Tóc Mây Thêm Hương

Ngư Dương công chúa nhìn Phương lão nhị kia mãi mãi không vừa mắt.
 
Lần trước trên yến hội của phủ công chúa, Ngư Dương không có mời Phương Nhị, chính là muốn tránh sự nghi ngờ của Cửu hoàng tử. Đệ đệ ruột của nàng là Lục hoàng tử làm sao có thể chào đón lão Cửu chứ?
 
Những chuyện này cũng không thể nói ra, trong lòng mọi người biết rõ là được rồi.
 
Ai ngờ Phương Cẩm Thư chẳng thèm chớp mắt báo trước, trực tiếp chạy thẳng đến yến hội của công chúa, chất vấn Ngư Dương vì sao chỉ mời tỷ tỷ Hằng vương phi mà không mời nàng ta.
 
Phàm là người hiểu chuyện một chút, sẽ không lỗ mãng hỏi chủ nhân buổi tiệc như thế, mọi người ngầm hiểu với nhau là được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng hết lần này tới lần khác Phương Nhị nhất định phải khiến nàng ấy xấu hổ trước mặt tân khách của Ngư Dương công chúa.
 
Sau đó, vị Thụy vương phi này lại là giống như ăn nhầm thuốc điên, mở miệng trào phúng Hàn Dao, ầm ĩ đến tiểu cô nương người ta không dám nhìn ai, chỉ có thể chạy trối chết.
 
Hàn Dao thật sự là không dám gặp người, nhưng mặc kệ như thế nào, nàng ấy cũng là họ Hàn, chính là dòng họ hoàng thất.
 
Nhưng Phương Cẩm Thư ỷ vào việc thân phận mình là nữ tử thế gia, lại nói năng khắc khe đối với tôn nữ hoàng thất như thế, điều này khiến người làm hoàng cô như Ngư Dương công chúa sao có thể nhìn nổi nữa?
 
Lúc ấy, công chúa làm chủ nhân không thể phát cáu, thật sự là cố gắng lắm mới nén giận được.
 
Mặc dù trước mặt phu quân Triệu Đống nàng nhu thuận giống một con mèo, nhưng lúc còn trẻ, lại là công chúa ương ngạnh khắp kinh thành, làm sao đến phiên một nữ tử thế gia ở trước mặt mình làm càn như vậy?
 
Bây giờ Phương lão nhị lại phạm vào cái tật nói lung tung, bắt đầu mở miệng trào phúng con dâu dòng họ hoàng gia.
 
Ngư Dương công chúa giả vờ cười cười bao che khuyết điểm nói: "Thụy vương phi nói vậy cũng có chút không kiến thức rồi, điều chế được mùi hương nhàn nhạt để cho người ta nhớ lại mùi hương thơm ngát dài lâu kia là một kỹ nghệ nho nhã lại tinh thâm, mùi hương không chỉ hun đúc tình cảm ý chí, còn có thể yên giấc tỉnh thần, không chừng còn có thể phát triển đầu óc, không phải là thứ mà hạng người ngu ngốc có thể điều ra được đâu."
 

Lời này rõ ràng mang theo sự mỉa mai âm thầm, sắc mặt Phương Cẩm Thư nhất thời cũng thay đổi.
 
Thế nhưng Ngư Dương công chúa là nữ nhi ruột của Hoàng hậu, bây giờ đang dạy dỗ người khác trong chính căn phòng của mẫu thân, Phương lão nhị cũng chỉ có thể chịu đựng.
 
Lỗ quốc công phu nhân vội vàng hoà giải, cười nói: "Nói mới nhớ, vị Thế tử phi của Sấu Hương trai này, quả nhiên là tuyệt sắc số một kinh thành, ta nghe nói rất nhiều phu nhân mất ngủ mua hương nhà nàng, dung xong hoàn toàn có thể ngủ ngon. Chỉ không biết có mùi hương gì, có thể làm người ta nâng cao tinh thần, lúc ta đánh bài luôn cảm thấy mệt rã rời, lãng phí rất nhiều ván bài."
 
Nghe lời của Lỗ quốc công phu nhân, Dụ phi nương nương ở bên cũng hào hứng tới góp vui, nói thẳng tuổi tác của mình, giống như dáng vẻ của Lỗ quốc công phu nhân, đều là thỉnh thoảng lại ngủ gật.
 
Bà vào cung hai mươi năm, thế nhưng dưới gối vẫn không có con cái, bây giờ tuổi già thất sủng, vẻ già nua trên mặt  đã hằn sâu lộ rõ.
 
Vì có thể đứng vững trong cung, Dụ phi tự nhiên muốn tìm kiếm chỗ dựa.
 
Trước đó, bà cực lực qua lại tốt với Quỳnh phi nương nương, đáng tiếc Quỳnh phi nương nương vốn chướng mắt phi tử không có người chống lưng này, mới đầu lúc bà còn tuổi trẻ xinh đẹp, ngược lại là có thể đi theo tranh sủng, lật đổ phi tử trẻ tuổi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng bây giờ Dụ phi cũng dần dần thất sủng, bà thì hoàn toàn không còn công dụng, mà Quỳnh phi cũng biến thành hoàng quý phi.
 
Dụ phi không trèo cao được, cũng dần dần bị gạt ra khỏi vòng tròn của các quý phi.
 
Trước đó vài ngày Dụ phi nương nương bị bệnh nặng, trong lúc bị bệnh không ít lần tức giận mắng nhiếc Quỳnh quý phi qua sông đoạn cầu.
 
May mắn được Hoàng hậu giúp đỡ, mời y uống thuốc, cuối cùng là có chuyển biến tốt.
 
Sau khi Dụ phi nương nương bệnh nặng một trận, cảm thấy nửa đời trước của mình tìm sai minh chủ để nương tựa, cho nên lần này cố ý mời thợ thủ công, làm một lư hương hạc tiên đưa cho Hoàng hậu nương nương làm tạ lễ.
 
Cũng coi là cho thấy thái độ của mình, chuyển đến dưới trướng của Hoàng hậu nương nương.
 

Bây giờ mắt thấy Ngư Dương công chúa nhắc đến mùi hương, mầy phi tần ở bên cũng tới hào hứng, hi vọng Bắc Trấn Thế tử phi bộc lộ tài năng điều ra mùi hương thích hợp cho Dụ phi cùng Lỗ quốc công phu nhân ngay tại chỗ.
 
Lạc Vân biết rõ điều phối vật thiếp thân cho người trong cung cũng rất có học vấn, giống như thái y ngự chẩn bệnh, không cầu công lao chỉ cầu không có sai lầm, tuyệt đối không thể dùng dược liệu quá mạnh.
 
Hoàng hậu nương nương mở miệng kêu nàng phối hương, nàng cũng chỉ là mở lọ dược hương Bội Lan ôn hòa, cũng không chỗ thần kỳ gì.
 
Ngư Dương công chúa biết bản lãnh của nàng, đợi sau khi nàng điều ra huân hương, ngửi ngửi một cái thất vọng nói: "Đây không giống như bản lĩnh của ngươi, hương này quá bình thường!"
 
Lạc Vân tranh thủ thời gian cười làm lành nói: "Nương nương trong cung đều là thân thể quý giá, nếu ngẫu nhiên mỏi mệt không có sức lực, tuyệt đối không thể kéo dài, phải sớm chút mời ngự y điều trị phượng thể. Chút bản lĩnh điều hương của ta, vốn cũng là tài cán nhỏ mọn, cũng không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Hoàng hậu nương nương!"
 
Dụ phi nương nương cũng không quan tâm Bắc Trấn Thế tử phi có thể điều ra mùi hương gì, lúc này bà ấy muốn biểu hiện ra nhất là lư hương được đặt làm từ chỗ người thợ tay nghề giỏi.
 
Trong lòng ruột của lư hương hạc tiên này có thể chứa nước, mùi hương được lọc qua rồi thì ôn hòa không gay mũi, mặt khác lúc đốt hương thì mỏ hạc có khói trắng lượn lờ bay ra, phối hợp với tạo hình giương cánh muốn bay, thật sự là sinh động như thật, lịch sự tao nhã động lòng người.
 
Dụ phi có ý biểu hiện ra sự để tâm của mình đối với Hoàng hậu, liền cất giọng nói trước mặt người khác: "Người đâu, dùng lư hương ta đưa tới đốt hương liệu mà Bắc Trấn Thế tử phi vừa điều ra, chúng ta cùng nhau đánh bài hoa một chút, miễn cho một hồi ngủ gà ngủ gật, lại bị thanh niên các ngươi lừa bài tốt của ta!"
 
Hoàng hậu mỉm cười để cho người bày ra một bàn bài, cùng nhau đánh bài với chư vị phu nhân và còn có các phi tử ngồi vây quanh.
 
Loại tiêu khiển cần dùng mắt này, đương nhiên không có chuyện của một người mù lòa như Tô Lạc Vân, cho nên nàng chỉ ngồi chơi một bên, ăn trái cây trà bánh cung nhân bưng tới, mà trong khoang mũi chính là hương vị hương tỉnh thần nàng vừa mới phối ra.
 
Mặc dù Bội Lan này không lạ kỳ, nhưng phối trộn thích hợp, hương vị điều ra là rất dễ chịu. . . Cũng không đến thời gian một nén nhang, Lạc Vân đột nhiên có chút khẽ nhăn mũi.
 
Nàng đột nhiên cảm thấy mùi hương kia. . . dường như có chút không đúng!
 
Loại trừ mấy vị hương liệu nàng điều phối ra, bên trong dường còn có chút mùi đàn hương cùng trầm hương. . .
 
Người hơi hiểu hương đều hiểu, mùi đàn hương và trầm hương không quá thích hợp điều phối chung với nhau, bởi vì đều là dẫn hương, chồng lên nhau ngược lại sẽ che đậy không ít hương vị.

 
Nhưng mà bởi vì mắt Tô Lạc Vân mù, cái mũi tương đối nhạy bén hơn người thường, nhất là nàng vô cùng mẫn cảm đối với mùi hương, coi như mùi hương nồng thế nào cũng có thể phân biệt ra được một chút mùi vị.
 
Trong lúc các phu nhân khác vui cười đánh bài, nàng rảnh đến không có chuyện gì làm, nên có thể bình tĩnh tỉ mỉ đánh giá mùi hương.
 
Mùi hương dần dần thay đổi này, ngoại trừ đàn hương, bên trong dường như còn xen lẫn chút. . . Lá ngải cứu và một mùi thuốc.
 
Cũng không biết là lư hương kia có tàn hương từ hương liệu lúc trước đốt còn sót lại hay không, hay là có người cố ý, hai loại hương vị dưới sự che lấp của Bội Lan, ổn định mà từ từ phóng thích ra. Nếu không phải người mẫn cảm với hương liệu, có lẽ không phát hiện được.
 
Lạc Vân bình tĩnh, lặng lẽ hỏi Ký Thu bên người: "Ngươi nhìn thấy lư hương đốt hương chứ? Bên trong có tàn hương không?"
 
Ký Thu mới giúp Thế tử phi điều phối hương liệu, tự mình mang hương kia để vào trong lư hương, cho nên thấy rất rõ ràng, lư hương mà Dụ phi nương nương vừa mới dâng tặng kia chính là lư hương hạc tiên cổ dài mạ vàng mới tinh, bên trong không thứ gì còn sót lại.
 
Lạc Vân lại cẩn thận ngửi, mùi đàn hương cùng lá ngải cứu phối trộn rất tinh diệu, bên trong còn có một mùi thuốc lộn xộn mà Lạc Vân không quen biết.
 
Những mùi này phù hợp phối cùng nhau, nếu không có mũi chó như Lạc Vân, căn bản sẽ không quá để ý.
 
Tối thiểu nhất các vị quý nhân đánh bài đều không có cảm thấy có gì không ổn.
 
Mà bây giờ mặc dù mùi hương nàng ngửi được có hơi không đúng, nhưng cũng không phải mãnh dược rắn độc gì, không có đạo lý quấy rầy hứng thú chơi bài của Hoàng hậu.
 
Không đúng. . . một cái lư hương mới tinh, làm sao lại dùng hương vị phức tạp như vậy? Chẳng lẽ bị người khác động tay động chân? Mà mục đích làm như vậy lại là vì sao?
 
Trong lòng Lạc Vân mạnh mẽ xoay chuyển, nàng mượn thời gian lau miệng, dùng khăn tay che miệng lại, lại mở miệng nhỏ giọng hỏi: "Hương Thảo, ngươi. . .nhìn xem sắc mặt tất cả mọi người như thế nào?"
 
