Tô Lạc Vân lấy lại bình tĩnh, sau đó chậm rãi cầm bút lên, tiếp tục luyện chữ.
Tạm thời chỉ có thể chịu đựng một chút, chờ người tiếp ứng của ten sát nhân kia đến đưa hắn đi.
Tô Lạc Vân trong lòng thầm cầu nguyện người này không phải thổ phỉ.
Nội tâm nàng cực kỳ sợ hãi, việc cũng đã đi tới nước này rồi thì cho dù có sợ hãi cũng vô dụng, từ sau khi bị mù đến giờ, nàng cũng không phải chưa từng tuyệt vọng đến chết, nhưng bây giờ nàng đã có mục tiêu để sống tiếp.
Bây giờ lại gặp tai nạn bất ngờ trên thuyền, bị cưỡng ép ở trên thuyền này...!Bất quá trải qua vận mệnh vô thường, nàng ngược lại trấn định tinh thần rất nhanh.
Ngoại trừ mới đầu trong lòng có chút loạn, chữ viết bị hỏng ra, còn lại mấy trang sau đều bình thường.
Không bao lâu, Hương Thảo bưng trà nóng đến.
Lúc nàng ấy đi vào cũng không có phát hiện dị tượng gì, chỉ đối với Tô ậc Vân nói:
" Tiểu thư, ngài nghỉ ngơi một chút, chữ của ngài hiện tại so với trước kia thực không có khác biệt gì mấy, ngài viết nhiều cổ tay sẽ mỏi "
Biết được là Hương Thảo tiến đến, Tô Lạc Vân không khỏi thở phào nhẹ nhõm,nàng thự sợ Hương Thảo sẽ phát hiện ra, lại lần nữa chọc điên tên ôn thần kia, liền thản nhiên nói:
" Ta muốn đi ngủ, người chớ có tiến lại quấy rầy "
Hương Thảo nghe được, lập tức dìu nầng xuống, sau đó đi ra ngoài.
Tô Lạc Vân cũng không có ngủ, nàng biết hiện tại mình đang ở chung phòng với một tên nam nhân, làm sao có thể ngủ được? Cho nên nàng đứng dậy, lục lọi đi tới phía cửa sổ lớn chừng bàn tay để hít thở, yên lạng nghe tiếng sóng biển vỗ vào thuyền.
Nàng cũng không có biết người kia lặng lẽ đi đến, không phát ra một tiếng động nào, lẳng lặng nhìn chữ viết của nàng.
Chữ trên giấy là một câu thơ: " Nhân sinh có rượu cân đương say.
Một giọt chưa từng đến cửu tuyền..."
Hắn nhíu mày lại.
" Cô nương chẳng lẽ cảm thấy mình sống không được bao lâu nữa, lại chưa thể thấy hết được vẻ đẹp nhân gian, trong lòng mang theo tiếc nuối? "
Đúng lúc này, ngươi đứng ở bên cửa sổ nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên ngưng thần mở miệng nói:
" Ta nghe tháy tiếng nước...!Tựa hồ là có thuyền đang đi tới, hảo hán nhìn xem có phải người của ngươi không?"
Cũng không có ai trả lời nàng, tế nhưng không được bao lâu, nàng nghe được có thứ gì dó rơi xuống nươc, đoán chừng là người kia nhảy xuống nước, bơi về phía thuyền tiếp ứng của mình.
Tô lạc vân cũng không dám chắc chắn, nhưng vẫn như cũ không có ai đáp lại.
Thẳng đến lúc nầng đi vào trong thuyền lúc này không còn ngửi thấy mùi máu nữa, mới chắc chắn người kia đã rời đi.
Tô Lạc Vân vẫn không yên lòng, gọi Hương Thảo vào hỏi, Hương Thảo nói là thuyền kia đi theo các nàng nhưng hiện tại dã rời đi.
Tô Lạc Vân lúc này mới yên lòng.
Bất quá, nàng không có nói với người ngoài việc hôm nay.
Người kia hẳn cũng biết rằng nàng coi trong danh tiết, moiws không có giết người diệt khẩu.
Tuy nhiên nghĩ tới chính mình gặp nạn lần này, là bởi vì phụ thân vội vã lên thuyền vứt bỏ nàng mà không để ý, Tô Lạc Vân mắt lại thêm một mảng rét lạnh.
Nàng xưa nay không có trông cậy vào việc phụ thân sẽ thương yêu nàng, nhưng Tô Hồng Mông lại vượt qua mức tưởng tượng so với nàng nghĩ.
Lúc này, nước sông cuồn cuộn chảy, giống như tâm của nàng lúc này vậy...
Lại nói đến con thuyền đi phía sau thuyền của nàng lúc nãy.
Lúc này thuyền kia cũng đã đi tới gần kinh thành huyện Hoài Tây.
Trong khoang thuyền, một người râu ngắn đang đứng ở một bên màn che.
Mà người nam nhân cao lớn kia đang ở sau màn che thay đổi y phục.
Tên râu ngắn kia tên là Khánh Dương, nghe đầy một mảnh từ ngữ, nhẫn nhịn mãi không chịu nổi bèn nói:
" Tiểu chủ công, ngài hành động cũng thực lỗ mãng.
Mặc dù ngài thưởng thức tên phản tặc Tào Thịnh kia, cũng có thể hắn cùng triều đình đối lập, ngài cũng không nên cùng hắn qua lại quá sâu, chỉ sợ..."
Tiểu chủ công lần này rời kinh, là đi cùng mấy vương hầu quý tử đến huyện Hoài Tây du ngoạn, ai ngờ trong lúc vô tình thấy xe áp giải tù nhân là Tào Thịnh quen biết từ lúc trước, thế mà đêm hôm tiến hành sắp xếp người giương đông kích tây, đặt bản thân vào vòng nguy hiểm để cứu Hoài Thịnh.
Hành động này tuy là rất có khí khái giang hồ, nhưng lại quá mức mạo hiểm! Nghĩ tới việc tiểu chủ công gặp phải nguy hiểm.
Khánh Dương bị doạ sợ.
Nam nhân kia băng bó vết thương trên bả vai, không để ý nói:
" Lần hành động này có người để lộ bí mât! May mà các ngươi kịp thời đuổi tới, giết chết tên muốn đi kinh thành mật thám "
Khánh Dương lập tức lo lắng.
" Tiểu chủ công, nếu như vậy rồi, chẳng phải đáng lo sao? Sao không nhân cơ hội này rời khỏi Nguỵ quốc, miễn bị người khác nắm thóp "
Nam nhân cao lớn lúc này quay người.
Ngũ quan hắn thâm thuý, cũng là bởi vì mẫu thân hắn là người dị tộc, cho nên tướng mạo có một chút gì đó kế thừa từ người dị tộc.
Ben mắt bị ánh đèn tạo ra một chút bóng đen, đường cong phẳng phất như được chạm khắc từ gỗ, mũi cao thẳng, mày rậm phủ bên dưới là cặp mắt đen sắc bén như chim ưng, nửa bên tóc dài bị ướt dính trên mặt, mang theo một chút dã tính của dị tộc, môi mỏng khẽ trào phúng cười.
Hàn Lâm Phong lạnh lùng nói:
" Phụ vương để cho ta vào Nguỵ quốc làm con tin, nếu ta rời đi, Đại Lương châu bèn rơi vào chiến hoả.
Đi? Thiên hạ rộng lớn, chúng ta nên đi đâu đây?"
Đại Nguỵ ba mươi năm trước bởi vì cùng Bắc tộc chiến loạn, lúc đó chủ chiến Nguỵ quốc tiên đế tham gia công chiến, tại đồi bị vây vẻn vẹn hai mươi ngày, bị ghi vào sử sách trở thành sỉ nhục của các nước.
Ngay lúc hắn bị bao vây, đã bị ép viết chiếu thư thoái ngôi nhường vị, đổi lại được là viện binh đến cứu viện.
Đợi đến khi Nguỵ tiên đế trở về, phe đảng mới của Nguỵ triều đã đưa thúc phụ Hàn Úc lên kế vị.
Hàn Úc trở thành Nguỵ đế, đã cắt nhường Bắc địa trong đó có hai mươi châu để ngưng chiến.
Tại đây Hàn Úc trở thành đế vương chính thống.
Hắn mặc dù thừa dịp loạn lạc mà soán vị, nhưng bởi vì có chiếu thư nhường ngôi nên danh chính ngôn thuận lên ngôi, còn phong hào cho Nguỵ tiên đế là Thánh Đức thái thượng hoàng.
Tiếp đó Nguỵ đế đem thái tử cũ trục xuất đến Lương châu cằn cỗi, làm một cái nhàn tản vương Trấn Bắc vương gia.
Cứ như vậy, thúc cháu nhường ngôi, cực kỳ hoà hợp, viết lại trong sách sử cũng cực kỳ đẹp mắt.
Chỉ là cái kia Lương châu nguy hiểm trùng trùng, chung quanh đều là trọng điểm cần trấn giữ, chẳng khác nào cá trên miệng thớt.
Nguỵ tuyên đế trước bị ép thoái vị trong lòng nhãn nhị đến phiền muộn,nhường ngôi năm thứ hai liền bệnh nặng không qua khỏi, trước khi chết bên cạnh giường bệnh không có nhi nữ thăm nom.
Thế là đến Hàn Lâm Phong, phụ thân tức Hàn Nhậm, tiên đế để con cháu ở đây nuôi thành phế vật, phần lớn đều là hoàn khố đệ tử.
Dựa theo quy củ cũ, mỗi đời tân đế vương đều đưa nhi tử kế thừa vương vị vào kinh thành, lấy danh nghĩa là tu dưỡng học thức, cảnh thụ phong tình của kinh thành, kỳ thực là bị xem là con tin, khảo sát phẩm hạnh.
Lương châu cái nơi gió thổi cỏ lay ấy liền nay nhi tử bị đảy lên tế đài.
Hai năm trước, Hàn Nhuậm đưa trưởng tử là Hàn Lâm Phong vào kinh thành, bắt đầu chuỗi ngày cầu học năm năm.
Chính bởi vì tình cảnh đó, Khánh Dương thay tiểu chủ công của mình lau một trận mồ hôi lạnh.
May mà lên thuền của Tô gia mới thoát được nguy hiểm, bất quá tiểu chủ công muốn trở về kinh thành, xử lý sạch sẽ mọi thứ.
Khánh Dương có chút không yên lòng, lại hỏi:
" Trên thuyền kia ngài có lưu lại hậu hoạn hay không?"
Thuyền hắn nói chính là thuyền của Tô gia, nếu để người khác biết thế tử giúp phản tặc Tào Thịnh bỏ trốn, liên quan này lại quá lớn, Lương châu vương phủ sẽ rơi vào nguy hiểm.
Thiếu chủ trước nay là người sát phạt quyết đoán, làm gì cũng vô cùng dứt khoát, dừng một chút sau đó lại nói:
" Không ngại, nàng cũng không biết ta là ai "
Nghe thiếu chủ nói như vậy, Khánh Dương cũng không kiên trì, chỉ cầm y phục tới phục thị chủ nhân mặc vào.
Y phục này thêu mãu đơn trường bào cực kỳ chướng mắt, kiểu dáng xốc nổi đem thân thể cường tráng của Hàn Lâm Phong che đậy triệt để, tóc dài đen nhánh cũng bện lên, lại đeo thêm kim quan, trên mặt anh tuấn ấy vậy mà lại thoa chút phấn, phần môi thoa son đỏ.
Dáng vẻ của hắn vốn là như thế này, mặt mày tuấn mỹ, dương cương chi khí che lấp hầu như không còn, sau chính là lộ ra khí tức âm nhu.
Đây chính là kiểu cách đang được ưa chuộng của đám quý công tử kinh thành, tuổi trẻ bọn công tử giống như nữ tử son phấn loè loẹt.
Hàn Lâm Phong mặt không đổi sắc, nhìn một mặt trang điểm đến trắng bạch, mặt lộ vẻ khố hoàn công tử chiếu qua gương đồng, đột nhiên môi mỏng cười lạnh.
Giờ khắc này, âm nhu phân tán, phảng phất có sự khát máu ẩn núp.
Chỉ tiếc nụ cười kia chớp mắt che đi hầu như không còn.
Sau khi thay đổi y phục, hắn lặng yên thông qua cây cầu ở giữa bàn đạp, đi vào một con thuyền hoa khác, khoé môi nhếch lên một cách bất cần đời cười đến vô cùng xấu xa, lay lay chén rượu trong tay, ưu nhã ôm hôn má của một mỹ nhân, dung hoà vào buồng nhỏ đang ca múa mừng cảnh thái bình.
Dạ ẩm cả đêm, đám quý nhân lúc này say như chết, thậm chí có người nhảy thẳng vào trong hồ chơi dùa cùng mỹ nhân.
Không ai chú ý đến vị Hàn thế tử đã rời đi, chỉ nghĩ hắnnhìn trúng mỹ nhân nào mang đi tiêu hồn cả đêm rồi.
Dù sao Hàn Lâm Phong nổi danh là tên ăn chơi đàm điếm, kinh thành vui đùa vòng vòng, người người ai ai cũng biết Bắc trấn thế tử sống phóng túng, là một cái phế vật!
Chỉ là lúc nâng ly cạn chén, Hàn thế tử nhìn về phía mặt hồ bao phủ bởi sương sớm, trong đầu loé lên khong phải là ầm tà, cũng không phải là hình ảnh đao kiếm bay lượn, mà là một bóng dáng như ngọc, ngồi một mình trên bàn, bàn tay trắng nõn cầm bút trúc tiêu soái không màng danh lợi.
Bả vai bị thương vẫn còn ẩn ẩn đau, hắn lại không có chút do dự uống xuống một chén rượu, trầm thấp đọc câu thơ của cô nương kia: " Nhân sinh có rượu cần đương say.
Một giọt chưa từng đến cửu tuyền..."
Trong dầu điềm tĩnh lạnh nhạt, ngắm nhìn sinh tử, hiển nhiên cùng với hắn không chút thích hợp, nuốt hết sự thuần tuý của rượu trong cốc, Hàn Lâm Phong liền đêm bóng dáng xinh đẹp xoá khỏi tâm trí.
Lại không để ý bên trong thuyền hoa ca múa tưng bừng kia, lại nói đến Tô gia hai thuyền làn lượt cập bến kinh thành, Tô Hồng Mông rốt cục cũng nhớ đến người nữ nhi là Tô Lạc Vân, liền chờ nàng một hồi.
Tô Quy Nhạn một mực lo lắng cho tỷ tỷ, nếu biết phụ thân sai người để thuyền đi sớm vứt bỏ tỷ tỷ ở lại, hắn tuyệt đối sẽ không lên thuyền.
Cho nên trông thấy Tô Lạc Vân xuống thuyền, Tô Quy Nhạn lập tức chạy đến, chuẩn bị dìu trưởng tỷ lên xe ngựa, nhưng khi đụng đến tay tỷ tỷ, hắn lập tức kinh hô:
" Làm sao lại lạnh như thế này? Hương Thảo, ngươi không chuẩn bị tốt lò sưởi cho tỷ tỷ sao?"
Hương Thảo xấu hổ nói:
" Đồ của chúng ta dều sớm đặt tại thuyền thứ nhất, trong xe ngựa cũng chỉ có một ít y phục.
Còn có cái tay lò cho tiểu thư che tay cũng tắt lúc nửa đường, lửa than đều lạnh, chỉ có thể nấu nước nóng, nấu cơm để dùng.
Thuyền kia để chở đồ, có chút hở...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...