Nếu là như vậy thì mọi thứ liền có thể giải thích, vì sao chính mình đặt ra nhiều trở ngại mà Hàn Lâm Phong vẫn có thể mang lương thực đến Gia Dũng Châu, đến mức Vương Quân không có cớ để rút quân cũng không tổn hại binh tướng. Hắn lại giả heo ăn thịt hổ! Hung ác đến mức như vậy!
Nghĩ như thế, Lục hoàng tử đều không quan tâm lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng đáp lời phụ vương: “ Dựa theo ý kiến của nhi thần, chắc chắn từ lâu bọn họ đã thông đồng với địch. Hàn Lâm Phong thật sự là thâm tàng bất lộ, nhi thần đã sớm hoài nghi hắn từng cứu phản tặc Tào Thịnh, bọn họ là đồng đảng với nhau!”
Đáng tiếc hắn vẫn chưa nói xong, Cửu đệ của hắn đã thất thố bật cười một tiếng.
“Lục ca, huynh như vậy cũng quá thể hiện rõ ý đồ thuận cột trèo lên đi! Không phải Triệu tướng quân đánh đâu thắng đấy, Trường Khê Vương gia huynh không an vị nên thuận tiện chèn ép Triệu tướng quân chứ? Tốt xấu gì hắn cũng là tỷ phu của huynh, chẳng lẽ không để ý đến tình nghĩa, bố trí bát nước bẩn này đổ lên người hắn như vậy sao!”
Hàn Lâm Phong có đức hạnh chó gì, khắp kinh thành không ai không biết! Hắn ăn uống cá cược, chìm đắm trong sắc dục không gì không biết, thế nhưng lại là cấu kết phản tặc còn cứu được Tào Thịnh bên trong ngục giam ư??
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chắc là nhịn chết tiểu tử kia!!
Lục ca không đi trà lâu kể chuyện, thì quá uổng phí cái miệng giỏi bịa chuyện của huynh rồi.
Lục hoàng tử Hằng Sơn Vương sao có thể cho phép đệ đệ mình nói xấu mình trước mặt phụ vương! Hắn tức giận đến sắc mặt đỏ lên: “Ngươi thì biết cái gì?”
Ngụy Huệ đế cũng không tin lời này, nhưng cũng không quen nhìn hai huynh đệ cãi nhau giống như đứa bé 3 tuổi trong Ngự Thư Phòng. Hắn giận tái mặt nói: “ Hai người các ngươi đều lớn như vậy rồi, cũng đã lập gia thất, chẳng nhẽ còn muốn trẫm răn dạy các ngươi như lúc nhỏ, phạt các ngươi chép nội quy của hoàng gia?”
Hai hoàng tử nghe xong liền cả kinh nhao nhao thỉnh tội với phụ thân.
Ngụy Huệ thấy hai người không còn đấu võ mồm, thuận tiện nói: “Có người viết mật thư tố giác phản tặc Tào Thịnh đã hiến bạc cho trại lương thảo Thiên Tây, còn có người nói đã từng thấy Tào Thịnh xuất hiện ở Lương Châu. Vì vậy không có lửa làm sao có khói, trẫm sẽ sai người điều tra việc này...Nhưng mà lần này Triệu Đống trở về bắc địa có thể thắng ngay từ trận đầu, thay đổi thế cục, công lao thật sự quá lớn. Lúc này đi thăm dò Triệu Đống bao che thuộc hạ thật không thích hợp?”
Sắc mặt của Lục hoàng tử hơi run lên, biết trong lòng phụ vương vẫn là nghe lão cửu nói rồi nhắc nhở chính mình chớ có vì lục đục với nhau mà chèn ép công thần.
Bây giờ Triệu Đống liên tiếp báo tin chiến thắng về. Trong lòng bệ xác định rất vui, tự nhiên không muốn làm mất đi hăng hái của họ Triệu.
Lục hoàng tử chỉ có thể mở miệng đồng ý nói: “Nếu là tố giác trại lương thảo Thiên Tây dĩ nhiên là lỗi của Hàn Lâm Phong, việc này còn xin phụ vương giao cho nhi thần xử lý, trong lòng nhi thần có tính toán, nhất định sẽ không liên lụy Triệu tướng quân, không ảnh hưởng đến chuyện ở tiền tuyến.
Ngụy Huệ đế nhìn lão lục đã hiểu ý của chính mình, thỏa mãn gật đầu nói: “Tính ra nếu năm đó Thánh Đức tiên đế không có bị bắt, Hàn Lâm Phong mới là dòng dõi hoàng gia chính thống….Người ngồi ở vị trí này vốn nên là một nhánh của Bắc Trấn….Thời điểm ngươi tra án chú ý đúng mực, cố kỵ mặt mũi hoàng gia, tận lực dìm xuống cho ta. Trẫm không hi vọng rơi vào cảnh thanh danh xuống dốc…”
Hắn nói lời này cũng không phải là khoan dung cho Hàn Lâm Phong, mà muốn ra hiệu cho nhi tử, nếu thật sự có chuyện như vậy thì nên diệt cỏ tận gốc, nhưng cũng không được làm to chuyện. Dù sao muốn một người biến mất khỏi thế gian, chết bất đắc kỳ tử thì có rất nhiều cách, làm thế nào đảm bảo mặt mũi hoàng gia thì chắc lão Lục biết rõ. Làm loại chuyện này lão Lục thành thục hơn lão Cửu một chút.
Lục hoàng tử tự nhiên ngầm hiểu lời nói của phụ vương.
Khi ra khỏi thư phòng của phụ vương, Lục hoàng tử liền phất tay gọi người: “Lần này bệ hạ phái người đi điều tra trại lương thảo Thiên Tây, chuyện này không thể để Hàn Lâm Phong có cơ hội chôn vùi chứng cớ, nhanh dùng bồ câu truyền tin, kể từ hôm nay phải theo dõi Hàn Lâm Phong chặt chẽ, canh chừng nhất cử nhất động của hắn.”
Người tới nhận lệnh lập tức lui xuống bố trí.
Lúc này một trận gió lớn thổi tới, Lục hoàng tử nhìn lên nhìn bầu trời mờ mịt từ trong chỗ góc cung điện, hắn đang hồi tưởng lại bộ dáng người mình vẫn luôn xem nhẹ, nhưng lại phát hiện chỉ cách mấy tháng nhưng hắn không thể nào nhớ được dáng vẻ của Hàn Lâm Phong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người nọ vẫn luôn che dấu khuôn mặt thật của mình dưới lớp son phấn dày, khiến người ta không nhìn rõ bộ dáng của hắn…
Lại nói nữ quyến trong thành Lương Châu, vẫn luôn một mực chờ đợi tin tức từ tiền tuyến, Ngư Dương công chúa chờ đến nóng lòng đến nỗi muốn tới chỗ Bồ Tát cầu nguyện. Thế là nàng hẹn Lạc Vân cùng nhau đi chùa khẩn cầu bùa bình an.
Lạc Vân biết, từ khi trại lương thảo Thiên Tây đánh một trận phòng thủ đẹp mắt, thì Hàn Lâm Phong đã vào doanh trại của Triệu Đống cùng truy đuổi phản quân. Người đang ở tiền tuyến tự nhiên không thể truyền thư cho nhau. Qua vài đêm nàng cũng ngủ không ngon giấc, trái tim như đặt hết bên tiền tuyến kia.
Cho nên khi công chúa đề nghị, nàng cũng vui vẻ đồng ý, chuẩn bị xe ngựa đến một ngôi miếu ở gần Lương Châu cầu khấn. Thế nhưng vừa ra khỏi cổng chờ công chúa, liền xuất hiện bà cụ ăn xin muốn tiến lên phía trước nói chuyện.
Thị vệ lập tức ngăn lại: “Dừng lại! Đây là Bắc Trấn vương phủ, người không phận sự không được tới gần”
Trên mặt nữ ăn mày kia toàn là vết bẩn nên không nhìn rõ tuổi tác, nhưng vừa mở miệng là biết tuổi không lớn: “Ta là tới tìm Bắc Trấn thế tử Hàn Lâm Phong!”. Giọng điệu nàng ta nói chuyện vô cùng dũng mãnh.
Đang muốn lên xe ngựa, Tô Lạc Vân nghe thấy được không khỏi quay đầu đánh giá người này: “Ngươi là người phương nào ? Đến tìm thế tử có việc gì?”
Nữ ăn mày kia nhìn thấy Tô Lạc Vân, hai mắt không khỏi sáng lên: “Ta ở Huệ Thành gặp qua ngươi, ngươi là thê tử của Hàn Lâm Phong.”
Tô Lạc Vân nhìn kỹ một chút cũng không nhận ra nàng. Thế nhưng đúng lúc này, người Hàn Lâm Phong lưu lại bảo vệ vương phủ là Khánh Dương lại đi về phía trước một bước.
Người kia nhìn thấy Khánh Dương nhất thời vui vẻ kêu lên: “Khánh đại ca, là ta, ta là Tào Bội Nhi”. Tào Bội Nhi cũng không biết thân phận của hắn, chỉ biết hắn họ Khánh, lúc trước đã hộ tống mình và phụ mẫu suốt quãng đường trở về phía nam.
Nhìn thấy hắn, Tào Bội Nhi thở phào một hơi, cảm thấy mình đã tìm đến đúng chỗ.
Khánh Dương cũng sững sờ, rốt cuộc nhận ra nàng với gương mặt đầy vết bẩn kia: “ Ngươi… sao ngươi lại tới nơi này?”
Lạc Vân đứng một bên lập tức phản ứng lại: Nữ tử này thật sự là Tào Bội Nhi! Là nhi nữ của người cầm đầu phản quân, một hồi không thể để công chúa nhìn thấy!
Nghĩ đến việc này, nàng lập tức phân phó Khánh Dương dẫn Tào Bội Nhi đi, không cho vào vương phủ, tạm dẫn nàng thuê một phòng trọ trước, Khánh Dương cũng ngầm hiểu.
Chờ Lạc Vân bồi công chúa từ miếu am trở về, Khánh Dương cũng nói tin tức từ chỗ Tào Bội Nhi cho nàng biết. Khi nghe được Tào Bội Nhi đã chặt đầu của Cầu Chân, dùng bột vôi bọc lấy mang theo bên người, Lạc Vân chợt hít một hơi _ hóa ra cái bao lúc nãy Tào cô nương cầm chính là ….vật kia.
Khánh Dương vẫn còn sợ hãi sờ lên cổ. Lúc trước vị cô nương này mắc bệnh hoa si*, Tào tiên sinh còn hỏi hắn đã cưới vợ chưa, có ý muốn làm con rể của hắn không? Hắn mong muốn Tào Bội Nhi mau mau lấy chồng, dừng lại suy nghĩ hoa si của nàng!
*bà Bội Nhi bị bệnh hoa si là bả mê zai đó
May mắn Khánh Dương đã có hôn ước tại quê nhà nên liên tục khoát tay từ chối, bằng không cưới nữ nhân ác độc như vậy, lúc ngủ có thế rơi đầu bất cứ lúc nào nha!
Đầu người kia đã được Khánh Dương dùng bột vôi bao phủ lại, đựng bên trong một cái hộp gỗ. Không nghĩ tới Lạc Vân lại có ý muốn nhìn. Khánh Dương lại kinh dị nhìn thế tử phi một lần nữa, cẩn thận hỏi: “ Ngài…không sợ?”
Tô Lạc Vân nói: “Bây giờ Lâm Phong ở tiền tuyến, chúng ta không thể cho hắn thêm vướng bận. Sau khi mắt ta nhìn thấy lại, người đầu tiên ta thấy là Cầu Chấn, cho nên phân biệt được thật giả ra sao!”
Khánh Dương đã hiểu, thế tử phi đây là sợ Tào Bội Nhi lừa dối mới muốn tự mình chứng thực.
Thế là hắn lại lấy hộp gỗ ra, lại liên tục nhắc nhở thế tử phi, đầu người này thật sự đáng sợ rồi mới mở hộp.
…..ừm….
Chiếc hộp vừa mở ra đích thực đáng sợ, trong trí nhớ của nàng, hắn ta là một nam nhân tuấn tú, vậy mà bây giờ trên mặt chi chít vết sẹo…cùng dính đầy vôi, quả thực đáng sợ cực kỳ.
Lạc Vân cố gắng ổn định lý trí, nhìn chăm chú khóe mắt cùng cái cằm, nàng nhớ kỹ ban đầu ở Huệ Thành nhìn thấy hắn, thì hai nơi này đều có nốt ruồi. Cứ dựa theo đó mà tìm, quả đúng như thế, xem ra người này là Cầu Chấn không còn gì nghi ngờ.
Lạc Vân cẩn thận nhìn một hồi, lúc này mới che mũi lại, ra hiệu Khánh Dương đóng hộp, nói: “Nhanh mang cái đầu này đến cho thế tử, bây giờ tiền tuyến đánh nhau dữ dội, có thể phản quân bên kia không có truyền ra tin Cầu Chấn đã chết, nếu thế tử biết chắc chắn rất có ích!”
Bây giờ Khánh Dương nhìn lại nữ tử trong hậu trạc thì trong lòng tràn đầy sợ hãi, đừng nhìn những nữ tử ngày thường nhu nhược là biểu tượng của sự yếu đuối, không chừng một ngày nào đó đây lại là kẻ tàn nhẫn nhất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...