Triệu Đống và Cửu hoàng tử đã nhiều lần cãi nhau ầm ĩ trên triều, đến mức công chúa Ngư Dương cũng không dám quá thân thiết với người đệ đệ này, đương nhiên sẽ không mời Phương nhị tiểu thư.
Nhưng mà Phương Cẩm Thư này ngoại trừ là vị hôn thê của lão Cửu thì còn là muội muội ruột của Hằng vương phi. Nàng ta đã đi theo tỷ tỷ của mình tới đây, công chúa Ngư Dương cũng ngại đuổi về.
Lúc Phương Cẩm Thư không chút nể nang, phách lối hỏi công chúa vì sao lại bên trọng bên khinh thì công chúa lại rất tự nhiên nhướng mày, cười mắng quản sự vì sao lại phát thiệp mời thiếu Phương nhị tiểu thư rồi?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương lão nhị đột ngột tới đây, thật sự là khiến cho Tô Lạc Vân vẫn luôn nhàn nhã cắn hạt dưa hóng chuyện chúng sanh thầm kêu một tiếng không tốt.
Mặc dù Hàn Lâm Phong không có kẻ thù chính trị nào, nhưng nợ đào hoa thúi của hắn lại rất nhiều.
Nếu như nàng sớm biết Phương lão nhị sẽ đột ngột tới đây thì có đánh chết Tô Lạc Vân cũng sẽ không tham gia yến hội này.
Hằng vương phi cũng ổn, ít ra thì nàng ta để ý đến thể diện của mình, sẽ không làm loạn gây khó dễ cho người khác. Nhưng Phương nhị thì sẽ không như vậy. Tính tình của nàng ta như thế nào? Chính là có thể chặn đầu ngươi trên đường mà chửi mắng.
Tô Lạc Vân cảm thấy không ổn, dự định chuồn lẹ, thừa dịp đám người đang vây quanh hai tỷ muội nhà họ Phương tương lai có thể thành phượng hoàng mà nói rằng bụng của nàng đột nhiên đau không chịu nổi, muốn về sớm trước.
Dù sao mỗi tháng thì nữ nhi đều tới nguyệt sự, cái cảm giác đó thật sự rất khó chịu. Nếu như thật sự cảm lạnh thì sẽ đau đến chết đi sống lại, công chúa Ngư Dương cũng có thể hiểu được chuyện này.
Nhưng mà chỉ một mình nàng rời đi thì hiển nhiên là không trượng nghĩa lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên, mặc dù ở trước mặt người khác Hàn Dao cố gắng tránh né nàng nhưng Tô Lạc Vân vẫn kêu Hoài Hạ gọi Hàn Dao qua đây, nàng có chuyện muốn nói với cô em chồng này.
Đáng tiếc là Hoài Hạ qua bên đó truyền lời, nhưng không mang được người đi về.
Hoài Hạ truyền lại lời của quận chúa, nàng ấy nói là nếu như tẩu tẩu có chuyện thì về nhà rồi hãy nói, nàng ấy hiện đang nói chuyện với thê tử của Đại công tử phủ Tuấn quốc công, không thể đi qua được.
Thật ra Tô Lạc Vân cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở nàng ấy mà thôi. Nhưng mà Hàn Dao lại không bằng lòng qua đây thì nàng cũng cũng đã hết sức giúp đỡ rồi.
Lúc nàng lặng lẽ dẫn người ra ngoài thì Hề ma ma lại đột ngột đứng trước mặt Tô Lạc Vân, lạnh lùng nói: “Yến hội còn chưa bắt đầu, thế tử phi chuẩn bị đi đâu đây?”
Vị lão yêu bà này thật sự là quản có hơi rộng rồi, chắc là cảm thấy quản giáo quận chúa chưa đã ghiền, cho nên tới đây giám sát nàng hay sao.
Tô Lạc Vân nói: “Ta chợt cảm thấy đau bụng, muốn về phủ nghỉ ngơi, ta đã kêu Hoài Hạ đi xin lỗi với công chúa Ngư Dương rồi, tạm thời về phủ trước… Nếu như ma ma và quận chúa không có chuyện gì thì cũng về sớm một chút đi, ta cảm giác hôm nay trời hơi âm u, có lẽ lát nữa sẽ mưa đó.”
Hề ma ma cười lạnh, hôm nay mặt trời chói chang, bà ta cũng không cần một con mù đến dạy bà ta cách xem thời tiết.
Lại nói, trường hợp tụ tập đầy các phu nhân quyền quý như thế này, cho dù có đau bụng thật thì cũng phải nhịn xuống. Con mù này cho rằng nàng đang đi hội chợ hay sao, muốn tới thì tới muốn đi thì đi?
Tô Lạc Vân không muốn nghe bà ta thuyết giáo nàng bằng cái giọng Lương Châu đặc sệt đó, ngay lúc Hề ma ma vừa mở miệng thì nàng đột nhiên vội vã dùng bả vai đẩy mạnh bà ta ra, sau đó bước nhanh, nói: “Không xong, muốn tiêu chảy rồi, ma ma tránh ra, aida, sắp không nhịn được nữa rồi…”
Nói xong, nàng lập tức được Hương Thảo dìu chạy vội ra bên ngoài.
Hề ma ma bị đụng đến mức lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã ngồi ra đất.
Bà ta nhìn nàng thất thố đến mức ngay cả bộ dạng của mình cũng không để ý, tức đến mức quai hàm đánh nhau.
Thật là một đứa nữ tử không nên nết! Cho dù là nói dối thì cũng phải làm bộ làm tịch một chút chứ? Nói là tiêu chảy nhưng lại vội vàng chạy ra ngoài cổng, chẳng lẽ trên xe ngựa có bô hay sao! Hơn nữa chạy nhanh như vậy, không phải là giả mù chứ! Chẳng lẽ trong phủ phò mã lại có hổ ăn thịt người?
Tô Lạc Vân biết mình nói láo không trót lọt, nhưng nàng cũng lười để ý. Nàng chỉ cần nhanh chóng thoát khỏi Trương Phi nữ Phương Cẩm Thư mà thôi.
Cuộc tụ tập quyền thế đến mức này, với thân phận bây giờ của Phương lão nhị, muốn gây khó dễ cho người khác thật sự quá đơn giản.
Tô Lạc Vân không muốn bày ra trò hề cho đám phu nhân kia đàm tiếu nữa, đương nhiên là phải bỏ chạy thật nhanh rồi.
Còn Hàn Dao, cô em chồng này vốn dĩ cũng không phải đi ra phủ cùng với Tô Lạc Vân, lại không muốn nói chuyện với người chị dâu gả cao này trước mặt người khác, cho nên nàng ấy muốn hồi phủ lúc nào cũng được, nàng không cần phải quản.
Tô Lạc Vân tự nhủ bản thân đã hết lòng hết dạ quan tâm giúp đỡ rồi, cho nên sau khi về phủ, Hàn Lâm Phong cũng mới trở về hỏi vì sao Hàn Dao không về cùng thì nàng cực kỳ bình tĩnh trả lời, không xấu hổ chút nào.
Nhưng mà nàng cũng đã nói rõ với Hàn thế tử nguyên nhân vì sao lại rời tiệc sớm, hỏi hắn có muốn đi đón muội muội của mình hay không.
Tô Lạc Vân đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị thế tử khiển trách rồi, dù sao thì nàng cũng biết rõ bản thân làm vậy không ổn, hơn nữa còn rời đi trước một mình, thật sự là có lỗi với muội muội của ông chủ.
Nhưng Hàn Lâm Phong nghe xong thì chỉ gật đầu, nói: “Nàng làm rất đúng, là ta suy nghĩ không ổn thỏa, đáng lẽ không nên để nàng tham gia yến hội kiểu này. Còn Hàn Dao, muội ấy tuổi còn nhỏ, vẫn luôn tin vào lời nói ngu ngốc của bà già kia. Nếu như không té ngã một lần thì làm sao biết sai ở đâu? Làm sao mà muội ấy có thể biết được kinh thành là nơi nguy hiểm đến mức nào? Phương Nhị lại xảo trá như thế nào cũng sẽ không ra tay đánh người của phủ thế tử, chỉ là nói vài ba câu chế nhạo mà thôi. Con cháu của Thánh Đức Tiên Hoàng phải chịu được những lời này, muội ấy cũng nên thể nghiệm qua.”
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút rồi nói: “Hề ma ma ở lương Châu đã quen thói không biết trời cao đất rộng. Nếu như không bị người hung hăng vả mặt thì bà ta sẽ dẫn Hàn Dao đi khắp nơi làm chuyện mất mặt. Trải qua chuyện lần này, để bà ta thu liễm bớt cũng tốt.”
Hàn Lâm Phong không hề nói bất kỳ câu nói nghiêm khác nào với nàng, chuyện này khiến cho Tô Lạc Vân cảm thấy rất áy náy.
Lúc nàng nhỏ giọng xin lỗi thế tử thì Hàn Lâm Phong đã giơ tay ra tháo trâm cài trên đầu nàng xuống, còn thuận tay ôm nàng vào lòng, trầm giọng nói: “Nếu như nữ quyến bên trong phủ trạch bị người nhục nhã thì chính là do nam nhân của họ vô dụng, mới hại nữ quyến bị khinh thường ghẻ lạnh. Là ta vô năng, liên lụy nàng và muội muội, có liên quan gì đến nàng?”
Tô lạc Vân không kịp chuẩn bị gì đã bị hắn ôm vào ngực, tay chân có chút luống cuống. Nếu như nói thế tử dê xồm nàng thì những lời người ta nói rất là đàng hoàng nha.
Mà bàn tay của hắn lại vỗ nhẹ sau lưng nàng, giống như đang an ủi trẻ con đang khóc hu hu, hình như không được tính là đang dê xồm nhỉ.
Nhưng mà hết lần này đến lần khác, hắn càng ôm càng chặt, làm hại nàng dí sát rạt vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Nàng muốn giơ tay đánh vào lưng hắn mấy cái nhưng lại cảm thấy quấy rầy người đang buồn thỉu buồn thiu này.
Bởi vì Hàn Lâm Phong đột nhiên không nói gì, cũng không biết có phải là nghĩ đến bản thân không đủ ý chí hay sao đó mà lại đột ngột rơi lệ. Nhưng mà hơi thở của hắn ở cổ của nàng hình như lại càng ngày càng nặng nề, nóng hổi như muốn bỏng người…
Cuối cùng, Tô Lạc Vân bị ghì chặt đến mức không thở nổi mới vỗ nhẹ vào lưng của Hàn Lâm Phong, nói nhỏ: “Thế tử không cần quá đau buồn, ta tin rồi sẽ có một ngày người sẽ ý chí ngút trời… cơ mà, người có thể nới lỏng tay ra được không, ta có chút thở không nổi.”
Nghe nàng nói như vậy, lúc này thế tử mới giật mình bừng tỉnh, chân thành nói ‘thật xin lỗi’ rồi hít một hơi thật sâu, đột nhiên rút kiếm đi tới hậu hoa viên luyện võ.
Xem ra tinh lực của thế tử rất dồi dào, cả ngày bôn ba mệt nhọc ở ngoài rồi còn có sức để đi tập luyện.
Tô Lạc Vân nghĩ đến sức tay của hắn, hoàn toàn dẹp bỏ ý định muốn nạp mấy người thiếp xinh đẹp vào vương phủ.
Từ sau lần hai người cãi nhau đó, Hàn Lâm Phong đã chủ động tìm một cái ghế dựa, đặt vào phòng vào nằm ngủ trên đó.
Lúc đầu cũng còn tốt, hai người nước sông không phạm nước giếng. Nhưng có một lần Ký Thu vào phòng châm trà vào ban đêm thì nhìn thấy thế tử ngủ trên ghế dựa.
Thế là ngày hôm sau, Ký Thu đã cuống quít hỏi thế tử phi có phải lại cãi nhau với thế tử rồi không?
Không còn cách nào khác, sau mấy lần không cẩn thận bị người hầu phát hiện, Hàn Lâm Phong nói cứ tiếp tục như thế này rất không phù hợp với tác phong phong lưu của hắn, rất dễ khiến lớp ngụy trang sụp đổ.
Thế là bắt đầu từ đêm qua, hắn đã kêu người dẹp ghế dựa đi, trèo lên giường ngủ với nàng.
Điều duy nhất an ủi Tô Lạc Vân chính là hai người dùng riêng chăn mền, giống như là hai người hàng xóm nằm sát vách vậy.
Vì để cho thế tử danh xứng với thực, không uống phí cái mã phong lưu của hắn, nàng đã phân phó Điền ma ma đi hoa lâu hỏi thăm, hỏi thử xem trước kia thế tử thích nhất là cô nương nào, nàng sẽ tự bỏ tiền túi chuộc thân cho cô nương đó, dẫn đối phương vào phủ hầu hạ thế tử.
Nghĩ như vậy, Tô Lạc Vân mới có thể thả lỏng được.
Ngay lúc thế tử đi luyện quyền thì Tô Lạc Vân đã tháo trâm cài, thay y phục xong xuôi. Nàng sờ lên những chữ được khắc trên phiến trúc, ‘đọc’ thơ cổ một lúc thì cuối cùng tiểu quận chúa cũng hồi phủ.
Nhưng mà là khóc chạy về.
Sự thật chứng minh những gì Tô Lạc Vân lường trước không sai. Phương Cẩm Thư lôi kéo tỷ tỷ của nàng ta đến tham gia yến hội quả thật là trong lòng có ác ý.
Nàng ta đã sớm nghe được Bắc Trấn thế tử phi có quan hệ rất tốt với công chúa Ngư Dương, cho nên mới tham gia yến hội, cố ý gặp thế tử phi một lần, thuận tiện ác ý làm khó nàng.
Ai ngời được đứa mù này lại chạy nhanh như vậy, nàng ta còn chưa kịp ngồi nóng ghế thì nữ tử bán hương liệu kia đã lấy cớ đau bụng mà chuồn mất, ngay cả một cọng tóc cũng không thấy đâu.
Trong lòng nàng ta tích tụ oán khí quá nhiều, cũng nên tìm chỗ phát tiết. Thế là Phương nhị tiểu thư đã nhắm trúng quận chúa muội muội của Hàn Lâm Phong.
Phương Nhị có ý đồ muốn hạ nhục tiểu quận chúa, cho nên đã không nhanh không chậm hỏi phu nhân phủ Tuấn quốc công, khi nào thì Tam công tử sẽ thành thân, cứ như vậy mà chủ đề lại nói tới quận chúa Hàn Dao.
Sau khi nàng ta nhìn quận chúa Hàn Dao từ trên xuống dưới xong, Phương Cẩm Thư lập tức cười khẩy nói: “Nghe nói ở Lương Châu cực kỳ lạnh, vừa nhìn quận chúa Hàn Dao thì mới biết thật sự rất đúng. Khuôn mặt của nàng không cần bôi son trát phấn cũng đã đỏ bừng, rất giống với đám nông dân nhà quê.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...