Lạc Vân tiếp tục nói: "Vương gia nói đúng, không dạy được nhi tử là lỗi của phụ thân. Người thật sự phải dạy dỗ nhi tử. Nhưng sự hoang đường của thế tử cũng không phải là một ngày hai ngày, nếu như vương gia muốn quản giáo, còn cần phải từng bước dẫn dắt. Bây giờ Gia Dũng Châu nguy cơ sớm tối, lần này thế tử trở về cũng chịu trách nhiệm công việc của Binh bộ, ít ngày nữa sẽ phải đến tiền tuyến giám sát vận chuyển lương, nếu là thương thế trên người Thế tử quá nặng, bị người ta nhìn thấy, nghe nhầm đồn bậy, bị người khác hiểu lầm là Vương gia bất mãn chuyện bệ hạ tứ hôn, vậy thì không tốt!"
Bắc Trấn vương nheo mắt lại, lần này ông có thể vô cùng chắc chắn, cô nương mù này đích thật là đang hù dọa ông, mà lại hù dọa rất có lý có cơ sở.
Câu "Thế tử hoang đường cũng không phải là một ngày hai ngày", là chỉ trích ông luôn luôn không biết dạy con, gieo gió gặt bão, bây giờ cần gì tỏ vẻ?
Nàng lại nhắc đến công việc Binh bộ mà Hàn Lâm Phong chịu trách nhiệm, lại là là ám chỉ thế tử cũng không phải tệ như những gì ông nói.
Một câu cuối cùng "bị người hiểu lầm", liền là hung hăng đập vào mệnh môn* của công công. Dù sao gia phong của Bắc Trấn vương phủ là rụt cổ làm người, không trêu chọc hoàng thất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Mệnh môn:
Nghĩ đến đây, vương gia cười lạnh thành tiếng: "Lá gan của ngươi thật là lớn, chẳng lẽ cảm thấy mình là người hoàng đế ban cho Bắc Trấn vương phủ chúng ta, là có thể mở miệng nói năng tùy tiện?"
Lạc Vân hành lễ lần nữa, sau đó cúi đầu nói: "Mặc dù Thế tử là nhi tử của vương gia, nhưng cũng là tướng công của con. Người có thể tự nhiên dạy dỗ nhi tử con dâu, chỉ cần người lúc nào cũng có thể chỉ ra chỗ sai, dù sao chúng con là tiểu bối. Mà con thì tất nhiên là đau lòng cho tướng công của mình, nhìn chàng ấy bị đánh, còn không nói lời nào, chẳng phải là phụ nhân ý chí sắt đá? Đây chỉ là đạo lý bình thường mà thôi..."
Lần này, Bắc Trấn vương gia cũng sắp bị đứa con dâu mới này chọc tức đến cười lên. Ông lại đánh giá cô dâu này thêm lần nữa.
Trước kia ông tưởng là nhi tử bất quá là bị sắc đẹp mê hoặc mới có thể cưới tiểu phụ này.
Nhưng là bây giờ vừa nhìn thì ra đôi mắt của nữ tử này không nhìn thấy được, nhưng lòng dạ thật ra vô cùng linh hoạt, mà trong miệng là răng cỏ được khảm bằng sắt thép sao? Quả thực là muốn cắn rơi một miếng thịt xuống!
"Hay cho câu đạo lý bình thường! Nếu như ta còn đánh, chẳng phải là cho thấy ta còn không hiểu chuyện bằng tiểu phụ nhân như ngươi?"
Đến lúc này, cơn giận kia đã bị phụ nhân mù già mồm át lẽ phải làm cho tiêu tan.
Dáng vẻ của Lạc Vân quá tốt, nên có chút ưu thế.
Có chút ngược đời là nếu ngươi bị một kẻ xấu xí nói gì đó, có thể sẽ khiến cho ngươi nhịn không được muốn sáp đến đánh một trận.
Thế nhưng nếu là do một giai nhân đáng thương yêu kiều như tiên nói ra, rồi đột nhiên trở mặt như vậy không phải có chút cảm giác mình không phải nam nhân.
Từ trước đến nay Bắc Trấn vương cũng không thích tính toán chi li cùng nữ nhân, thế là nói với Hàn Lâm Phong: "Được rồi, con đã thành gia, có thê tử bảo vệ con, nếu như ta còn đánh con, ngược lại lộ ra ta không biết thời thế!"
Nói rồi, Bắc Trấn vương phất tay ném roi đi, ngồi trở lại chủ vị, nói với Tô Lạc Vân: "Là bởi vì ta còn chưa uống trà đổi xưng hô của ngươi, cho nên ngươi mở miệng kêu một tiếng 'Vương gia'? Đến đây đi, dâng trà đổi xưng hô, ta mới danh chính ngôn thuận quản giáo người con dâu này!"
Đúng lúc này, Tông vương phi ở bên cạnh vẫn luôn yên lặng không lên tiếng thì giờ mở miệng nói với vương gia: "Vương gia cũng là quá nóng tính, nào có chuyện vừa vào cửa liền dạy bảo nhi tử? Phong nhi ngồi thuyền đi xe ngựa một đường mệt mỏi, nếu đánh đến bị bệnh thì đâu phải chuyện tốt? Người đâu, lấy thuốc tới cho thế tử."
Hàn Lâm Phong nói với vương phi: "Xin mẫu thân không cần phải lo lắng, phụ thân cũng là quan tâm nhi tử, lúc này mới răn dạy vài câu, chẳng qua là đánh vài roi, không ngại, mời hai người uống trà tân nương tử dâng lên, để chúng con đền đáp một chút hiếu đạo."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế là trà đổi xưng hô đến chậm này, cuối cùng cũng đưa đến trước mặt vương gia và vương phi.
Lúc Tông vương phi ngồi một bên nhận trà, không khỏi quan sát thê tử của nhi tử mình một chút.
Tô Lạc Vân này quả nhiên là mỹ nhân, mặc dù hai con ngươi không nhìn thấy, nhưng lại như nước mùa thu chiếu rọi ánh trăng, tư thái dáng vẻ cũng tốt, nữ tử da trắng xinh đẹp như thế, trong kinh thành cũng coi như xuất sắc, khó trách mê hoặc Hàn Lâm Phong đến thần hồn điên đảo.
Liên quan tới sự tích của tân nương tử này, bà nghe nói không ít từ chỗ của Hề ma ma, không hề có câu nào tốt.
Bây giờ xem xét, tiểu nha đầu quả thật là một người lợi hại.
Nhưng mà nghe nói Tô Lạc Vân chính là nữ nhi thương hộ, từ nhỏ đi theo phụ thân học buôn bán, đương nhiên trà trộn vào chợ búa, luyện thành miệng lưỡi có chút bén nhọn, vốn cũng không có gì hiếm lạ.
Tông vương phi bình thường từ trước đến nay đều tự lo việc của mình, cũng không quản giáo lắm đối với nhi tử Hàn Lâm Phong nhận làm con thừa tự này.
Tân nương tử kia chỉ cần không hung dữ đến trước mặt của bà thì bà cũng lười đi lập quy củ cho nàng dâu.
So ra thì bà quan tâm việc vì sao nữ nhi Hàn Dao lại không nghe bà khuyên hơn, từ kinh thành lại chạy về Lương châu rồi?
Nhưng mà Hàn Dao đã thương lượng sẵn với ca ca tẩu tẩu, cắn chết cũng nói còn chưa nhận được thư của mẫu thân thì đã trở lại.
Hơn nữa phủ Tuấn quốc công phủ cũng viết thư cho Bắc Trấn vương phủ, nói rõ chuyện kéo dài thời hạn hôn ước. Nếu người ta không có ý thành thân, một mình nàng bám lấy kinh thành để làm gì? Đương nhiên là trở về cùng ca ca tẩu tẩu.
Tông vương phi có chút chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, chưa ăn xong yến tiệc đoàn viên, đã gọi nữ nhi vào trong phòng, dự định hỏi kỹ chuyện phủ Tuấn quốc công phủ.
Mà Hàn Lâm Phong cũng bị phụ vương đơn độc gọi vào trong thư phòng tra hỏi.
Sau khi đóng cửa phòng, thái độ của Bắc Trấn vương Hàn Nghị ngược lại không có mạnh miệng như vậy nữa, chỉ là mở miệng lạnh lùng hỏi: "Phụ nhân mù kia... là con bằng lòng cưới?"
Hàn Lâm Phong mang ly trà đã được rót ra xong cho phụ thân, nói: "Có thể có được thê tử thế này, nhi tử vừa lòng thỏa ý!"
Hàn nghị nhíu nhíu mày, tiểu phụ nhân kia quả thật có nhan sắc xinh đẹp động lòng người, chẳng lẽ nhi tử bị sắc đẹp như vậy mê hoặc?
Ông thản nhiên nói: "Hôn nhân đại sự cũng không phải là trò đùa, con cưới phụ nhân như vậy, có từng nghĩ về sau sẽ phải gánh chịu sự chê cười như thế nào không?"
Hàn Lâm Phong mỉm cười: "Người đời ngu dốt, nếu như biết Lạc Vân tốt, thì nữ tử như vậy cũng không tới phiên nhi tử."
Hàn Nghị khoát khoát tay áo, mặc dù ông không quá đồng ý với lời của nhi tử, thế nhưng là loại tình cảm "một lòng một dạ, tình cảm sâu đậm", lúc ông còn trẻ cũng trải qua.
Lúc sự hoang đường nổi lên, nói chung đều là không nghe người ta khuyên.
Nếu mối nhân duyên hoang đường này đã mang danh nghĩa bệ hạ tứ hôn, cũng coi như có thể diện, một người làm cha như ông cũng lười đi quản.
Nam nhi ở trên đời, đổi nữ nhân như thay y phục, cưới thê tử cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, tam thê tứ thiếp, nhưng người có thể sống hết đời, thường thường cũng không phải người cưới lúc đầu.
Điều Vương gia càng để ý, là công việc của Binh bộ kia, chuyện này nghe xong lại có chút ảnh hưởng tính mạng, hao tổn tinh thần.
Lương Châu cách Gia Dũng châu không tính là gần, nhưng tin tức qua lại cũng coi như thông suốt, bây giờ chỗ đó có nguy cơ một sớm một chiều, một người không có một chút lý lịch nào như Hàn Lâm Phong lại bị phái đi nơi đó, thực sự vô cùng kỳ quặc.
Thế là Hàn Lâm Phong liền kể lại chuyện thư mật của dịch trạm cho Bắc Trấn vương nghe.
Nghe như vậy, sắc mặt Bắc Trấn vương âm trầm, hỏi hắn: "Nếu con đã bị bài bố trên bàn cờ, thì chắc chắn bị sung làm quân cờ, đã có biện pháp phá giải?"
Hàn Lâm Phong vững vàng nói: "Trước mắt chỉ có thể dùng bất biến ứng vạn biến, trước tiên chuẩn bị quân lương đầy đủ, làm việc từng bước rồi tính..."
Ngày ấy, sau khi Hàn Lâm Phong cùng Bắc Trấn vương bàn bạc bí mật trong thư phòng thật lâu, mãi đến lúc lên đèn, mới quay lại viện tử của mình.
Mặc dù vào lúc tiệc tối, vương gia và vương phi đều dẫn nữ nhi rời đi, có lạnh nhạt với tân nương tử.
Nhưng mà Tô Lạc Vân cũng không phải là kiểu người mẫn cảm hướng nội, cũng sẽ không bởi vì vậy mà buồn bã bi thương.
Nàng mang theo thị nữ người hầu của mình, dưới sự dẫn đường của hạ nhân ở vương phủ, sắp xếp ở viện tử trước kia của thế tử.
Sau đó nàng liền kêu Hương Thảo đỡ đi đi lại lại trong ngoài viện này, để cho mình nhanh chóng quen thuộc địa hình nơi này.
Nàng không thích cảm giác bị người khác dìu, trước kia mỗi lần đổi một nơi khác, đều là như thế, đợi sau khi quen thuộc, thì tự mình có thể đi bộ như thường ngày.
Đợi lúc Hàn Lâm Phong trở về, Tô Lạc Vân đã cho người điều chế dược xong, còn chuẩn bị khăn mặt ấm nóng.
Lúc nãy mấy roi của Vương gia đánh nghe vang tai như vậy, làm sao có thể không thương tổn da thịt?
Đợi sau khi Hàn Lâm Phong cởi áo bào, Tô Lạc Vân duỗi tay sờ đến, quả nhiên phía sau lưng đều sưng lên những vết sưng đỏ.
"Sao ra tay ác như vậy? Thì ra cha ta còn không phải là khốn khiếp nhất..."
Lạc Vân nhất thời đau lòng cực kỳ, vậy mà không cẩn thận nói lời trong lòng mình ra ngoài.
Hàn Lâm Phong không nhịn được cười: "Phụ vương ta mới đưa cho nàng hồng bao đổi xưng hô* chẳng lẽ không đủ dày? Vậy mà nói xấu công công sau lưng!"
*Hồng bao đổi xưng hô hay còn gọi là phí đổi xưng hô: dựa theo tập tục Trùng Khánh, cô dâu chú rể sau khi kết hôn sẽ gọi phụ huynh đối phương là cha, mẹ. Đồng thời, trong hôn lễ cũng lưu hành phí “đổi xưng hô”, lúc dâng trà sẽ gọi một tiếng cha, mẹ, và cha mẹ hai bên sẽ cho con dâu con rể một phong bao lì xì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...