Tóc Mây Thêm Hương

Trốn tránh một ngày một đêm, trong khoảng thời gian này có thể nghe rõ động tĩnh có người đang tìm kiếm ở trên núi, nhưng mà mấy người đi tìm kiếm đó đều không nói gì cả, thực tế cũng không nghe lén được gì. 
 
Sau cùng thì Cầu Chấn chỉ cảm thấy…cmn đói bụng lắm rồi! Nhưng không thể để bụng phát ra tiếng được, chỉ có thể buộc chặt thắt lưng, nghiến răng đợi binh sĩ ở trên núi rút lui hết.   
 
Đến cuối cùng, mấy người đói đến mức bụng dán vào lưng như những con cá lọt lưới, cuối cùng lại từ trong khe núi bò ra ngoài.   
 
Lúc này lại là sáng sớm, nhờ vào ánh sáng ở đường chân trời, cả người Cầu Chấn đầy vết máu, chống gậy đi xuống núi, cuối cùng cũng nhìn rõ đêm đó ở trong khe núi rốt cuộc đã xảy ra tình hình gì—- mấy con ngựa bị đá đập chết kia, còn có xe ngựa bị vỡ vụn thành nhiều mảnh vẫn còn ở đó. Mà người trên xe ngựa và lưng ngựa toàn bộ đều là người giả bằng rơm được buộc chặt vào!      
 
Mà trên cổ của con ngựa đó vẫn còn đang buộc thanh tre, phía trước treo lơ lửng mấy củ cà rốt…
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Xem ra là bọn họ dùng cà rốt để thúc ngựa đi về phía trước, lại lợi dụng ban đêm để sắp xếp một cạm bẫy hình nộm!  
 
Nhưng mà đi được vài bước, ngược lại phát hiện ra một người chết thật bị cột ở trên lưng ngựa!  
 
Hắn ta ngay lập tức nhận ra người thân tín bên cạnh hắn ta chịu trách nhiệm liên lạc cho việc ám toán lần này, tiểu tử gầy nhom này không phải là thám tử hắn ta gửi đến trại lương thảo hay sao?  
 
Tiểu tử này chắc là bị người khác bịt miệng rồi cưỡng ép buộc dây thừng, buộc chặt lên lưng ngựa, sau đó lại bị Cầu Chấn ra lệnh dùng đá ném xuống đập chết người còn đang sống sờ sờ…
 
Cầu Chấn rốt cuộc cũng đã hiểu được: hành động của bản thân đã bị người khác nhìn thấu từ sớm, và chắc chắn hắn ta sẽ rơi vào bẫy. 
 
Lần này hắn ta đem theo hơn cả trăm huynh đệ, nhưng mà hiện tại chỉ còn lại vài binh tôm tướng tép, chỉ có thể hai bàn tay trắng cùng với cái bụng trống rỗng nhếch nhác trở về…
 
Sự nhục nhã bị lừa đến mức tán gia bại sản như này, trước nay Cầu Chấn chưa từng trải qua bao giờ. 

 
Vừa nãy có thuộc hạ chu đáo giúp hắn ta nhặt mặt nạ về, cung kính đưa lại cho chiến thần.  
 
Cầu Chấn hung hăng ném mặt nạ xuống đất rồi nói: “Đợi đến khi tra rõ người ám toán ta là ai, không xé xác hắn ra thành trăm mảnh, thì không thể giải được nỗi hận trong lòng ta!”
 
Chỉ là ngày xúi quẩy của Cầu chiến thần dường như vẫn chưa biến mất. 
 
Chính là lúc hắn chật vật suốt đoạn đường đi trốn về tới doanh trại của nghĩa quân, mới phát hiện đã có một đội quân của Đại Ngụy nhân cơ hội đánh úp vào đêm qua. 
 
Bọn người này lại là quân của doanh trại Thiên Bắc. Bọn họ cũng không biết là nghe ngóng được ở đâu rằng, những kẻ trộm đã giết những quan quân lúc đầu lại là bọn phản quân.   
 
Mà đám người đến lần này đều là những chiến sĩ trẻ tuổi, nếu mà nói là tập kích đánh lén, thì không bằng nói người đến là những kẻ muốn trả thù bọn người ghê tởm này thì đúng hơn.  
 
Lúc mà vị Triệu tiểu tướng quân đó đến tiền doanh, người nào người nấy đều đem theo một bọc phân và nước tiểu của heo, tấn công như vũ bão, các chiến sĩ của nghĩa quân ở tiền doanh đều bị đập trúng dính hết lên cả người.  
 
Đợi đến khi nghĩa quân mở cổng, nhóm người đó vắt chân lên cổ mà chạy giống như chân được bôi dầu vậy, bắt đầy chạy ra xa rồi khiêu khích. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dùng tên có tẩm phân bắn bọn chúng, còn bọn họ lại dùng khiên để chống đỡ, che chắn hoàn toàn, sau đó lại dùng lời nói tục tĩu để mắng bọn chúng. 
 
Cứ như vậy, sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào tiền doanh.
 
Trận chiến của những đứa trẻ đánh nhau này, binh lính của doanh trại Thiên Bắc không chiếm được lợi ích nhiều, nhưng mà đến khi binh lính của trại Thiên Bắc rút lui, đám thủ vệ mới phát hiện, lúc tiền tuyến hỗn loạn, cái người đáng lẽ đang nằm trên giường bệnh hôn mê chưa tỉnh là Tào Thịnh, còn có phu nhân và nữ nhi Tào Bội Nhi lại không thấy bóng dáng đâu nữa.  
 

Rất rõ ràng đây là thuật che mắt của quân Đại Ngụy, dùng mồi nhử để điệu hổ ly sơn, có kẻ nhân lúc hỗn loạn đưa cả nhà Tào gia đi mất. 
 
Cầu Chấn tức đến mức mà gương mặt anh tuấn đen đi vài phần---- hóa ra bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, mà phía sau con chim sẻ này, con mẹ nó vẫn còn một con chim ưng đang đứng chờ sẵn nữa! 
 
Có thể cứu được Tào Thịnh đi, chỉ có thể là người phía bên Viên Tích đã bỏ trốn. Nhưng mà binh mã của quân doanh Thiên Bắc lại phối hợp với bọn phản tặc, đúng thật là mới nghe thấy lần đầu mà! 
 
Nên biết rằng, giá treo thưởng cho người lấy được đầu của Tào Thịnh luôn tăng cao theo từng năm, trước giờ chưa từng giảm. Hôm nay, quân Đại Ngụy lại bao che cho Tào Thịnh? Đúng thật là không thể tưởng tượng nổi là đang xảy ra chuyện gì? 
 
Cái tên Viên Tích đó…lúc đầu bỏ chạy đến Lương châu, rốt cuộc là muốn tìm cứu binh của ai đến giúp đỡ hắn? 
 
Chiến thần phản quân Cầu Chấn khi chỉ đang nổi giận lôi đình, lại còn thêm sự bối rối khó hiểu nữa. 
 
Lại nói đến Vương Quân của Gia Dũng châu, ông ta vẫn điềm tĩnh, ổn định quân doanh, xem sa bàn địa đồ, tự mình suy tính nơi chôn xác của thế tử Bắc Trấn. 
 
Ông ta dùng roi ngựa trong tay chỉ vào khe núi của rừng Quỷ, hỏi phụ tá bên cạnh rằng: "Chư vị có nhã hứng cược một ván không, ở nơi này có lẽ sẽ xảy ra một trận chiến." 
 
Mấy người phụ tá cũng muốn vỗ mông ngựa*, đương nhiên bày tỏ không tin điều này, đồng ý cược với tướng quân một ván. 
(vỗ mông ngựa*: ý chỉ nịnh bợ) 
 
Kết quả thì Vương Quân đã thắng cược rồi: rừng Quỷ xảy ra một trận chiến đụng độ kịch liệt, xác chết chất thành đống ở khắp nơi, trở thành khung cảnh hùng tráng. 
 
Vương Quân nghe được tin tình báo, nói rằng không nhìn thấy xe ngựa của trại lương thảo đi ra từ rừng Quỷ, bèn biết rằng lương thảo chắc là không đưa tới được rồi. 
 

Thượng Tướng quân không hề cảm thấy có chút áy náy nào đối với cảnh ngộ gặp nạn này của Hàn thế tử. 
 
Cái tên họ Hàn đó phạm vào tất cả các điều tối kỵ của binh gia, nếu như hắn không chết, thì thật là không thể tha thứ được! 
 
Vì vậy Vương Quân nghe được tình báo, chỉ thản nhiên dặn dò phụ tá, nhanh chóng chuẩn bị bản sớ trình lên trên, nói là bởi vì cục diện khó khăn do một mình Hàn Lâm Phong tạo ra ở tiền tuyến, Gia Dũng châu không có lương thảo nên khó lòng mà trấn thủ được, khẩn cầu bệ hạ ân chuẩn cho rút quân là được. 
 
Nhưng mà còn chưa đợi bản tấu chương này viết xong, mực còn chưa khô, thì ở ngoài cổng thành có người đến báo cáo, số lượng lớn lương thảo đã tập hợp đầy đủ ở trước cổng thành Gia Dũng châu rồi. 
 
Lúc Vương Quân nhận được tin báo, ly trà trong tay làm vương vãi nước khắp cả người, ông ta sửng sốt nói: "Cái gì? Lương thảo đưa đến rồi? Trước đó không phải mật báo đã nói, trại lương thảo không phải đã gặp mai phục rồi hay sao? Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì!"  
 
Phụ tá cũng vô cùng ngạc nhiên, tự mình chạy đi xem một chuyến, lúc trở về, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Bẩm Thượng Tướng quân, đúng thật là xe ngựa của trại lương thảo, đồng thời còn là tự mình Hàn Lâm Phong vận chuyển đến!" 
 
Vương Quân chỉ cảm thấy trong đầu toàn là tiếng vù vù, có chút không tin mà tự mình leo lên thành lầu.  
 
Chỉ nhìn thấy xe lương thảo hàng dài nối đuôi nhau ở phía dưới thành, sắp xếp thành chữ nhất. Có binh sĩ của Gia Dũng châu xuống kiểm tra, quả nhiên trên xe toàn bộ đều là lương thảo.  
 
Hàn Lâm Phong một thân mặc quân phục ngồi trên lưng ngựa, hai tay nắm lại thành quyền, hét lớn nói với tướng quân đang đứng ở trên thành: "Ta ở đây đợi rất lâu rồi, không biết khi nào thì tướng quân mới cho bọn ta vào thành?" 
 
Ánh mắt của Vương Quân liếc nhìn chỗ xe ngựa, cố gắng từ từ nặn ra ý cười trên gương mặt, cố làm ra vẻ ngạc nhiên mà nói: "Vừa nãy có thám tử đến báo, nói là binh mã của trại lương thảo gặp phải phục kích ở rừng Quỷ, ta còn đang định đem binh đến đó chi viện, nhưng lại không biết rằng các ngươi đã đến nơi rồi, người gác cổng sợ là có giả danh, vì vậy mở cổng cũng nên thận trọng một chút…" 
 
Nói đến đây, ông ta truyền lệnh phân phó rằng: "Nhanh mở cổng thành, để Hàn đốc vận vận chuyển vào!" 
 
Đợi đến khi Hàn Lâm Phong vào thành rồi, Vương Quân chớp mắt hỏi: "Không biết có thể phiền đốc vận giải thích một chút được không, rốt cuộc ở rừng Quỷ đó đã xảy ra chuyện gì?" 
 
Hàn Lâm Phong cười nhẹ, lớn tiếng nói: “Cái gọi là làm việc quân phải biết lừa địch, chuyến lương thảo lần này rất quan trọng. Ta là người chân ướt chân ráo đến, không dám có chút lười biếng nào. Lúc tiếp nhận lương thảo thì mới phát hiện phần lớn lương thảo đã bị nổi mốc, không thích hợp để vận chuyển đến đưa cho các chiến sĩ ở tiền tuyến ăn được. Cũng may cấp dưới của trại lương thảo rất hào phóng đóng góp, chủ động lấy lương thảo từ trong kho của nhà mình mà bù thêm vào, lúc này ta phải đợi chuẩn bị đủ ngân lượng, lại ở đất Nam thuyên chuyển một lô lương thực nữa. Vì để đánh lừa mọi người, tránh thu hút bọn đạo tặc, bèn tuyên bố rằng thê tử mua vải vóc riêng từ đất Nam, gửi tiêu cục vận chuyển theo từng tốp đến.”
 
Nói đến đây, hắn cười, mắt nhìn thẳng vào Vương Quân, tiếp tục nói: “Liên quan đến xe ngựa ở rừng Quỷ, là thuộc hạ ở trại lương thảo dùng thủ thuật che mắt để vượt qua được mà thôi. Trên xe đó đều là những lương thảo đã bị mốc và cỏ khô, ai thích động vào thì cứ động đi. Cũng may, thuộc hạ của ta là những tướng lĩnh có kinh nghiệm và đáng tin cậy, thật sự là tránh được một kiếp nạn…cũng may là Triệu Tiểu tướng quân của doanh trại Thiên Bắc rất trượng nghĩa, chủ động đề xuất giúp ta tiêu diệt bọn đạo tặc đó…Thượng Tướng quân, ngài nói xem nếu như ta thật sự dẫn người đi qua khu rừng đó, bây giờ chẳng phải là sẽ làm các vị đây tốn kém tiền đưa bao thư cúng điếu đám tang hay sao?”  
 

Sau khi nói xong, Hàn Lâm Phong bắt đầu cười lớn, nhưng mà cười được hai tiếng, lại đưa khuôn mặt anh tuấn của mình nhích lại gần với vẻ tò mò mà hỏi: “Thượng Tướng quân, điều ta nói không thú vị sao? Sao ngài lại không cười?”  
 
Gương mặt của Hàn Lâm Phong đột nhiên áp sát lại dọa cho Vương Quân hoảng sợ một trận, nhịn không được mà lùi vài sau một bước, từ từ hoàn hồn lại, nhạt nhẽo cười với Hàn Lâm Phong. 
 
Hóa ra lương thảo thật sự đã được tiêu cục gấp rút phân thành mười mấy lần vận chuyển ra khỏi rừng Quỷ từ ba ngày trước, sau đó thì lại tập hợp lần nữa ở chỗ thôn gần đó, sau khi đóng gói xong, thì vận chuyển đến đây. 
 
Vương tướng quân càng nghe thì trong lòng càng thêm kinh ngạc, dù cho ông ta có đa mưu túc trí đi chăng nữa, cũng có chút không khống chế được biểu cảm trên gương mặt rồi.    
 
Kế sách hoạt động ngầm này, rốt cuộc là ai nghĩ ra cho tên bất tài này vậy?  
 
Lương thảo còn nguyên vẹn của 40 xe, thế mà tên họ Hàn này có thể thu mua thành công không để lộ sơ hở, mà bản thân ông ta chẳng nghe được một chút tin tức nào! 
 
 
Kết quả ông ta không hề có chút phòng bị nào, tùy ý mặc cho Hàn Lâm Phong thuận buồm xuôi gió đem lương thảo vận chuyển đến đây.   
 
Hàn Lâm Phong nhìn ánh mắt kinh ngạc cùng nghi ngờ của Vương Quân, mỉm cười nhẹ rồi nói: “Mời tướng quân tự mình kiểm tra, nhằm để mọi việc thỏa đáng hơn, có thể mở từng túi một để kiểm tra hạt lương thảo, nếu như không còn ý kiến gì khác với số lượng này, vẫn là mời ngài hạ bút ký tên lên giấy tờ xác nhận đây. Ta đã xa nhà nhiều ngày rồi, rất nhớ phụ vương, nếu như không còn chuyện gì khác, ta muốn trở về sớm hơn một chút.”    
 
Số lương thảo đó hạt nào hạt nấy cũng đều săn chắc, rất sạch sẽ. Hàn Lâm Phong vẫn còn ở lại Gia Dũng châu ăn bữa cơm trưa, dùng gạo mới mà hắn vừa mới vận chuyển đến.  
 
Đợi đến khi ăn xong, ký tên xong, Hàn Lâm Phong lau miệng, liền cáo biệt với tướng quân Vương Quân, lên đường trở về phủ! 
 
Vương Quân tiễn thế tử đi rồi, cả gương mặt lập tức u ám giống như bị táo bón suốt ba tháng.  
 
Chính ngay lúc này, thám tử được cử đi lúc sáng mới vừa trở lại, gấp gáp bẩm báo: “Hồi bẩm Thượng Tướng quân, không phải trại lương thảo Thiên Tây gặp nạn trong rừng Quỷ, mà là một nhóm binh lính của phản quân, thương vong nặng nề, gần như toàn quân đã bị tiêu diệt…”  
 
Tin tức thong dong đến trễ này, lại lần nữa khiến cho Vương Quân híp mắt lại, bây giờ trong mắt ông ta đều hiện lên nụ cười thờ ơ của Hàn thế tử. 
 
Hàn Lâm Phong…rốt cuộc là người như thế nào, có thể đưa lương thảo đến nơi ngoài dự tính của ông ta, nguyên nhân thật sự chỉ là do hắn đủ may mắn và có được thuộc hạ đắc lực thôi sao? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui