Tóc Mây Thêm Hương

Đợi lúc Quách thế tử khẳng khái giúp tiền, những người khác cũng âm thầm giật mình, cảm thấy rượu thịt giao tình mà thôi, bỏ ra số tiền lớn như thế thật sự là có chút không cần thiết.
 
Có mấy tên keo kiệt đều thầm mắng Quách Yển ở trong lòng, cảm thấy đầu óc hắn chắc là lúc ngã ngựa đến hư đầu rồi.
 
Tô Lạc Vân lại thỏa mãn nhẹ gật đầu, ngược lại nói với phu nhân Lư công tử: "Aiza, Lư phu nhân, ngài nhìn xem, may mắn Vĩnh An Vương thế tử khẳng khái giúp tiền, nếu không thì ta chẳng phải là 'Có ý hộ hoa trên Dao Đài, nhưng cánh hoa ấy lại rơi trên giường' ?"
 
Lần này đến phiên Lư Khang, vỗ ngực nói: "Tích phúc cho thế tử, sao có thể thiếu ta? Quách thế tử ra bao nhiêu, ta theo như vậy!"
 
Mẹ nó, thế mà đọc những lời càn rỡ của hắn đã viết cho nàng cho phu nhân hắn nghe, phu nhân trong nhà hắn thích nhất là cáo trạng với mẫu thân, nếu là bị mẫu thân biết hắn trêu chọc thê tử của người khác, chẳng phải là sẽ nói với phụ thân, ông ấy sẽ thẳng tay đánh gãy chân hắn?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đương nhiên phải móc bạc ra, ngăn chặn miệng của kẻ mù lòa kia.
 
Thế là trong trận yến hội này, thế tử phi thỉnh thoảng đọc một câu thơ gì đó rất khó hiểu, vế đối gây rối, "cảm động" đến một đám hồ bằng cẩu hữu của thế tử nhao nhao khẳng khái giúp tiền.
 
Cuối cùng, Hàn thế tử vẫn luôn ngồi ở vị trí chủ nhân cũng cảm động đứng lên, ôm quyền về phía những bằng hữu tốt đang ngồi phía dưới, mắt sáng như đuốc liếc nhìn một vòng, sắc mặt lạnh lùng nói: "Ta đã hiểu rồi, các vị đang ngồi đây đều là cao nhân! Cái gọi là “đại ân' không lời nào cảm tạ hết được, cho phép ngày sau Hàn mỗ lại tinh tế 'tạ ơn' chư vị!"
 
Lúc nói lời này, ánh mắt hắn nhìn người khác hơi có chút ý sâu xa. Không biết thế nào, sống lưng của đám người ngày bình thường vui chơi giải trí với hắn cũng bắt đầu hơi lạnh.
 
Đợi đến sau khi tình hữu nghị tràn đầy, tạ ơn một hồi, các vị tân khách cũng có thể quay người rời đi.
 
Thế tử phi của Vĩnh An Vương phủ đau lòng phu quân của mình vung tiền như nước chảy, cũng không thể phàn nàn để lộ ra mình không phóng khoáng.
 

Thế là nàng vừa lên xe ngựa vừa nói với Quách Yển: "Bắc Trấn thế tử phi này cũng là bước ra từ môn hộ thấp kém, khoe khoang văn thơ ở trước mặt chúng ta, thiếu tiền thì cứ bình tĩnh nói chuyện, đọc những câu thơ rắm chó kia lên làm gì?"
 
Quách Yển lau mồ hôi lạnh trên trán, giữa mùa đông mà liều mạng quơ quơ cây quạt học đòi làm sang trong tay, gượng cười với hổ mẹ phu nhân của mình nói: "Đúng rồi, đòi tiền thì đòi tiền, đọc thơ làm gì!"
 
Lại nói về Tô Lạc Vân, trong trận trà yến này cũng là đọc thơ đến miệng đắng lưỡi khô.
 
Đáng tiếc dường như tâm tình của thế tử bênh cạnh không vui lắm, mãi đến giờ cũng chưa từng nói chuyện, lúc Lạc Vân hỏi hắn, hắn mới nói: "Những tên khốn khiếp kia viết cho nàng những lời khốn nạn như vậy, mà nàng cũng không có nói với ta."
 
Lạc Vân bật cười: "Chàng cũng nói bọn họ không ra gì, nên ta cũng lười nhắc tới bọn họ. Đây cũng là nhất thời nhớ tới, mới lấy để chặt chém mấy người đó sao..."
 
Hàn Lâm Phong vẫn không vui, hắn đưa tay nắm chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, trầm thấp mà khẳng định nói: "Lần này, ta đã nhớ kỹ việc nàng chịu tủi thân, rồi sẽ có một ngày ta giúp nàng trả lại hết."
 
Lạc Vân biết tâm tư hắn sâu xa, xem ra những đồng bạn rượu thịt kia đã hoàn toàn đắc tội vị gia này.
 
Nàng không muốn hắn lại ghen tuông nhàm chán như này, thế là lại tranh thủ thời gian nói: "Nhưng mà cứ như vậy, có những tên ăn chơi này vào cuộc, tối thiểu nhất pháp hội chùa miếu của huyện Ngạn có thể làm được, chúng ta cũng có thể dùng số bạc này cứu tế bách tính, để bọn họ có thể thuận lợi vượt qua trời đông giá rét này... Chỉ mong thuyền vận chuyển lương của triều đình có thể mau mau tới."
 
Nói đến đây, Hàn Lâm Phong lại bất đắc dĩ cười cười: "Coi như chờ thuyền lương thực tới, những lương thực này cũng không chắc có thể tới tay bách tính. Hiện tại thời gian thái bình, chẳng qua là che giấu trăm ngàn lỗ thủng dưới sự hào nhoáng... Nếu không nhanh chóng bình định lòng dân, chỉ sợ có số lớn nạn dân ăn không no muốn gia nhập nghĩa quân, theo ta được biết, đội ngũ Tào Thịnh dần dần lớn mạnh, đã đoạt lấy ba châu quan trọng, nếu nhân mã của nghĩa quân lại lớn mạnh, chỉ sợ bệ hạ sẽ ăn ngủ không yên..."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lạc Vân biết hắn và Tào Thịnh kia có quan hệ không ít, suy nghĩ một chút nói: "Không phải Thế tử đã nói Tào Thịnh chỉ một lòng muốn thu phục cố thổ, cũng không có dã tâm soán quyền sao?"
 
Hàn Lâm Phong kéo tay của nàng, đi trên con đường mòn của biệt viện, khẽ thở một hơi: "Bây giờ hắn cũng coi là binh cường mã tráng, tất cả những người bên cạnh đều là người tài ba, lúc nhà lớn nghiệp lớn, tiếp tục đi hướng nào, thường thường đều không theo như ý muốn của con người. Như là hồng thủy quấn vào thân, chỉ có thể bị ép lôi cuốn tiến lên..."

 
Viên tiểu tướng Tào Thịnh mới nhận tên là Cầu Chấn, hắn ta tự mang nhân mã tìm nơi nương tựa chỗ Tào Thịnh, đồng thời thắng ngay từ trận đầu, vì cướp đoạt ba châu lập được công lao hiển hách.
 
Nhưng mà tên Cầu Chấn này là dùng tên giả, nghe nói hắn là tội thần, cuộc đời hận nhất Đại Ngụy triều ngu ngốc đồi bại, tận lực khuyên Tào Thịnh cầm vũ khí nổi dậy, lấy ba châu định đô, lập tân chính khác.
 
Hàn Lâm Phong tự có con đường tin tức ở bắc địa, nghe nói Cầu Chấn kia bây giờ âm thầm dưới một người trên vạn người, có tình trạng muốn vượt qua Tào Thịnh.
 
Lúc trước khi Hàn Lâm Phong thám thính đến những chuyện này, nhịn không được âm thầm lo lắng thay Tào Thịnh, cũng tìm nghĩa đệ Viên Tích của Tào Thịnh chuẩn bị lương thực ở miền nam.
 
Hắn nhờ Viên Tích tiện thể nhắn cho Tào Thịnh, hi vọng có thể khiến cho nghĩa huynh Tào Thịnh tỉnh táo, cũng hi vọng nghĩa quân bắc địa đừng đi đến hướng mất khống chế, nếu không loạn trong giặc ngoài, Đại Ngụy bị một trận tổn hại lớn là chuyện không thể tránh được...
 
Lúc này, Hàn Lâm Phong đỡ Lạc Vân leo lên cao lầu trong phủ, cảm nhận từng đợt gió thu.
 
Nhìn từ xa, khói bếp lượn lờ của các phủ trạch san sát nối tiếp nhau, không biết viện lạc nào truyền đến giọng hát nam nhân y y nha nha, chỉ là không biết thời gian bình thản như vậy còn có thể được bao lâu...
 
Về phần Tô Lạc Vân thu xếp pháp hội cầu phúc cho phu quân, lễ tạ thần cho Long vương, thanh thế ngược lại là càng lúc càng lớn.
 
Bởi vì sau khi Lý Quy Điền đại nhân nghe nói trong cái cớ thần thần quỷ quỷ, thì lĩnh ngộ được thâm ý Bắc Trấn thế tử muốn cứu tế nạn dân.
 
Ông âm thầm gật đầu khen ngợi, nói với phu nhân của mình, ông cũng cảm thấy có Phật tổ phù hộ mới có thể còn sống, thế là để phu nhân thu xếp để người thân bằng hữu của mình cũng góp một phần sức.
 
Môn sinh của Lý phủ trải khắp thiên hạ, Lý đại nhân đã tích cực như vậy, bọn hắn tự nhiên cũng quyên tiền cho lễ tạ thần cầu phúc cho tiên sinh.

 
Trong lúc nhất thời, mười mấy chiếc rương bạc do Bắc Trấn thế tử phủ để trong chùa miếu được lấp đầy hoàn toàn, lễ tạ thần cầu phúc vì bệ hạ quả thực thành tục lệ kinh thành.
 
Mà Tô Lạc Vân thông qua các mối quan hệ của mình tìm tới mấy con buôn lương thực tư nhân quy mô lớn.
 
Trong kho gạo của bọn hắn tích góp rất nhiều lương thực của riêng, có vài phần lương thực không xử lý nữa thì sắp mốc meo sinh trùng.
 
Nếu là thế đạo cho phép, ai lại bằng lòng kiếm tiền bạc mà phạm pháp loạn kỷ cương? Đáng tiếc thuế của Đại Ngụy mỗi năm một nặng thêm, còn có từng địa phương tìm cách kê thêm nhiều loại thuế má khác, thật là làm cho người buôn bán đứng đắn khổ không thể tả.
 
Nếu Bắc Trấn thế tử phi cung cấp chuyện tốt như vậy cho bách tính, bọn hắn cũng vui vẻ khi có cơ hội kiếm tiền hợp pháp như thế này, thế là cho ra giá cả cũng coi như công đạo.
 
Đợi những kiện lương thực cứu mạng này đưa vào chùa miếu, mà tăng nhân thì dựa theo các chuyến xe vận chuyển lương thực quy ra tiền lương để trả cho các tên buôn lậu kia.
 
Thế là các sạp phát cháo thông qua chùa miếu để thành lập được nhao nhao mở ra ở khắp nơi trong huyện Ngạn, chẳng qua những cửa hàng phát cháo này lại là dùng danh nghĩa bệ hạ bảo vệ bách tính Đại Ngụy.
 
Tăng nhân trong chùa miếu nhất trí, đều nói đương kim bệ hạ chính là hiền quân trời chọn, bảo vệ con dân, cho nên chư vị vương hầu trong kinh thành cùng nhau quyên tiền làm lễ tạ thần, cũng không nhắc tới Bắc Trấn vương phủ một câu.
 
Phủ Thế tử trù tính lâu như vậy, rốt cục cũng đưa từng nồi cháo nóng đến nơi của dân gặp nạn.
 
Mà pháp hội có danh tiếng càng ngày càng lớn này cũng dần dần truyền vào kinh thành.
 
Ngày này bệ hạ cùng hoàng hậu cố ý triệu kiến thần tử cùng gia quyến của Lý phủ và phủ Bắc Trấn thế tử vào trong cung, cũng coi là trợ cấp an ủi thần tử, xem như gia yến trong cung.
 
Trong bữa tiệc, bệ hạ lơ đãng hỏi tới Hàn Lâm Phong: "Nghe nói ngươi dẫn đầu làm pháp hội ở huyện Ngạn, rất nhiều quyền quý kinh thành đều góp bạc, cứu trợ vô số bách tính, ngươi có thể nghĩ tới những thứ này, ngược lại là có phần khiến trẫm cảm thấy ngạc nhiên..."
 
Hàn Lâm Phong cũng vô cùng vui vẻ nói: "Vốn là Long vương báo mộng cho thần, nói là trời cao bảo vệ Bệ Hạ, nói là làm pháp sự cũng có thể góp nhặt phúc lộc cho Bệ hạ. Loại chuyện kính cẩn thần linh, thần tự nhiên phải tận tâm đi làm... Aiza, cũng là thần ngày thường kết giao được bằng hữu, ai nói rượu thịt không có bằng hữu thật? Gặp chính sự, không phải mọi người ai cũng lấy tiền ra sao? Nhưng mà...việc thiện này, bệ hạ sẽ không phái người đến kiểm toán chứ?"
 

Hỏi lời này, giấu đầu lòi đuôi, quả thực là không đánh đã khai, nói toẹt ra cho bệ hạ trong trận pháp hội làm việc thiện này của phủ Bắc Trấn thế tử có cất giấu mờ ám, hắn làm người cầm đầu vậy mà còn tham lam khoản từ thiện này.
 
Ngụy Huệ đế nhịn không được cười ra tiếng.
 
Khoản tiền thiện nguyện do tay ăn chơi chuẩn bị này, lại đi hố bạc của bằng hữu, ông thân là thiên tử lại thích xen vào chuyện của người khác cũng không quản được những chuyện này.
 
Lúc trước ông nghe được tay ăn chơi mà có thể tổ chức được trận pháp hội lớn như thế, trong lòng còn ẩn ẩn nghi ngờ.
 
Nhưng bây giờ xem thấy bùn nhão coi như cũng dát được tường, nhưng vẫn thối không ngửi được. Thì ra là mượn danh Long vương vơ vét của cải...
 
Vốn dĩ Ngụy Huệ đế cũng mê tín những chuyện này, cũng không quản Hàn Lâm Phong có mục đích như thế nào, cuối cùng là trấn an bách tính một phương, khiến Ngụy Huệ đế bớt lo lắng một chuyện.
 
Dù sao Hàn Lâm Phong cũng không dùng cái này để mời chào lòng người, đến tiền bạc làm pháp sự cũng là tụ tập một bọn ăn chơi trác táng, mượn danh nghĩa quỷ thần lừa gạt góp vào.
 
Mặc dù tiểu tử này làm người lộn xộn, nhưng giấc mộng gặp Long vương tán dương hiền quân trời chọn kia, khiến bệ hạ có chút hưởng thụ. Nghe nói những cửa sạp phát cháo đều treo bức hoành chữ "Bệ hạ thánh quang phù hộ"
 
Vì vậy cho đến nay, chuyện thế tử nghèo túng mượn việc thiện kiếm cho mình chút tiền tiêu vặt, bệ hạ tự nhiên cũng lười truy cứu.
 
Về phần hoàng hậu thì mỉm cười hỏi Lạc Vân thành hôn bao lâu rồi, có tin vui chưa?
 
Lạc Vân đương nhiên không dám nói nàng và Hàn thế tử là giả phu thê, còn chưa viên phòng. Chỉ là trước mặt người khác vẫn giả vờ ngượng nghịu nói: "Chẳng biết tại sao, vẫn không mang thai được..."
 
Hoàng hậu liếc mắt Hàn Lâm Phong một chút, cười nhạt nói: "Ngươi bây giờ cũng trưởng thành rồi, không có việc gì thì ở trong phủ với thê tử, may mắn ngươi ở huyện Ngạn có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, bằng không, chẳng phải là đến một đứa con cũng không có?"
 
Đương nhiên Hàn Lâm Phong nhận sự dạy dỗ của hoàng hậu, một mặt hạ quyết tâm nói: "Nương nương nói rất đúng, thần cũng nên cố gắng kéo dài hương hỏa, khai chi tán diệp."
 
Tô Lạc Vân nghe được lời này lại cúi đầu xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui