Nói xong, hắn đứng dậy, trực tiếp đi tới võ trường.
Lạc Vân nghe tiếng cửa khép mở, biết hắn đã đi.
Cũng đúng, sắp có thị thiếp nhập môn, còn không chỉ một người, sống lưng phải luyện đến khỏe mạnh, không thì làm sao chịu nổi giày vò trong chăn?
Nàng cố gắng hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy ngồi trước bàn sách, hoàn toàn mặc kệ lòng bàn tay sưng đỏ, bắt đầu mài mực luyện chữ.
Hương Thảo ở một bên quan sát, đại cô nương đang luyện viết tĩnh tâm kinh, đây là có tâm ma gì muốn trừ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là bình thường nét chữ rất trôi chảy, nhưng hôm nay có vẻ mất trật tự, đại cô nương liên tiếp viết sai mấy chương, cuối cùng ném bút đi, tâm phiền đong đưa cây quạt, hỏi Hương Thảo: "Múc cho ta một bầu nước lạnh đến, sao trong phòng lại nóng đến như vậy..."
Hương Thảo nhìn phòng một chút, chậu than kia đã sớm nguội lạnh, còn chưa kịp đổi cơ mà? Trời đang rất lạnh, có chỗ nào nóng đâu?
Đại cô nương đang tức giận sao?
Bên trong vương phủ, trong lòng cháy như lửa đốt không chỉ có mình thế tử phi.
Ngày đó luyện quyền, dường như thế tử đang tức giận, đập nát một cái bao cát ở võ đài.
Tông vương phi cũng nổi lửa, bà còn chưa hết tức giận, từ trong miệng nha hoàn nghe được thế tử luyện quyền thế mà đập nát cái bao cát, tức giận đến mức ném chén trà: "Đây là đạp Hề ma ma ngã còn chưa hết giận, còn dám giận dỗi với ta!"
Hàn Dao biết chuyện mẫu thân trừng phạt tẩu tẩu, nhỏ giọng nói lầm bầm: "Bình thường ca ca chưa bao giờ nặng lời với tẩu tẩu, chăm sóc tỉ mỉ, mẫu thân ngược lại thì hay rồi vừa ra tay đã dùng gia pháp đánh người. Thân thể tẩu tẩu mảnh mai như thế làm sao có thể chịu được? Ca ca không đau lòng chết mới là lạ..."
Tông vương phi cảm thấy tiểu bối trong nhà đều đã đảo lộn! Ngay cả nữ nhi nhu thuận cũng học được cách cãi lại, tức giận đến trừng mắt: "Thế nào? Con cũng đau lòng?"
Hàn Dao vân vê chiếc khăn tay thấp giọng nói: "Tương lai nữ nhi lập gia đình bà bà tương lai một lời không hợp liền dùng gia pháp, chẳng lẽ mẫu thân sẽ không đau lòng vì con?"
Theo nàng, vị phu nhân kia ở Tuấn quốc công phủ so với mẫu thân còn nghiêm khắc hơn. Tương lai nàng gả đi, ở nơi tha hương lẻ loi một mình, lại bị nhà mẹ chồng xem thường, chẳng phải giống như tình cảnh của tẩu tẩu sao?
Cho nên thấy Lạc Vân bị như vậy, Hàn Dao khó tránh khỏi sẽ có chút buồn bực.
Ngược lại Tông vương phi tức giận đến cười ra tiếng: "Ta thấy con càng ngày càng không có quy củ, không cần bà bà tương lai của con đánh đâu. Bây giờ ta nên dùng gia pháp với con! Có ai không, đem gia pháp tới đây cho ta!"
Đã đến lúc ăn cơm tối, vương gia vừa vặn đi vào, bắt gặp một màn vương phi la lên đòi lấy gia pháp, thế là cất giọng nói: "Hôm nay sao thế nữa? Gia pháp Bắc Trấn vương phủ cất giữ nhiều năm hôm nay lại được gặp ánh sáng, cẩn thận dùng nhiều thế lại bị gãy!"
Hàn Dao tranh thủ thời gian trốn ở sau lưng phụ vương, nhỏ giọng thầm thì: "Phụ vương, con biết sai rồi, người nhanh khuyên nhủ mẫu thân đi."
Thế là vương gia ở giữa lại ba phải, cuối cùng vẫn để gia pháp phải đóng bụi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay là giữa tháng, chính là thời điểm cả nhà đoàn tụ ăn cơm, cho nên Hàn Lâm Phong mới chạy về.
Đến lúc lên đèn, Lạc Vân cùng Hàn Lâm Phong ngồi xuống, một buổi tiệc tối đoàn viên của vương phủ lại bắt đầu.
Ban ngày Tông vương phi vừa cùng đôi phu thê trẻ xảy ra xung đột, hao tổn mất một viên đại tướng như Hề ma ma nên không muốn nói chuyện.
Hàn Lâm Phong cùng Tô Lạc Vân vừa bàn chuyện tuyển người mới vào vương phủ nhưng không vừa lòng với nhau, nhất thời không lời nào để nói.
Vừa rồi Hàn Dao suýt chút nữa bị mẫu thân đánh, lúc này đang ăn canh cũng không dám lớn tiếng.
Cả một bàn, chỉ có vương gia coi như bình thường, chỉ là trên bàn cơm quá an tĩnh, giống như mấy linh hồn đang tụ tập ăn uống, an tĩnh đến có thể nghe được tiếng gió ngoài cửa sổ.
Bắc Trấn vương cảm thấy nhịp tim đều muốn ngưng lại, nhịn không được hắng giọng một cái, hỏi Hàn Lâm Phong công việc trong trại lương thảo.
Hàn Lâm Phong tất nhiên là lựa chút lời có thể nói, nói với phụ vương về việc lương doanh bị hao tổn.
"Bọn hắn đầu cơ trục lợi* lương thực cũng không phải là ngày một ngày hai, tính gộp lại số lượng quá lớn, căn bản không khớp với sổ sách, lương thực dự trữ loại trừ mốc meo hư thối, thiếu đi gần một nửa. May mắn con điều tra ra sớm, đã trình báo cấp trên, khẩn cầu triều đình lại điều phối chút lương thảo tới. Nếu không những hao tổn này sẽ đổ lên đầu chúng ta, nếu như khẩn cấp điều lương còn không được, con lại muốn lấy đầu của đám khốn nạn kia..."
*Lợi dụng cơ hội để kiếm lợi ích không chính đáng.
Tông vương phi nghe được lời này, cuối cùng cũng hiểu được sự gấp gáp của vụ kiện doanh trại lương thảo, thế mà liên lụy đến quan phủ, phạm tội chết rơi đầu.
Lại nghĩ đến ban ngày mình xém chút nữa đồng ý không khỏi cảm thấy hai gò má căng lên, không có mặt mũi nhìn Tô Lạc Vân.
Nhưng bà cũng không muốn cảm ơn con dâu, mà là đơn thuần cảm thấy mình bị lời nói của Hàn Lâm Phong đánh vào mặt, nhất thời cũng không nuốt trôi cơm.
Sau khi Lạc Vân ăn vài miếng, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, nàng nói với vương gia: "Đúng rồi, phụ vương, thế tử đã nói với con về dự định của người, là con nghĩ không chu toàn, người nhìn xem có nữ tử nào thích hợp... ừm..."
Sáng nay chẳng qua là Hàn Lâm Phong mở miệng thăm dò, lúc ấy tâm tình hỏng bét, chỉ muốn phát tiết một chút thôi, thế là quên giải thích rõ với nàng.
Không nghĩ tới nàng lại không kịp chờ đợi mà hỏi rõ với phụ vương ngay trên bàn cơm.
Đây là vì thời tiết sắp ấm hơn nên không cần người làm ấm giường, ước gì đêm nay có thể đuổi hắn ra khỏi phòng đúng không?
Hắn còn không kịp lấy chân đạp người ngay dưới bàn cơm, chỉ có thể thừa dịp nàng còn chưa có phát ngôn bừa bãi, nhanh chóng duỗi bàn tay gắt gao che miệng nàng, sau đó ấn đầu nàng vào trong ngực mình, thấp giọng nói: "Nói mò gì đó! ngoan ngoãn ăn cơm đi!"
Lạc Vân không kịp chuẩn bị, bị hắn bịt miệng lại, trong lúc nhất thời giãy dụa muốn gỡ tay hắn ra, thế nhưng hắn lại không thả, hoàn toàn không để ý mình đang ở ngay trước mặt phụ mẫu.
Bắc Trấn vương bị con dâu điểm danh, cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, lại nhìn nhi tử lấy tay che miệng Lạc Vân, không cho nàng nói chuyện, không khỏi nhíu mày nhìn về phía nhi tử.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại chặn miệng con dâu?
Tông vương phi nghe thấy cũng không hiểu gì, nhìn tiểu phu thê trước mắt ầm ĩ, cảm thấy hai người càng ngày càng không có quy củ, đây là muốn liếc mắt đưa tình ngay trước mặt phụ mẫu đúng không?
Nghĩ đến đây, bà nặng nề đặt đũa xuống: "Càng ngày càng không có quy củ! Không ăn thì thôi!"
Nói xong, Tông vương phi liền đứng dậy rời đi.
Nhưng sau bữa cơm chiều, vương phi thăm hỏi Hề ma ma bị đạp ngã, Hề ma ma ốm yếu lại nhắc nhở Tông vương phi.
"Vương phi, ngài cũng nhìn thấy phẩm tính nữ tử này rồi? Nếu như để một mình nàng ta lộng hành, sớm muộn cũng muốn cưỡi trên đầu ngài làm mưa làm gió. Không bằng ngài nhanh chóng đi thu xếp cho một ít thê thiếp nhập phủ, cũng coi như để bên cạnh thế tử có ít người tốt..."
Bị Hề ma ma nhắc nhở như vậy, Tông vương phi có chút giật mình: Đúng vậy, làm sao bà lại không nghĩ đến việc này? Xem ra nữ tử bình dân này không biết lớn nhỏ, khiến thế tử cùng nữ nhi cũng có chút vô phép tắc, cũng là thời điểm nên nạp ít thê thiếp vào cửa, phân chia một phần sủng ái của nhi tử với Tô Lạc Vân.
Giống như Hàn Dao nói, Hàn Lâm Phong nhìn trúng nữ tử bị mù kia cũng chỉ là tân hôn nên mới thấy mới mẻ chút, chờ đến khi có nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo nhập môn, tất nhiên sẽ có sự cân nhắc.
Tô Lạc Vân này cũng bởi vì thời gian qua quá suôn sẻ nên mới sinh ra vô pháp vô thiên...
Không biết thế nào, lửa giận trong lòng Tông vương phi càng tăng lên, nhất thời nhịn không được nhớ tới mình lúc tuổi còn trẻ, tân hôn không lâu trong phủ liền được tiên đế ngự ban mấy thê thiếp.
Mẹ ruột của Hàn Lâm Phong chính là một người trong số đó.
Nếu như bệ hạ ngự ban, vương gia tất nhiên sẽ tiếp nhận. Mà khi đó cha mẹ chồng giờ đã qua đời vẫn còn tại thế. Tất nhiên bà cũng muốn làm hiền phụ không thể ghen tị. Sau khi phu quân qua đêm ở nơi khác bà còn phải chuẩn bị món canh bổ thận tráng dương.
Chỉ là khi vừa mới tân hôn, tình nồng ý mật dường như cũng bị trộn lẫn vào cát bụi, số lần hai người cãi vã cũng ngày một tăng lên.
Vương phi nghiêm chỉnh như bà nghiễm nhiên thành vật bài trí, đến mức thành hôn ba năm, thời gian hai người ở cùng một chỗ với nhau cũng lác đác. Lại thêm bà bị thể hàn, dưới gối một mực cũng không có đứa con nào, cuối cùng do bị bà bà áp bức, cũng chỉ có thể thu nhận nhi tử của thị thiếp làm con dưới danh nghĩa của mình.
Nếu không phải về sau bà tìm được đơn thuốc sinh con thì có khả năng cả một đời cũng không thể có con cái của mình.
Giờ đây khi bước vào tuổi trung niên thì tình cảm phu thê chỉ còn lại tương kính như “băng”.
Nỗi uất hận sâu đến mức nào? Đây cũng chính là nguyên nhân bà vẫn luôn nhớ nhung kinh thành, ở nơi đó bà trải qua khoảng thời gian tốt nhất thời thiếu nữ nhưng sau khi gả vào vương phủ bà không còn hạnh phúc như vậy nữa...
Bây giờ Hề ma ma đưa ra chủ ý này cho bà, bà lập tức xúc động, Tông vương phi năm xưa nay lòng chua xót, lại cảm thấy chủ ý này không tồi.
Con dâu kia cũng quá vô lễ, nàng thực sự cho rằng dễ dàng sống trong danh gia vọng tộc như thế sao? Đã đến lúc nên để cho nàng biết môn đạo nơi này rồi...
Lại nói tới Tô Lạc Vân, sau khi bị Hàn Lâm Phong chặn lại miệng ở trên bàn cơm, liền không cần phải nhiều lời nữa, nhưng đợi hai người trở về phòng, Hàn Lâm Phong ngược lại xị mặt hỏi: "Nàng không thể chờ được sao? Nếu như mắt nàng khỏi chỉ sợ muốn đích thân đi chọn người hả?"
Bị hắn lấp kín miệng như vậy, Tô Lạc Vân tất nhiên sẽ đoán được lúc trước hắn mượn miệng vương gia lừa gạt nàng.
Nàng căn bản không để ý tới nam nhân đang giễu cợt, chỉ hậm hực nói: "Rõ ràng là chính mình muốn tìm thiếp hầu, vì sao muốn lấy danh nghĩa của phụ vương? Ta cũng sẽ không ngăn cản chàng, hơn nữ bề ngoài của thế tử rất xuất chúng, đến nơi nào cũng sẽ có hồng nhan tri kỷ chết mê chết mệt chàng, cần gì phải để ta chọn?"
Hàn Lâm Phong ngửa mặt lên trời hít một hơi thật sâu —— hôm nay đều là hắn tự tìm ngột ngạt, đập nát bao cát không nói, còn phải quay đầu tự thu dọn cục diện do chính mình gây ra.
Ánh mắt hắn tinh tường, thời điểm trở về phòng đã thấy Hương Thảo đang lén lút thu dọn hai bộ y phục vừa mới may xong. Nếu tính không sai, hắn đi đánh quyền nửa ngày, thì "Tiên y" trong rương hoàng kim kia lại thêm hai bợ nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...