Tô Lạc Vân đang ăn quả thông mà Hàn Lâm Phong bóc cho nàng, nghe lời này không khỏi nhướng mày, mở miệng chần chờ nói: "Vị Tào tiểu thư kia sao còn bồng bột như vậy? Không phải Tào Thịnh chỉ có một nữ nhi sao? Lại chưa từng đối xử lạnh nhạt với nàng. Thấy phụ thân như thế, chuyện tình cảm nam nữ có sâu đến đâu cũng phải né tránh một chút chứ!"
Mặc dù duyên phận của Lạc Vân với phụ thân hơi cạn, nhưng cũng biết không phải là tất cả phụ thân trong thiên hạ đều không đáng tin cậy giống như Tô Hồng Mông.
Hàn Lâm Phong nghe vậy ngược lại là cười mỉa mai một chút: "Nghe nói Cầu Chấn cũng coi như có dáng dấp mặt mày dễ nhìn, lại là nam tử mạnh mẽ có thể xông pha chiến đấu, rất biết cách thể hiện. Lúc ở chung với Tào tiểu thư chắc hẳn cũng không ít nói lời dỗ ngon dỗ ngọt. Tào tiểu thư nhỏ tuổi, kiến thức cũng nông cạn, bị nam nhân anh hùng như vậy mê hoặc, nhất thời không thể thoát khỏi nên không nghe lời khuyên của người khác cũng rất bình thường."
Lạc Vân nhất thời nhớ tới một người, cười nói: " Tào tiểu thư kia so với Phương Nhị, người nào càng điên cuồng hơn?"
Hàn Lâm Phong nghe nàng nhắc đến chuyện đào hoa hư hỏng của mình, thế mà bắt đầu buồn vô cớn: "Đáng tiếc uổng phí cho khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh của ta, nếu cũng có thể mê hoặc nàng đến thần hồn điên đảo, đuổi cũng đuổi không đi, ta liền bớt lo. . ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Lạc Vân chưa thấy qua ai có da mặt dày như vậy, thế mà tiếc hận hắn có "dung mạo tuấn tú” không thể mê hoặc thê tử của mình!
Nàng đưa thay sờ sờ: "Được rồi, coi như ta không nhìn thấy, nhưng cũng biết chàng là nam nhân đẹp nhất nhất trên đời này!"
Hàn Lâm Phong cầm nàng tay, sờ lấy mắt của nàng: "Cũng trị lâu như vậy, chẳng lẽ một chút tiến triển đều không có? Ngày mai ta lại đổi lang trung cho nàng."
Trong lòng Lạc Vân chua xót, không nghĩ tiếp tục đề tài này.
Nàng dứt khoát lại tiếp tục câu trước đó, nói tiếp: "Chàng vẫn phải phân phó người theo dõi Tào tiểu thư một chút. Nếu nàng ấy vẫn luôn có ý nghĩ như vậy, chỉ sợ sẽ nhịn không được muốn lén chạy trốn. Nàng là nữ nhi của Tào Thịnh, nếu như thật sự lại chạy về đến phía bên Cầu Chấn, thì xem như Cầu Chấn có được kim bài miễn tử. Chỉ cần Tào Bội Nhi ra mặt làm chứng những bức thư lưu truyền ở khắp nơi không phải là do phụ thân của nàng ấy viết thì toàn bộ những bức hịch văn mà Tào thống lĩnh viết xong cũng đều thành giấy lộn. Đến lúc đó, Cầu Chấn vẫn có thể dùng danh nghĩa con rể của Tào tướng quân giả danh lừa bịp, chiêu binh mãi mã."
Bàn tay lột hạt thông của Hàn Lâm Phong chậm rãi, bởi vì hắn cảm thấy lời nói này của Tô Lạc Vân quả thực quá có lý.
Dù sao góc độ suy nghĩ của nam nhân khác với nữ nhân. Lúc trước hắn cũng không có quá coi trọng suy nghĩ của tiểu cô nương mười lăm tuổi.
Bây giờ suy nghĩ cẩn thận, nếu như Cầu Chấn muốn phá giải cục biện bất lợi do dư luận, Tào Bội Nhi kia đích thật là một điểm mấu chốt không sai.
