Tóc Mây Thêm Hương

Phòng ốc trong thôn bị lửa lớn đốt sạch, lương thực gia sản của người dân không còn, phụ nữ trẻ em chết thảm, thi thể đang nằm la liệt trên đường.
 
Khi thám tử thám thính tin tức trở về bẩm báo, một lão binh đã trấn giữ Bắc địa nhiều năm, cũng nhịn không được khóc đến nghẹn ngào, có thể tưởng tượng thôn xóm bị tàn sát tràng cảnh đáng sợ đến cỡ nào.
 
Thế nhưng hắn đường đường là Thượng tướng quân, chỉ vì bệ hạ ra lệnh "chỉ có thể thủ thành, không cho phép ra khỏi thành", vì thế sau khi nghe thám tử đến báo, cũng không thể xuất binh!
 
May mắn về sau, Thiết Diện quân kịp thời đuổi tới, tiêu diệt hết đám quân Thiết Phất kia, cứu được một nhóm người bị bắt đi, những người này nghĩ đến sẽ có người thân của mình phải chết dưới tay quân Thiết Phất, nên không ngần ngại mà đầu quân vào dưới trướng Thiết Diện quân.
 
Trong lòng Triệu Đống biết rõ nguyên nhân cơ bản khiến Thiết Diện quân nhanh chóng lớn mạnh như vậy, thực sự là do binh lính Đại Ngụy không hành động.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu hắn trẻ lại chút, không bị ràng buộc, có khả năng cũng sẽ vứt bỏ quân trang, không kiêng kỵ gì mà đầu quân vào nghĩa quân, có thể dễ dàng giét chết một đám thổ phỉ.
 
Nhưng bây giờ, thân đã qua tuổi bốn mươi, vợ con đã có, lại thân nhận ơn vua, trách nhiệm quá nặng, nên không thể dựa vào tâm tình để làm việc.
 
Loại người phải cân nhắc mọi thứ sợ đầu sợ đuôi, đã từng là loại người mà thời còn trẻ hắn ghét nhất.
 
Không nghĩ tới, chính mình bây giờ quyền cao chức trọng, tay cầm trọng binh, lại sống thành bộ dáng trước kia mình khinh bỉ nhất.
 
Nhưng mà bệ hạ đã hạ thánh chỉ, Triệu Đống chỉ có thể tuân theo.
 
Binh lính Đại Ngụy như rùa rụt đầu trong thành không ra ngoài lấy nửa bước, nhưng khi biết Thiết Diện quân đã tiến đánh đến Thiết Khảm Sơn, liền tập kết binh mã cấp tốc chạy đến bọc đánh Thiết Diện quân, cuối cùng cũng chiến đấu vài trận với Thiết Diện quân.
 
Nhưng nói đến cũng kỳ, Thiết Diện quân hùng mạnh dũng mãnh chiến đấu với quân của Thiết Phất vậy mà khi giao chiến cùng quan binh Đại Ngụy liền giống như dùng kế sách bôi mỡ cá trạch.
 
Có thể tránh thì tránh, có thể trốn thì trốn, dù sao cũng là không đánh chính diện cùng Đại Ngụy quan binh.
 

Như thế mấy lần, khiến mấy tên tên tướng lĩnh quân Đại Ngụy cao giọng mắng chửi đối phương hèn nhát vô năng, không dám nghênh chiến chính diện.
 
Thiết Diện quân vừa rút lui, vừa hô to lấy khẩu hiệu: "Mộng lấy lại hai mươi châu của địch quốc, nhiệt huyết nam nhi vì lưu dân, thanh kiếm chỉ đánh giết kẻ địch! cớ sao huynh đệ lại tương tàn?
 
Khẩu hiệu này, từng câu từng chữ nhắm đúng vào trọng tâm, rõ ràng là ám chỉ quan binh Đại Ngụy vô năng, quân Thiết Phất cường đạo quấy nhiễu bách tính không xua đuổi, lại thể hiện sự hung ác đối với nghĩa quân chiến đấu anh dũng với quân xâm lược!
 
Trong những quan binh của Đại Ngụy, có rất nhiều người là người Bắc địa, cũng có thân nhân mất mạng dưới đao kiếm của người Thiết Phất. Nghe loại vè trào phúng này, có người xấu hổ đến cầm không được đao thương trong tay.
 
Triệu Đống tự nhiên cũng nghe thấy bài vè này, nội tâm của hắn còn giày vò hơn so với quan binh phía dưới trướng.
 
Hắn không nghĩ ra, vì sao văn võ quần thần trên triều cả ngày bô bô nói lễ nghĩa trung tín, thế nhưng khi đối mặt với đại sự thiên hạ bách tính, lại không biết nặng nhẹ như vậy, có thể nhẫn nhịn với đám quân địch tàn ác kia?
 
Nghĩ như thế, trong lòng vẻ u sầu càng đậm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngày hôm đó lúc ăn cơm tối, Triệu Đống không nhịn được lại uống rượu lần nữa.
 
Bình thường tửu lượng Triệu Đống không tốt nên không uống nhiều, bây giờ trong lòng mang theo sầu khổ, trong bụng chưa có gì mà lại uống rượu mạnh vào, khiến cơn say đến càng lợi hại hơn, chưa được mấy chén đã say mèm.
 
Vừa lúc hôm nay là lập hạ, có tập tục ăn "tam tân".
*Ăn tam tân: tức là anh đào, mơ xanh, cá cháy, hoặc có “tam tân” chỉ là ăn “măng, anh đào, mơ” hoặc “anh đào, mơ xanh, lúa mì” hoặc “măng, anh đào, đậu răng ngựa”, cứ lập hạ sẽ ăn những thức ăn tươi mới.
 
Ngư Dương công chúa cố ý đi vào tiền doanh, mang cho Phò mã mứt hoa quả anh đào, đậu răng ngựa nướng ngũ vị, còn có măng trộn.
 
Trước khi tới, Ngư Dương nghĩ đến muốn làm phu quân vui vẻ, còn cố ý sai nha hoàn tìm một hộp hương cũ đem thoa chút hương lên.
 
Loại hương tiêu này, nàng cũng không còn nhiều. Cũng không biết là vì sao, nói cái gì nha đầu Tô Lạc Vân kia cũng không chịu phối cho nàng, cứ nói hương thơm kia đã không thích hợp, dùng rất quê mùa. Cho dù Ngư Dương công chúa nàng làm bộ tức giận, nha đầu kia cũng không chịu...

 
Ngư Dương công chúa chăm chút ăn diện một phen, chuẩn bị cho phu quân một kinh ngạc.
 
Thật không nghĩ đến lúc nàng đến lại thấy trượng phu của mình say đến bất tỉnh nhân sự. Nàng biết tính tình Triệu Đống, không có chuyện vui hay buồn bực gì quá thì là tuyệt sẽ không uống rượu.
 
Bây giờ biên quan đánh chiến ra thành như vậy, thì làm sao có chuyện vui được? Nhất định là trong lòng sầu khổ đến không chịu được, lúc này mới uống đến say không còn biết gì.
 
Nàng đau lòng vội vàng kêu gọi người hầu cùng nhau đỡ Triệu Đống dậy, đặt hắn ở trên giường. 
 
Sau đó nàng liền lệnh cho thị vệ ra ngoài, tự mình nới lỏng dây lưng cho Triệu Đống, lại giúp hắn ấn huyệt trên đầu làm dịu khó chịu của cơn say rượu. 
 
Triệu Đống nửa tỉnh nửa mê, lờ mờ ngửi ngửi thấy một mùi hương thơm ngát quen thuộc, trong thoáng chốc vậy mà tựa như về tới lúc tuổi còn trẻ, hắn bị bạn bè chuốc rượu đến say mèm, sau khi trở về nằm lăn trên đùi của thê tử kết tóc.
 
Bị mùi hương quen thuộc bao phủ, Triệu Đống nhất thời an tâm cực kỳ, dường như những gánh nặng về quân địch hay chiến đấu trên chiến trường ở trong lòng đều bị quét sạch sành sanh.
 
Thế là hắn đưa tay loạn xạ bắt lấy một cánh tay mềm mại, nhắm mắt hàm hồ nói: "Huệ nương, ta mơ một giấc mơ.. mơ thấy nàng đi rồi. Ta lại trở thành phò mã... quyền cao chức trọng, thật là uy phong... Ha ha ha... Trên thực tế lại là sống thành dạng người không giống người, quỷ không giống quỷ... Ta sống thật thất bại, dường như đã chết!"
 
Hắn đang nói, người dưới thân dường như muốn đi, đặt hắn nằm trên giường.
 
Triệu Đống không nói, tiếp tục đưa tay cầm nắm lung tung: "Huệ Nương, chớ đi! Ta đã rất lâu không nhìn thấy nàng.. Nàng đừng đi, nàng đi rồi..."
 
Đúng lúc này, dường như Huệ Nương đang nói chuyện: "Triệu Đống, ngươi mở mắt ra nhìn xem, ta không phải..."
 
Triệu Đống sao có thể mở mắt ra? Chỉ là cảm giác nàng muốn đi, lại nói lung tung: "Chính là nàng, ngoại trừ nàng, còn có ai sẽ dùng tiêu hương xông quần áo cho ta? Mỗi lần ta ngửi thấy mùi này, đều cảm thấy nàng trở về... nàng đừng đi..."
 
Hắn còn muốn nói tiếp, nhưng đã không thể chiến thắng cơn say, rốt cục phát ra tiếng ngáy, ngủ thật say.

 
Mà Ngư Dương công chúa đang đứng trước giường ngây người ra, chậm rãi giơ ống tay áo lên.
 
Hôm nay bởi vì muốn tới gặp phò mã, nàng cố ý dùng mùi hương hắn yêu thích——đây là mùi hương nàng nhờ Tô Lạc Vân điều chế ra, mỗi lần phò mã ngửi đều khen không dứt miệng.
 
Nàng đứng ngơ ngác thật lâu, đột nhiên quay người xông ra ngoài, thậm chí không cần thị nữ nâng đỡ, mà tự mình nhảy vọt lên xe ngựa: "Lập tức trở về Lương châu đến Bắc Trấn vương phủ!"
 
Đường xá từ quân doanh đến Lương châu cũng không tính là gần. Thế nhưng một đường xóc nảy cũng không thể chôn vùi hỏa khí của Ngư Dương công chúa.
 
Cuối cùng đợi nàng đã tới vương phủ, hỏa khí đầy mình xông thẳng đỉnh lên trên yết hầu, cũng không cần hạ nhân bẩm báo liền trực tiếp xông vào phòng Thế Tử phi.
 
Tư thế nhấc chân đạp cửa của nàng giống hệt phu quân Triệu Đống!
 
Lạc Vân đang ở ngay trong phòng chỉnh lý sổ sách, lúc nhìn thấy công chúa khí thế hùng hổ đạp cửa xông vào liền không khỏi sững sờ.
 
Nàng chưa kịp đứng dậy vấn an với công chúa, thì Ngư Dương công chúa đã hùng hổ bước tới, nắm cổ tay mảnh khảnh của Lạc Vân xách nàng lên.
 
"Công chúa, người đây là có chuyện gì?" Lạc Vân không khỏi nghi hoặc hỏi.
 
Đôi mắt của Ngư Dương công chúa muốn trợn ngược lên, có bốn phần tương tự với mẫu thân Vương hoàng hậu của nàng, thân là quý nữ hoàng gia, nổi giận lên khí thế càng đè ép người: "Ta lại hỏi ngươi, khi đó ngươi phối hương cho phò mã, vì sao không dùng đến những mùi khác mà cứ dùng vị tiêu?"
 
Tô Lạc Vân biết công chúa đi tới quân doanh thăm phò mã, bây giờ nàng tức giận đùng đùng mà quay về, lại hỏi mình vấn đề này, tự nhiên hẳn đã biết được nguồn gốc của tiêu này từ chỗ phò mã.
 
Nàng cũng không muốn lừa gạt, trầm mặc một chút trung thực trả lời: "Lúc trước công chúa muốn ta phối một mùi hương mà phò mã không ghét, cho nên khi ta đi thăm viếng biết được lúc phò mã đi đánh trận trên tiền tuyến, phu nhân quá cố sẽ dùng tiêu để hắn xông y phục, xua đuổi muỗi tại nơi đóng quân, hẳn là rất là quen thuộc cái mùi này, cho nên liền lớn mật thử một lần, chế ra loại hương này..."
 
Ngư Dương công chúa đã sớm đoán được như thế.
 
Tính nàng rất biết kiềm chế, nếu là ngày thường, trong lòng nhiều nhất cũng chỉ là không thoải mái, nhưng cũng không đến nỗi giận tím mặt như vậy, dù gì trước đó nàng cũng chỉ ra lệnh cho Lạc Vân tìm mùi hương mà phò mã thích, lại không nói có điều gì cấm kỵ, dùng tiêu, cũng không tính sai.
 
Thế nhưng hôm nay khác với ngày thường, trước đó nàng đã bị Triệu Đống nhận nhầm là Huệ Nương, sau lại nghe thấy hắn nói rằng hắn hối hận khi cưới chính mình.
 
Bây giờ nhìn Lạc Vân không chút nào che giấu, thản nhiên thừa nhận. Sâu trong đáy lòng có một sự không cam lòng ập tới, khiến cho công chúa kiêu ngạo tức giận đến phát run.

 
Ngay cả một người mù vào thời điểm đó còn có thể đoán được, muốn chiếm được lòng của phò mã thì nên dùng con đường của phu nhân quá cố, đáng thương cho nàng thế mà còn tưởng rằng chính mình nỗ lực nhiều năm, đủ để chiếm một chỗ trong lòng hắn?
 
"Ngươi được lắm, uổng cho ta một mực đối tốt với ngươi, vậy mà ngươi lại làm nhục ta bằng cách này!" Nói đến đây, công chúa nhịn không được, cho Tô Lạc Vân một cái tát không nặng không nhẹ.
 
Lạc Vân không có tránh, chịu một tát này, thậm chí còn giữ nguyên khuôn mặt, dường như đang chờ công chúa tát.
 
Công chúa nhìn vết đỏ in trên gương mặt trắng nõn dần dần hiện lên kia, trong lòng rất không thoải mái.
 
Nàng vừa rồi tay đánh trúng vào mặt Lạc Vân, kỳ thật đã hối hận, giảm đi chút sức lực, làm sao mà trên mặt cô nàng này còn in dấu vết đỏ như vậy?
 
Nhìn thấy thế, công chúa tức giận nói: "Vì sao ngươi không tránh?"
 
Nàng quá rõ ràng cô nương này, đầu óc đầy quỷ kế! Chắc chắn sẽ không bởi vì e ngại nàng là công chúa mà cam chịu chờ bị đánh.
 
Tô Lạc Vân thành thật nói: “Lúc đầu khi quen biết công chúa, đã chọn con đường gian thương, một lòng muốn nịnh bợ quý nhân như thế nào để kiếm được ngân lượng. Nhưng hôm nay, công chúa đối ta chân thành như bằng hữu, ta tất nhiên nghĩ lại, một tát này, ta nên chịu, làm gì phải tránh..."
 
Nếu không phải vì Ngư Dương công chúa quá tức giận, thì quả thực là bị câu nói “gian thương” chọc cười lên: "Ngươi nói xem, gian thương là như thế nào?"
 
Lạc Vân tiếp tục đàng hoàng nói: "Nhanh kiếm nhiều tiền, cố gắng thỏa mãn nhu cầu của khách hàng. Lúc trước công chúa nói phò mã chán ghét mùi hương tục, phò mã cũng là không bao giờ dùng hương, hoàn toàn chính xác. Ta chỉ có thể mở ra lối riêng, tìm mùi hương tướng quân quen thuộc. Công chúa ủy thác ta điều hương trước tiên phải chắc chắn khiến phò mã chịu dùng. Ta đã làm được, cũng đã nhận được đơn hàng của công chúa, ta chính là gian thương."
 
Ngư Dương công chúa cười lạnh: "Thế nhưng sau này ngươi không phối hương cho ta nữa, chẳng lẽ là khinh thường kiếm bạc của ta rồi?"
 
Lạc Vân nói khẽ: "Công chúa và tướng quân là phu thê với nhau, công chúa có thể theo tướng quân đi vào bắc địa, sống chết có nhau, cẩn thận chăm sóc lẫn nhau dù ở mọi nơi, ta sao có thể không nhìn ra. Công chúa là người hiền thê, loại hương kia hiển nhiên dư thừa."
 
Nghe nàng nói vậy thì Ngư Dương công chúa chán nản ngồi xuống, thấp giọng nói: “Ngươi sai rồi, ta sao có thể sánh cùng phu nhân quá cố? Phu nhân quá cố là Huệ nương, nàng là người hiền thê ôn nhu hiền lành, trong nhu có cương. Những người gặp qua nàng đều không tự chủ được mà thích nàng, ngay cả ta cũng sinh ra lòng yêu thích, kính nể nàng…”
 
Nói đến đây, Ngư Dương công chúa nhìn về phía Lạc Vân yếu ớt cười một tiếng: “Ta nói tại sao lại không tự chủ được mà thích ngươi, kỳ thật ở cách làm người, ngươi rất giống với nàng, chẳng lẽ các ngươi đều có xuất thân bình dân nên đều có sức hấp dẫn như vậy?”
 
Tô Lạc Vân thấp giọng hỏi: “ Xin hỏi công chúa, ngài kính nể Cố phu nhân như vậy, thì vì sao lúc trước thà rằng cả đời không gả đi, cũng nhất định phải đợi một thượng tướng quân đã lấy vợ sinh con?”
 
Ngư Dương công chúa sững sờ, bởi vì từ trước đến nay cũng không ai dám ở trước mặt nàng hỏi vấn đề này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui