Tóc Mây Thêm Hương

Lá gan của Cầu Chấn này quá lớn, nếu như mặc cho hắn ta mở rộng ra, nhất định sẽ đâm thủng trời của Đại Ngụy triều.
 
Về phần hắn trở thành ngựa đua? Hàn Lâm Phong lắc đầu tự giễu nở nụ cười, cho tới bây giờ hắn cũng không có dã tâm như Cầu Chấn, kiếp này cũng chẳng qua là hi vọng có thể như phụ thân dặn dò, vựt dậy phủ Bắc Trấn vương.
 
Nếu có một ngày, hắn có thể gạt bỏ sự cảnh giác của bệ hạ đối Bắc Trấn vương phủ, để cho dòng dõi mình không cần cụp đuôi mà đối nhân xử thế nữa, xem như đời này của hắn không còn gì tiếc nuối nữa.
 
Lạc Vân nghe, yên tĩnh rúc vào trong ngực của hắn, nâng một cái tay của hắn lên nhìn.
 
Vân tay của người nam nhân này giống như vẻ bề ngoài của hắn, rất sâu và gọn gàng dứt khoát, đường sinh mệnh kéo dài, ngoài một đường thẳng, còn phân ra mấy đường nhánh rẽ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Lâm Phong cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng, thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Còn học được cách xem tướng tay cho người ta à?"
 
Lạc Vân ngẩng đầu nhìn về phía hắn cười nói: "Nhìn ra phu quân không phải người bình thường, nhất định có một lúc sẽ nổi trội khiến người ta kinh ngạc!"
 
Hàn Lâm Phong không hề tin lời nịnh hót của tiểu yêu tinh, lại có ý riêng nói: "Vậy nàng xem dòng dõi con cái của ta có vượng hay không?"
 
Lời này của hắn mang theo mấy phần thăm dò, nếu Lạc Vân lộ ra sự áy náy, vậy trong lòng hắn hẳn là có thể hơi dễ chịu chút.
 
Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, gương mặt của tiểu cô nương có đánh chết cũng không chịu sinh con cho hắn thế mà hơi đỏ lên, khóe mắt đuôi lông mày cong cong cười nói: "Sao hả? Sốt ruột rồi à? Nếu như chờ không kịp thì chàng lại nạp thêm mấy người thiếp đi, lúc trước không phải mẫu thân chàng nói, họ hàng xa bên nhà mẹ đẻ của bà có mấy mấy người tốt chuẩn bị dự phòng sẵn cho chàng đó sao?"
 
Tính ra, từ sau khi nàng không tránh thai, hai người cũng làm chuyện đó mấy lần, nói không chừng qua ít ngày nữa, sẽ có vật nhỏ thai nghén trong bụng của mình.
 
Lạc Vân đã có mâu thuẫn trong việc sinh con từ khi vừa tân hôn, nhưng đến bây giờ trong cõi lòng là đầy sự chờ mong.
 
Bây giờ nàng biết dáng vẻ của Hàn Lâm Phong, thậm chí trong lòng bắt đầu nhịn không được tưởng tượng ra mắt mũi của bé con.
 

Thế nhưng nói đùa vô tâm, Hàn Lâm Phong nghe vào trong tai thì như muốn đòi mạng —— thì ra nàng tính toán như vậy, chỉ chờ hắn không kiên nhẫn được nữa, muốn nạp thiếp sinh con, nàng mới dễ danh chính ngôn thuận rời đi. . .
 
Đây là tâm địa làm từ đá sao? Sao ủ hoài không ấm lên được vậy!
 
Bây giờ mắt của Tô Lạc Vân đã thấy được, tự nhiên có thể nhìn thấy được khuôn mặt tuấn tú của nam nhân khác, khuôn mặt hắn từ nói chuyện nhẹ nhõm thanh thản, dần dần trở nên căng cứng, trong mắt còn tích góp lửa giận vô hạn. . .
 
Lạc Vân có chút mắt trợn tròn, sao hắn tức giận. . . cũng đẹp như vậy?
 
Hàn Lâm Phong cúi đầu nén giận trừng mắt nhìn nàng, lại phát hiện ánh mắt nàng cũng không trốn tránh, chỉ chớp chớp đôi mắt to trong trẻo, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt nhìn chằm chằm hắn. . . thật là khiến người khác giận quá mà!
 
Giờ khắc này, Hàn Lâm Phong kém chút không thở được. Nếu có thể đảo ngược thời gian, trở về hôm hắn và nàng gặp nhau.
 
Hắn thà rằng lấy thân mạo hiểm, ở lại cùng sống chết với quan binh, cũng tuyệt đối không nhảy lên chiếc thuyền oan gia kia.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai người trừng mắt nhìn nhau một chút, rốt cục vẫn là hắn thua trận, nhịn không được đưa ôm mặt nàng, mặt lạnh nói: "Nàng còn gì thì nói tiếp đi!"
 
Lạc Vân cảm thấy giọng điệu của mình rõ ràng là đùa giỡn, cho dù là ai cũng đều có thể nghe ra được, nhưng sao hắn lại tưởng thật?
 
Nàng dùng cánh tay mình quấn lấy cổ hắn, cũng học dáng vẻ nắm hai bàn tay ôm mặt hắn: "Được rồi, không đùa nữa, không cần đến người khác, ta sinh cho chàng, có được hay không?"
 
Nhìn nàng chớp chớp mắt ranh mãnh, rõ ràng dùng giọng điệu dỗ đứa bé để dỗ dành mình.
 
Trong lòng Hàn Lâm Phong biết mình sắp phải về quân doanh, lại phải tạm thời biệt ly với nàng một đoạn thời gian, gặp nhau một khắc đáng ngàn vàng, hắn cũng không muốn ầm ĩ với nàng.
 
Vấn đề này, vẫn là chờ sau trận chiến sự qua đi, chậm rãi tinh tế phân thích cùng nàng một phen. . .

 
Nghĩ đến đây, Hàn Lâm Phong đảo khách thành chủ, cúi đầu nhanh chóng lấp đầy môi của nàng, gắt gao đè nàng lên trên giường.
 
Thậm chí sau khi hai người triền miên, hắn vẫn là có cảm giác đói khác khó hiểu. . . Đồng thời lại nghĩ, thật chẳng lẽ là bởi vì vẻ bề ngoài của mình không đủ được nàng yêu thích, mới không cột được trái tim thật lòng của nữ nhân này?
 
Nghĩ đến, hắn cúi đầu nhìn xem giai nhân đang ôm cánh tay mình ngọt ngào thiếp đi, nhịn không được cắn một cái vào gương mặt thơm nứt ngọt mềm đang ngủ của nàng, nhưng không nỡ dùng sức, cuối cùng hóa thành nụ hôn triền miên dịu dàng.
 
Đêm xuân mê người, nhưng Hàn Lâm Phong không hề làm như Thương Trụ vương trầm mê sắc đẹp.
 
Hắn cùng lão con bạc Du Sơn Việt dàn dựng trận đánh bạc lớn này, đương nhiên muốn dùng hết sức lực ứng phó, nếu không là phải mất một cánh tay để mang đi làm vật đánh cược.
 
Sau khi viết một bức thư hồi âm cảm ơn bằng văn chương phong phú cho tên Du tài thần kia, hắn còn kèm thêm hai tấm cần thông đổi thành ngân phiếu, cho người mang tin tức cho Du Sơn Việt.
 
Sau đó nữa, hắn phải hộ tống một đám nữ quyến trở về Lương châu.
 
Tông vương phi bệnh đến giờ vẫn không có tinh thần như cũ, thế nhưng hồn phách cuối cùng cũng quy vị, đột nhiên nhớ tới Tô Lạc Vân dường như từng không biết lớn nhỏ đánh sau gáy của mình.
 
Tô Lạc Vân đang ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Tông vương phi, mớm thuốc tận hiếu cho bà, nghe Tông vương phi muốn tính toán nợ cũ, chỉ giả ngốc nói: "Có sao? Khi đó hai mắt con vẫn không thấy rõ, bị dọa đến cả người đều choáng váng, không nhớ rõ cái gì!"
 
Tông vương phi không hề tin, lúc ấy toàn bộ lầu hai, nữ tử này lá gan lớn nhất bình tĩnh nhất, vừa là nghiêm nghị quát lớn, vừa là dùng muôi đập sau gáy của mình, quả thực là không biết lễ phép!
Tông vương phi còn muốn khiển trách, Tô Lạc Vân nhanh tay lẹ mắt, lại đưa một thìa thuốc vào trong miệng bà bà: "Mẫu thân mau mau uống, nếu không thuốc lạnh sẽ mất dược hiệu. . ."
 
Tông vương phi sợ nhất thuốc đắng, lập tức bị đắng đến che cả miệng, ra hiệu Lạc Vân đưa cho đưa ô mai tử tới kìm bớt vị đắng.
 
Đúng lúc này, bà nghe thấy xe ngựa công chúa vượt qua mình, từ trên xe ngựa bay ra mấy câu làm nũng: "Phu quân, mấy ngày này chàng ở bên ta thật tốt, có mấy ngày này, cho dù ta chết ở bắc địa hoang mạc thì cả đời cũng không tiếc. . ."

 
Phò mã gia hiển nhiên không thích nghe những lời buồn nôn này, không nhẹ không nặng khiển trách nói: "Nàng nhỏ hơn ta nhiều như vậy, làm sao lại chết sớm ở nơi này? Cũng không sợ Quy Bắc nghe được, chê cười người mẫu thân như nàng. . ."
 
Bởi vì Triệu Đống nóng lòng về quân doanh, muốn đi trước, cho nên cũng không đợi xe ngựa đi chậm của Tông vương phi, chạy một mạch về Lương châu.
 
Tông vương phi cũng nghe thấy những lời nũng nịu của Ngư Dương công chúa, tuổi tác của bà cùng công chúa cũng không hơn kém nhau nhiều, đều là người đã trung niên, thật sự là khó có thể tưởng tượng mình dùng giọng điệu kia của công chúa nói chuyện với trượng phu.
 
Cho nên Tông vương phi cảm thấy chịu không nổi, chau mày: "Năm tháng điên cuồng vẫn chưa qua hết, đây thật là kim chi ngọc diệp mà hoàng thất nuôi dưỡng ra, không giống với những người tục tằng như chúng ta. . ."
 
Nói xong lời cuối cùng, Tô Lạc Vân mơ hồ cảm thấy trong lời nói này của bà bà, dường như mang theo một chút giống như là hâm mộ ghen tuông.
 
Mặc dù Ngư Dương công chúa có chút mất đi trang nghiêm thận trọng của phụ nhân ở độ tuổi này, thế nhưng là kiểu người này đến trung niên vẫn có thể nũng nịu cùng phu quân, cũng không phải chuyện người khác có thể sánh bằng.
 
Lạc Vân biết, bà bà chắc là lại nghĩ đến sự gặp gỡ với người mà mình giao phó cả cuộc đời này, lại muốn nôn nước đắng ra.
 
Nàng lấy cớ thuốc lạnh rồi, xuống xe ngựa kêu nha hoàn dùng lò nhỏ hâm nóng, tránh đi những lời phàn nàn của bà bà đối với công công.
 
Đợi khi đến Lương châu, Hàn Lâm Phong lập tức về quân doanh lương thảo Thiên Tây.
 
Nhưng mà hắn chỉ là dừng lại ngắn ngủi, để cho người ta đóng gói dãy núi sa bàn chất lên xe, sau đó mang theo những sa bàn này đi thẳng đến quân doanh Kinh Châu.
*Sa bàn:

Bởi vì Gia Dũng châu thất thủ, Kinh Châu trở thành vùng giao tranh kế tiếp của binh gia. Triệu Đống đã tới chỗ này sớm hơn một bước, điều phối quân doanh chung quanh, bố phòng xây dựng công sự một lần nữa.
 
Vương Quân kia ở chỗ này kinh doanh nhiều năm như vậy, hàng năm đều ăn chặn số lớn quân lương, thế nhưng châu huyện trọng điểm mà trang bị để công phá và phòng thủ với kẻ địch cũ kỹ không chịu nổi, căn bản không chịu nổi một trận chiến. Nếu là Gia Dũng châu cũng giống như Kinh Châu, thì cuối cùng Triệu Đống cũng hiểu rõ vì sao Vương Quân lại vứt bỏ Gia Dũng châu trong hai ngày ngắn ngủi đến thế!
 
Khi Triệu Đống đang bận kiểm tra chỗ thiếu sót để bổ sung, lại nghe được tin tức đốc vận Hàn Lâm Phong quân doanh lương thảo Thiên Tây đến bái kiến.
 
Triệu Đống nhướng mày rậm, bây giờ cũng không phải lúc vận chuyển lương, hắn tới làm cái gì?
 
Khi ông trở lại đại doanh, lại phát hiện bên trong doanh trướng của mình có thêm một cái bàn sa lớn được bày ra, mà Hàn Lâm Phong mặc một thân nhung trang đang đứng ở một bên chờ ông.

 
Triệu Đống và vãn bối đời sau này cũng coi như có quan hệ thân thích, nên miễn đi những lễ nghi thăm hỏi phiền phức, cho đám người lui ra sau, hỏi hắn đến làm gì.
 
Hàn Lâm Phong cũng nói ngay vào điểm chính: "Không biết lời mời trước đây của thượng tướng với ta có còn được tính không?"
 
Triệu Đống nhìn khuôn mặt cương nghị của Hàn Lâm Phong, biết Hàn Lâm Phong hỏi chuyện lần trước mình mời hắn vào quân trướng của mình.
 
Lần trước tiểu tử này từ chối rất kiên quyết, nói hắn còn chưa có con cái, không thể cùng theo liều mạng!
 
Thế là Triệu Đống một mặt nghiêm túc hỏi: "Ta thấy thê tử của ngươi không giống như muốn sinh. . . làm sao? Ngươi nuôi thiếp thất bên ngoài, đã sinh dòng dõi cho ngươi?"
 
Hàn Lâm Phong bị Triệu Đống nói móc một trận, cũng không xấu hổ, chỉ thật kính cẩn nói: "Chỉ có một thê tử, chưa hề có thiếp."
 
Triệu Đống lại hỏi: "Vui vẻ làm quan lương thực núp ở hậu phương nhàn nhã, không phải rất tốt sao?Tại sao đột nhiên đổi ý, muốn tới dốc sức rèn luyện cùng ta?"
 
Hàn Lâm Phong trầm giọng trả lời: "Trận nổ ở Huệ thành kia, thật sự là khiến người trong mộng bừng tỉnh. Những người như ta ai ai cũng núp ở hậu phương tìm thanh nhàn, chỉ chờ thượng tướng quân dẫn những người phu quân khác chém giết vì nước, há có thể được? Cuối cùng cũng chỉ có thể khiến thê tử con cái gặp nạn."
 
Triệu Đống cảm thấy lời này rất đúng, rốt cục khen ngợi cười nói: "Nếu ngươi có thể có giác ngộ như vậy là tốt. . . trước khi lên trận ta đang cần nhân thủ, ngươi không ngại tới làm mấy ngày trước xem, để ta suy nghĩ thật kỹ, mới có thể sắp xếp vị trí của ngươi."
 
Hàn Lâm Phong ôm quyền nói: "Đa tạ thượng tướng quân tán thưởng, nhưng mà lần này ta đến hiến kế, chứ không phải cầu tước vị."
 
Triệu Đống híp híp con ngươi, hoài nghi nói: "Hiến kế, ngươi có thượng sách gì?"
 
Hàn Lâm Phong tất nhiên là nói ý nghĩ trong lòng ra.
 
Sau khi Triệu tướng quân nghe xong, đôi mắt trợn to như chuông đồng, thật lâu không nói tiếng nào.
 
Theo ông thấy, ý nghĩ mà Hàn Lâm Phong nói ra quá lớn mật liều lĩnh, hoàn toàn là ý nghĩ hão huyền của thanh niên nhiệt huyết, trong đó còn có vài phần đánh cược.
 
"Ý nghĩ của ngươi thật sự là quá mức hão huyền! Hoàn toàn không có khả năng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui