Phàm là kẻ thường xuyên ra ngoài kiếm sống, dãi nắng dầm mưa, hầu hết đều có hai má nắng thiêu đỏ bừng.
Cho nên có dấu hiệu này, hầu hết đều không phải người sung túc gì, phần nhiều là làm nghề nông, hoặc là thương lái.
Hàn Dao được nuông chiều từ nhỏ, da thịt tự nhiên trơn mềm. Đáng tiếc từ Lương Châu tới, mặc dù ban ngày có xe ngựa che, nhưng vẫn là có chút bị nắng thiêu đốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ mấy ngày nữa là có thể lành lại, hơn nữa nàng đã phủ phấn che lấp, không dễ gì thấy được.
Nhưng bởi vì Phương Cẩm Thư nhắc đến, nên ánh mắt mọi người tập trung ở trên gương mặt trắng bệch, có hơi bong tróc lớp phấn nền của nàng.
Màu đỏ tươi oi bức có vẻ diễm lệ, nhưng thật ra có vài phần hương vị thôn quê, vì vậy nên có người không hề kiêng dè, nhịn không được mà cười rộ lên.
Hàn Dao là một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi, được nuông chiều từ nhỏ, làm sao chịu được cảnh này? Hai gò má liền nóng lên, có chút nói không ra lời, hai má lại càng thêm đỏ.
Xung quanh rất nhiều người thúc ngựa theo, cũng thấy được nhị tiểu thư Phương gia nhìn người của Bắc Trấn Vương Phủ không vừa mắt, vì thế lại liên tiếp dùng lời châm chọc, bình luận rằng Hàn Dao không hợp với cách ăn mặc và trang điểm của kinh thành.
Lời nói vui cười, hoàn toàn nhắm tới tiểu quận chúa để chọc cười giải khuây.
Cuối cùng ngay cả đại tỷ của Phương gia cũng nghe không nổi nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay khi nhị tiểu thư Phương gia không định buông tha chuyện muốn làm khó dễ người ta, Hằng Vương phi khẽ ho một tiếng, ngược lại nói đến Lục hoàng tử lập đàn giữ nạn lụt, vì dân chúng cầu phúc, mới xem như chuyển đề tài qua chuyện khác.
Nhưng mà cảnh tượng Nhị tiểu thư của Lỗ Quốc Công Phủ nhạo báng như vậy, sao người của Tuấn Quốc Công Phủ lại không nhận ra?
Tuấn Quốc Công phu nhân - nhạc mẫu tương lai của Hàn Dao tuy rằng vẫn mỉm cười, nhưng thực ra trong lòng sớm đã như lửa rừng đốt bỏng.
Thật giận công công* năm đó tự làm chủ, giao cho lão Tam quyết định rồi dẫn đến cái hôn sự này.
*ý chỉ cha chồng
Hàn Dao là nữ nhi còn chưa xuất giá, mà đã không được lòng tỷ muội Phương gia rồi.
Sau này chỉ cần một trong hai tỷ muội này trèo lên vị trí hoàng hậu, Tuấn Quốc Công Phủ chẳng phải cũng gặp xui xẻo?
Cho nên khi có người hỏi hai nhà bao giờ thành hôn, Tuấn Quốc Công phu nhân thay đổi nét mặt, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Bây giờ thế đạo không tốt lắm, chuyện thành hôn cứ từ từ đã, chờ khi nào thế đạo tốt rồi nói sau. Đã nhiều ngày, ta cũng muốn viết thư cho Bắc Trấn Vương Phủ, thương lượng hoãn lại chuyện hôn sự".
Tuy rằng bây giờ không yên ổn, nhưng Hàn Dao đã muốn vào kinh trước, có ý chuẩn bị thành hôn. Không nghĩ tới Tuấn Quốc Công phu nhân chưa hề thương lượng cùng Bắc Trấn Vương Phủ, đã thuận tiện muốn hoãn lại hôn sự trước mặt mọi người.
Người thông minh đều biết, Tuấn Quốc Công phu nhân rất không vừa lòng với mối duyên này, ẩn ẩn có ý muốn hủy hôn.
Bị một đám quý nữ vừa chê cười vừa bình phẩm từ đầu đến chân nửa ngày, lần này Hàn Dao rốt cuộc không nhịn được nữa, cố nén nước mắt tràn mi, đứng dậy nói mình không khỏe, xin cáo lui trước.
Còn chưa ra tới cửa lớn phủ phò mã, tiểu quận chúa đã lấy tay áo che mắt, nghẹn ngào khóc nức nở, khi đợi vào xe ngựa, đã muốn khóc tới không thở nổi.
Hề ma ma ở bên cạnh cũng lo lắng sốt ruột, ôn nhu an ủi quận chúa, nhưng Hàn Dao lại oán hận nói: "Đừng nói nữa, để ta yên tĩnh một mình đi!"
Đến khi trở về Ngõ Thanh Ngư, nàng liền xuống xe ngựa, bỏ lại phía sau một đám nha hoàn bà tử, một mạch chạy về phòng đóng cửa khóc lóc.
Tóm lại, Hàn Dao quận chúa đến kinh thành, chính thức tham gia thịnh yến, cứ như vậy mà ảm đạm xong tiệc.
Hôm đó sau khi trở về, quận chúa ở trong phòng khóc rất lâu, thậm chí ngay cả cơm cũng không ăn.
Buổi tối khi cùng nhau ngâm chân, Tô Lạc Vân hỏi Hàn Lâm Phong có biết chuyện của muội muội hắn không.
Hàn Lâm Phong bảo nha hoàn lau chân, lại xỏ giày vào, sai người gọi muội muội tới thư phòng hắn.
Huynh trưởng kêu tới, Hàn Dao không thể không đi, nhưng mà giọng của nàng khản đặc, nhất thời nói không ra tiếng, chỉ có thể ngồi ở trên ghế khóc thút thít.
Lúc đó Hề ma ma nói chuyện xảy ra ở yến hội cho Hàn Lâm Phong nghe, nói đi nói lại là có ý bất bình tiểu quận chúa phải ủy khuất vì hôn sự không xứng đáng này.
Nếu lúc trước hắn đồng ý lấy nhị tiểu thư của Lỗ Quốc Công Phủ, tiểu quận chúa sao có thể bị người ta chế nhạo?
Nghe xong lời Hề ma ma nói, Hàn Lâm Phong ngược lại nâng mi nhìn bà ta một cái, không nhanh không chậm nói: "Bây giờ ngươi không chỉ tự cho mình là trưởng bối của quận chúa, thậm chí ngay cả chuyện của ta và thế tử phi cũng đều dám quản. Đã như thế, Hề ma ma không bằng trèo lên gia phả hoàng thất Hàn gia, hoàn toàn danh chính ngôn thuận làm chủ tử?"
Hề ma ma vốn dĩ là muốn mượn chuyện nhắc nhở thế tử, có một thế tử phi như vậy, về sau con đường phía trước nhấp nhô, liên lụy đến toàn phủ. Không nghĩ tới thế tử lại mở miệng trách cứ, tự nhiên lòng tràn đầy oán giận.
Nhưng mà thế tử nổi nóng, bà ta cũng chỉ có thể quỳ xuống, dùng khí thế của nguyên lão hai triều, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Lão nô biết chính mình quá phận, nhưng lời thật lòng thường khó nghe, vì Bắc Trấn Vương Phủ, cho dù liều chết cũng muốn nói thẳng khuyên can. Hiện giờ bởi vì thế tử phi, chúng ta xem như hoàn toàn đắc tội Lỗ Quốc Công Phủ, đến Tuấn Quốc Công Phủ cũng không vui. Nếu Thế tử không nghĩ biện pháp làm cho nhị tiểu thư Phương gia nguôi giận, về sau người cùng tiểu quận chúa làm sao có thể an phận ở kinh thành?"
Hàn Lâm Phong bị điệu bộ cựu thần của ma ma chọc cười, hắn cười khẽ hai tiếng, mở miệng hỏi Hàn Dao: "Hôm nay thế tử phi cho người tìm muội qua, vì sao lại không tới?"
Hề ma ma lại cướp lời: "Là lão nô ngăn quận chúa, lúc ấy tiểu thư đang cùng phu nhân của trưởng tử của Tuấn Quốc Công Phủ trò chuyện."
Hàn Lâm Phong tựa vào ghế trên tiếp tục nhìn muội muội nói: "Muội đường xa đến, không biết giao lưu tiến thoái nơi kinh thành. Tẩu tử muội là có ý tốt muốn muội cùng đi với nàng, tránh gặp người của Lỗ Quốc Công Phủ. Muội thân là chủ tử trong phủ, lại không có chủ kiến, càng không nhận thấy ý tốt của tẩu tử. Nếu quyết định ở lại, muội lại chịu không nổi lời chế nhạo của kẻ khác, thất thố rời đi, làm sao giống một người đường đường là quận chúa? Hàn Dao, muội cảm thấy cho dù Tuấn Quốc Công Phủ từ hôn, muội cũng có thể tạo chỗ đứng vững ở kinh thành này?"
Hàn Dao không khỏi ngước đôi mắt sưng đỏ vì khóc lên, ngẩng đầu nhìn ca ca.
Nghe xong chuyện đáng giận như thế, vậy mà ca ca vẫn là bộ dáng không quan tâm như trước. Nàng không khỏi nhớ tới khi trước phụ vương trách mắng ca ca bướng bỉnh, còn lấy dây lưng đánh trên người thiếu niên, trên mặt hắn vẫn là một vẻ lạnh lùng không hề thay đổi....
Trong lòng Hàn Dao thực sự là kính phục vị huynh trưởng này, mặc dù nàng ở Lương Châu kiến thức không nhiều, nhưng tầm mắt thì không hẹp.
Hiện giờ gặp phải chuyện ở Lỗ Quốc Công Phủ này, nàng coi như đã nhìn rõ được ma ma bên cạnh nàng là người không hiểu thời thế.
Chính mình nghe lời nói của bà lão Lương Châu, không chỉ làm cho người ngoài chê cười chuyện bất hòa trong thế tử phủ, càng bởi vì bị Hề ma ma xúi giục, một mực xu nịnh phu nhân Tuấn Quốc Công phủ, làm mất khí chất của quận chúa Bắc Trấn Vương Phủ.
Cho nên khi nghe huynh trưởng nói đến điểm này, nàng đã ngừng khóc, khàn khàn giọng nói: "Vốn không thể trách tẩu tử, là muội không hiểu chuyện, ham chơi ở lại, tự rước lấy nhục.... Làm phiền huynh trưởng viết thư cho phụ vương, kể lại chuyện hôm nay, không cần chờ Tuấn Quốc Công phủ từ hôn, chúng ta tự mình tới giải trừ hôn ước trước đi."
Vừa dứt lời, đã khiến Hề ma ma kinh ngạc, bà ta cho rằng tính tình tiểu quận chúa thật trẻ con, chẳng lẽ nàng không biết Vương phi năm đó vì đạt được mối hôn sự này, đã tiêu tốn mất bao nhiêu sức lực?
Hàn Lâm Phong nghe xong lời muội muội nói, lại gật đầu khen ngợi: "Tuấn Quốc Công Phủ năm đó định ra hôn ước, cũng là ý của lão quốc công, phu thê Tuấn Quốc Công đều không vừa lòng, nếu muội có thể giải trừ hôn ước là điều tốt nhất, nhưng mà chuyện hủy hôn, cũng cần Phương gia đồng ý, không phải chúng ta có thể quyết định trước. Bây giờ muội tạm thời không cần ra ngoài, nếu muốn giải sầu, có thể cùng với tẩu tử ra ngoại thành thăm thú."
Lúc này Hề ma ma lại muốn lên tiếng, nhưng Hàn Lâm Phong thản nhiên nói: "Ta vừa mua hai thuyền vải vóc còn có dược liệu quý, vốn là muốn đưa tới Lương Châu, mấy thứ này quý giá, nếu không có người đáng tin tưởng lên cùng thuyền, ta cũng không yên tâm, vậy làm phiền ma ma đi một chuyến, cùng với hai chủ tàu về Lương Châu đi."
Đây rõ ràng là muốn đuổi người? Hề ma ma nóng nảy, hôm nay tiểu quận chúa chịu nhục, tuy rằng bà ta cũng có sai lầm, nhưng cũng là người Vương phi phái tới, há có thể nói đuổi liền đuổi đi?
Đáng tiếc thế tử thương muội muội, dường như đẩy hết toàn bộ tội lỗi lên người ma ma, cũng không nghe giải thích, thản nhiên nói: "Tuy rằng ngươi đã có tuổi, nhưng chưa có tên trong gia phả Hàn gia, vậy vẫn là nô tỳ của vương phủ. Nếu không muốn nghe lời ta nói, vậy ngươi về Lương Châu một chuyến trước, làm cho phụ vương tước đoạt phong vị của ta, tìm người khác tiếp quản thế tử phủ rồi nói sau."
Nói đến mức này, hiển nhiên là không muốn chừa lại mặt mũi cho Hề ma ma chút nào. Hề ma ma náo loạn tới mặt đỏ tai hồng, chỉ có thể lúng ta lúng túng xin lượng thứ, lui xuống.
Thuyền kia cũng đi rất nhanh, chưa tới hai ngày đã xuất phát.
Vì thế Hề ma ma và hai lão bộc đi theo cũng bị đưa lên thuyền khăn gói trở về.
Cứ như vậy, phủ thế tử thiếu đi ma ma, cũng làm cho người ta thoải mái.
Nhưng mà chuyện hôn sự của Tuấn Quốc Công Phủ, thực sự rất khó giải quyết.
Lạc Vân cũng không biết hôm đó trong thư phòng xảy ra chuyện gì.
Sau đó nàng hỏi Hàn Lâm Phong, Hàn Dao nên tự xử lý thế nào. Hàn Lâm Phong thản nhiên nói: "Còn thời gian một năm nữa, nếu Hàn Dao làm gì đó, được Tuấn Quốc Công Phủ phu nhân thích, vậy thì không sao. Nhưng nếu là không thích, nói không chừng Tuấn Quốc Công Phủ cũng làm như với vị hôn thê trước, có thể tìm cái lý do đường hoàng để từ hôn, đến lúc đó chỉ có thể đường ai nấy đi thôi."
Tô Lạc Vân cũng biết thế tử từng bị từ hôn, nàng chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Nhưng quận chúa là nữ tử, cũng cần mặt mũi, nếu còn chưa xuất giá đã không được nhạc mẫu thích, vì sao không phải Bắc Trấn Vương Phủ chủ động từ hôn, mà lại để cho người ta từ hôn?"
Hàn Lâm Phong không lên tiếng, mà Tô Lạc Vân cũng cảm thấy chính mình quá phận, nàng cũng không phải là tẩu tử thật của Hàn Dao, nói lời này có chút rất không tự nhiên.
Không ngờ Hàn Lâm Phong lại mở miệng nói: "Hôn ước này, là do lúc trước tiêu tốn không ít tâm tư mới đạt được. Tuy Tuấn Quốc Công không quyền cao chức trọng giống Lỗ Quốc Công hào môn thế gia. Nhưng nắm được cơ hội cho nữ nhi mình rời khỏi Lương Châu, mẫu thân sao có thể nói phụ vương từ hôn?"
Kinh thành phồn hoa, đúng là nơi đáng lưu luyến nhất. Đáng tiếc nàng gả cho Bắc Trấn Vương Phủ, tự nhiên không còn quan hệ với nơi kinh hoa đầy khói lửa kia nữa.
Có thể đưa nữ nhi gả vào kinh thành, là chấp niệm của Bắc Trấn Vương phi.
Tô Lạc Vân hiểu được, Bắc Trấn Vương Phủ vốn là bám vào Tuấn Quốc Công Phủ, nhưng không biết năm đó Bắc Trấn Vương phi dùng thủ đoạn gì mới lấy được hôn sự này.
Hiểu rõ những điều này, lại nghĩ đến cảnh tượng yến hội sáng nay, Tô Lạc Vân không khỏi thở dài cho vị muội muội kia của Hàn Lâm Phong.
Sau đó vài ngày, Hàn Dao nghe lời huynh trưởng, cũng không muốn ra khỏi cửa.
Hiện tại Hề ma ma đi rồi, thiếu người xúi giục bên tai, nàng ngược lại có nhiều thời gian ở cùng tẩu tử hơn, cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn trước kia.
Lạc Vân cũng không giấu giếm, dựa vào kiến thức của mình, nói cho tiểu quận chúa nghe về tình hình các phủ trong kinh thành. Nếu lần sau lại có yến hội, sẽ không đến mức không biết gì.
Nhưng mà lần trước Hàn Dao bị kích động, có chút luống cuống, mỗi ngày thường lui tới tiểu viện tử của ngõ Điềm Thủy.
Còn hai ngày nữa sẽ đến ân khoa, mỗi ngày Lạc Vân đều kêu phòng bếp làm canh tẩm bổ, sau đó đưa tới bên kia. Hàn Dao rảnh rỗi không có chuyện làm, nên cũng đi theo coi thử.
Hàn Lâm Phong ghét bỏ vì phải vòng qua vòng lại phiền phức, dứt khoát khoét một cái lỗ ngay tại vách tường ngăn, cứ như vậy, khi đưa tới canh vẫn còn nóng!
Chờ tới ngày ân khoa, Hàn Lâm Phong cùng với em vợ tới nơi thi cử.
Mọi thứ Quy Nhạn cần đều được Lạc Vân sai Hương Thảo cùng Điền ma ma chuẩn bị kỹ lưỡng, sợ có gì sai sót.
Đồng thí của Đại Ngụy không giống ân khoa chính thức, phải đợi thi suốt ba ngày ba đêm. Nhưng thời gian cũng không tính là ngắn, cũng nên chuẩn bị chăn bông, phòng khi thời tiết thay đổi.
Cho nên phàm là gia đình có chút điều kiện, đều đi bằng xe ngựa, xe ngựa đậu trước nơi thi cử vô cùng đông đúc, thậm chí tranh giành không ai chịu nhường ai.
Sau khi xuống xe, Hàn Lâm Phong dứt khoát để Tô Lạc Vân đi trước, lại sai Khánh Dương cũng hai gã thị vệ hộ tống em vợ vào nơi thi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...