Phương Cẩm Thư không nhìn nữa, bưng chén rượu lên cạn sạch. Sau đó quay đầu nhìn về phía cửu hoàng tử đang mỉm cười đi về phía mẫu thân của nàng ta.
Nàng ta đã từng nói, Hàn Lâm Phong sẽ phải hối hận, đó không phải là câu nói hù dọa suông. Nàng ta sẽ dành cả cuộc đời này để cho Hàn Lâm Phong và con nhỏ mù lòa kia biết, hôn nhân của bọn họ không thích hợp đến mức nào…
Nghĩ đến đây, Phương Cẩm Thư rót thêm một chén rượu nữa, mỉm cười đứng dậy cụng ly với Cửu hoàng tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cung yến linh đình kết thúc, tất cả mọi người mang theo tâm sự trở về nhà.
Nhưng mà đối với Tô Lạc Vân, tiệc tàn đồng nghĩa với việc chấm dứt cực hình trên đầu của nàng. Đầu của nàng vẫn luôn đội cái mũ rất to, cộng thêm việc phải duy trì lễ nghi phù hợp, cho nên cổ thật sự rất đau.
Chờ đến khi Hàn Lâm Phong dìu nàng vào trong xe ngựa, chuyện đầu tiên nàng làm chính là tháo cái mũ nặng nề trên đầu của mình xuống.
Hàn Lâm Phong nhìn nàng vụng về tháo nó thì giơ tay giúp nàng.
Tô Lạc Vân cảm thấy đỉnh đầu chợt nhẹ, thở phào nói: “Là người nào đã thiết kế ra cái thứ này? Tất nhiên không phải là nữ tử rồi, không những nặng muốn gãy cổ mà còn nhiều trân châu kim sa đến mức vậy, khi ăn còn phải chú ý không để nó rơi xuống.”
Hàn Lâm Phong lại cười nói: “Cái mũ này của nàng vẫn chưa được coi là nặng đâu. Nếu là mũ phượng trong cung của hoàng hậu thì còn nặng gấp đôi cái này.”
Tô Lạc Vân hít sâu một hơi. Nhưng mà vậy cũng tốt, cả đời này nàng cũng không thèm đội cái mũ nặng đến mức đó. Nếu không thì chẳng phải là bị đè chết tươi hay sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng nàng vẫn đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên bụng của nàng lại réo lên.
Thật ra Tô Lạc Vân rất đói bụng, mặc dù đồ ăn của yến hội không ngon, nhưng vì để không mất mặt trước mặt người khác, ngoại trừ nàng cố ăn mấy miếng, còn lại đều không đụng vào.
Vậy mà Hàn Lâm Phong hết lần này đến lần khác muốn nàng đút hắn, nói là phải cho mọi người nhìn thấy thế tử rất hài lòng với hôn sự bệ hạ đã ban, muốn nàng diễn vở kịch phu thê tình thâm với hắn.
Nàng chỉ có thể cầm thìa đút hắn mấy lần, nhưng hết lần này đến lần khác đều không cẩn thận đút hắn ăn ớt. Thế tử còn bóp mặt nàng hỏi có phải là nàng cố ý hay không.
Vì đang ở trong đại điện, nàng không thể mắng diễn xuất của hắn như đang uống rượu trong thanh lâu được, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng mà thôi.
Tóm lại, những chuyện giữ thể diện này nàng đã làm đầy đủ rồi, nhưng mà nàng lại đói gần chết, bụng cũng bắt đầu réo vang.
Hàn Lâm Phong nghe tiếng bụng nàng kêu réo, cười xin lỗi, nói: “Gả cho ta rồi nhưng mà nàng vẫn ăn không no à… Khánh Dương, kêu xa phu chạy đến biệt viện ở ngoại ô kinh thành đi, để cho thế tử phi nếm thử đồ ăn Lương Châu do Thôi sư phó làm.”
Khánh Dương tuân lệnh, thế là xe ngựa lập tức phi nước đại, chạy một đường tới biệt viện ở ngoại ô của thế tử.
Chỉ cần là thiếu gia ăn chơi trong kinh thành thì đều sẽ có một biệt viện ở khu vực ngoại ô.
Mặc dù chuyện ăn chơi trác táng trong kinh thành Đại Ngụy rất thịnh hành, nhưng mà quy củ trong thế gia vọng tộc rất nhiều, sẽ có những lúc xảy ra những chuyện khuất tất, rất khó thực hiện trong trạch viện ở trong kinh.
Mà có một biệt viện riêng ở vùng ngoại ô, muốn làm gì cũng dễ dàng hơn nhiều. Cho dù là nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng hay là đại chiến ba trăm hiệp với các hoa khôi kỹ nữ đi nữa cũng rất tự do tự tại.
Hàn Lâm Phong là thiếu gia ăn chơi nổi tiếng trong kinh thành, đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Hắn đã mua một biệt viện trong một thôn xóm, cách kinh thành một dãy núi.
Đương nhiên, cái biệt viện này của hắn bề ngoài mua để tiện ăn chơi hưởng lạc nhưng thực chất lại là nơi hắn dùng để chiêu đãi những người không tiện mời đến ở trong kinh.
Mà người đầu bếp lão Thôi này cũng là do hắn mang từ quân doanh bắc địa đến đây sau khi lão nghỉ hưu, món am hiểu nhất chính là cơm của quân đội Lương Châu.
Lúc ông nghe nói thế tử gia muốn ăn cơm nhà thì lão Thôi ngầm hiểu. Ông nhóm lửa trong hố đất giữa sân, sau đó lại dựng một giá sắt lớn, đặt nồi sắt lên đấy, rồi cho đầu heo và thịt gà chặt vào trong nồi xào, cuối cùng thêm nước vào, nêm gia vị, ớt cùng với rau xanh, khoai tây, thậm chí còn có gan heo vào trong nồi hầm nhừ.
Đến lúc nồi thịt hầm được nấu chín thì lại dùng kéo cắt thịt đầu heo ra thành từng miếng nhỏ, ăn cùng với nước tương đặc.
Tô Lạc Vân là một nữ tử yếu ớt sinh ra và lớn lên ở Hoài Nam, đã bao giờ ăn loại thức ăn được nấu trong nồi sắt lớn như thế này đâu?
Lúc Hàn Lâm Phong mang một cái ghế đẩu ra cho nàng, tỏ vẻ nàng phải ngồi cạnh nồi như thế này ăn mới ngon, Tô Lạc Vân cũng chỉ đành ngồi xuống bên cạnh nồi sắt nóng hổi, cầm đôi đũa mà Hàn Lâm Phong đưa cho, gắp một miếng thịt lớn lên ăn.
Mùi vị cay mặn nồng nàn chạm vào đầu lưỡi, làm tê rát lưỡi của nàng, Tô Lạc Vân chỉ có thể ăn mấy ngụm cơm trắng làm dịu đi đầu lưỡi của mình.
Vừa gian nan ăn một miếng thịt, Hàn Lâm Phong đã lập tức gắp cho nàng một miếng gan heo lớn đã hầm nhừ cùng với ớt xanh và tương đặc sản của Lương Châu, mùi vị cay xé họng khi ăn với cơm, lại có thể khiến cho Tô Lạc Vân ăn sạch chén cơm đó.
Sức ăn ngày thường của nàng không nhiều đến vậy, thế mà khi ngồi ăn cạnh bếp lò nóng hổi này, nghe lão Thôi và thê tử của ông dùng giọng Lương Châu đặc sệt mời rượu thế tử lại bất tri bất giác ăn hai chén cơm…
Mà lão Thôi đầu bếp lại không biết tôn ti là gì, ngồi xuống bên cạnh thế tử, dùng bát to uống rượu mạnh với hắn.
Khi bọn hắn nói đến những chuyện thú vị trong quân doanh thì ngay cả Khánh Dương và mấy thị vệ đi cùng cũng cười ha hả theo.
Mặc dù Hàn Lâm Phong nói không nhiều, nhưng Tô Lạc Vân vẫn có thể nghe được lúc này hắn đang thả lỏng, giọng điệu nói chuyện cũng mang theo một chút nhẹ nhàng.
Có lẽ người khác dùng biệt viện để nuôi tình nhân hoặc là ăn chơi sa đọa, nhưng Hàn Lâm Phong lại dùng biệt viện này để phóng thích bản tính vốn có mà hắn đã kiềm chế bao lâu nay.
Người nam nhân có thể thoải mái ngồi quanh nồi sắt lớn, ăn thịt uống rượu cùng với đầu bếp già và bọn thị vệ, thật sự khác xa dáng vẻ thiếu gia ăn chơi đàng điếm tô son trát phấn đầy mặt thường ngày của hắn.
Bầu không khí thân thiện bình yên này cũng khiến cho người lần đầu tiên tới biệt viện này là Tô Lạc Vân cũng có cảm giác thả lỏng khó tả được.
Có lẽ là bởi vì món chính trong bếp củi thô sơ, còn có ngôn ngữ giữa người và người trong sân không câu nệ và đề phòng, khiến cho người ta cảm nhận được sự thân thiết chất phác của nông thôn.
Tất cả những thứ trong viện này hoàn toàn tương phản với cảm giác lạnh như băng trong đại điện khi nãy, khiến cho nàng có cảm giác như được sống lại vậy.
Cho nên, dù nàng đã ăn no rồi nhưng Tô Lạc Vân cũng không có lập tức đứng dậy, mà lại rót một chén rượu, vừa nhâm nhi vừa nghe bọn họ nói chuyện với nhau.
Nhưng nói một hồi, chủ đề câu chuyện không biết vì sao lại chuyển đến nàng. Thê tử của lão Thôi cười nói: “Cuối cùng thế tử cũng cưới thê tử rồi. Nhìn dáng vẻ thế tử phi được ngài nuôi không tồi, không biết bao giờ sẽ có con?”
Tô Lạc Vân buồn bực ho một tiếng, suýt chút nữa phun rượu thẳng vào trong nồi sắt. Hàn Lâm Phong vừa cười vừa vỗ lưng nàng, nói với thê tử của lão Thôi: “Không cần phải vội, rồi cũng sẽ có thôi.”
Lần này, Tô Lạc Vân ho dữ dội hơn, dứt khoát không quan tâm gì nữa, hung hăng đánh tên nam nhân miệng mồm không giữa kẽ này một cái.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Lạc Vân cho rằng bọn họ sẽ hồi kinh.
Thế nhưng Hàn Lâm Phong lại nói: “Chúng ta sẽ ở biệt viện hai ngày rồi mới trở về. Người nơi đây không phức tạp giống như trong phủ thế tử. Từ hôm thành hôn đến giờ, nàng vẫn luôn bận rộn, có hơi mệt mỏi rồi đúng không, nghỉ ở đây thật tốt rồi về.”
Tô Lạc Vân cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Vậy… người và ta có cần phải ngủ chung với nhau nữa hay không?”
Hàn Lâm Phong thản nhiên nói: “Đương nhiên là phải ở chung một phòng rồi, nếu không thì bọn người hầu trong viện sẽ nghĩ như thế nào. Lỡ như bọn chúng nói bậy nói bạ gì đó, truyền vào trong tai của người có ý đồ xấu thì sẽ không tốt.”
Đồ dùng trong biệt viện cũng không thể nào quý giá bằng phủ thế tử được, nhưng ít ra thì trong phòng ngủ cũng có được một cái ghế dựa, hai người bọn họ không cần phải chen chúc chung một giường như đêm tân hôn.
Sau khi bọn nha hoàn bưng hai chậu nước nóng lên, hai người lập tức ngồi xuống ghế ngâm chân.
Tô Lạc Vân ngồi đối diện Hàn Lâm Phong, trong lòng nàng có khúc mắc đối với chuyện cởi vớ trước mặt hắn.
Nhưng mà bọn nha hoàn, kể cả Hương Thảo cũng không cảm thấy đôi phu thê mới cưới này ngồi ngâm chân đối diện nhau có gì không ổn cả.
Mà hình như hôm nay thế tử uống rất nhiều rượu, con người khiêm tốn ngày trước của hắn cũng không biết chạy đi chỗ nào ngủ mất tiêu rồi, không thèm nhắc nhở bọn nha hoàn rằng có gì không ổn.
Thậm chí hắn còn xung phong ngâm chân trước, còn nói với Tô Lạc Vân: “A Vân, nàng mau ngâm chân đi, sắc trời đã không còn sớm nữa, lát nữa chúng ta còn phải ngủ sớm đó!”
Trời lúc này còn chưa ngả tối, những lời mà người phu quân mới cưới này nói ra khiến cho đám nha hoàn bưng chậu nước không nhịn được mà nhìn nhau cười một tiếng, sau đó bỏ đồ trong tay xuống, lui ra ngoài, tránh làm phiền thế giới hai người của thế tử và thế tử phi.
Hương Thảo giúp tiểu thư cởi vớ, sau khi đặt đôi chân ngọc ngà của nàng vào trong chậu nước, còn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua đại cô nương nhà mình, cảm thấy bắp cải trắng xinh nhà nàng ấy lại sắp bị heo ủi cả đêm rồi.
Tô Lạc Vân vẫn luôn cắn môi không nói lời nào. Sau khi nàng hỏi thế tử có phải đám nha hoàn đều đã khi ra ngoài hết rồi không thì nàng cảm thấy bản thân nên thương lượng với hắn chuyện làm sao để hắn đẩy nàng vào lãnh cung, ngày ngày ở một mình một cõi.
Dù sao thì với bộ dạng ăn chơi của Hàn Lâm Phong thì cho dù có thành thân đi nữa thì cũng sẽ không chung thủy được, diễn trò ân ái lúc mới cưới là đủ rồi.
Mọi người đều biết nàng chính là người dân nữ bị hắn cường thượng*, nếu như tình cảm phu thê quá mức ân ái thì khó trách khỏi có chút quá đáng.
*rape
Nhưng Hàn Lâm Phong chỉ yên lặng dựa vào ghế mà ngâm chân trong nước nóng, từ tốn nói: “Nàng nói cũng có đạo lý. Nhưng mà phụ vương đã viết thư cho ta, kêu ta phải có trách nhiệm với nàng, không thể tiếp tục ăn chơi đàn điếm, cũng tuyệt đối không được phép gây chuyện thị phi nữa. Mà mấy bữa tới ta sẽ đến công bộ học việc, cũng không nhàn rỗi dành thời gian đi nhậu nhẹt ca hát như xưa được nữa.”
Nói đến đây, hắn lại buồn rầu thở dài.
Tô Lạc Vân biết, một khi cuộc hôn nhân này truyền đến tai của vương gia thì nhất định ông sẽ nổi cơn thịnh nộ. Dù sao chuyện cưới thấp gả cao này thật sự đã làm mất thể diện của phủ Bắc Trấn Vương.
Cũng không biết trong thư, vương gia đã chửi mắng Hàn Lâm Phong đến mức nào. Nghĩ đến đây, nàng cũng không muốn nói chuyện hàng ngày ở chung của hai người ra để khiến Hàn Lâm Phong cảm thấy phiền lòng hơn.
Tiếc là Tô Lạc Vân cũng không biết, Hàn Lâm Phong người vốn dĩ phải đang rầu thúi ruột lại đang chống cằm, cực kỳ hài lòng nhìn chăm chú dáng vẻ khép hờ đôi mắt, khẽ cắn đôi môi mọng như đang suy nghĩ gì đó của nàng.
Trước kia, hắn chỉ có thể cách một bức tường nghe giọng nói của người đẹp, bây giờ thì nàng đang ngồi đối diện hắn, hắn thậm chí có thể nhìn rõ ràng từng biểu cảm biến hóa không ngừng trên mặt của nàng, thậm chí là đôi má đỏ lên vì giận.
Nếu như hắn giơ tay ra thì hắn thậm chí có thể vuốt ve suối tóc đen mượt mà óng ả của nàng.
Nhưng trong lòng của Hàn Lâm Phong biết rõ, dục tốc bất đạt.
Lúc này, sương khói từ trong lư hương nhẹ lượn lờ trong phòng, bầu không khí rất mơ màng. Hàn Lâm Phong nhìn nàng dâu nhỏ mới cưới của hắn đang liều mạng giấu chân vào chậu nước, nhịn không được mà nở nụ cười cưng chiều.
Nhìn bề ngoài nàng rất kiên cường, nhưng thật ra lại giống như một con ốc sên, giấu mình trong lớp vỏ dày, không chịu đi về phía trước dù chỉ là một bước.
Hắn có rất nhiều thời gian để chờ, chờ nàng cẩn thận lộ ra cặp sừng, còn có thân thể mềm mại của mình…
Nhưng mà trước lúc đó, hắn muốn nàng từ từ tiếp nhận hắn, cũng tiếp nhận thân phận thế tử phi…
Nghĩ kỹ một chút thì phát hiện bây giờ thành thân thì có hơi không thích hợp, dù sao thì tình huống của hắn vẫn còn rất khó nói.
Nếu như tình hình cho phép, hắn thà rằng cưới nàng trễ một chút, đáng tiếc là nàng sẽ không chờ hắn, cho nên hắn chỉ có thể nắm chặt cơ hội trước mặt, bắt ốc sên nhỏ này về nhà mình nuôi trước rồi tính tiếp.
Hai ngày ở biệt viện này, thật ra thì rất thoải mái vui sướng.
Bởi vì người hầu không nhiều cho nên Tô Lạc Vân không cần tốn công tốn sức nhớ tên từng người.
Lúc rảnh rỗi thì Tô Lạc Vân kêu Hương Thảo đọc tên những người trong danh sách mà thế tử đã đưa cho nàng trước đó, sau khi nhớ kỹ thì trong lòng cũng có biện pháp đối phó sơ sơ.
Lão Thôi một ngày nấu ba bữa, mặc dù không phải là những món ăn tinh xảo gì nhưng lại nêm nếm đậm đà, cực kỳ ngon miệng.
Thê tử của lão Thôi còn nói: “Tiếc là thế tử phi không thể ở biệt viện quá lâu, nếu không thì lão nhất định sẽ nuôi ngài đến mức béo một vòng.”
Tô Lạc Vân cũng đã hỏi Hàn Lâm Phong, nếu như thế tử đã thích đồ ăn của lão Thôi đến vậy thì sao lại không dẫn ông hồi phủ?
Hàn Lâm Phong chỉ cười, nói: “Phủ trạch trong kinh thành quá mức câu nệ rồi, hơn nữa lão Thôi cũng từng có tiền án, ở lại trong kinh thành không phải là chuyện tốt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...