Có người này nhập đội, đủ để chứng minh Tào Thịnh cùng Cầu Chấn cũng không phải là thông đồng làm bậy. Mà đủ loại việc ác của Cầu Chấn mạo phạm triều đình, cũng có thể dùng làm với nghĩa quân.
Triệu Đống thỏa mãn nhẹ gật đầu, cảm thấy có người này, lại bàn bạc cùng triều đình, đàm phán chiêu an nghĩa quân cùng với chuyện đối kháng với người Thiết Phất cuối cùng cũng có cách rồi.
Nhưng vào lúc này, một phong văn thư khẩn cấp vượt tám trăm dặm đưa đến trong doanh trướng Triệu Đống.
Sau khi Triệu Đống mở văn thư ra, mặt mày càng thêm nghiêm trọng, nhìn đến cuối cùng, hắn ngẩng đầu chậm rãi nói: "Chuyện ngươi đề nghị... vẫn không cần nhắc lại, chỉ sợ trước mắt ngươi còn có một chuyện kiện cáo phiền phức..."
Thì ra văn thư vội vàng vượt tám trăm dặm đến, còn có bệ hạ đặc biệt ra lệnh cho đốc doanh tuần sử, điều phối mấy vị quan viên từ Huệ thành đến, trọng điểm là thẩm tra một loạt số tiền bạc lai lịch không rõ ràng trong quân doanh lương thảo Thiên Tây kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này kẻ trong triều đến không thiện, nghe nói những đốc doanh tuần sử kia đã tới Bắc Trấn Vương phủ trước, hỏi thăm lời khai của vương gia cùng gia quyến.
Mà Triệu Đống bên này mới nhận được tin tức. Trước kia hắn sẽ không tin tưởng những lời này, nhưng bây giờ... hắn cảm thấy Hàn Lâm Phong và Tào Thịnh có lẽ thật sự có quan hệ cá nhân không ít, nếu triều đình truy cứu tới, Hàn Lâm Phong chịu phiền phức không nhỏ.
Nếu là lúc trước, Triệu Đống sẽ vô cảm với chuyện này, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện Hàn Lâm Phong là một tướng soái tài ba tuyệt đỉnh, lại phải cuốn vào loại chuyện chó má xúi quẩy này, cũng làm cho Triệu Đống sinh ra một cảm giác phẫn uất vô lực, thậm chí có chút buồn bực Hàn Lâm Phong không câu nệ tiểu tiết, bị người khác nắm lấy điểm yếu này.
Hàn Lâm Phong cũng nhận lấy văn thư xem một lượt từ đầu tới đuôi, sau đó nói ra: "Nếu nhóm tuần sử đến vương phủ trước, ta tự nhiên cũng phải trở lại quân doanh lương thảo Thiên Tây chấp nhận thẩm vấn... Về phần những lời vừa rồi của ta, còn xin đợi ta tìm thượng tướng quân bàn lại."
Nói xong, hắn cáo từ với Triệu Đống, một đường ra roi thúc ngựa chạy tới Lương châu.
Lại nói về bên Lương châu, quả nhiên có một số lớn quan viên Huệ châu, chia hai đường tra rõ chuyện Bắc Trấn thế tử thông đồng với địch.
Một đường là đi quân doanh lương thảo Thiên Tây kê biên tài sản ngân lượng sổ sách, mà trong đó có hai tên chủ lý tuần sử đến vương phủ tìm vương gia tra hỏi trước.
Sau khi một đội nhân mã phong bế đại môn của vương phủ, thì hai vị tuần sử tay cầm thánh chỉ cho thấy bản thân đang phụng chỉ tra án, toàn bộ vương phủ đều có chút chấn động.
Tông vương phi bệnh không dậy nổi bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh lần nữa, chỉ vội vã gọi Lạc Vân mang theo thị nữ nha hoàn nghe ngóng động tĩnh ở tiền sảnh.
Sau khi Bắc Trấn Vương cung kính nghe thánh chỉ, trong lòng cũng là hơi hồi hộp một chút, nhưng mà mặt ngoài lại không có biểu cảm gì, chỉ là tỏ ý xưa nay Hàn Lâm Phong chưa từng vận chuyển vàng bạc gì từ trong nhà đến quân doanh lương thảo Thiên Tây, hắn cũng không hiểu rõ tình hình chi tiết trong đó, nếu hai vị tuần sử có nghi vấn, còn xin chờ thế tử trở về, lại tỉ mỉ đưa ra câu hỏi.
Xử lý việc này là một tuần sử tên gọi Vương Mạo, chính là người nhà của Trường Khê Vương gia, nghe nói là đường huynh đệ với Vương Quân tướng quân.
Mà một vị tuần sử khác gọi là Mạnh Hưng Học, cũng không phải là đệ tử thế gia, là xuất thân hàn môn thanh lưu.
Vương Mạo nghe vương gia thoái thác nói không biết rõ tình hình xong, cũng không tức giận, trên mặt chỉ có ba phần cười, cố ý nhắc nhở nói: "Vương gia, người hẳn phải biết bệ hạ căm thù phản tặc bắc địa đến tận xương tuỷ, nếu như thế tử không hiểu chuyện, bị lời nói của phản tặc mê hoặc thì sao, tóm lại là người nên nói ra trước, như vậy ta cùng Mạnh tuần sử cũng cân nhắc dễ làm việc, giữ cho vương phủ một phần thể diện đúng không?"
Trên mặt Bắc Trấn Vương mang mang theo nghi ngờ nói: "Xin hỏi hai vị tuần sử, rốt cuộc là điều tiếng truyền từ đâu đến, nói nhi tử của ta có liên quan đến phản tặc?"
Mạnh Hưng Học vừa muốn nói chuyện, lại bị Vương Mạo không nhanh không chậm ngắt lời: "Nếu như không muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm. Có người đã viết những chuyện thế tử làm báo với quan phủ. Ta ở Huệ thành phụ trách đốc quân tuần doanh, cũng không dám giấu diếm không báo, chuyện này đã tấu lên cho bệ hạ... Nghe nói người phản quân kia chuyển xe vàng bạc đến quân doanh lương thảo Thiên Tây, bây giờ người của ta đã bắt đầu kiểm tra trong quân doanh đó rồi. Mới vừa nãy còn có người đến báo, nói là số lượng tiền bạc quá nhiều, nhất thời đếm không hết... Vương gia, chẳng lẽ người còn nói là thế tử đã mang hết tiền bạc của vương phủ đi sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bắc Trấn Vương nghe thấy lời ấy, con ngươi cũng bỗng nhiên co rụt lại.
Kỳ thật trong âm thầm Hàn Lâm Phong và Tào Thịnh có giao tình gì, vương gia cũng không quá rõ ràng.
Giống như tư tình trong giang hồ, Hàn Lâm Phong sẽ không nói cho phụ thân nghe. Cho nên lúc ban đầu Bắc Trấn Vương nghe nói Hàn Lâm Phong cưới nữ tử bị mù, mới có thể căm tức như thế, cũng là bởi vì vương gia không rõ ràng tình hình Tô Lạc Vân che chở yểm hộ cho Hàn Lâm Phong.
Bây giờ, nghe Vương Mạo nói chuyện vô cùng có lý, trong lòng Bắc Trấn Vương cũng không chắc chắn.
Vương Mạo trải qua nhiều năm ở Hình bộ, biết thẩm vấn người nhất, thấy trong ánh mắt Bắc Trấn Vương dường như có chút né tránh, lập tức cảm thấy bắt được điểm mấu chốt.
Khi hắn nhô người ra đang muốn nói, thì đã thấy một vị nữ tử mặc y phục màu trắng, búi tóc cao cao, nhẹ nhàng bưng khay trà gỗ đàn đen, chậm rãi vào phòng khách.
Chỉ thấy nàng bưng khay trà cúi người làm lễ nói: "Phụ vương, nghe nói có khách quý vào phủ, con cố ý pha chút trà Thái Bình Tiêm đến, cho chư vị đại nhân thưởng thức."
Người nói chuyện, chính là Tô Lạc Vân.
Trà trong tay nàng vừa được pha xong, thế nhưng nàng đã ở phòng khách nghe lén một hồi.
Ngay lúc vương gia bị hỏi đến có chút không đáp lại được, nàng hợp thời nhận lấy trà tiểu nha hoàn bưng tới, vượt lên trước đi vào, giúp vương gia hóa giải cảnh túng quẫn.
Bắc Trấn Vương biết lắng nghe, lập tức nói tiếp: "Trước đó vài ngày có được trà mới, vậy mà suýt nữa quên mất rót cho hai vị đại nhân thưởng thức, nhanh, dâng trà cho hai vị đại nhân này đi."
Vương Mạo thấy lời của mình bị người khác ngắt lời, rất là không vui, có chút giận tái mặt, dùng giọng quan sử nói: "Trà thì không cần, nếu vương gia cũng không nói cái gì, vậy thì mời người đi cùng chúng ta đến quân doanh lương thảo Thiên Tây một chuyến, tự mình kiểm tra những số lượng bạc kia!"
Mặc dù Bắc Trấn Vương là dòng họ vương thất, nhưng trong mắt Trường Khê Vương gia, chính là người sa cơ thất thế. Vương Mạo này tự nhận là bắt được điểm yếu lớn của Bắc Trấn Vương phủ, nói chuyện cũng không chút khách khí nào.
Lại nhìn vị thế tử phi kia, chậm rãi đặt khay trà lên bàn của hai vị đại nhân, vừa nho nhã châm trà, vừa hỏi: "Vì sao muốn kiểm kê kho bạc của Thiên Tây? Nếu như hai vị đại nhân muốn biết, ta nói cho hai vị biết là được."
Giọng điệu nàng nói chuyện trong trẻo, chỉ là vừa mới nói xong, cả phòng yên tĩnh, tất cả mọi người đều có chút trợn tròn mắt.
Vương Mạo càng hưng phấn nheo lại mắt: nghe nói Thế tử phi này xuất thân không cao, dáng dấp xinh đẹp, mà dường như không có đầu óc nha!
Chẳng lẽ là Hàn Lâm Phong đột nhiên phát tài, nhịn không được khoe khoang cùng phu nhân bên gối rồi?
Mà trong lòng Bắc Trấn Vương cũng giật mình, sắc mặt khó coi nói: "Các đại nhân đang nói chuyện, làm gì có chỗ cho phụ nhân ngươi xen vào, còn không mau mau xuống dưới!"
Thế nhưng Vương Mạo lại đứng lên ngăn lại nói: "Vương gia, người ngăn thế tử phi không cho nói là đạo lý gì? Chẳng lẽ thánh chỉ bệ hạ ban xuống, ngài còn xem không hiểu? Ta và Mạnh đại nhân phụng chỉ tra án, có thể thẩm tra bất kỳ người nào!"
Nói xong lời cuối cùng, sự hiền lành lúc trước của hắn hoàn toàn không thấy, trong mắt mang theo sự uy hiếp rõ ràng.
Đúng lúc này, thế tử phi mỏng manh yếu ớt kia dường như cũng bị ánh mắt của hắn hù đến, dùng ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng che miệng, khiếp sợ nói: "Chuyện gì vậy? Ta đã nói gì quá ghê gớm đến không thể được nói tiếp sao?"
Vương Mạo kia vội vàng an ủi: "Có cái gì không thể nói, người nói xong, thì cũng bớt cho vương gia một phen tàu xe mệt mỏi."
Vị thế tử phi có sự ngu xuẩn của nữ tử hậu trạch này mơ mơ màng màng nói: "Không phải là bạc sao? Mấy xe bạc kia đều là ta cung cấp cho thế tử, tổng cộng hai ngàn lượng."
Vương Mạo nghe được thì tròng mắt hơi híp: "Ngươi cho mượn bạc? Số lượng lớn như thế, nói đùa cái gì?"
Lạc Vân lại khẽ cười, hời hợt nói: "Ta mở ra cửa hàng hương liệu ở các nơi, mỗi tháng dòng tiền chảy vào không ngừng, lời nói này của đại nhân đúng là xem thường người khác? Cảm thấy ta không bỏ ra nổi hai ngàn lượng bạc? Nếu ngài không tin, có thể phái người đi kiểm kê, nhìn xem có phải hai ngàn lượng hay không!"
Đúng lúc này, Mạnh đại nhân ở bên cạnh nói: "Thế tử phi, có người nói bạc chuyển đến quân doanh lương thảo Thiên Tây, chính là lễ vật của đầu lĩnh phản quân Tào Thịnh, còn có người trông thấy Tào Thịnh xuất hiện ở Mậu Tường tiền trang Huệ thành, tự mình đổi ngân phiếu, sai người vận chuyển về quân doanh lương thảo Thiên Tây..."
Nghe đến đây, đôi mắt hạnh của Tô Lạc Vân càng mở càng lớn, nhịn không được bật cười lên tiếng nói: "Lúc trước thế tử nói với ta, muốn dẫn dụ phản quân Cầu Chấn hiện thân, cần chút bạc dẫn sói mắc câu, vương phủ có chút góp không đủ, nên mượn bạc ròng hai ngàn lượng từ chỗ của ta, còn trộn lẫn chút đá sỏi, phân ra mười chiếc xe không ngừng vận chuyển, dùng cái này để dụ địch. Ta nói là thật hay là giả, đại nhân vào trong doanh trại hỏi một chút liền biết... Mà ghi chép chuyện ta thông đổi bạc ở Mậu Tường tiền trang chắc cũng còn, hai ngàn lượng bạc kia là số ngân phiếu lưu giữ ở Mậu Tường tiền trang trong kinh thành, rồi đổi ra ở Huệ thành, không làm giả được... Ông trời ơi! Số tiền trong cửa hàng của ta, sao cuối cùng lại bị người khác truyền thành tài sản của phản tặc Tào Thịnh? Chẳng lẽ các phu nhân của các phủ trạch mua hương liệu trong Sấu Hương trai của ta... cũng đều là người của phản tặc Tào Thịnh?"
Nếu Vương đại nhân đã nói số bạc này dường như là phản tặc Tào Thịnh giúp đỡ, như vậy trong lúc truy tra tiền bạc, tự nhiên sẽ phát hiện số bạc này đều là nàng kiếm được từ trong tay các phu nhân phú hộ quyền quý trong kinh thành.
Dựa theo đạo lý này, khắp kinh thành đều là đồng đảng của Tào tặc, đến cả Ngư Dương công chúa, còn có thật nhiều nương nương trong cung cũng đều là vậy!
Vương Mạo vốn cho là nắm được tử huyệt Hàn Lâm Phong, có thể dẫn người của Bắc Trấn Vương phủ đổ việc này lên trên người Triệu Đống nhằm để thoát tội. Và Trường Khê Vương gia có thể danh chính ngôn thuận thu hồi binh quyền.
Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, tử phi thế mà có tài đại có khí chất này lại như không có việc gì, nói bạc kia là mồi nhử nàng cung cấp cho quân doanh lương thảo Thiên Tây dùng.
Vương Mạo cũng không hết hi vọng, cố gắng thấp giọng, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc Vân nói: "Người cũng đã biết, ta và Mạnh đại nhân là phụng chỉ tra án, nếu người cung cấp thông tin giả, cho dù người là con dâu của Bắc Trấn Vương phủ, cũng khó thoát tội chết..."\
Hắn còn chưa nói xong, mắt hạnh của thế tử phi lại càng mở càng lớn, lòng đầy sự nghi ngờ, rồi trừng hắn nói: "Vừa phái người đi Thiên Tây kiểm bạc, vửa ở nơi này hù dọa nữ tử yếu đuối như ta... chẳng lẽ là có người nhớ thương đến bất động sản của ta, dự định tính kế với tiền bạc của ta? Ta nói rõ rồi, lúc số bạc kia xuất ra tiền trang, ta đã để người của Mậu Tường tiền trang đóng con dấu Sấu Hương Trai vào dưới đáy, cho dù có người muốn ly miêu hoán thái tử*, dùng hàng giả lén đổi bạc của ta cũng không dễ làm!"
* ly miêu hoán thái tử: kiểu như trộm long tráo phụng~~
Lời này của nàng lộ rõ dáng vẻ của một kẻ keo kiệt, cảnh giác nhìn xem hai vị đại nhân, sau đó lại nghĩ một chút rồi quay đầu nói: "Phụ vương, người vẫn là mang con đi một chuyến đi, đây chính là bạc của con, không tận mắt nhìn thấy, con không yên lòng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...