Bằng không, dựa vào khí thế một bước đánh hạ Gia Dũng Châu của phản quân. Một hơi đánh tới Lương Châu cũng có chút khả năng.
Hàn Lâm Phong cùng Tô Lạc Vân nghe lời này của Triệu Quy Bắc, lại có chút không hứng thú.
Tô Lạc Vân cũng không thể nói cho Triệu công tử biết: Bức thư kia là phu quân ta thay Tào thống lĩnh viết, lúc hắn đọc cho ta nghe, ta còn hỗ trợ trau chuốt một chút, khiến câu nói càng thêm kích động hơn nữa nha!
Cho nên nàng cũng chỉ có thể mặc cho Triệu tiểu tướng quân cùng cô em chồng trò chuyện qua lại về con người của Tào Thịnh.
Hàn Lâm Phong lại có biểu cảm như thường, bản thân đang ăn cơm, đồng thời gắp thức ăn thêm canh cho Tô Lạc Vân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chờ ăn xong bữa cơm này, trong lúc rảnh rỗi Hàn Lâm Phong lại dẫn muội muội và Triệu công tử cùng đi xem con ngựa con mới được sinh ra trong chuồng.
Bởi vì vận chuyển lương mùa đông đã kết thúc, toàn bộ quân doanh lương thảo dường như không có lương thực dư, trước khi lương thảo mới được vận chuyển đến, bọn hắn cũng được nhàn nhã, đến cả con ngựa vận chuyển lương thực cũng đều có thời gian sinh chú ngựa con.
Hàn Dao nhìn, hưng phấn hỏi tẩu tẩu có từng cưỡi ngựa chưa.
Tô Lạc Vân cười khổ lắc đầu, đời này nàng cũng chưa từng cưỡi ngựa, nếu là mắt còn sáng tốt, biết đâu sẽ có dịp được thử một lần.
Nhưng bây giờ đôi mắt đã không nhìn thấy được nữa, sau này cũng không thể cưỡi ngựa. . .
Ngay lúc nàng yên lặng than tiếc, đột nhiên thân thể nhỉnh khỏi mặt đất, thì ra là Hàn Lâm Phong ôm lấy nàng, đưa nàng lên trên tọa kỵ của mình ngay chuồng ngựa.
"Vốn dĩ muốn dẫn nàng đi cưỡi ngựa cho nên mới phân phó cho người ta chuẩn bị yên ngựa, ta mang nàng chạy một vòng trước!"
Nói rồi Hàn Lâm Phong cũng xoay người lên ngựa, vững vàng bọc Lạc Vân ở trước người của mình.
Lạc Vân không nhìn thấy, nhưng lúc con ngựa bước đi, hai chân giẫm lên bàn đạp để chân cũng có thể cảm giác được thân hình con ngựa khỏe đẹp cân đối. Khi Hàn Lâm Phong thúc ngựa, để nó bắt đầu chạy chậm ở thao trường, hắn thì sáp môi vào lỗ tai của nàng hỏi: "Có sợ không?"
Lạc Vân mỉm cười lắc đầu ——mặc dù là lần đầu nàng cưỡi ngựa thế nhưng vì lồng ngực nam nhân phía sau quá mức rắn chắc rộng lớn, có một hơi nóng hổi đang ủi vào sau lưng nàng, có cái gì đáng giá để sợ chứ?
Nhìn thấy ca ca ôm tẩu tử thúc ngựa tiến lên trong bãi tập rộng lớn, Hàn Dao thấy cực kỳ hâm mộ, mặt khác lại nhịn không được tự nhủ: "Ca ca đối với tẩu tẩu thật tốt. . . cho tới bây giờ huynh ấy còn chưa từng dạy ta. . ."
Triệu Quy Bắc vừa vặn đứng ở bên cạnh nàng, nghe lời này, gãi đầu, có chút ít tiếc nuối nói: "Nếu nàng là nam, ta cũng có thể mang nàng cưỡi ngựa như vậy."
Hàn Dao cảm thấy lời nói này của hắn cũng quá không đứng đắn, lúc đang muốn trừng mắt khiển trách hắn mở miệng nhận xét phù phiếm, lại nhìn thấy biểu cảm của tiểu tướng quân, tràn đầy sự tiếc nuối.
Xem ra, hắn thật là đang tiếc hận giới tính của Hàn Dao, làm trễ nải hai người cưỡi ngựa , rồi thành huynh đệ kết bái. . .
Kết quả, lời khiển trách sắp xông ra khỏi miệng không thể nói nữa rồi, Hàn Dao cười một tiếng, móc mấy viên kẹo sữa dê được gói bằng giấy gạo trong hà bao của mình ra đưa cho Triệu Quy Bắc: "Lần trước ăn viên vừng của huynh, không thể báo đáp. Đây, thử cái này một chút, là tự tay ta làm đó."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Quy Bắc không chút do dự nhận lấy, sau khi bỏ vào trong miệng, đợi mùi sữa hòa tan ra thì cười nói: "Cái này ngon hơn cái mẫu thân của ta chuẩn bị!"
Hàn Dao nghe thì đắc ý giương cằm: "Nếu như huynh thích ăn, ta làm thêm nhiều chút cho huynh, vương phủ chúng ta vừa mua ba con dê sữa, có thể làm rất nhiều kẹo sữa đấy!"
Triệu Quy Bắc có chút chần chờ: "Chuyện này. . . không tốt lắm đâu?"
Hàn Dao lại rất chân thành nói: "Ta nghe nói huynh giúp ca ca của ta không ít chuyện, làm cho huynh chút kẹo để tạ ơn? Làm sao? Huynh ghét bỏ lễ vật quá mỏng? Tiền hàng tháng của ta có hạn, không mua được thứ quá quý giá."
Triệu Quy Bắc vội vàng khoát tay: "Ta cũng không phải muốn cái gì. . . được thôi, nếu nàng đã thành tâm muốn làm, ta tất nhiên vui vẻ nhận."
Hàn Dao cười vui vẻ: "Vậy qua mấy ngày nữa, ta sẽ đến tìm tẩu tẩu thuận tiện mang đến cho huynh, huynh cũng đừng quên lấy, nếu không đến chính là người thất tín!"
Triệu Quy Bắc dùng sức gật đầu: "Được, ta sẽ không quên, nếu không lấy tạ lễ của nàng, ta chính là con chó ghẻ đầu thôn!"
Hàn Dao nghe hắn nói ra những lời không phù hợp với thân phận quý công tử như vậy, nhịn không được che miệng cười rộ lên.
Đôi mắt cười cong cong kia, làm cho Triệu Quy Bắc nhịn không được lại nhìn thêm hai cái.
Ánh nắng ấm giữa trưa rải đầy màu vàng trên bắc địa, bao phủ cả chuồng ngựa cỏ khô.
Lúc này gió đã thổi về mùa xuân ấm áp, trong màu vàng héo úa của nơi đó, đang ẩn chứa những chấm xanh lốm đốm. . .
Đợi đến sau khi cưỡi ngựa tận hứng xong, Hàn Lâm Phong để một mình Lạc Vân cưỡi trên lưng ngựa, sau đó dắt nàng đi trở về.
Nhưng khi hắn nhìn Triệu Quy Bắc vẫn chậm chạp không đi, thế là dừng lại mở miệng thúc giục nói: "Tiểu tướng quân, nghe nói đại doanh Thiên Bắc cũng phải chi viện tiền tuyến. Ngươi không quay về chuẩn bị cho sớm, cứ ở chỗ này tốn thời gian thì không tốt lắm đâu?"
Triệu Quy Bắc gãi gãi đầu nói: "Thế tử, chuyện ta hỏi người còn chưa có đồng ý đâu! Đến cùng có đi dốc sức dưới trướng của phụ thân ta không? Đến tiền tuyến làm tướng quân xung phong, không mạnh hơn là ở đây làm quan lương thực sao?"
Hàn Lâm Phong vững vàng nói ra: "Ta vừa thành gia còn không có dòng dõi. Chuyện xông pha chiến đấu thôi bỏ qua đi!"
Triệu tiểu tướng quân nghe xong như vậy, có chút tức giận nhịn không được mở miệng phản bác: "Chẳng lẽ ta đã thành gia rồi sao? Theo như người nói thì có một nửa tướng sĩ trong quân đều có thể về nhà sinh con hết rồi đấy!"
Hàn Lâm Phong liếc nhìn Triệu Quy Bắc và muội muội của mình một vòng, cũng không biết vừa rồi hai người chia nhau bao nhiêu viên kẹo, khóe miệng tiểu tử này còn sót lại phần trắng trắng dính, mới đó đã vội vàng muốn dạy dỗ người khác?
Hắn không muốn nhiều lời với thằng nhãi con, nhếch miệng mỉm cười chắp tay nói: "Một hồi trời tối không dễ lên đường, mời."
Bây giờ mặt trời chói chang như thế? Tối cái gì hả? Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, Triệu Quy Bắc cũng muốn giữ thể diện tất nhiên tức giận bỏ đi.
Nhưng mà nhìn bộ dáng hắn hầm hừ đi, Hàn Dao lại hơi có vẻ đồng tình nói: "Ca ca, nào có ai lại đi đuổi người như huynh? Người ta cũng không xấu. . ."
Hàn Lâm Phong liếc mắt nhìn muội muội một chút, có ý riêng nói: "Không nói hắn xấu, thế nhưng đừng lui tới quá thân mật với hắn. Dựa vào thân phận của hắn, vốn cũng không nên bị phái đến đại doanh Thiên Bắc nhưng hắn vẫn bị phái tới, muội không thử ngẫm nguyên nhân xem?"
Triệu Quy Bắc còn chưa thành gia, nhi tử của công khanh* nào có ai chưa có người nối dõi đã bị cử đi ra trận vội vàng như vậy? Phải biết kiểu như Quách Yển, cũng đều là đã lấy vợ sinh con mới bị phái tới.
*công khanh: chức quan đại thần thời xưa.
Cẩn thận tính toán, dường như chỉ có Hàn Lâm Phong cùng Triệu Quy Bắc là không có con nối dõi được cử đi ra trận.
Hàn Lâm Phong tự nhiên rõ ràng nguyên nhân mình bị phái tới.
Thế nhưng Triệu Quy Bắc thì sao? Ngư Dương công chúa từ trước đến nay đối xử với hắn như nhi tử ruột thịt, đương nhiên sẽ không hại đứa con do mình nuôi lớn như vậy.
Mặc dù Triệu Đống một lòng nghênh chiến, thế nhưng không có chuyện ông ấy không thể tới, lại còn phái nhi tử chưa thành gia tới.
Suy nghĩ kỹ một chút, bên trong rất có hàm ý sâu xa.
Hàn Dao bị ca ca hỏi như vậy cũng sững sờ, nhưng mà nàng nghĩ lại là: Dựa vào tuổi tác của Triệu công tử cũng nên thành gia, vì sao công chúa còn không thu xếp việc hôn nhân cho hắn?
Ngược lại Tô Lạc Vân biết rất rõ điểm này, mỉm cười nói tiếp: "Nếu hắn là nhi tử ruột do công chúa sinh, hôn sự này đã sớm làm xong. Nhưng hết lần này tới lần khác mẫu thân ruột của hắn xuất thân không cao, lại qua đời từ sớm. Công chúa chẳng qua là kế mẫu mà thôi. Cổng lớn trong kinh thành đều biết tính tình Ngư Dương công chúa hơi ương ngạnh. Mặc dù công chúa đối xử với tiểu tướng quân rất tốt, nhưng không biết tương lai sẽ đối với con dâu như thế nào. Cho nên phàm là môn hộ tốt một chút cũng không muốn để nữ nhi vào trong phủ phò mã có quan hệ phức tạp này. Về phần những người muốn leo lên quyền quý, công chúa cũng chướng mắt nên sao có thể để Triệu công tử trò chuyện với họ đúng không?
Nghe đến đây, Hàn Dao bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi mang theo vài sự đồng tình đối Triệu công tử còn chưa thành thân.
Xem ra hắn giống như mình, đều là người số khổ phiền não vì nhân duyên!
Trong lòng Tô Lạc Vân yên lặng thở dài. Phu quân của nàng cũng không phải người thích lề mề chậm chạp trong chuyện phụ nữ, nhưng hôm nay hết lần này tới lần khác ở trước mặt muội muội, lại nói nhiều về chuyện của Triệu Quy Bắc.
Hàn Dao nghe không hiểu, nàng thì vừa nghe đã hiểu.
Dù sao tiểu nhi nữ tuổi quá trẻ tiếp xúc nhiều, khó tránh khỏi sẽ sinh tình.
Hàn Lâm Phong hẳn là sợ Hàn Dao nhất thời suy nghĩ nhiều nên sớm cảnh báo cho muội muội —— phủ phò mã của Ngư Dương công chúa, cổng lớn của nhà đó còn hỏng bét hơn phủ Tuấn quốc công.
Mặc dù không rõ ràng ngọn nguồn, nhưng rất rõ ràng đang có người của cấp trên làm khó dễ Triệu Quy Bắc!
Nếu là sinh tình với công tử như vậy đó quả thật là thiếu thông minh!
Tô Lạc Vân lập tức hiểu ý của Hàn Lâm Phong, cho nên mới tinh tế giảng giải cho Hàn Dao một chút, miễn cho cô em chồng suy nghĩ nhiều, trao nhầm cảm tình.
Nàng vừa nói xong, Hàn Dao quả thật không hỏi nữa.
Chờ lúc trở về, Hàn Lâm Phong tự mình hộ tống Lạc Vân cùng muội muội về tới thôn Phụng Vĩ.
Nhưng mà sau khi Hàn Lâm Phong hỏi muội muội ở mấy ngày, lại lập tức lại đuổi người: "Vẫn là trở về sớm đi, nếu không chỉ sợ mẫu thân quở trách sẽ càng thêm nặng."
Vẻ mặt Hàn Dao đau khổ nói với ca ca: "Huynh nghĩ cách giúp muội đi! Bên Kinh thành chậm chạp không trả lời, cứ treo cổ muội như vậy. Nếu là muốn từ hôn, tốt xấu thì cũng mau một chút! Đợi mẫu thân tuyệt vọng hoàn toàn rồi cũng sẽ không dày vò muội nữa. Đến lúc đó, coi như phụ thân cho muội thành hôn với một tiểu lại trong quân doanh muội cũng đồng ý gả, cứ ngày qua ngày như vậy thật là không để người ta sống mà!"
Lạc Vân cảm thấy cô em chồng thật sự là bị bà bà dày vò đến điên rồi, lại nói ra lời nói nhảm như vậy.
Cho dù như thế nào, đường đường là quận chúa chẳng lẽ còn có thể thành hôn với tiểu lại trong quân sao? Cho nên nàng thân thiết sờ lên mặt cô em chồng: "Mau mau phỉ nhổ hai cái để đừng có linh nghiệm! Đến lúc đó xem muội có khóc nhè không!"
Hàn Dao cũng vì tức giận mới nói thể, nhìn tẩu tử nói như vậy, ngược lại cũng là xấu hổ cọ cọ vào trên vai của nàng.
Nhưng mà Hàn Dao tự hiểu, huynh trưởng trở về tất nhiên cũng chê mình làm bóng đèn, nên nàng tự nhiên thức thời về sớm một chút.
Sau khi Hàn Dao đi, Hàn Lâm Phong rốt cục có thể an nhàn một mình với thê tử của mình.
Hắn ôm Lạc Vân vào lòng, hai người vừa lột hạt thông ăn vừa nói chút chuyện phiếm.
Theo Hàn Lâm Phong nói, sức khỏe của Tào đại ca vẫn luôn không có chuyển biến tốt, may mắn hắn tìm rễ nhân sâm trăm năm, bây giờ Tào đại ca dựa vào nhân sâm trăm năm kéo dài sinh mệnh, cũng không biết có thể duy trì tới khi nào.
Nhưng mà Tào Thịnh thừa dịp lúc tinh thần tốt, đã bí mật viết tay không dưới mười phong hịch văn*, đều là nội dung thảo phạt Cầu Chấn phản loạn. Cho dù có một ngày ông bệnh chết đi, cũng muốn bí mật đưa ma, tuyệt đối không lộ ra ngoài một chút.
*hịch văn: chỉ các bài hịch lên án kẻ thua hoặc kẻ phản nghịch.
Đến lúc đó, ông cũng có thể ủy thác Hàn Lâm Phong vào thời điểm then chốt phát ra bức thư có dấu ấn do chính tay ông viết.
Hàn Lâm Phong đã nói với ông, Tào Thịnh không "chết", nhưng uy phong vẫn còn, đủ để trấn trụ một bang của Cầu Chấn.
Chỉ cần thế gian người còn tin tưởng chắc rằng, Tào Thịnh còn sống, như vậy cho dù ông nhắm mắt chết đi, đốt cháy thành tro, cũng vẫn có thể có tác dụng làm Cầu Chấn khiếp sợ.
Nhưng mà bây giờ Tào Thịnh còn có một chuyện không yên lòng.
Chính là nữ nhi Tào Bội nhi của ông. Cô nương này có chút quá mê mẩn tình yêu, vẫn thỉnh thoảng khóc cầu phụ thân thả nàng để nàng trở về gặp Cầu lang một lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...