẻ xấu hổ, vội vàng nói: “Thế tử người đừng hiểu nhầm, ta không phải là đứa trẻ thèm muốn được ăn kẹo….. Là muội muội của người bắt ta phải thề, nhất định phải tới lấy, bằng không chính là chó ghẻ…..Nếu không người nói một tiếng với muội muội người, đừng bắt ta thề!”
 
Phải! Tâm tư thẳng đuột đó hình như chuyển hướng nhưng lại chuyển sai hướng rồi.
 
Hàn Lâm Phong dứt khoát xoay người sải bước đi về nhà….
 
Ta vào ôm vợ thơm, uống canh ấm có được không? Hắn đúng là rảnh quá mới nói chuyện cùng một tên ngốc nói mãi không thông này trong gió lạnh.
 
Đêm nay hắn được uống canh ấm và ngủ một giấc thật ngon với thê tử xinh đẹp.
 
Vào lúc nửa đêm, khi mọi người đã ngủ, Khánh Dương phụ trách đưa Tào Thịnh và những người khác rời đi, lại vội vã mang người trở về.

 
Hàn Lâm Phong khoác áo đi ra thấy hắn, vẻ mặt xấu hổ nói: “ Tiểu chủ công, ngài phạt ta đi, việc ngài giao ta làm hỏng rồi!”
 
Hàn Lâm Phong bất an trong lòng, trầm giọng hỏi: “Làm sao? Tào Thịnh đã xảy ra chuyện?”
 
Khánh Dương nhanh chóng lắc đầu: “Tào thống lĩnh tuy hơi yếu nhưng đã được đưa đến nơi an toàn…. nhưng Tào tiểu thư nàng……. nàng ấy vừa chạy đi!”
 
Hóa ra khi Khánh Dương hộ tống Tào gia dời về phía nam, bởi vì trên xe có người bệnh nên họ không thể đi nhanh, dừng lại nghỉ ngơi rồi lại đi tiếp.
 
Tào Bội Nhi vẫn luôn tuyệt thực, buồn bực không vui. Sau khi tìm được chỗ cắm trại và nghỉ ngơi, chợt có hai đứa nhỏ kéo nàng ra bờ sông xem bọn chúng bắt cá chạch, tâm tình của Bội Nhi dường như đã tốt hơn rất nhiều.
 
Khi đi ngang qua một thị trấn nhỏ, Tào Bội Nhi hét lên rằng nàng muốn ăn cháo từ một quán ven đường.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nàng ấy đã mấy ngày không chịu ăn, nên khi nghe nàng muốn ăn cháo, Tào phu nhân cũng hỏi có thể dừng lại ăn không.
 
Khánh Dương sợ họ ra ngoài sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, nên đã vội mua cháo đem tới cho họ ăn.
 
Ai ngờ đến, khi đang ở trong khách điếm, Tào Bội Nhi không biết từ đâu lấy ra gói thuốc mê, cho thuốc vào nồi cháo rồi phân cho hai bà tử cùng ăn.
 
Nói đến đây, mặt Khánh Dương đỏ bừng vì tức giận: “ Cũng không biết nàng hạ nhiều hay ít, nhưng khi Tào phu nhân đi tìm nữ nhi, hai bà tử đã sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự có lẽ đã sắp chết. Chính là người chăn ngựa đã dùng nước tiểu ngựa cho hai người đó uống để nôn ra mới cứu sống được, còn Tào Bội Nhi, chuồn theo cửa sổ ra phòng khách, may mà ta có sắp xếp người canh gác phía sau nên đã ngăn chặn nàng ta.”
 
Hàn Lâm Phong nhíu mày: “ Nếu đã bị chặn lại, tại sao người ta vẫn bỏ trốn?”
 
Nói đến đây, Khánh Dương thiếu chút nữa là nghẹn ngào rơi lệ. Hắn cảm thấy mình giống như Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký, đã trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, ma quỷ trên trời dưới đất đều ở đây làm loạn!
 

