Lúc này, Hàn Lâm Phong viết một bức thư và nhờ người gửi nó đến doanh trại phía bắc, nhờ tên tiểu tử Triệu Quy Bắc tìm hiểu xem hôm nay có ai đến Lương Châu để mua hương liệu hay không.
Đại doanh Thiên Bắc, nằm ngay bên ngoài thành Lương Châu, còn gần hơn doanh trại lương thảo Thiên Tây.
Một lúc sau, có người mang về bức thư hồi âm, báo rằng Thiên Bắc đã xảy ra chuyện, hôm qua có một số huynh đệ đã rời trại và không quay về. Cho đến hôm nay, thi thể của họ được tìm thấy ở ngọn núi phía sau trại bắc, nhưng quân phục, huy hiệu thắt lưng của họ đều bị lấy đi.
Vì điều này mà toàn bộ khu trại đang được siết chặt, nếu những gì Hàn Lâm Phong nói là sự thật, thì những người mua hương liệu ở Lương Châu đó chính là những tên giả mạo giết người.
Triệu Quy Bắc đã báo cáo sự việc với tướng quân canh giữ doanh trại, và ông ấy đã cử người vào thành để đến cửa hàng hương liệu đó theo dõi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Vân không ngờ hôm nay mình lại đi ngang qua một nhóm người liều lĩnh như vậy, vào thành không hề giấu giếm, giả làm binh lính và hoạt động rất công khai! Quả nhiên là quân lưu vong!
Nàng không khỏi kinh ngạc nói: “Bọn họ gan cũng to quá đi… Rốt cuộc là những ai vậy?”
Hàn Lâm Phong cũng nhíu mày, trong cuộc đời này, hắn luôn vô cùng can đảm, hiếm khi sợ hãi. Nhưng vừa đọc xong câu trả lời của Triệu Quy Bắc, hắn đột nhiên cảm thấy chấn động.
Khi hắn không có ở đó, Lạc Vân thực sự đã đối mặt với những tên cường đạo này, nếu nàng không may xảy ra chuyện thì phải làm thế nào? Nghĩ đến đây, hắn không khỏi trịnh trọng nói: "Trong thời kỳ hỗn loạn này, ngay cả kinh thành cũng không an toàn, sau này khi ta không có ở đây, nàng đừng tùy tiện ra ngoài."
Tô Lạc Vân bất lực nói: "Cũng không phải là những kẻ cường đạo đó mỗi ngày đều tới Lương Châu. Ta suốt ngày quanh quẩn trong nhà, nhàn đến mức tăng mấy cân thịt rồi!"
Hàn Lâm Phong nghe xong chỉ cầm lấy tay Lạc Vân nhìn lên nhìn xuống: "Nói bậy, ta không ở đây mới có mấy ngày, sao lại gầy đi rồi? Thịt đi đâu hết rồi?"
Lạc Vân cũng không rõ, nghĩ đến thân thể mình gầy gò, chỉ có thể nhéo nhéo mặt: "Sao vậy, ngày nào cũng ăn một bát cơm mà...."
Hàn Lâm Phong bế nàng lên nói: "Ta không tin, phải tự mình chứng thực mới được”
Vốn dĩ hắn tới quân trại đã hơn nửa tháng cũng chẳng có việc gì mấy, đám vô lại dưới quyền luôn hăm he nhắm tới quyền lực trong tay hắn.
Nhưng hắn còn có việc khác, hắn thường lấy lý do đi săn dẫn người đi ra khỏi doanh trại, bận đến mức không có thời gian trở về.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi mới có thể viết thư để thể hiện nỗi nhớ, để gã sai vặt trao đổi thư từ.
Đến tối, hắn mở cuộn tranh luôn mang theo bên người ra, nhìn dáng vẻ quyến rũ của mỹ nhân đang cúi đầu trêu chọc chú mèo trong tranh, nhất thời, hắn dường như lại nghĩ tới khoảng thời gian khi còn ở kinh thành hai nhà cách nhau một vách tường, từng ngày từng ngày qua đi, dù nhớ nhau cũng chẳng thể kề bên gần gũi.
Vì vậy hôm nay khi đại doanh lương thảo Thiên Tây được một ngày nghỉ, hắn liền tranh thủ thời gian, trở về ân ái với mỹ nhân trong tranh của hắn.
Không ngờ, vừa về đến cửa đã nghe được chuyện Lạc Vân đụng phải đạo tặc giả danh binh lính, đúng là bực cả mình.
Hắn nghĩ trong lòng mà sợ, chỉ muốn nàng được sưởi ấm trong vòng tay của mình để đảm bảo rằng nàng vẫn ổn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Vân làm sao có thể chịu được một nam nhân đã nhịn đói nửa tháng này đây, cho dù nàng có lải nhải nói người hắn đang đầy mùi mồ hôi cũng kệ, đi ăn một bữa thịt no nê đã rồi nói sau.
Sau khi nam nhân ăn no nê, tóc tai của nữ tử dưới thân đã tán loạn, trâm cài tóc rơi trên gối, tia phiếm hồng trên má còn chưa tan, đôi môi đỏ tươi lấp lánh tia sáng ướt át như pha lê.
Khuôn mặt xinh đẹp như thế, nàng trông còn quyến rũ hơn cả tiểu yêu nữ trong giấc mơ của Hàn Lâm Phong lúc nửa đêm.
Hàn Lâm Phong bối rối một hồi, lại muốn cúi người xuống ăn tiếp, nhưng giọng nói đáng ghét của Ký Thu từ ngoài cửa truyền đến: “... Thế tử, vương phi muốn người qua uống trà. ..cũng mời thế tử phi hãy nhanh lên...”
Lần này không chỉ có Ký Thu ở ngoài cửa đỏ mặt xấu hổ, mà sắc mặt Tô Lạc Vân đỏ đến mức có thể luộc chín trứng được rồi.
Suýt chút nữa nàng đã quên mất, đây là Bắc Trấn Vương Phủ! Trong nhà còn có công công và bà bà!
Giữa ban ngày ban mặt, trượng phu mới từ doanh trại trở về đã chui tọt vào phòng của nàng đóng cửa không ra ngoài, đúng là chẳng ra làm sao.
Nhưng Hàn Lâm Phong không quan tâm chút nào, mỉm cười ném khăn ướt, lau cho Lạc Vân và mình, sau đó mới gọi nha hoàn vào, hầu hạ hắn thay y phục thường trong phủ, sau đó đi gặp mẫu thân.
Lạc Vân cũng nhanh chóng đứng dậy tắm rửa.
Hương Thảo nhanh nhẹn chải tóc giúp nàng, nhướng cao mày nói: "Dáng vẻ của thế tử khi mặc quân phục thật là ngầu quá đi! Em chưa từng thấy nam nhân nào hợp với quân phục của Đại Ngụy đến vậy. Thật là đẹp!"
Lạc Vân nhịn không được nói: “Không phải hôm nay em kêu là nhìn thấy người nào đẹp hơn thế tử sao?”
Hương Thảo nhanh chóng khen: “Em chỉ là thuận miệng nói bừa thôi, làm sao mà sánh được với vẻ đẹp của thế tử nhà chúng ta chứ?”
Bộ quân phục hắn mặc khi về phủ sáng nay, là quân phục của trại quân đội, dọc đường đi, nha hoàn trong vương phủ dọc đường đều thi nhau nhìn trộm hắn.
Ngay cả Hương Thảo cũng không thể không liếc thêm vài cái.
Lạc Vân khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng lại có chút u sầu.
Hiện tại nàng đã thích nghi với cuộc sống của người mù, nhưng trong lòng vẫn có một chút tiếc nuối.
Chỉ mong lúc còn sống, có thể được tận mắt nhìn thấy người nam nhân đang ngủ yên bên cạnh, hòa chung một nhịp thở, thật là tốt đẹp biết bao ...
Lại nói, khi Hàn Lâm Phong bước đến tiền sảnh, hắn thấy không chỉ mẫu thân mà phụ thân cũng ngồi ở đó. Vì vậy, sau khi chào hỏi hai người, hắn ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh.
Tống vương phi nhẹ giọng nói: "Con cũng đâu phải là tân hôn, dù ân ái đến đâu cũng phải có chừng mực. Làm sao vừa có thể trở về từ quân trại mà lại không chào hỏi phụ mẫu? Thê tử con không nhắc con hay sao?”
Hàn Lâm Phong liếc nhìn mẫu thân của mình, cười nói, "Đó là lỗi của con. Con ăn đồ nguội trên đường về nên bị đau bụng, phải giải quyết suốt mấy lần, rồi tắm rửa sạch sẽ, không thể hỏi thăm phụ mẫu sớm hơn, là con không phải.”
Hắn nói vậy, nhưng thực chất là để che chắn cho Lạc Vân, nhưng dù có biết đó là lời nói dối thì cũng sẽ không trách nặng hắn.
Bắc Trấn Vương thật ra cũng chẳng để tâm chuyện khuê phòng của nhi tử, ông gọi Hàn Lâm Phong đến, là có chuyện nghiêm túc cần bàn.
Hóa ra là thượng tướng quân Vương Quân đang đến Lương Châu để thị sát kho thóc, sớm đã qua chào hỏi Bắc Trấn Vương.
Theo lẽ thường giữa khách và chủ, Bắc Trấn Vương phải ở trong phủ tiếp đãi thượng tướng quân, vì vậy Bắc Trấn Vương mới gọi nhi tử đến, để hắn chuẩn bị một chút.
Nếu Vương Quân đã đích thân đến, hẳn là có ý đồ không tốt.
Trong lòng Bắc Trấn Vương hiểu rõ, ánh mắt dặn dò nhìn con trai. Hàn Lâm Phong hiểu được, thượng tướng quân này trước nay đều không có tiếng nói, chỉ bám dựa vào việc vận chuyển lương thực, nay cố ý đến Lương Châu tìm hiểu tình hình.
Thượng tướng quân cũng không đi một mình, mà còn mang theo Vệ thị phu nhân.
Vương Quân quanh năm đóng quân ở phương bắc nên mang theo cả thê tử.
Lần này, chiến sự ở Gia Dũng Châu đang căng thẳng, nên Vương Quân lui gia quyến về hậu phương, định cư ở Huệ Thành, cách Lương Châu không xa.
Vương Quân và thê tử tình cảm mặn nồng, đích thân đưa thê tử đến Huệ Thành, tình cờ đi ngang qua Lương Châu, nhân tiện vào kiểm tra trại lương thảo.
Vì để tặng một món quà cho Bắc Trấn Vương phi và thế tử thi vừa mới trở lại Lương châu mà Vệ thị được một phen đau đầu, bèn chọn vài thứ hỏi thử ý kiến phu quân.
Vương Quân nhìn thấy những viên san hô đỏ và những viên đá thạch anh to bằng quả trứng mà thê tử mình chuẩn bị đều là bảo vật thượng phẩm, không khỏi cười tủm tỉm nói với thê tử: "Nàng có biết tại sao Ngụy Tuyên tiên đế lại phong cho bọn họ là “Bắc Trấn” mà không phải “Trấn Bắc” không?"
Vệ Thị là một người phụ nữ gia đình điển hình, làm sao biết được những điều ấy, liền lắc đầu.
Vương Quân nói tiếp: "Năm đó Thánh Đức tiên đế đã bị mắc kẹt ở Khâu Đài ở phương Bắc suốt hai mươi ngày.
Đối với gia đình hoàng tộc của họ, vùng đất phía bắc này là nỗi nhục, một nơi khơi nguồn của phong thủy suy tàn.
Vì vậy Ngụy Tuyên tiên đế đã phong tước cho nơi này, ngụ ý là mảnh đất phương bắc hoang tàn, có thể vĩnh viễn làm nơi trú ngụ của thánh đức, chứ không phải nơi để bọn họ chê bai, làm mình làm mẩy, để bất cứ kẻ nào khi nghe đến tên phương Bắc cũng đều phải khiếp sợ! "
Nghe đến đây, Vệ thị chợt hiểu ra, bà cúi mặt nhìn những món đồ mình đã chọn, hỏi: “Những thứ này có phải là hơi quý giá quá không?”
Vương Quân vừa uống trà vừa gật đầu: “Nhưng đây cũng chỉ là một chút thành ý ngẫu nhiên thôi, một vương phủ nhỏ nhoi ở nơi phương bắc nghèo túng này, có lòng chút là được rồi!”
Bấy giờ Vệ thị mới hoàn toàn hiểu được. Vì vậy, tất cả các loại đá quý, san hô đều được cất đi, rồi chọn một bình sứ tinh xảo với kích thước đủ lớn cùng một mặt dây chuyền bằng ngọc bích trắng để làm quà gặp mặt.
Phu nhân tướng quân bên này chuẩn bị đúng là qua loa, nhưng việc chuẩn bị của bên Bắc Trấn Vương phủ lại rất chu đáo.
Trong những ngày qua, Tông Vương phi đã sắp xếp cử người đến dọn dẹp phủ viện, chuyển những đồ đạc có giá trị ra khỏi nhà kho, đặt vào phòng khách, để tướng quân và phu nhân có thể sống thoải mái trong phủ.
Mặc dù Lạc Vân không thể nhìn thấy biểu hiện của Vương phi, nhưng khi nghe bà ra lệnh cho người hầu, giọng điệu vui mừng hơn nhiều so với thường ngày, nàng có thể cảm nhận được sự phấn khích của bà.
Đối với Vương phi - một người lớn lên ở kinh đô - sống ở Lương Châu cằn cỗi hoang vu này là chốn ao tù nước đọng, làm bà cảm thấy mình như một con cá bị vây xuống đáy hồ sâu thăm thẳm.
Giờ đây, cặp phu thê họ Vương ở Trường Khê được dịp ghé thăm phủ, những vị khách quý này dường như bơm dòng suối nước ngọt vào nguồn nước tù đọng, thật không thể không mong đợi cho được.
Vì vậy, Vương phi không chỉ tự tay may bộ đồ mới cho mình, mà ngay cả nữ nhi của bà và Lạc Vân, cũng phải chọn lựa đồ để mặc cho phù hợp vào hôm khách quý đến thăm.
Tuy nhiên, hầu hết y phục của Lạc Vân đều được đặt may ở trung tâm kinh thành, mẫu mã hợp thời như thế không hợp lễ nghi trong mắt Vương phi, bà lập tức gọi thợ may tới nhờ người sửa y phục cho Lạc Vân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...