Xưa nay phu nhân Tuấn quốc công luôn kiêu căng ngạo mạn, từ trước đến nay luôn là người bình thường trong bữa tiệc, vậy mà giờ đây lại trở thành tâm điểm bàn tán trong miệng người khác.
Kết quả là, khi bà nhìn thấy bất cứ ai liếc nhìn mình rồi nói chuyện trong tiệc trà, bà đều nghi ngờ rằng họ đang nói về phủ của Tuấn quốc công, sắc mặt bà càng trở nên tệ hơn.
Vốn dĩ bề ngoài của bà ấy không mấy hòa ái dễ gần, giờ đây khiến mọi người càng nhìn càng thấy sợ.
Kể từ đó, sau khi Tam công tử từ hôn đã không còn trở thành miếng bánh ngọt được mọi người tranh giành như trong tưởng tượng của Tuấn quốc công phu nhân.
Những gia tộc môn đăng hộ đối với phủ Tuấn quốc công đều lẩm bẩm trong lòng: “Trong những nhà quyền quý ở kinh thành, đó không phải là gia tộc giàu có nhất, hà tất lại chọn một gia tộc tàn nhẫn như vậy cho con gái mình?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt của Tuấn quốc công phu nhân trước nay luôn rất cao, nếu thấp quá bà ta sẽ không quan tâm đến, vì vậy hôn sự của Tam công tử cũng chỉ có thể để đó mà thôi.
Nhưng sau đó, quốc công phu nhân đã tìm ra nguồn gốc của những tin đồn này.
Việc Ngư Dương công chúa theo trượng phu đi đánh trận ở Lương Châu đã bất ngờ bị tiết lộ khi giao thiệp với mấy vị phu nhân có quan hệ tốt ở kinh thành.
Ngư Dương công chúa đang ở Lương Châu, về sau cũng biết được rằng tiểu bối của Hàn gia bị buộc từ hôn vô duyên vô cớ từ miệng của Tông vương phi.
Mặc dù Ngư Dương công chúa và Bắc Trấn vương phủ chỉ có thể coi là họ hàng xa của cùng một dòng tộc, không thân thiết nhưng nàng ấy là người luôn bao che khuyết điểm, thêm vào đó, khi Tông vương phi kể chuyện này, bà đã khóc lóc bày tỏ sự bất bình của mình khiến mọi người cảm thấy tức giận.
Công chúa gửi mật thư qua lại với người bạn thân nhất của mình ở kinh thành, chỉ trích những sai lầm của phủ Tuấn quốc công, đồng thời khuyên bạn bè cẩn thận hơn khi giao thiệp với những người thuộc phủ Tuấn quốc công.
Vì vậy, bí mật của việc từ hôn từ từ được lan truyền.
Sau khi Tuấn quốc công phu nhân biết chuyện, bà ta tức giận đến mức ném vỡ vài bộ ấm trà quý trong nhà.
Tuy nhiên, bên kia là ái nữ của bệ hạ, dù có tức giận đến mấy bà cũng phải kìm lại.
Nhưng mối thù lần này bà ta sẽ ghi nhớ, mỗi lần từ trong mộng tỉnh lại bà ta đều nghiến răng nghiến lợi tính toán một phen..
Hơn nữa, về phía Lương Châu, tuy tiểu quận chúa đã từ bỏ hôn ước, nhưng Bắc Trấn vương cũng không có thời gian lo hôn sự cho đứa con gái nhỏ của mình.
Kể từ lần cuối cùng gặp phải kinh sợ ở Huệ thành, Tông vương phi luôn cảm thấy tim đập nhanh và lo lắng, thêm vào đó, cha bà buộc phải từ quan và hôn sự của nhi nữ không được giải quyết. Điều này khiến bà càng thêm đả kích, cả ngày tinh thần bất ổn, phải mời lang trung đến khám.
Các vị lang trung đều nói rằng, vương phi chỉ là tức giận trong lòng nên mới khiến cơ thể có chút mỏi mệt, không có vấn đề gì nghiêm trọng đáng lo ngại.
Tuy nhiên, dù có tốn bao nhiêu bạc để mua thuốc tốt đi chăng nữa thì lúc nào Vương phi cũng uể oải, không còn sức lực, đôi khi còn lo lắng, cáu gắt, trông thấy nữ nhi thì mắng mỏ.
Tâm bệnh này chậm lành, sẽ phải tĩnh dưỡng một thời gian, khiến Hàn Dao bắt đầu đi đứng rón rén hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ khi Vương phi bị như vậy, việc lớn nhỏ trong phủ cũng lười biếng không quan tâm.
Bắc Trấn vương không kiên nhẫn với những chuyện này nên đã hỏi Tông vương phi nên giải quyết như thế nào.
Tông vương phi nằm ở trên giường yếu ớt nói: "Ta không phải là người duy nhất trong phủ, chàng không phải vẫn còn nàng dâu trưởng sao? Nó rất có năng lực, cửa hàng trong tay nó cũng được sắp xếp rất tốt, cứ giao sổ sách cho nó quản là được..."
Bắc Trấn vương khá bất ngờ, không ngờ rằng phu nhân của mình lại có thể dễ dàng buông bỏ quyền lực.
Tuy nhiên, bà ấy đề cập đến cách giải quyết này cũng tốt, thế là Bắc Trấn vương chuẩn bị nhắc chuyện này với con dâu.
Khi Bắc Trấn vương rời đi, Tông vương phi vốn đang bị bệnh đột nhiên bò dậy hét với người hầu thân cận của mình là Thịnh ma ma: "Mau, mang cặp búa đấm bóp có đầu ngọc bọc trong da mềm đến, để cho tiểu nha hoàn đấm bóp chân cho ta, nằm cả ngày, thắt lưng sắp lỏng ra rồi.”
Thịnh ma ma là biểu muội của Hề ma ma, người đã về nhà để dưỡng bệnh và cũng là người hầu cũ trong phủ, giờ bà ta có thể khắc phục được thiếu sót của Hề ma ma và cũng quen việc rồi. Có Hề ma ma chỉ việc, bà ta hầu hạ Vương phi cũng rất chu đáo.
Tuy nhiên, bà ta vừa nghe tin Tông vương phi muốn giao quyền cho con dâu, trong lòng nhất thời có chút hoảng, dứt khoát không cần tiểu nha hoàn nào cả, tự mình cầm lấy cây búa đấm bóp chân cho Vương phi, đứng cạnh giường nhẹ giọng nói: "Người chính là chủ nhân của vương phủ, còn đang ở độ tuổi thích hợp, sao có thể giao quyền sớm như vậy?"
Tông vương phi lại khinh thường cười lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng ta ngu ngốc sao? Nếu có gia sản lớn, cuộc đời ta sẽ tự nhiên thuận buồm xuôi gió. Nhưng ngân khố trống rỗng, làm gì có chuyện cần ta kiểm soát? Vương gia của chúng ta từ trước đến nay là người không có quan tâm với tiền bạc, trước đây cha ta xảy ra chuyện nên ông ấy đã nộp một nửa tiền phạt. Đều nạo vét cả phủ để có tiền gom góp rồi. Còn quá sớm để thu tiền thuê đất, mọi người trong phủ đều muốn ăn uống no nê, chẳng lẽ một cái phủ lớn không có gì để ăn nên muốn của hồi môn của ta đổ đầy vào sao?"
Hóa ra lúc này vương phủ lại thiếu hụt nghiêm trọng, Tông vương phi không đủ khả năng đảm đương nên mới nhân cơ hội giả ốm để Tô Lạc Vân đảm nhận việc đó.
Bà ấy nhiều tiền như vậy, nếu trong phủ không có tiền thì làm sao chịu được?
Dù gì Tông vương phi cũng là nữ tử nhà quan, việc đòi của hồi môn của con dâu như mẹ chồng ở thôn quê là điều không hay, nên bà kiếm cớ cao giọng giao chuyện lộn xộn, rối ren cho con dâu lớn Lạc Vân.
Nghe những gì Vương phi nói, Thịnh ma ma mới chợt hiểu ra, bà ta liền khen ngợi sự thông minh của Vương phi.
Tô Lạc Vân xuất thân là một thương nhân, vốn dĩ không xứng với hoàng tộc. Bây giờ nàng được gả đến phủ, thấy vương phủ thiếu thốn, nếu nàng không kiếm được ít tiền để bù đắp vào, sao nàng có gan đứng dưới mái nhà rộng lớn của vương phủ!
Hơn nữa nếu là trước kia cho dù không có người quản lý phủ, vương gia cũng sẽ không yên tâm để con dâu quản gia.
Dù sao thì Lạc Vân cũng xuất thân là nữ tử của một gia đình nhỏ, vả lại nàng ấy lại có vấn đề về mắt.
Quá trình nhi tử bà thành hôn có chút không thể tưởng tượng nổi. Ngày thường thấy bọn nó ở chung, đều là nhi tử dính lấy người ta, thận trọng cẩn thận giống như một tiểu tử nghèo bắt cóc nương tử, rất sợ nàng bỏ trốn.
Bắc Trấn vương không biết mối nhân duyên hoang đường này sẽ kéo dài bao lâu, vì vậy đương nhiên ngài sẽ không thực sự coi Lạc Vân là người trong nhà.
Nhưng sau này, ngày tháng hòa thuận lâu dài, ngược lại, ngài càng ngày càng hiểu tại sao nhi tử mình nhất quyết lấy một nữ tử thường dân bị mù.
Tuy cô nương này bị mù nhưng trí tuệ sáng suốt hơn bao nữ tử lành lặn khác.
Ban đầu Bắc Trấn vương chỉ nhìn tướng mạo của nữ nhân, vì suy tính của bản thân nên muốn chọn nữ tử của dòng tộc, ai ngờ lại lấy một oán phụ vào cửa. Sau này, khi nàng làm nương tử của Hàn Lâm Phong, ngài mới hiểu rằng không nên chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của một nữ tử mà còn phải biết giá trị của khí chất dịu dàng của nàng ấy.
Bây giờ, nhìn con dâu lớn, ngài thở dài xúc động: “Một nữ tử có thể được coi là một người bạn tốt trời ban, ngoài dung mạo và tính cách thì chính là người đó có trí tuệ tuyệt vời.”
Nhìn cách nàng đối phó với hai vị Tuần sử, cộng với chuyện Hàn Dao chấm dứt hôn ước, Tông vương gia hoàn toàn hiểu rõ con dâu cả của mình là người như thế nào.
Tuy không có phúc sinh ra trong gia môn danh giá nhưng nàng lại là người từng trải trong giới giàu có của kinh thành.
Về phần tiền bạc, người ta vận hành sổ thu chi 120.000 lượng, trong tay quản lý biết bao nhiêu cửa hàng, sổ sách của vương phủ đơn thuần chỉ là các khoản nhỏ để luyện tay thôi.
Vì vậy, Vương gia liền lén tìm tới Lạc Vân, trước tiên nói cho nàng biết ý của Tông vương phi.
Vốn tưởng nàng dâu sẽ đảm nhận công việc nhà cửa chắc cũng phải hốt hoảng một phen, nhún nhường một chút hoặc giả vờ mừng rỡ khôn xiết và cảm kích sự tin tưởng của mẹ chồng. Không ngờ, con dâu cả nghe xong nhưng không nói lời nào, chỉ cười đầy ẩn ý.
Dù là người từng trải qua sóng gió nhưng ngài vẫn không thể hiểu ý của Lạc Vân, thấy nàng cười không ngừng, Vương gia liền hỏi nàng ấy có ý gì.
Lạc Vân suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Nếu phụ thân không chọn được người thích hợp, con nguyện thay người chia sẻ nỗi lo và gánh vác mớ hỗn độn này.”
Vương gia nghe được trong lời nói của nàng như có chuyện gì đó, liền nói: "Ta nghĩ con sẽ còn khước từ một chút."
Lạc Vân cười nói: "Trước kia Tông gia xảy ra chuyện, phụ thân quyết định nộp một nửa tiền phạt cho ngoại tổ phụ. Tuy rằng phụ thân có hiếu, nhưng ngân sách của chúng ta hầu như đã thâm hụt hết rồi...Có lẽ mẫu thân không xử lý được những khoản này nên mới bệnh. Nếu con có thể giúp hai người tăng thu nhập, giảm chi tiêu và tiết kiệm được một khoản thì con sẽ giải quyết việc này. Chờ ngân sách vận hành bình thường, khi công khai sổ sách, không chừng mẫu thân cũng khỏi bệnh, lúc đó con sẽ trả lại tất cả các khoản cho người ... Chỉ là về sau trong phủ sẽ khó khăn một chút, mở tiệc chiêu đãi hay quà cáp cũng phải cân nhắc. Con chưa suy nghĩ chu đáo, mong phụ thân thứ lỗi.”
Nếu con dâu không nói, Bắc Trấn vương thật sự không biết gia môn sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nghe kỹ điều này, ngài cũng rất ngạc nhiên.
"Trong phủ thâm hụt? Cái này sao có thể?"
Lạc Vân mỉm cười: "Lúc đó, dưới gầm bàn mẫu thân đã đá phụ thân hai lần. Nhưng phụ thân đã phớt lờ. Con đoán là do mẫu thân phụ trách các khoản, biết trong phủ chi ra nhiều tiền như vậy nên có chút bất lực, muốn phụ thân tiết kiệm một chút…”
Bắc Trấn vương hoàn toàn chết lặng, hóa ra phu nhân đá mình là có ý này! Tại sao lúc đó bà ấy không nói rõ ràng! bà ấy có bị câm đâu? Chỉ dùng chân đá thì có ích gì!
Mà con dâu lần này đã tỏ ý rõ ràng - đừng nghĩ rằng nàng đang tiếp quản một chiếc bánh ngọt thơm ngon!
Thật khó khăn cho một nữ tử khéo nấu mà không có cơm, giờ gia môn làm sao sống nổi bởi sự nghèo khó và rộng lượng của phụ thân. Tương lai, nếu có người giả vờ rộng lượng, hãy từ tốn lại một chút, trong phủ không có dư tiền đâu!
Lúc này, Lạc Vân lại chậm rãi nói: "Vòng quay ngân sách của phủ đã không hoạt động trong một thời gian, con thân làm con dâu phải giúp đỡ một chút. Nhưng con đã nói với Lâm Phong về việc này, lúc đó chàng ấy đã vội vàng nói rằng nếu con dùng của hồi môn lấp chỗ thiếu hụt, con sẽ khiến chàng mang tiếng bám váy thê tử, chàng không dễ gì mới thoát khỏi cái danh công tử ăn chơi trác táng, không muốn để bị hiểu lầm là vô giá trị kiêm ăn bám. Con bị chàng mắng mỏ nên cuối cùng chỉ có thể nghe theo chàng ấy. Chúng ta chỉ có thể tăng thu, giảm chi, tiết kiệm sống qua ngày.”
Bây giờ Lạc Vân đã có thể sử dụng phu quân như lá chắn mà không hề chớp mắt.
Nàng có tiền nhưng đó là của hồi môn của nàng, cho dù tiền bạc trong Bắc Trấn vương phủ nhất thời không thể xoay sở cũng không nên dùng tiền của con dâu để lấp vào.
Không phải Lạc Vân keo kiệt mà là nàng biết bây giờ Thế tử đang làm chuyện đại sự, tiêu tiền như nước, cho dù có thần tài sau lưng hỗ trợ thì thời gian lâu dài cũng sẽ như lấy trứng chọi đá.
Từ nay tiền của nàng sẽ không ai có thể động vào. Nếu Du Sơn Việt đổi ý không hỗ trợ nữa, thì nàng sẽ là kim chủ của phu quân mình, không thể để tiền bạc làm khó anh hùng hảo hán.
Hơn nữa, lần này Vương gia đã giúp nhạc phụ tiền bạc mà không bàn bạc với người nhà, nếu đã muốn lấp số tiền thiếu hụt cho nhạc phụ thì cũng nên nếm trải một chút khổ cực.
Tông Khánh Thứ Sử làm quan nhiều năm như vậy vẫn luôn tham ô, đương nhiên là tích cóp được vô số tài sản. Kết quả là khi tiểu cữu Tông Cẩn Niên khóc lóc tội nghiệp vì nghèo khổ, Vương gia lại hào phóng giúp đỡ mà không do dự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...