Lại ngẩng đầu cẩn thận xem xét bốn phía, Hàn Lâm Phong nhất thời phát hiện chỗ không ổn ——trên khung cửa và hàng rào gỗ của chuồng ngựa rõ ràng có thật nhiều vết tích đao kiếm chặt qua.
Hơn nữa vết hằn rõ ràng, hẳn là vừa mới bị chặt không bao lâu, lại phối hợp thêm chỗ khí ẩm, là có thể tưởng tượng lúc ấy trong viện tử này có một trận chém giết kịch liệt, máu chảy đầy đất...
Nhìn đến đây, Hàn Lâm Phong thừa dịp xoay người, làm một thủ thế tay ra hiệu cho Khánh Dương sau lưng.
Mặc dù Khánh Dương không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng là nhìn thấy ra hiệu của thế tử, lập tức ngầm hiểu, mang theo mấy thị vệ, bảo vệ Tô Lạc Vân và mấy nữ quyến.
Mặc dù Triệu Quy Bắc không rõ ràng cho lắm, thế nhưng sau khi trải qua đêm người rơm bày trận hôm đó, cũng biết bản lĩnh của thủ hạ thị vệ của Hàn Lâm Phong, thế là bình tĩnh, cũng đứng ở trước người nữ quyến của phủ thế tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu lại kia dường như có chút vội vàng, muốn để bọn hắn nhanh chóng vào dịch quán, không ngừng nhường đường cho Hàn Lâm Phong.
Mà Hàn Lâm Phong lại cười nói: "Không vội, ngồi trên lưng ngựa mệt mỏi, đi trong sân để giảm một chút tê chân... Aiza, ta nghe dịch quan của dịch trạm trước nói, cấp trên gần đây ban bố mới lệnh, muốn tu sửa dịch đạo, không biết nơi này của các ngươi dự định lúc nào khởi công?"
Người kia cười theo nói: "Nhanh lắm, ước chừng cũng chính là tháng này... Thế tử, bên trong đã chuẩn bị trà nóng, ngài nên mang theo phu nhân cùng nhau vào trong nghỉ ngơi đi."
Hàn Lâm Phong nhẹ gật đầu, đột nhiên đưa tay lập tức nắm cánh tay người kia, dùng giọng điệu lạnh lùng nói: "Bởi vì quốc khố căng thẳng, bệ hạ hạ chiếu tất cả các dịch trạm, trong một năm không được sửa chữa lại đường đi, không được chuyển và chiếm ngựa làm hao tổn tiền bạc, ngươi lại nói tháng này sẽ khởi công sửa đường đi? Ngươi căn bản không phải là dịch quan của dịch trạm đúng không?"
Người kia bị Hàn Lâm Phong trở tay vặn tay, trong lòng biết mình bị nhìn thấu, lập tức cao giọng hô: "Nhanh lên, không được để một ai sống sót!"
Đúng lúc này, từ trong cửa hàng mười mấy người nối đuôi nhau xông ra, cả đám đều cầm đao kiếm sáng loáng, đánh về phía đám người Hàn Lâm Phong.
Rất hiển nhiên, đám người này đã sơm mai phục trong phòng. Nếu bọn họ không hề phòng bị mà đi vào, chỉ sợ cũng bị người ta chiếm được tiên cơ, chịu thiệt thòi lớn.
Nhưng mà mới nãy, Khánh Dương đã dùng thủ thế nhắc nhở cho những người còn lại, tất cả mọi người đã sớm chuẩn bị.
Đợi lúc mười mấy người nhào tới, bọn thị vệ đều có phân công, bắt đầu mổ heo làm thịt dê.
Lạc Vân còn tốt, dù sao cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nắm chặt tiểu cô tử, nghe tiếng chém giết kịch liệt và tiếng thét chói tai của Hàn Dao.
Mà Hàn Dao cùng Hương Thảo ...các nàng ngay cả thét lên cũng không kịp, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm mà nhìn dáng vẻ bọn thị vệ của phủ thế tử bình thường nhàn tản đột nhiên biến thành sói đói hổ báo.
Nhất là lão Thôi nấu cơm ở biệt viện kia, càng là hai mắt như lóe sáng, vung một cặp xẻng ráng nấu ăn cho nồi lớn, hung hăng đập vào đỉnh đầu của hai người nhào tới, nghe âm thanh nứt xương sọ của đỉnh đầu kia, dường như chẳng khác gì khi ông thái thịt cắt rau ngày thường.
Có hai người dường như muốn bắt nữ quyến làm con tin xông ra vòng vây trùng điệp.
Thế là sau khi hai người trao đổi ánh mắt lẫn nhau, liền lao thẳng tới, trong đó một tên chạy thẳng về phía Hàn Dao.
Triệu Quy Bắc nhanh tay lẹ mắt, ngăn trước người Hàn Dao, xách đao đón đỡ, lập tức gạt ngã người đến trên mặt đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà một người đến bên phía Tô Lạc Vân, đã bị Hàn Lâm Phong giơ tay chém xuống liền ngã xuống đất.
Chờ Hương Thảo nhận ra, rốt cục cũng bắt đầu thét lên, trong tiểu viện tử này đã thây ngang đầy đồng, khắp nơi đẫm máu.
Hàn Lâm Phong kêu thị vệ lưu lại mấy người sống, trói bọn hắn cho chắn, lại dùng khăn lau bịt mồm.
Sau đó hắn để Tô Lạc Vân mang theo muội muội chờ ở trong xe ngựa trước, hắn muốn dẫn đám người Khánh Dương xem xét dịch quán một chút.
Cuối cùng, trong căn hầm để rau đông lạnh của dịch quán, bọn hắn phát hiện hai người bị lột đi y phục, bịt mồm và trói chặt.
Chờ thả bọn hắn ra, một người trong đó dùng khẩu âm địa phương, khóc rống nói hắn mới là dịch trưởng dịch quán nơi đây.
Chỉ là trong đêm qua đột nhiên có một bang sơn phỉ xâm nhập, không chỉ giết sạch hộ vệ cùng mã phu của dịch quán, còn trói hắn cùng một tiểu lại chưởng quản văn thư lại.
Lúc bọn hắn bị ném xuống đất, nghe những người kia huyên thuyên nói bằng giọng của người Thiết Phất, có một tiểu lại là phía bắc tới nên nghe hiểu vài câu.
Hình như bọn hắn muốn ở chỗ này chờ văn thư mật hàm quan trọng gì đó. Kết quả vừa rồi, một người lấy thư vừa tới, người đưa thư truyền tin kia đã bị đám tặc này bổ ngã xuống đất, phong thư hắn mang cũng bị những người kia tịch thu.
Đúng lúc này, Hàn Lâm Phong lấy ra được hai bức mật hàm có sáp niêm phong của Binh bộ từ trên người một người nọ. Một bức đã được mở ra, một bức được niêm phong rất chặt chẽ.
Hàn Lâm Phong không đổi sắc, thừa dịp đám người rối ren không chú ý, cầm hai lá mật hàm kia chuyển tới hậu viện.
Hắn nhìn sáp niêm phong trong một phong mật hàm, sau đó lấy một con dao nhỏ mỏng như cánh ve sầu từ trong giày ra, cẩn thận bóc sáp niêm phong ra một cách hoàn chỉnh.
Sau đó hắn lấy ra hai bức thư văn kiện, đọc nhanh như gió.
Mặc dù Hàn Lâm Phong không ở Binh bộ, thế nhưng hắn hiểu rất rõ cách thức đóng dấu công văn này. Ví dụ như dấu vết khi đóng xuống của con dấu Binh bộ đều là bên trên nhạt mà dưới đậm, góc dưới bên trái đậm nhất.
Đây là vì lúc trước Thánh Đức tiên đế bị ép nhường ngôi, lúc đại tướng quân khi đó xin Tân hoàng giao ra ấn quan điều phối binh mã của Binh bộ, đã từng ở trên Kim Loan điện dùng đầu nâng cao quan ấn, hung hăng đâm vào cây cột đá của đại điện.
Đương nhiên, đại tướng quân được cấm quân xung quanh ngăn lại, không chết được.
Nhưng mà phần dưới đại ấn Binh bộ lại bị vỡ rơi mất góc ngọc, mặc dù sau này dùng vàng bổ sung, nhưng sau khi đóng dấu phía trên lại có thay đổi về độ sâu cạn nhỏ xíu. Lúc đóng dấu khó tránh khỏi sẽ có chút thay đổi về tính chất.
Liên quan tới điển cố đại ấn của Binh bộ, không phải lão thần trong triều cũng sẽ không biết chuyện. Mà ngược lại phủ Bắc Trấn vương là đời đời kiếp kiếp đều truyền miệng câu chuyện này, ghi nhớ nguồn gốc của một góc ấn đó.
Cho nên sau khi Hàn Lâm Phong híp mắt so sánh, phát hiện trong hai bức mật hàm, có một dấu quan ấn trên một phong hiển nhiên không đúng.
Lại nghĩ tới trước đó từ trong đống người chết mò ra được khắc ấn củ cải, Hàn Lâm Phong lập tức hiểu ngay, trong những người này có cao thủ giả tạo thư, dựa theo bút tích của Lục hoàng tử ngụy tạo một phong thư khác.
Bọn hắn ở đây cải trang là vì chặn đường thư thật của lục hoàng tử, lại đem thư giả giao ra ngoài.
Mới vừa rồi hắn nghe dịch trưởng nói, bởi vì bị chiến tranh phía trước chặn đường, nếu không phải mật tín vô cùng cấp tốc khẩn cấp, một nửa đều là giao đến dịch trạm chỗ này, xế chiều mỗi ngày, sẽ có người của tiền doanh đến đây lấy thư.
Phong mật hàm thật kia đã bị móc ra, hiển nhiên bị đám người này đọc rồi.
Phong thư này... Là mật thư mà lục hoàng tử gửi thượng tướng quân Vương Quân đóng giữ bắc địa.
Hàn Lâm Phong ở kinh thành liền biết, Vương Quân đã nhận được lệnh vây quét nghĩa quân Tào Thịnh.
Gần đây, ông ta vừa mới đánh một trận công thủ với mãnh tướng Cầu Chấn của Tào Thịnh ở Cứ Long Quan, kết quả thảm khốc, nhưng mà lần này Vương Quân may mắn được hai kho lúa của nghĩa quân.
Thế nhưng chính bởi vì ép buộc lương thực cuả nghĩa quân, nếu Cầu Chấn muốn vượt qua ngày đông giá rét, nhất định phải quyết đánh đến cùng, đánh hạ Gia Dũng châu.
Kết quả sau khi hai tướng giằng co, đánh mấy trận công thành, Vương Quân dần dần cảm thấy phí sức, cảm thấy muốn giữ vững Gia Dũng châu, nhất định phải hao tổn binh mã chủ lực của mình, có chút được một mất mười.
Chiến tranh giữa hai quân, có khi chiến lược rút lui là có chút bất đắc dĩ, cũng không phải là tội muôn lần đáng chết gì đó. Thế nhưng bây giờ Trường Khê Vương gia và một đảng của Quỳnh quý phi đang nổi lên tranh chấp, sợ lần đánh trận này nếu thất bại sẽ trở thành điểm yếu của bọn hắn trong tay Quỳnh quý phi.
Phải biết, ca ca ruột của Quỳnh quý phi là bị Vương Quân hạ lệnh chém chết.
Mà căn cứ theo nội dung của bức mật thư này, Hàn Lâm Phong đại khái cũng có thể đoán được, Vương Quân báo cáo Lục hoàng tử trước, muốn thương lượng với hắn lý do thoái thác hoàn hảo để vứt bỏ thành trì.
Mà trong bức thư Lục hoàng tử trả lời, tự nhiên cũng nói cách sắp xếp hợp lý, chỉ kêu Vương Quân lượng sức mà làm, tuyệt đối không nên bởi vì nhỏ mất lớn.
Mặc dù phản quân Cầu Chấn thế như chẻ tre, nhưng đợi đến mùa xuân, binh mã địa phương khác của Đại Ngụy tập kết, lại thêm đàm phán với người Thiết Phất thuận lợi, hai bên giáp công, chơi chết đám phản quân nho nhỏ cũng không phải là việc khó.
Nếu như nóng lòng kết thúc chiến sự mùa đông, trong hoàn cảnh tứ cố vô thân, quân chủ lực của Vương Quân hao tổn quá nhiều, đây cũng là chuyện mà Trường Khê Vương gia và Lục hoàng tử không muốn nhìn thấy.
Như thế, thì có một lý do hợp lý hoãn chiến sự.
Ví dụ như quan viên vận chuyển lương quan trước khi ra trận phạm sai lầm, làm mất số lượng lớn lương thảo trên đường vận chuyển, đến mức Vương Quân tướng quân không thể không dùng chiến lược rút lui.
Cứ như vậy, trong triều lại có người vạch tội, thì có thể đưa một đám quan vận chuyển lương thực của quân doanh ra để người dân phẫn nộ.
Hàn Lâm Phong đọc nhanh như gió, nhanh chóng xem hết, không khỏi trào phúng cười một tiếng —— một kẻ nhàn nhã ở Kinh thành như hắn, có tài đức gì? Thế mà cũng xuất hiện trong phong mật thư này.
Xem ra hắn được Lục hoàng tử xem trọng, đã chuẩn bị thỏa đáng, muốn kẻ xui xẻo vận chuyển lương bất lợi, làm hại Gia Dũng châu thất thủ.
Về phần những người chiếm cứ dịch trạm này, không có quan hệ gì với người có âm mưu kia. Bởi vì những người này hẳn là người Thiết Phất.
Phương bắc thiếu lương cũng không chỉ có người ngựa của Tào Thịnh, người Thiết Phất năm nay cũng thiếu lương đến thảm hại. Đây là mắt thấy binh mã Đại Ngụy cướp được kho lúa của Tào Thịnh, người Thiết Phất dự định bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.
Bọn hắn chiếm cứ nơi đây, tàn sát những người khác, nhưng giữ lại hai người quan trọng, dựa vào dáng vẻ bút tích thư thật, ngụy tạo mật hàm của Lục hoàng tử, để Vương Quân hạ lệnh cho lương thực đáng lý ra vận chuyển đến đại doanh Thiên Tây chuyển dời đến nơi mà trong bức thư giả tạo chỉ định, người Thiết Phất có thể thừa cơ ăn cướp, có được lương thực.
Số lượng lương thực này quá lớn, ai có được cũng có thể an gối không lo sống qua mùa đông này.
Thế là đám người này dứt khoát chiếm đoạt dịch trạm, chặn lại thư tín, bắt chước chữ viết, chuẩn bị thay mận đổi đào, chỉ chờ buổi chiều hôm nay có người tới lấy thư.
Thế nhưng không đợi những người này đổi thư tín xong lại đưa đến Lương châu thì đã chờ thấy nhóm người Hàn Lâm Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...