Nghĩ đến đây, hắn đứng dậy đi tới trước cửa đưa tay ngoắc Khánh Dương, kêu Khánh Dương nhanh đi đến chỗ chùa miếu dặn dò bọn thị vệ một tiếng, mặt khác lại phái hai bà tử đắc lực trông giữ Tào tiểu thư cho tốt.
Khánh Dương nghe phân phó, vội vàng mang người ngồi lên xe ngựa, chạy đến chỗ chùa miếu.
Ăn hạt thông xong, Lạc Vân lại để cho Điền ma ma mang canh hạt dẻ hoa quế đun nhừ trên lò lửa tới.
Mặc dù bọn hắn đã ăn cơm xong ở quân doanh, nhưng mà cưỡi ngựa rất tiêu hao thể lực, giữa hai bữa ăn, uống chút gì đó ngọt như canh hạt dẻ, ấm dạ dày cực kì.
Lạc Vân phát hiện Hàn Lâm Phong vừa vào quân doanh liền thay đổi, không còn như lúc trong kinh thành toàn uống canh bổ, ăn nhâm sâm bồi bổ sinh lữ, ở đây có đôi khi quân vụ bận rộn ba bữa cơm hắn cũng không ăn.
Tiếp tục như thế sao có thể được? Cho nên nàng kêu Điền ma ma chưng một hũ bột hạt dẻ, chuẩn bị cho gã sai vặt của Hàn Lâm Phong, tốt xấu gì chỉ cần dùng nước nóng là có thể chế được một bát canh, về sau ở trong quân doanh cũng đừng để bị đói đến đau dạ dày.
Ngay lúc Lạc Vân vừa uống hai hớp, chỗ cửa sân lại truyền đến tiếng đập cửa bang bang. Tiểu nha hoàn canh cửa hỏi là ai. Ngoài cửa lại là Tống ma ma của Bắc Trấn vương phủ lớn tiếng gọi nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đó vương phi phái người đến khiển trách Lạc Vân mấy lần, đều là Tống ma ma này đi đầu.
Bà ta vốn là kẻ làm việc nặng nhọc trong viện tử của vương phi, bởi vì có quan hệ chị em dâu họ hàng cùng Hề ma ma nên được đề bạt đi lên.
Mới đầu Tống ma ma này cũng biết Lạc Vân mồm mép lợi hại, chỉ là mang người đàng hoàng thay mặt truyền lời của vương phi.
Nhưng sau khi truyền lời mấy lần, bà ta phát hiện vị thế tử phi này dường như không còn kiêu căng thế mà đến một câu phản bác cũng đều không có, lá gan Tống ma ma cũng càng lớn hơn, lại thêm Hề ma ma ngầm xúi giục, nói tới nói lui càng không khách khí.
Hôm nay bà ta lại phụng mệnh đến đây, lại là răn dạy Tô Lạc Vân làm hư cô em chồng Hàn Dao.
Thì ra Hàn Dao mấy ngày chưa về, vương phi quan tâm nên nghe Hề ma ma kể lúc Lạc Vân ở trong kinh thành dùng y phục đẹp để làm hư nữ nhi, càng nghe càng là tức giận.
Mặc dù trước đó truyền đến tin chiến thắng Hàn Lâm Phong thành công vận chuyển lương thực, thế nhưng chuyện tỉ mỉ bên trong việc vận chuyển lương thì làm sao vương phi và một đám nữ tử hậu trạch biết rõ được.
Theo Tông vương phi, con dâu của bà ngoại trừ kiêu căng ngông cuồng như Tô Đát Kỷ, lại tăng thêm tội danh dạy hư tiểu thư vương phủ.
Bà cũng không biết Hàn Dao đã bị Hàn Lâm Phong đuổi về vương phủ, chỉ là nữ nhi còn ôm tức giận vì thế vẫn chưa trở lại phủ, nên lại phái Tống ma ma thúc người.
Tống ma ma đã quen thuộc đối với tiểu viện của thôn Phụng Vĩ, bà ta còn biết bình thường trong quân doanh cứ mười ngày sẽ được nghỉ phép một ngày. Trừ lý do đó ra, bình thường thế tử không đến chạng vạng tối cũng sẽ không trở về.
Vừa vào cửa, bà tử liền nghiêm mặt, trợn mắt nói: "Vương phi lệnh cho lão nô đến truyền lời, thuận tiện đón tiểu quận chúa hồi vương phủ."
Hương Thảo vừa nhìn thấy bà lão này lại tới, trong lòng liền tức giận.
Mấy lần trước, đều là bởi vì đại cô nương có phân phó, nói không thể làm lỡ quân vụ của thế tử, mặc cho người ta tới mắng như thế nào chỉ coi là quạ đen ồn ào trên cây.
Nhưng bây giờ, quân vụ của thế tử gia viên mãn hoàn thành, nếu để cho đại cô nương lại đội lớp da hồ ly của Ðát Kỷ, những người làm hạ nhân như các nàng đều không đáp lại! Cho nên vốn dĩ không ai để ý đến bà tử này....
Tống ma ma kia lại chỉ coi giống như lúc trước, bà ta thay vương phi truyền lời, tất cả mọi người trong viện đều phải chịu lấy, cho nên thần khí vô cùng, thêm mắm thêm muối tiếp tục nói ra: "Có ít người là lớn lên trong trong ngõ nhỏ chợ búa, tự nhiên trời sinh kiến thức hạn hẹp, chỉ giả vờ như ngọc ngà vàng bạc. Thế nhưng tiểu quận chúa của chúng ta lại là người được vương phi nuôi lớn. Từ nhỏ đã am hiểu cầm kỳ thư hoạ, cũng không thể bị hơi tiền chợ búa làm cho nhiễm bẩn. Nếu là người còn có chút biết điều, cũng bớt làm bộ làm hư tiểu cô nương. Thật sự cho rằng gà rừng nhét thêm mấy chiếc lông đuôi là có thể giả dạng làm phượng hoàng!"
Bà ta lười đến không muốn vào phòng, cũng không có ý định thỉnh an thế tử phi. Chỉ muốn đứng ở trong sân chờ tiểu quận chúa ra, đón được người xong liền trở về.
Về phần thế tử phi có bắt bẻ hay không, bà ta vốn dĩ không quan tâm. Bản thân là người trong viện tử của vương phi, lại có Hề ma ma làm chỗ dựa, Tống ma ma này coi như cách cửa sổ dán giấy mắng tân nương tử của vương phủ, bà làm cũng rất chắc tay!
Mấy lần trước, bà ta đều khiển trách không chừa mặt mũi cho người khác như vậy, thế tử phi kia đến lên tiếng đáp lại cũng không có, cho nên Tống ma ma đó cứ gọi là dùng sức vô cùng.
Cũng chưa từng nghĩ đến hôm nay bà ta chưa kịp mắng đã miệng, trong cửa sổ của nhà chính ngược lại lại mở ra trước, một chiếc nồi đất nóng hổi từ trong nhà bay thẳng ra, đập thẳng vào mặt Tống ma ma!
Tống ma ma bị bỏng nửa bên mặt, còn lại cũng đều vỡ trên bàn chân của bà ta, bỏng đến bà ta hét ầm lên.
Còn không chờ bà ta tức hổn hển hô lên, chỉ gặp một khuôn mặt lạnh lùng của thế tử từ trong cửa sổ ló ra, lạnh giọng hét lên: "Từ khi nào mà trong viện tử của mẫu thân ta lại nuôi ra được một con mụ giặc thô bỉ không biết phép tắc như ngươi! Chạy đến trong viện tử của ta gào thét lên với ai? Ngươi nói rõ cho ta, ai là gà rừng nhét thêm mấy cọng lông?"
Tống ma ma cũng giật mình, căn bản không ngờ tới hôm nay thế tử thế trở về sớm như vậy.
Bà ta cũng không lo được nửa bên mặt nóng đỏ, vội vàng quỳ xuống xin tha nói: "Là lão nô nhất thời hí hửng, chưa từng nghĩ nói chuyện lớn tiếng đã quấy rầy thế tử. Hôm nay thật sự là vương phi tức giận, thấy tiểu quận chúa ham chơi lâu không trở lại nên mới gọi là lão nô truyền lời. . ."
Lúc này Hàn Lâm Phong đã bước ra, mặt lạnh lùng nói: "Ít dùng mẫu thân ta ra làm bia đỡ đạn đi, bà ấy đường đường là nữ nhi của thứ sử Thái châu, từ khi nào học được những từ ngữ thôn quê thô thiển này? Nếu ngươi đã nói là truyền lời của mẫu thân ta thế ta cũng có một yêu cầu, bắt ngươi đi gặp mẫu thân hỏi xem thử những lời mẫu thân kêu ngươi truyền có phải là những lời này không!"
Lúc này Tô Lạc Vân cũng bước ra, nàng kéo cánh tay Hàn Lâm Phong nhỏ giọng nói: "Mắng bà ta một trận là được rồi, không cần làm ầm ĩ về phía bên vương phủ đâu."
Nàng nói lời này cũng không phải lấy lui làm tiến, mà là thực tình không muốn Hàn Lâm Phong có xung đột với đích mẫu.
Hiện trong đầu hắn đều chuyện chính sự, sao phải bận tâm đến những chuyện vặt vãnh trong hậu trạch này? Đây cũng là nguyên nhân nàng vẫn luôn nhường nhịn.
Chửi mắng và mỉa mai như vậy, chỉ cần nàng không để trong lòng, cũng không mất miếng thịt, nàng cần gì so đo với phụ nhân chanh chua đó?
Nhưng mà Hàn Lâm Phong nhớ lại lời Khánh Dương nói với hắn, đến Khánh Dương cũng từng thấy qua, lúc hắn không có ở đây rốt cuộc mẫu thân đã để mụ già thô thiển này nhục nhã A Vân đến thế nào?
Nếu như hôm nay hắn lại nhẹ nhàng tha thứ, chẳng phải là hạ nhân của cả vương phủ đều không coi Lạc Vân ra gì sao?
Cho nên hắn chỉ cho trói chặt bà tử này lại, lại để cho người ta quăng lên lưng ngựa còn hắn mang theo nam ba người, đổi y phục rồi cưỡi ngựa lập tức chạy đến phía vương phủ.
Lạc Vân không gọi được hắn lại, cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian sai người đánh xe ngựa, sau đó chở nàng cũng chạy về phía vương phủ Lương châu.
Đáng tiếc xe ngựa sao chạy nhanh bằng ngựa?
Đợi lúc nàng đuổi tới cửa vương phủ, bản án bà tử mắng chủ tử đã kết thúc.
Lạc Vân không gặp bà bà, lại gặp được cô em chồng Hàn Dao với một mặt lúng túng.
Nàng kéo tay tẩu tẩu trở về phòng của mình, chỉ che ngực kể chuyện vừa rồi.
Cho tới bây giờ nàng chưa thấy ca ca tức giận khủng khiếp như vậy, sai người kéo bà tử kia, ném vào tiền đường, sau đó sai người mời vương gia và vương phi tới, nói lại một lượt y nguyên những gì bà tử kia đã nói, trực tiếp hỏi Tông vương phi: "Mẫu thân, đây đều là những gì người để cho mụ ta mắng A Vân?"
Tông vương phi bị nhi tử hỏi ập xuống như thế, mặt mũi cũng không còn nữa rồi.
Tất nhiên bà cũng âm thầm mỉa mai phàn nàn với Hề ma ma. Nhưng những lời bà kêu Tống ma ma truyền đi, đều là những lời nói nghiêm chỉnh của trưởng bối. Sao có thể kêu Tống ma ma dùng những lời thô tục như vậy để mắng mỏ mỉa mai người khác chứ?
Tống ma ma nói chuyện cũng quá ngay thẳng thô tục! Nhưng mà Tông vương phi tự cho bản thân có lý, tự nhiên trừng mắt chất vấn, bà hỏi Tống ma ma nói sai chỗ nào? Phụ nữ mù kia vận chút gia sản vải vóc, từng chuyến từng chuyến như thế chẳng lẽ không phải tầm nhìn hạn hẹp, người đầy hơi tiền?
Làm bà bà thế mà không thể quở trách con dâu, còn khiến nhi tử thăng đường thẩm vấn phụ mẫu, quả thực là không có thiên lý.
Đúng lúc này, vương gia mới chậm rãi mở miệng, nói nội tình Lạc Vân hết lòng hết sức trợ giúp Hàn Lâm Phong vận chuyển lương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...