Hương Thảo bị Thế tử phi hỏi đến choáng váng, chỉ có thể ngẩng đầu lần lượt tra xét biểu cảm của đám người.
 
Nàng rất nhanh liền chú ý đến, Thụy vương phi Phương Cẩm Thư kia cũng không có đánh bài. Mà đổi chỗ ngồi xuống vị trí bên cửa sổ.
 
Lúc nãy Dụ phi hầu ở bên người Hoàng hậu nói gió rét thổi đến khiến cổ đau, cho nên lúc này cửa sổ trong sảnh đều đóng chặt. Phương Cẩm Thư ngồi bên cửa sổ, quả thực nhịn không được, đưa tay đẩy ra một khe hở nhỏ để cho thông thoáng.
 
Thế nhưng là Dụ phi rất nhanh hô lên: Gió từ nơi nào thổi tới, cổ của ta lại đau rồi!" Thế là có thái giám tươi cười, đóng cửa sổ kia lại.

 
Sau khi Lạc Vân hiểu rõ những tình hình này, đầu óc xoay chuyển mấy vòng, đột nhiên âm thầm hoảng sợ.
 
Quý nhân trong cả phòng, chỉ có nàng và Phương Cẩm Thư là hai người vừa mới tân hôn.
 
Mùi đàn hương và lá ngải cứu đương nhiên là vô hại, thế nhưng nếu như có thai, lại có chút ảnh hưởng đối với thai nhi, làm cho trong lòng người không yên ổn nhất chính là mùi thuốc che giấu trong đó. Lạc Vân là người làm hương, hương liệu có ảnh hưởng đối với nữ tử mang thai là đại kiêng kị, nàng đương nhiên cũng muốn biết được ý nghĩa trong phương diện này.
 
Tính toán tháng ngày, nếu Cửu vương kia mạnh mẽ, Phương Cẩm Thư chắc cũng nên có thai.
 
Bây giờ Phương Cẩm Thư chịu không nổi mùi hương kia chính là chứng cứ rõ ràng.
 
Cũng không biết mùi thuốc không thể nói ra được này là cái gì, một cái lư hương mới tinh, lại có nhiều hương vị phức tạp như vậy, dưới sự kích thích của hơi nước, đang không ngừng chậm rãi phóng thích.
 
Nếu nàng đoán không sai, nhất định là trước đó lư hương này đã ngâm qua nước thuốc gì đó.
 
Nhưng người làm như vậy tuyệt đối không phải là vô tình trùng hợp.
 
Nhưng mà nếu như Phương Cẩm Thư thật sự có gì không ổn, nói là vì mùi hương kích thích cho khí huyết của nàng ta dồn dập, phải truy cứu trách nhiệm lên ai?
 
Dù sao hương này là Bắc Trấn Thế tử phi nàng điều phối ra, mà lư hương kia là lễ vật Dụ phi nương nương vừa mới đưa cho Hoàng hậu.
 
Lúc nãy từ điều hương, đến đốt hương, cũng đều là thị nữ Ký Thu của Lạc Vân làm. Từ đầu tới đuôi, người trong cung Hoàng hậu cũng không có chạm qua lư hương kia.
 
Cho dù sau khi Phương Cẩm Thư không thoải mái, trở về nổi giận, cũng chỉ sẽ cho rằng hương Tô Lạc Vân điều chế có vấn đề, thù mới hận cũ cứ một mạch trách tội đến trên đầu Tô Lạc Vân nàng.
 
Trong lúc nhất thời, đầu óc Lạc Vân lóe lên rất nhiều ý nghĩ.
 
Mặc dù Dụ phi đối với Quỳnh quý phi cũng là vô cùng oán hận, nhưng nàng cũng không cho rằng Dụ phi không phải kiểu người sống nửa đời trong cung, sẽ phạm sai lầm ngốc như vậy, động tay động chân trên lư hương hãm hại tân nương tử của Cửu vương.
 
Mà Lạc Vân và Phương Cẩm Thư bất hòa, là chuyện khắp kinh thành đều biết, nếu bị cho là người cố ý trả thù Thụy vương phi, dường như cũng hợp tình hợp lý. . .
 
Bất kể như thế nào, nếu việc mình lường trước không sai, mình cùng Dụ phi hiển nhiên đã bất tri bất giác trở thành quân cờ trong ván cờ của người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui