Tóc Mây Thêm Hương

Thế nhưng hôm nay, con mèo đang yên lành lại bị hoàng hậu đột nhiên nâng lên hung hăng đạp xuống dưới.
 
"Đưa nó đi xử trí!" Hoàng hậu lạnh lùng phân phó, đương nhiên có cung nhân ôm lấy con mèo con kêu ngao ngao thảm thiết lui xuống.
 
Phúc Như Hải tranh thủ thời gian cúi đầu xuống, không còn dám nói nhiều.
 
Hắn phục thị hoàng hậu nhiều năm, tự nhiên biết tính tình của bà nhất, coi như ngày thường sủng vật có được sự yêu thích của bà đi nữa, nhưng nếu là trở ngại đại kế của bà, được sủng ái cỡ nào cũng tan thành mây khói. . .
 
Kỳ thật hôm đó các nàng ngồi vây quanh đánh bài, vì cách rèm châu đương nhiên sẽ không nhìn chằm chằm lư hương kia.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng mà Phúc Như Hải đứng bên cạnh hoàng hậu thấy rõ ràng nhất.
 
Hắn nhớ kỹ trước khi mèo con gây ra họa, Bắc Trấn Thế tử phi dường như xê dịch lư hương. . .
 
Nhưng nàng cũng không phải là người trong ván cờ này, chắc cũng là hành động vô tình trong lúc thưởng thức lư hương. Nếu không phải nàng dời lư hương, lư hương kia cũng chưa chắc rơi xuống.
 
Phúc Như Hải lại há miệng, nhưng đến cùng lại nhịn xuống không nói.
 
Mặc dù Bắc Trấn Thế tử kia không đứng đắn, lại là người biết cảm kích biết điều, trước đây nhận được vật tốt, cũng ra tay hào phóng đối với bọn thái giám trong cung, lúc rảnh rỗi, sẽ còn mời thái giám trong cung đến sòng bạc chơi mấy lần, ngân phiếu cũng là thua bọn hắn từng cục lớn.
 
Ở trên pháp sự lần trước Thế tử chuẩn bị, Phúc Như Hải hắn cũng được Thế tử thưởng bạc hiếu kính, kêu hắn nói tốt vài câu trước mặt hoàng hậu và trước mặt bệ hạ.
 
Vốn dĩ hoàng hậu thiết kế cái bẫy, Thế tử phi mù lòa kia cũng xem như không may, bị sung làm quân cờ.

 
Không nghĩ tới, bởi vì lư hương đổ mà nàng ta may mắn trốn thoát một kiếp, không cần gánh chịu tội danh mưu hại Thụy vương phi.
 
Phúc Như Hải cũng vui vẻ phải làm chút việc tốt, dứt khoát không nhắc đên hành động vô tình của  Tô Lạc Vân kia.
 
Nếu không bị hoàng hậu biết, kết quả của nàng chỉ sợ cũng không tốt hơn con mèo con kia bao nhiêu.
 
Lúc Phúc Như Hải ra khỏi cổng Trung cung, ngược lại là trào phúng cười một tiếng, tự nhủ: "Đôi phu thê hèn nhát kia, thật đúng là người mang phúc, ba phen mấy bận đảo quanh quỷ môn quan đều có thể thoát thân. . . Cũng là thần rồi. . . Thật sự chẳng lẽ là làm pháp sự hiển linh, mới gặp dữ hóa lành? Ngày mai tạp gia cũng nên đi bái thần phật một cái nhỉ?"
 
Lại nói Hàn Lâm Phong đi giám sát đóng thuyền biển, sau hơn mười ngày rốt cục cũng trở về.
 
Tô Lạc Vân không tức giận với hắn nữa, chỉ kêu hắn về phòng trước, đợi lúc không người, Tô Lạc Vân nói hết từ đầu đến đuôi chuyện trong cung cho Hàn Lâm Phong biết.
 
Nàng cũng nói ra tự chủ trương của mình, mượn việc lúc vuốt ve lư hương thêm hương liệu, bôi hết hương liệu cây dầu giun dính đầy trên tay lên trên đó, dẫn dụ mèo con tới đẩy ngã lư hương.
 
Hàn Lâm Phong nhíu mày nghe, lập tức quay người đi ra ngoài gọi lang trung trong phủ bắt mạch thay Tô Lạc Vân.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu là Lạc Vân đoán không sai, trong lư hương kia nhất định không phải thứ gì tốt, Lạc Vân cũng là tuổi tác mang thai, cũng ngửi phải há chẳng phải sẽ có mầm bệnh gì?
 
Tô Lạc Vân bị hắn làm ầm ĩ có chút dở khóc dở cười, cảm thấy hắn không phân rõ nặng nhẹ, thế nhưng chỉ có thể để cho lang trung bắt mạch trước.
 
Đợi lang trung nói, Thế tử phi ngoại trừ khí huyết có chút bất ổn, nghi ngờ là ưu tư quá nặng ra còn lại cũng không lo ngại.
 

Về phần khí huyết bất ổn, chắc là những ngày này đều ngủ không ngon, tâm tình cũng không đủ thư giãn, điều trị một chút là không sao.
 
Hàn Lâm Phong liên tục xác nhận, lúc này mới hoàn toàn buông bỏ lo lắng thế nhưng lại nhịn không được có chút thất vọng.
 
Mình và nàng trải qua mấy trận mây mưa, sao nữ tử này còn chưa mang thai? 
 
Hắn lại để cho lang trung kê một vài phương thuốc thanh độc điều dưỡng cho Lạc Vân dùng, tránh hậu hoạn.
 
Ngày ấy, bọn họ ngồi lên xe ngựa, mượn cớ ra kinh thành dến biệt viện du ngoạn, đến một tiệm thuốc ở huyện Lâm.
 
Hàn Lâm Phong ra tay xa xỉ, tạm thời bao toàn bộ cửa hàng, sau đó để Tô Lạc Vân lần lượt ngửi mùi thuốc trong ngăn kéo.
 
Nhiều hương vị gay mũi như vậy trộn chung với nhau, thật không dễ phân biệt. May mắn Lạc Vân là mũi chó, đợi lúc ngửi được một trong trong ba ngăn kéo đó liền dừng lại.
 
Khi nàng mang ba loại thuốc này trộn chung lại cẩn thận ngửi, rốt cục mới chắc chắn là mùi thuốc bên trong lư hương hôm đó.
 
Hàn Lâm Phong ghi lại tên thuốc, quay đầu hỏi thăm người thông hiểu dược lý, ba loại thuốc này pha tạp chung với nhau, chính là dược liệu độc tính khiến sẩy thai, lại lấy đàn hương và lá ngải cứu làm vật dẫn, dược lực càng thêm mạnh mẽ.
 
Hôm đó mùi khác thường bên trong lư hương tuyệt đối không phải trùng hợp gì, mà là có người cố ý làm ra.
 
Lạc Vân nhất thời nhớ tới vương phi một xác hai mạng trước đó của Thụy vương. Xem ra việc kế thừa hương hỏa của Cửu hoàng tử vẫn phải gian nan trùng điệp như cũ.
 
Mà có thể tính toán chu đáo như thế, tuyệt không phải con hàng ngốc nghếch như Dụ phi kia có thể nghĩ ra được. Tô Lạc Vân nhịn không được nghĩ đến hoàng hậu nương nương vẫn luôn bình tĩnh im lặng kia.
 

Thân là chủ một cung, hẳn là bà đã sớm nghe nói Dụ phi nương nương muốn nịnh nọt bà mà đặt làm lư hương.
 
Nếu là sớm động tay động chân vào lư hương của Dụ phi nương nương, cũng không phí chút sức lực nào. Mà mời mình đến, tự nhiên thuận lý thành chương kêu mình đốt hương trợ hứng.
 
Từ đầu tới đuôi, hoàng hậu đều không có tự mình tham dự, nhưng lại quăng lưới từng chút một.
 
Chắc có lẽ đến chuyện Dụ phi cùng mình và Phương nhị kết thù hận bà ta đều tính toán kỹ, quả nhiên là giết người không thấy máu mà!
 
Chỉ là Tô Lạc Vân nghĩ mãi mà không rõ, nếu như muốn động thủ, đại khái có thể lựa chọn chỗ khác, vì sao hết lần này tới lần khác chọn trong Trung cung?
 
Hàn Lâm Phong lại hiểu rõ được điểm này.
 
Hắn nhíu chặt lông mày nói: "Hoàng hậu là nữ nhi của Trường Khê Vương gia, bây giờ mặc dù phủ Lỗ quốc công của Phương gia ngày càng cường thịnh, có mấy đời thần tử tài năng. Thế nhưng trong võ tướng trấn thủ một phương bắc địa, có hơn phân nửa đều là người của Trường Khê Vương gia. Bệ hạ càng thiên vị đối với Cửu hoàng tử hơn, nhất là tứ hôn Phương Cẩm Thư cho Cửu hoàng tử là đụng chạm đến vảy ngược của hoàng hậu."
 
Nói đến đây, hắn khẽ thở dài: "Hoàng hậu làm như thế, chính là muốn ra oai phủ đầu rõ ràng lại không bị người khác đàm tiếu cho bệ hạ. . ."
 
Chiến báo tiền phương vừa mới truyền đến, huynh trưởng của Quỳnh quý phi trấn thủ Dịch châu bị phản quân Cầu Chấn đánh chiếm.
 
Mà vị quốc cữu bại trận này lại không quan tâm đến bách tính toàn thành và quân tốt, một mình chạy trối chết. Lúc hắn đến Kinh Châu gần với Dịch Châu, bị tướng quân Vương Vân Thượng của Trường Khê Vương gia lấy tội bỏ rơi nhiệm vụ, chém đầu phơi thây dưới cửa thành. . ."
 
Bây giờ chiến sự trước mắt căng thẳng, bệ hạ nhất định nể trọng Trường Khê Vương gia, còn có môn phiệt quyền quý Phương gia này.
 
Về phần Quỳnh phi là loại môn hộ dựa vào nữ sắc leo lên kia tính là thứ gì? Thật sự cho rằng nâng đỡ huynh đệ con cháu làm tướng quân, lại để cho cửu hoàng tử cưới nữ nhi Phương gia, thì một bước lên trời, thì ngang vai ngang vế với Vương gia tọa trấn bao năm sao?
 
Lần này Hoàng hậu tính toán, nắm rất chuẩn, bắc địa chém đầu ca ca Quỳnh quý phi, trong cung thiết kế khiến Phương nhị hư thai.
 
Hai đòn đánh bất ngờ này, rõ ràng nói với Quỳnh phi, bệ hạ, thậm chí còn có âm thầm muốn chèn ép Vương gia Phương gia đang đứng đầu kia, trên mảnh đất Đại Ngụy này rốt cuộc là nhà nào mới là trụ cột vững vàng, sống lưng hộ quốc!
 
Chỉ là lần này, người rảnh rổi không liên quan như Tô Lạc Vân không khéo bị hoàng hậu lợi dụng, kém chút là gánh lấy tội danh, rơi vào kết cục bị liên lụy, thành tế phẩm khi các nhà quý tộc chém giết lẫn nhau.

 
Nhưng mà cũng may Lạc Vân lanh trí, dựa vào cái mũi nghe ra mùi hương không ổn, lại lợi dụng sự kỳ diệu của cây dầu giun hóa giải trận nguy cơ này.
 
Mặc dù Phương Cẩm Thư kia bị giày vò một trận, nhưng thai nhi trong bụng không có việc gì. Nàng ta cũng không thể nói là hương liệu của Tô Lạc Vân không ổn, chỉ là khó chịu trong thời kỳ đầu mang thai mà thôi.
 
Nàng đang cúi đầu nghĩ, Hàn Lâm Phong đột nhiên đưa tay ôm lấy nàng, thấp giọng nói: "Ta và nàng xa cách mấy ngày nay, ta hầu như đang nghĩ, lúc trước vì sao chấp niệm muốn cưới nàng, đến cùng là cảm thấy mình có thể cứu vớt nàng hay là không nỡ buông nàng ra mới liều mạng tìm chút lý do đường hoàng cho mình. Thế nhưng bây giờ...ngược lại thật ra ta bằng lòng chưa từng gặp được nàng, như vậy, có lẽ nàng có thể tránh được những cơn sóng điên cuồng không nên gặp, miễn phải chịu liên luỵ như thế. . ."
 
Tô Lạc Vân cũng im lặng, nàng đương nhiên biết, nếu không gả cho Hàn Lâm Phong thì đương nhiên cũng bị cuốn vào trong cuộc tranh chấp rồng hổ này.
 
Bây giờ Hàn Lâm Phong hối hận, nàng lại nghe không thuận tai lắm, nàng trầm thấp nói: "Ăn sạch sành sanh mới nói lời này? Là muốn hòa ly với ta à?"
 
Hàn Lâm Phong cười khổ, đưa tay sửa sang lại tóc mai cho nàng nói: "Làm gì có chuyện ăn sạch sành sanh rồi? Đây không phải đói bụng rất lâu.... trong đêm cứ mơ thấy dáng vẻ nàng vùi vào trong ngực ta, lâu đến sắp quên trên người nàng có hương vị gì rồi. . ."
 
Tô Lạc Vân không nghĩ tới, nam nhân lòng dạ thâm trầm này lại đột nhiên oán thán cái này với nàng giống đứa bé chưa uống sữa no. . . Mặt của nàng đỏ lên, dùng sức đẩy hắn ra nói: "Bớt nói chuyện này với ta, không phải muốn thả ta đi sao?"
 
Hàn Lâm Phong lại nhịn không được, đưa tay túm nàng kéo vào lòng, thấp giọng nói: "Thế nhưng trời xanh hết lần này tới lần khác để cho ta gặp nàng, ta há có thể buông tay? Nếu như nàng muốn hòa ly thì cứ đợi đến lần lũ lụt sau, lũ cuốn ta trôi đi đến nỗi không về được, nàng cũng tự do. . ."
 
Nói đến đây là quá coi thường sống chết!
 
Tô Lạc Vân vẫn là không nhịn được muốn giơ nắm đấm lớn như bát đồng nện vào lồng ngực của hắn: "Chàng lại dám nói như vậy, đây là chuẩn bị lại để cho ta nhận cái túi rỗng, hay là nghe những lời nói dâm tục của đám bằng hữu chó má kia của chàng hả?"
 
Trước kia, nàng vừa kính trọng vừa sợ hãi đối với vị Thế tử hoàng gia lòng dạ thâm trầm này, về sau thì biến thành kính mến và cảm động.
 
Thế nhưng về sau, khi biết hắn vô lại như thế, trăm phương ngàn kế tính kế mình thì "sự tôn kính" tan rã hầu như không còn, lại sinh ra sự buồn bực vô tận.
 
Trong tính mạng của nàng, chưa từng có nam nhân nào chiếm trọn tâm trí tinh thần của nàng như thế, trong lòng đủ loại cảm xúc lẫn lộn, nhất thời cũng là cảm giác phức tạp khó tả.
 
Nàng cũng không rõ ràng mình buồn bực hắn nhiều hơn một chút, hay là thương hắn nhiều hơn một chút. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui