Lần này cũng thế, Triệu Quy Bắc đi Huệ thành thăm hỏi mẫu thân, thuận tiện lại mang cho tiểu quận chúa ít đồ vật, không nghĩ tới Hàn Dao lại khóc đến hai mắt đỏ bừng, hắn cả kinh liền lập tức hỏi nguyên do.
Sau khi nghe xong, Triệu Quy Băc gấp đến độ tức giận đùng đùng, vừa nghĩ tới Hàn Dao bị bức bách hòa thân, nên hận không thể rút đao xông vào doanh trại địch chém chết Thiết Phất vương mới có thể diệt trừ hậu hoạn.
Lại nói mặc dù Hàn Dao cùng Triệu Quy Bắc đã gặp nhiều lần, nhưng hai người trong cuộc vẫn không cảm thấy có gì không ổn, cũng không nhận ra đây là nam nữ trao đổi riêng tư.
Dù sao hai người cũng chưa từng nói gì về tình yêu, càng chưa từng lén lút hôn môi hay sờ tay như những thư sinh tiểu thư trong các thoại bản.
Hai người hoàn toàn là hai người bạn nhỏ cùng nhau vui vẻ, cho nhau một ít đồ chơi, lại âm thầm trò chuyện cũng đã cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kết quả hôm nay hai người vừa nói với nhau được mấy câu liền bị Hàn Lâm Phong như hung thần ác sát xông tới kéo xuống.
Hàn Dao còn chưa kịp phản ứng lại, đứng ngơ ngác bên trên cái thang, thoáng chốc bừng tỉnh vội vàng hô hào nói: “Ca ca …huynh hiểu lầm rồi!”
Triệu Quy Bắc rơi xuống cũng có chút mù mịt, đang muốn đứng dậy lại bị Hàn Lâm Phong đạp cho một cước lại ngã xuống mặt đất: “Hiểu lầm cái gì? Không phải là hắn đang muốn dụ muội ước định chuyện chung thân sao?”
Hàn Dao nhanh chóng bước xuống, gấp đến độ giẫm mạnh giày thêu: “Huynh ấy.. huynh ấy chỉ là sốt ruột cho muội, mới nghĩ ra chút biện pháp lung tung! Đây là hành động theo cảm tính! Đúng! chính là như vậy”
Thế nhưng Triệu Quy Bắc lại thành thật nói: “Ta thật sự là muốn cưới nàng..”
Hàn Dao bất ngờ trợn tròn mắt, hận không thể bịt cái miệng thêm dầu vào lửa của hắn: “Huynh là kẻ ngốc sao, muốn ca ca của ta đánh huynh hả?”
Hàn Lâm Phong nhìn Triệu Quy Bắc thành thật như vậy, thế mà gật đầu, phất tay gọi Khánh Dương đưa tiểu tướng quân vào từ đường, mà Hàn Dao cũng bị ca ca gọi vào.
Lạc Vân sợ xảy ra chuyện, phân phó hai người hầu bên cạnh không được tiết lộ nửa lời, sau đó tranh thủ thời gian vội vàng vào theo.
Hai đứa nhỏ bị bắt quỳ gối trước bài vị của Thánh Đức tiên đế, Hàn Lâm Phong trầm giọng nói: “Điều khiến ta tức giận không phải là hai người các ngươi lén lút hẹn hò nhau, mà là Hàn Dao không quản được miệng mình, thế mà cho người ngoài biết được chuyện của phủ chúng ta. Bằng hữu của ta ở kinh thành mạo hiểm rủi ro truyền tin đi, chỉ vì không đành lòng nhìn thấy hậu nhân của Thánh Đức tiên đế lưu lạc nơi dị cương. Vậy mà nmuội lại để lộ cho bên ngoài biết làm liên lụy bằng hữu đó, chúng ta khác nào người bất tín?”
Nói xong, Hàn Lâm Phong đi tới trước tế đàn rút thanh kiếm của Thánh Đức tiên đế ra.
Hàn Dao bị dọa cũng bảo vệ Triệu Quy Bắc phía sau lưng mình, nói chuyện cũng dùng âm lượng lớn hơn : “Ca ca, huynh ấy tuyệt đối sẽ không nói ra…Huynh, huynh không thể giết người diệt khẩu!”
Tô Lạc Vân đứng ở trong từ đường, trong lòng cũng vô cùng gấp gáp, thầm tính toán không để Hàn Lâm Phong thực hiện ý định.
Hàn Lâm Phong khẽ vươn tay kéo Hàn Dao ra, dùng mũi kiếm đặt ở trên cổ của Triệu Quy Bắc hỏi: “Ngươi lén gặp muội muội ta mấy lần?”
Mặt Triệu Quy Bắc đỏ bừng lên: “Tính lần này… hết thảy là ba lần..”
Mặt Hàn Lâm Phong không biểu cảm nói tiếp: “Ta nói ngươi lén lút hẹn hò dụ dỗ muội muội ta gửi thân cho ngươi, ngươi có nhận hay không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Quy Bắc đỏ mắt, thế mà mạnh mẽ nhào đến mũi kiếm của Hàn Lâm Phong, cứng rắn nói: “Đúng vậy! Chính là ta sai, tất cả đều không liên quan đến tiểu quận chúa.”
Hàn Lâm Phong gật nhẹ đầu: “Ngươi nhận là được, vậy ta hỏi ngươi, ngươi nói là ngươi muốn cưới muội muội ta, chỉ là lời nói vô tri lừa gạt, hay là lời nói nhất ngôn cửu đỉnh của một đại trượng phu?”
Triệu Quy Bắc nhìn về phía tiểu cô nương khóc đến má đỏ ửng, hạ quyết tâm nói: “Đương nhiên là tấm lòng chân thật, chỉ cần vương gia cùng vương phi đồng ý, ta sẽ tự đi báo với phụ thân cùng mẫu thân ta đến cưới Hàn Dao.”
Hàn Lâm Phong nói: “Nghe nói bệ hạ đã hạ chỉ, ngươi có biết cái giá của việc cưới muội ta hay không?”
Ánh mắt Triệu Quy Bắc không có chút nào trốn tránh, không hề do dự nói: “Ta biết, là phá hủy kế sách hòa thân của bệ hạ, nhưng ta không muốn Hàn Dao gả đi, dù có bị bệ hạ ban cho cái chết ta cũng phải cưới được nàng.”
Hàn Lâm Phong gật đầu, đột nhiên ném thanh kiếm cầm trong tay sang một bên, vung trường bào quỳ gối trước mặt Triệu Quy Bắc, trịnh trọng dập đầu với hắn.
Triệu Quy Bắc bị hành động của thế tử làm cho giật mình, vội vàng đỡ hắn dậy nói: “Thế tử ngài.. ngài đây là ý gì?”
Hàn Lâm Phong trịnh trọng nói: “Nếu là ngày thường ngươi nói như vậy là nhục mạ danh tiết của muội muội ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi. Thế nhưng vào thời điểm này, ngươi biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn mở miệng nói sẽ cưới muội ấy, chính là ân nhân của cả vương phủ và muội muội ta. Ta thay phụ mẫu cảm ơn tiểu tướng quân trọng tình trọng nghĩa, có ơn nguyện cưới!”
Triệu Quy Bắc nghe vậy mở miệng nói: “Nói như vậy tức là thế tử, ngài đồng ý?”
Hàn Dao ở bên cạnh có chút ngẩn người, nhìn hai người đang quỳ kia, có chút muốn nói không muốn gả.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Triệu Quy Bắc nhìn về phía nàng mang theo vui sướng làm mặt của nàng hơi đỏ lên, làm bộ không nghe hiểu gì.
Hàn Lâm Phong ôm quyền nói: “Chỉ là hôn nhân này còn cần thương lượng với phụ mẫu ngươi. Mà chuyện này lại liên lụy tới an nguy của người bằng hữu ở kinh thành, nên trước khi hết chuyện, ngươi không thể rời đi, càng không thể kể chuyện bệ hạ ban hôn cho phụ thân ngươi nghe!”
Mặc dù định ai đi hòa thân cũng không phải là cơ mật quân sự gì, thế nhưng một khi lộ ra ngoài để đến tai bệ hạ sẽ nhất định truy trách nhiệm Lý đại nhân, vì Lý Quy Điền đại nhân, hắn phải tạm thời giữ Triệu Quy Bắc lại.
Triệu Quy Bắc nặng nhất là tình nghĩa, lập tức gật đầu nói: “Ta hiểu, cho dù sau khi thành hôn ta cũng sẽ không nói cho phụ thân biết bí mật này. Nếu như thật sự xảy ra chuyện cũng là một mình ta gánh vác.”
Hàn Lâm Phong đưa tay ra đỡ Triệu Quy Bắc đứng dậy, giọng điệu trầm ổn, nói: “Yên tâm, không cần ngươi chịu trách nhiệm, ta tự sẽ sắp xếp tốt…Chỉ là muốn tiến đến hôn sự, còn cần.. tiểu tướng quân viết một phần cam kết nhận tội.”
Triệu Quy Bắc gãi đầu một cái, không chút do dự: “Là viết ta trèo cây lén gặp Hàn Dao đúng không? Được, cầm giấy bút đến!”
Cảnh tượng tiếp theo khá thú vị, dưới cái nhìn của bức họa chân dung của Thánh Đức tiên đế Đại Ngụy, anh vợ tương lai đang hướng dẫn em rể viết những câu nhận tội, hai người nghiêm túc giống như khoa khảo, cuối cùng Triệu Quy Bắc còn vui vẻ ký tên lên.
Hàn Dao ở bên nghe được thì vành tai nóng lên, bị Tô Lạc Vân kéo đi về phòng.
Hàn Lâm Phong cất bức thư này đi, có cái này hắn mới dễ dàng bàn chuyện hôn sự với Triệu Đống tướng quân, sớm ngày xong việc thành hôn.
Tính ra ..... nếu như Hàn Dao gả cho Triệu Quy Bắc thì những chuyện kế tiếp phải làm đương nhiên đều dễ hơn nhiều.
Dù sao nếu như để Hàn Dao tùy ý gả cho binh lính trong quân doanh mà nói, không môn đăng không hộ đối, nếu truyền đến tai bệ hạ cũng sẽ có hiềm nghi kháng chỉ.
Bây giờ tìm đệ tử quý phủ khác vội vàng thành hôn mà nói thì không có khả năng.
Thế nhưng nếu gả cho nhi tử độc nhất của Triệu Đống mà nói, vậy coi như môn đăng hộ đối, hợp tình hợp lý.
Triệu Quy Bắc chưa lập gia đình đã bị cử ra trận, trước trận mà thành hôn để lưu lại hậu nhân cho Triệu gia cũng là quân pháp Đại Ngụy cho phép, điều đó khiến người ta không còn lời nào để nói.
Chủ yếu là do Hàn Lâm Phong nhìn ra một đôi nam nữ ngây thơ sinh tình với nhau, có thể gả cho người tâm đầu ý hợp, dù sao cũng tốt hơn so với hôn phối cùng binh lính.
Nhìn hắn giữ Triệu Quy Bắc lại trong phủ, Tô Lạc Vân liền đoán được ý nghĩ của hắn. Đợi đến khi hai người trở lại phòng thì Tô Lạc Vân hỏi Hàn Lâm Phong: “Vừa rồi chàng quá hung dữ đối với tiểu tướng quân.”
Rõ ràng là bắt tên ngốc nhưng lại thẩm vấn như phạm nhân vậy. Trên cổ tiếu tướng quân vừa rồi đã bị cứa đến đổ máu, nàng vừa rồi rất sợ kiếm kia đè lên ngay cổ họng, lo lắng đứa nhỏ bị Hàn Lâm Phong nói cho quá mức xấu hổ rồi nảy ra suy nghĩ nông cạn.
Hàn Lâm Phong cởi áo choàng, rốt cuộc hắn cũng có thể nằm lên giường, một tay kéo Lạc Vân vào trong ngực: “Ta nói sai chỗ nào chứ? Không phải rõ ràng hắn đang quyến rũ muội muội ta sao?”
Lạc Vân bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra đây là quyến rũ hả! Ta nhớ lúc trước ở ngõ Điềm Thủy cũng có người nào đó luôn trèo lên đầu tường nhà ta, vậy mà ta không biết đây là hành động không đứng đắn nha. Thế mà ngu ngốc không mắng không đuổi đồ háo sắc ra ngoài!”
Hàn Lâm Phong nhìn tiểu kiều nương của mình chỉ cây dâu mắng cây hòe, lại nghiêm túc nói: “Nàng và ta đều là hàng xóm thân thiết của nhau, vốn là nên tương thân tương cận, nếu ta có nằm trên đầu tường thì cũng là đầu tường của nhà thê tử, tiểu tử kia làm sao có thể so cùng ta?”
Lạc Vân cố nén không cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, thật sự là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho phép bách tính đốt đèn!
Nhưng mà nàng đang lo là…nếu Triệu Đống đồng ý mối nhân duyên hoang đường này, nhưng…Ngư Dương công chúa không chịu thì sao?
Nàng và Ngư Dương công chúa có quan hệ cá nhân mẫu thuẫn quyết liệt như vậy, chỉ sợ là muốn tai bay vạ gió. Nếu Ngư Dương công chúa nhìn Hàn Dao không vừa mắt, chẳng phải là giống như gả vào Tuấn quốc công phủ sao.
Thế nhưng ở góc độ của nam nhân, hiển nhiên không cảm thấy vấn đề mẹ chồng nàng dâu là vấn đề quan trọng gì: “Nếu Triệu Quy Bắc là nam nhân, tự nhiên sẽ bảo vệ thê tử của chính mình, quan trọng nhất bây giờ là tránh việc phải đi hòa thân. Nếu Ngư Dương công chúa không ưa muội ấy, cùng lắm thì muội ấy ở nhà mẹ đẻ trước, đợi đến khi sóng gió qua đi, thì cùng Triệu Quy Bắc hòa ly.”
Theo Hàn Lâm Phong, Triệu gia chính là tấm chắn để tránh được việc bệ hạ ban hôn.
Về phần hòa ly tái giá, đối với dân chúng thấp cổ bé họng thì là chuyện muôn vàn khó khăn. Thế nhưng đối với vương phủ quận chúa thì sau khi hòa ly, cũng tốt hơn việc phải lấy chồng ở xa, trở thành những thẻ bài lớn trên ván bài giữa hai nước.
Tô Lạc Vân nhịn không được nói: “Vậy sao đến ta muốn giấu tiền riêng dưới gối còn không được, càng không thể nghĩ tới việc hòa ly. Mà đến phiên muội muội của chàng, đến hôn thư cũng chưa có mà chàng đã có suy nghĩ lợi dụng người ta sau đó hòa ly?”
Hàn Lâm Phong ngồi dậy, nhéo nhéo chiếc mũi xinh đẹp của nàng: “Cũng không nhìn lại xem nàng gả cho nam nhân nào? Coi ta chết rồi à? Trong đầu của nàng đang suy nghĩ lung tung gì vậy? Lôi hết ra để ta nhìn xem!”
Lạc Vân quả thật là bị chọc giận cười lên: “Khi đó ta còn đang bị mù, làm sao nhìn được mình gả cho loại người gì, chỉ mong cô em chồng có số mệnh tốt, đừng dính phải cao dính chặt không tha..ai nha…”
Không chờ nàng nói xong, loại thuốc cao dính người đã lập tức đè lại: “Được tiện nghi còn khoe mẽ! Nhìn loại thuốc cao này đi, xem nàng có phục hay không phục…”
Bởi vì luôn ra trận chiến đấu, Hàn Lâm Phong cũng gầy gò đi rất nhiều, thế nhưng cũng khiến nam nhân tăng thêm một khí chất mê người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...