Hắn nói với vẻ mặt ủ rũ: “Có lẽ Tào phu nhân cũng biết tính của nữ nhi bà. Cho phép Tào Bội Nhi làm liều, lại bị nữ nhi làm cho bực bội nên đổi chủ ý, thả nữ nhi đi tìm Cầu Chấn. Bà ấy nói sẽ thuyết phục nàng, nên ta đã tin, ai nghĩ rằng Tào phu nhân yểm hộ cho Tào Bội Nhi, để nàng từ cửa sổ lầu một nhảy ra ngoài. Bên ngoài khách điếm hình như có người chờ sẵn đón nàng ta trốn thoát. Ta không ngờ Tào phu nhân còn có chiêu này, những người ở sau phòng vẫn chưa thu xếp trở về….. Thế tử là nô tài vô năng, mặc cho trách đánh!”
 
Hàn Lâm Phong biết rằng sau khi đến bờ sông tâm trạng của Tào Bội Nhi đột nhiên tốt lên, có lẽ là liên quan đến hai đứa trẻ đó, chắc là có người đã truyền tin và đưa cho nàng túi thuốc mê.
 
Về phần người có thể làm nàng ta nghe lời như thế này, ngoại trừ vị hôn phu của nàng ta là Cầu Chấn, thì đừng nghĩ tới người khác.
 
Xem ra mặt mũi Cầu Chấn bị mất ở Phụng Vĩ thôn đã được Tào Bội Nhi lấy về.
 
Một khi Tào Bội Nhi về đến bên cạnh Cầu Chấn, thì những tin đồn bất hòa của Cầu Chấn với Tào Thịnh sẽ được xóa tan.
 
Cầu Chấn có thể công khai sử dụng miệng của Tào Bội Nhi để bịa đặt những lời nói dối về cái chết của Tào Thịnh, tiếp tục sử dụng chiêu bài người thừa kế Tào Công để lừa gạt thiên hạ.
 
Hàn Lâm Phong cũng không quá mức khiển trách Khánh Dương. Dù sao cũng không phải do bọn họ sơ sẩy, mà là Tào phu nhân có ý định giúp Tào Bội Nhi chạy trốn thì khó lòng phòng bị.
 
“ Tào thống lĩnh biết việc này không? Ý của ông ấy thế nào?”
 
Khánh Dương nói: “ Tào thống lĩnh thiếu chút nữa bị thê tử và nữ nhi của người làm cho tức chết, nếu không phải được lang trung kịp thời châm cứu vào người, thì ngay cả nhân sâm ngàn năm cũng không thể cứu được. Ông ấy viết ngay cho Tào phu nhân một bức hưu thư, cho Tào phu nhân trở về quê nhà, Tào phu nhân quả nhiên là đầu óc ngu xuẩn, bà ta vừa khóc vừa nói đó là chuyện riêng của con cái, là phụ mẫu đã làm chậm trễ nhân duyên tốt đẹp của con."
 
Hai mẹ con đều đã xem rất nhiều vở kịch, chỉ nghĩ rằng Cầu Chấn là chim đại bàng muốn tung cánh, nhưng Tào Thịnh lại bảo thủ, cản trở con chim đại bàng vỗ cánh.
 
Nếu đúng như Cầu Chấn nói hắn sẽ là đế vương một cõi, như vậy thì Tào Bội Nhi chính là hoàng hậu sẽ giúp hắn chinh phục giang sơn. Làm sao mẫu thân có thể ngăn cản sự thịnh vượng của nữ nhi mình?
 
Khánh Dương lấy ra một phong thư đưa cho Hàn Lâm Phong. Bức thư do chính Tào Thịnh viết, vỏn vẹn vài chữ chỉ có một ý nghĩa: thê tử tầm nhìn hạn hẹp, nữ nhi ngỗ ngược bất hiếu, đã vì giặc quên cha, xin thế tử tự mình định đoạt, lấy kế hoạch làm trọng, không cần để ý đến ta.
 
Lạc Vân nghe xong cũng thở dài một hơi, sự vướng mắc của Tào Thịnh đều nằm trong những lời đó.

 
Khi ông ấy nói “do bản thân tự quyết định”, chính là hoàn toàn chấp nhận, để sinh tử của nữ nhi mình giao cho Hàn Lâm Phong.
 
Khi Hàn Lâm Phong nói ra chân tướng sự việc cho Lạc Vân, Lạc Vân đã rất tức giận mà trong lòng cũng có một chút gì đó bế tắc.
 
“ Chẳng lẽ Tào phu nhân không biết chuyện Cầu Chấn hạ độc Tào thống lĩnh? Bà ấy không nghĩ đến việc nữ nhi mình nương nhờ một nam nhân như vậy, thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
 
Hàn Lâm Phong thản nhiên nói: “ Tin tức về chiến thắng của Cầu Chấn ở Gia Dũng Châu đã được lan truyền rộng rãi, trên đường đi mẹ con họ chắc cũng nghe về nó. Có lẽ lời nhắn của Cầu Chấn với Tào Bội Nhi khiến cho mọi người mong chờ."
 
Tuy rằng Lạc Vân không thể hiểu nổi suy nghĩ của Phương Nhị và Tào Bội Nhi, có thể từ bỏ mọi thứ vì tình yêu. Nhưng Tào Công đã yêu cầu Hàn Lâm Phong định đoạt sự sống và cái chết của nữ nhi mình, hiển nhiên là đẩy vấn đề sang Hàn Lâm Phong.

Nếu chỉ để yên, Cầu Chấn sẽ lợi dụng danh nghĩa con rể của Tào Thịnh để trở nên quyền lực hơn và hậu quả sẽ không tưởng tượng được, nếu đại nghĩa diệt thân, tìm cơ hội sẽ giết chết Tào Bội Nhi, nhưng Hàn Lâm Phong và Tào Thịnh đã kết nghĩa huynh đệ.
 
Lạc Vân tức giận thay cho Hàn Lâm Phong, nàng nhất thời cũng không nghĩ ra được làm thế nào để đối phó với tình huống khó xử này.
 
Hàn Lâm Phong vẫn bình tĩnh. Khi Lạc Vân hỏi, hắn thản nhiên nói: “ Bây giờ chỉ có thể đi từng bước, xem từng bước, không thể để Cầu Chấn lợi dụng danh tiếng của Tào Thịnh được.”
 
Lạc Vân lắc đầu: “ Ý trong lời nói của Tào thống lĩnh không thể chấp nhận được, nếu Tào Bội Nhi chết oan uổng, Cầu Chấn sẽ làm ầm ĩ chuyện này. Hắn ta vốn là một kẻ cửa nát nhà tan, nếu thêm thê tử bị sát hại, lại là người có dã tâm, phá trời diệt đất là lẽ đương nhiên!”
 
Hàn Lâm Phong sờ mái tóc xõa sau lưng nàng: “Nếu Tào đại ca cưới được một người như nàng thì tốt rồi…”
 
Tào Bội Nhi có thể tùy hứng làm bậy như vậy, với việc dạy con như vậy Tào phu nhân cũng không thể thoát tội. Nếu người bình thường thì không sao, nhưng tình huống hiện tại của Tào Thịnh là chết chắc.
 
Lạc Vân thở dài một hơi, theo hiểu biết của nàng về Cầu Chấn, một người nam nhân như vậy có lẽ không có chút dịu dàng với con cái của mình, Tào Bội Nhi cũng được giao cho tội vô nhân đạo.
 
Nhưng sau khi nghe xong những lời cảm khái trong lòng của Hàn Lâm Phong, nàng cố ý nói: “ Được rồi, ta đồng ý tái giá, chàng cho ta của hồi môn đi!”
 
Hàn Lâm Phong véo má nàng: “Câu nói này của ta bị nàng bắt được, nghĩ cũng đừng hòng, còn dám nghĩ đến của hồi môn! Bội đao của ta nàng có muốn không?”
 
Lạc Vân duỗi tay ôm cổ hắn, cười hôn lên khuôn mặt căng thẳng của hắn, ngày thường hắn là người rất dễ gần, nhưng nếu nghe thấy những lời này, sẽ trở mặt ngay.
 

Nhưng tình hình hiện tại thật sự rất khó khăn, đầu óc Lạc Vân quay cuồng, đột nhiên nói: “Xét đến cùng, chính là không thể để Cầu Chấn quá có tiền. Tào đại ca đã cho chàng quyển sổ cái được các thân hào trợ giúp đúng không? Chàng hãy liệt kê những kim chủ lớn nhất, tìm cách cắt nguồn tài nguyên của Cầu Chấn. Mặt khác Tào Thịnh đại ca phải mau chóng khỏe lại, nếu ở thời điểm sống còn này mà ông ấy ngã xuống, thì cục diện khó mà giải quyết.”
 
Lạc Vân suy nghĩ hoàn toàn theo cách của thương nhân, nếu Cầu Chấn muốn mở rộng việc buôn bán, thì cách tốt nhất là cắt nguồn tiền của hắn.
 
Hai mắt Hàn Lâm Phong không khỏi sáng lên, cúi đầu nhịn không được cũng hôn Lạc Vân một chút: “ Phương pháp của nàng thật tốt, để ta suy nghĩ lại.”
 
Hiện giờ Cầu Chấn chiếm lấy thành quả của nghĩa quân, nếu không ngăn cản thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
 
Tuy nhiên, vì thân phận của mình, Hàn Lâm Phong không có cách nào đến dốc sức dưới trướng Triệu Đống, cuộc chiến giành ngôi vị thái tử đang ngày càng gay gắt, mà biên cương lại loạn trong giặc ngoài cùng tồn tại.
 
Những gì hắn có thể làm là bảo vệ người nhà trong toàn phủ thật tốt, giúp Triệu Đống tướng quân làm chút việc nhỏ, cố gắng giúp ông ấy ổn định biên giới.
 
Mắt thấy xuân về hoa nở, khi cỏ cây tươi tốt, người Thiết Phất cũng bắt đầu rục rịch hành động…
 
Nói đến Cầu Chấn, ban đầu hắn ta chỉ nghĩ đi đến doanh trại lương thảo một chuyến, thuận tiện thu những bông lúa là dễ như trở bàn tay.
 
Ai có thể ngờ vừa mới đến hắn ta đã bị sốc trước doanh trại lương thảo Thiên Tây với vách tường kiên cố, sau đó lại bị chém một đao ở thôn Phụng Vĩ .

Người đối đầu với hắn ta không chỉ có thủ đoạn lạnh lùng, hơn nữa còn hô lên tên của hắn!
 
Sau khi ăn một cú ở rừng Qủy, Cầu Chấn lại chật vật trở về, vết thương ở lưng sâu đến nổi có thể thấy rõ được xương, cần lang trung khâu lại bằng dây câu.
*dây câu: dây câu cá~`
 
Nhưng so với vết thương đau đớn ở trên lưng, trái tim của Cầu Chấn lại tức tối hơn__ nam nhân anh tuấn kia rốt cuộc là ai mà có thể gọi tên hắn? Với thân thủ như vậy, không thể nào không có tên trong quân Ngụy.
 
Hắn cũng suy nghĩ trong bụng một lượt, nhưng cũng không ai giống với người này. Chẳng lẽ hắn chính là tiểu tướng Triệu Quy Bắc sao?
 
Nhưng nhìn bề ngoài, có vẻ trông già hơn Triệu Quy Bắc! hơn nữa xem mặt mày hắn mang chút gì đó huyết thống dị tộc….. nhưng chưa nghe qua tổ tiên của Triệu Quy Bắc có tộc nhân.
 
Chờ hắn ta gọi gián điệp ở Lương Châu, miêu tả đại khái thân hình và dáng dấp của người kia mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui