Nói cho cùng, Tông vương phi bất mãn nhất chính là chuyện phu thê Hàn Lâm Phong không xử lý rõ ràng hôn sự của nữ nhi Hàn Dao.
Bởi vậy có thể thấy được, tất cả những sự thông minh lanh lợi của Tô Lạc Vân đều ở trên đầu lưỡi!
Tông vương phi không muốn nữ nhi học thói xấu của loại tẩu tử miệng lưỡi bén nhọn kia, cho nên trừng nữ nhi một chút, lại nói: "Hề ma ma chẳng lẽ không có đạo lý?"
Mẫu thân mới mở miệng, Hàn Dao cũng không thể mạnh miệng nữa, chỉ có thể sụp mi rũ mắt, nghe mẫu thân dùng những lời nói lạnh nhạt dạy bảo.
Không thể lập tức gả đi, phải nghe Quan Âm niệm kinh, thắt chặt bùa chú trên đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại nói đến Lạc Vân, tự nhiên rõ ràng mình bị bà bà lạnh nhạt. Có đôi khi nghe náo nhiệt trong căn phòng trước, Hương Thảo cùng Ký Thu đều khổ sở thay thế tử phi.
Cái kiểu cố ý lạnh lùng với người khác, thực tế quá khiến người ta khó chịu.
Xem ra bà bà không hổ là chủ tử mà Hề ma ma phụ tá, cách làm việc đều là giống nhau như đúc.
Nhưng đối với Lạc Vân mà nói, sự thanh nhàn này, thực tế cuộc đời khó có được, dường như chỉ có lúc ở nông thôn hai năm, mới có thanh tịnh như thế.
Nếu là ở kinh thành, chỉ sợ nàng lại bận bịu đến mức như một con thoi chuyện trong nhà và bên ngoài, ăn yến tiệc giống như phủ công chúa cũng không từ chối được, xã giao đến tâm mệt mỏi.
Còn có chuyện làm ăn ở cửa hàng, cũng dường như muốn gom lại chỗ nàng.
Bây giờ nàng tới Lương châu, trời cao hoàng đế ở xa, chuyện làm ăn của cửa hàng đều giao cho các chưởng quỹ tự mình định đoạt, cuối năm nàng đếm bạc là được rồi.
Bây giờ rảnh rỗi, nàng còn có thể luyện một chút cổ cầm mà đã lâu chưa từng đàn tấu, lúc rảnh rỗi, còn có thể chính tay viết cho đệ đệ một bức thư.
Trước khi nàng rời khỏi kinh thành, đệ đệ tùy theo sự sắp xếp của Hàn Lâm Phong, đến Huyện Mậu Lâm cách xa kinh thành làm quan huyện. Nơi đó cách doanh trại thuỷ binh của Cửu cửu không tính là quá xa, cũng coi như có người chăm sóc.
Mặc dù Mậu Lâm có chút nghèo, nhưng phong tục đơn giản và chất phác, để đệ đệ có thể rèn luyện, mà Lý đại nhân cũng là tận tâm làm mai mối cho môn sinh tuổi nhỏ của ông, thế mà làm mai mối cho cháu gái ngoại con nhà Nhị muội muội của ông tên Tiền Hiểu Ngọc cho Tô Quy Nhạn.
Lúc trước Nhị muội của ông gả cho Thứ sử* Tiền Bá Ung ở Hoài Sơn, mặc dù Tiền Bá Ung cũng xuất thân nghèo khó, nhưng đến đời ông là nhà quan lại nghiêm chỉnh, người được mai mối chính là vị Tiền tiểu thư mười năm tuổi, tương đương với tuổi tác của Quy Nhạn.
*Thứ sử: chức quan Trung Hoa thời xưa, làm giám sát một địa phương
Tiểu cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, mười tuổi đã có thể đọc lịch sử, nhưng mà nghe nói bề ngoài bình thường, cũng không phải là tư sắc thanh tú. Nhưng mà lúc Lý đại nhân báo cho hai bên, vốn cũng không ôm hy vọng gì.
Dù sao con đường làm quan của Tiền gia cũng coi như vượng, nói không chừng càng muốn để nữ nhi tìm môn hộ tương đương thì sao. Dù sao điều kiện của Tô Quy Nhạn, cũng không phải là quá phát triển.
Chẳng qua là ông nhận được ân tình của ân nhân cứu mạng Hàn Lâm Phong này, cũng nên tận tâm tìm vài môn hộ có bản lĩnh cho em vợ của Hàn Lâm Phong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Về phần có được hay không, cũng không phải bà mối như ông định đoạt, cố gắng hết sức là được.
Lúc ấy Hàn Lâm Phong nói cho Tô Lạc Vân nghe, trong lòng Lạc Vân còn tràn đầy lo lắng, sợ đệ đệ trời sinh dung mạo tuấn tú, không coi trọng nữ tử nhan sắc bình thường. Lại sợ hắn nhất thời tuổi nhỏ ngay thẳng, không hiểu cách uyển chuyển từ chối, nhanh mồm nhanh miệng nói ra, hoàn toàn đắc tội với ân sư Lý đại nhân của mình.
Không nghĩ tới sau khi Quy Nhạn nhìn qua chân dung của Tiền tiểu thư, thế mà còn xem thơ Tiền tiểu thư viết. Đợi sau khi nhìn hết hai bài, vậy mà đi qua đi lại vài vòng, liên tục tán thưởng, cuối cùng trịnh trọng cúi khom người với cùng Lý đại nhân, tỏ ý rằng mình hâm mộ kiểu nữ tử đầy bụng kinh luân này, nếu có được thê tử tốt như vậy, chính là tạo hóa kiếp trước, còn xin ân sư cũng mang thi từ văn chương, chân dung của hắn đưa cho Tiền tiểu thư nhìn.
Loại tình cảm chân thực, thưởng thức từ trong ra ngoài này, đúng với con đường của Lý Quy Điền đại nhân, vừa cảm thấy tài hoa của cháu gái cho mình thể diện, lại cảm thấy tiểu tử này có mắt nhìn!
Thế là vốn dĩ là cuộc làm mai mối qua loa lấy lệ, đột nhiên trở nên trịnh trọng, Lý đại nhân cũng dùng bảy phần nghiêm túc.
Kết quả phản ứng lúc đó của Tô Quy Nhạn, lại truyền tới tai của vị Tiền tiểu thư kia không sót gì, lại nhìn chân dung thiếu niên tuấn tú trên bức họa cái, cảm nhận được là thiếu niên này không lấy đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, càng cảm thấy công tử chính là tri âm ngàn dặm của mình, một nửa tri âm tri kỷ còn lại.
Như vậy, Tô Quy Nhạn xuất thân nhà thương nhân, gia đạo hỗn loạn, nhà ngoại còn có tên tỷ phu thanh danh bê bối, tất cả đều không thành vấn đề.
Tiền tiểu thư bày tỏ rõ với phụ mẫu trong lòng còn kiêng kỵ rằng, đời này không phải nam nhân này thì không gả!
Cuối cùng, qua đủ các mối nhân nhân duyên nhưng đến mối nhân duyên không xứng đôi lắm này thế mà đã thành công với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai.
Lúc Lạc Vân nhận được thư đệ đệ giao nộp giấy hôn thư* cho nhau, cũng hơi xúc động, vẫn chưa yên tâm nên hỏi đệ đệ, đến người còn chưa gặp, nếu sau khi cưới không thích, nên như thế nào?
*Giấy hôn thư: giống như giấy đăng ký kết hôn bây giờ
Mà trong thư của Tô Quy Nhạn, lại nói thật với tỷ tỷ. Việc xấu trong nhà Tô gia quá nhiều, muốn giấu đều không giấu được. Tiền tiểu thư biết rất rõ còn bằng lòng gả thì hắn có tư cách gì mà đi bắt bẻ người ta?
Hơn nữa chữ viết của nữ tử này xinh đẹp, thơ văn tinh tế tỉ mỉ, đủ để thấy tính tình hiền thục.
Diện mạo có đẹp đến đâu đi nữa, nếu không có phẩm đức phù hợp, cũng khiến cho người ta phiền chán. Kế mẫu Đinh thị trước đây ép bức quá nhiều, đối với loại nữ tử chỉ dựa vào bề ngoài ỷ sủng mà kiêu, nông cạn cay nghiệt, một khắc cũng không thể nhẫn nhịn. Ngược lại hắn tình nguyện bắt chước Gia Cát Khổng Minh, cưới hiền phụ xấu xí.
Trước kia Lạc Vân vẫn cảm thấy đệ đệ thiếu kinh nghiệm. Thế nhưng trong chuyện lựa chọn hôn nhân, đủ để thấy đệ đệ hiểu rõ còn thành thục lão luyện hơn nàng.
Đến tận đây, Tô Lạc Vân cũng yên lòng, chỉ chờ qua hai năm, cho đệ đệ sẽ cưới em dâu vào cửa.
Bây giờ Lạc Vân lấy việc nhận được thư nhà của đệ đệ làm niềm vui. Đương nhiên, thư nhà của đệ đệ ngàn vàng khó cầu, một tháng, cũng chỉ có thể nhận được một phong.
Chẳng qua là thư nhà của đại doanh lương thảo đại nhân tới rất là tấp nập.
Bây giờ Hàn Lâm Phong không thường về nhà, cho nên mỗi ngày hai người đều dựa vào gã sai vặt truyền lại thư qua lại cho nhau báo cáo chút chuyện thường ngày.
Vứt bỏ đi sự cà lơ phất phơ để che giấu tai mắt người khác khi Hàn Lâm Phong còn ở trong kinh thành, kỳ thật tính cách của bản thân hắn cũng xem như trầm ổn có chiều sâu.
Nhưng lúc ở riêng với Tô Lạc Vân thì lại là kiểu nói năng cợt nhả, thường thường rải rác mấy lời là có thể trêu chọc đến nỗi đầu ngón chân của Lạc Vân cũng phiếm hồng.
Cho nên bức thư tình riêng tư này mặc dù có tính văn chương cao, cũng không khỏi mang theo văn phong tùy tiện của bằng hữu thân thiết Quách Yển phong lưu ngày xưa.
Hai mắt Lạc Vân nhìn không thấy, bình thường thư tín đều tùy do thị nữ bên người đọc thay.
Thế nhưng những bức thư này hiển nhiên không thích hợp đọc ra, Hàn Lâm Phong ngược lại có thể nghĩ ra cách, lấy cát được nghiền nát mịn trộn vào trong mực nước, lúc viết lên trên giấy, dùng đầu ngón tay chạm đến liền có thể cảm nhận được hướng đi của mực.
Cứ như vậy, Tô Lạc Vân ngược lại là có thể sử dụng ngón tay của mình để "chọn và đọc".
Mỗi lần đọc thư, Lạc Vân đều sờ một lúc liền xì một tiếng bật cười, sau đó vứt thư sang một bên, đợi một lát nữa lại “xem” tiếp.
Nhưng mà mỗi ngày nhàn nhã trong phủ cũng nhàm chán, cho nên vào ngày 15 mỗi tháng, ngoại trừ thỉnh an cho bà bà một lần theo thông lệ ra, Lạc Vân còn có thể được cho phép đến phố xá châu lý dạo một lát.
Mười lăm mỗi tháng, đường phố châu lí đều có cuộc tụ tập lớn. Phong tục nơi đây khác hẳn kinh thành. Ngồi trong kiệu, ngửi một chút liền có thể nghe được mùi hương của bánh lưỡi bò hung khói gác bếp, đặc sản của bắc địa, còn có những âm thanh trả giả với đủ các loại khẩu âm hỗn tạp.
Lạc Vân muốn đến cửa hàng bán hương liệu ở nơi đây. Lần trước lúc nàng đến, phát hiện nơi này lại có thuốc mạt dược loại tốt. Loại nhựa cây mà chỉ có Ba Quốc mới có thường ở cuộc tụ tập lớn ở kinh thành mới có thể gặp.
Cây mạt dược này ngoại trừ dùng để điều chế ra hương, cũng rất tốt với chứng bệnh phong thấp xương đau nhức. Vừa vặn lão Thôi nấu cơm có bệnh thấp khớp, Lạc Vân tìm một cổ phương, chuẩn bị điều phối thuốc.
Lần này đi ra ngoài mặc dù nàng ngồi xe ngựa, chẳng qua bởi vì ở trong vương phủ quá lâu, cho nên ra cửa phủ, liền xuống xe, đội nón có mạn che đi lại trên đường phố một chút.
Mùi hương trên phố quá nhiều, Lạc Vân mang theo người hầu vừa đi vừa nghĩ như thế, suy đoán quầy hàng bán thức ăn thức uống gì, cũng có sự thú vị khác biệt.
Ngay lúc đi dạo, đột nhiên có mấy người cưỡi ngựa, phi nước đại chạy tới, người đi đường nhao nhao né tránh.
Hương Thảo liếc mắt nhìn thấy người trên lưng ngựa, thấp giọng nói: "Đại cô nương, lại có người anh tuấn giống như thế tử!"
Lạc Vân nghe mà sững sờ, mà Hương Thảo cũng cảm thấy bản thân nói không quá chuẩn xác, thế là lại bổ sung: "Không phải, mắt và mũi người vừa rồi cưỡi ngựa giống với thế tử của chúng ta, dường như cũng mang theo chút phong tình của dị vực!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...