Tóc Mây Thêm Hương

Cây trâm này là vài ngày trước Hàn Lâm Phong đưa cho nàng ở thôn Phụng Vĩ.
 
Dù sao trông cậy vào việc một nữ tử yếu đuối lúc gặp nguy hiểm dùng thanh chủy thủ dưới gối để bảo vệ chính mình có chút không thực tế.
 
Hàn Lâm Phong liền nhờ bằng hữu giang hồ ở Bắc địa đặc chế một cây trâm cài đầu cho Lạc Vân.
 
Trâm này có gắn lò xo ở phía dưới, khi cầm trong tay có thể bắn ra kim nhọn có tẩm thuốc tê, đâm vào người có thể khiến người đó ngất đi.
 
Dù sao thứ này cũng có lò xo, hắn cũng sợ Lạc Vân lại tự làm ngất chính mình, chỉ cho phép nàng sử dụng ở thôn Phụng Vĩ, cho nàng đặt ở dưới gối để an tâm, tăng thêm chút cảm giác an toàn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lạc Vân cười khổ nói: “Chàng còn không hiểu ta? Có đôi khi suy nghĩ gì đó, thuận tay cầm một cái cài lên đầu…Ai nha, chàng đừng rút, không có cái cố định tóc đâu, trở về ta cất kỹ nó là được mà.”
 
Đang lúc nói chuyện phiếm, vài con thuyền nhỏ tiến vào lòng sông trong thành. Những con thuyền này đều chở những bó pháo hoa lớn, trong đó có phân nửa là Ngư Dương công chúa bỏ bạc ra làm thêm pháo hoa.
 
Ở trong Kinh thành, mặc dù ngày Tết sẽ có bắn pháo hoa nhưng dù sao cũng là trong Hoàng thành, bảo vệ và quy tắc khá nghiêm ngặt không thể quá nguy hiểm.
 
Bây giờ ở bên ngoài Kinh thành, lại không có lễ nghi phiền phức quản thúc, cuối cùng Ngư Dương cũng có thể làm theo ý mình, liền mua Hỏa Tướng Quân vang 108.
 
Cái tên của pháo hoa này, cũng thật dễ nghe.
 
Lúc Công chúa cầu phúc ở lễ hội, liền phóng khoáng mua một bộ, ngoại trừ ước Đại Ngụy quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa; còn ước cho phu quân và nhi tử của mình bách chiến bách thắng, cả năm may mắn thuận lợi.
 
Đợi đến khi lầu dưới vang lên tiếng trống, chính là thông báo cho người đi diễu hành bên đường đang xem náo nhiệt, màn bắn pháo hoa sẽ bắt đầu ngay lập tức, người đi đường vui lòng né tránh cẩn thận củi lửa.
 
Tông vương phi cùng mọi người đứng dậy, cùng đám người đi đến cửa sổ.
 
Ngư Dương công chúa đầy sự vui mừng và ngạc nhiên, chỉ vào một con thuyền gần đó đang chở đầy pháo hoa: “Đây là Hỏa Tướng Quân mà bỏ ra hơn 100 lượng bạc mua về, nổ vang đủ 108 cái, màu sắc và hình thù đa dạng, giống như thiên binh thiên tường che kín trời, nghe nói rằng cực kỳ đẹp.”
 
Lời này nói ra khiến những người xung quanh thi nhau nói những lời nịnh nọt.

 
Lạc Vân thấy không rõ cũng không đi xem náo nhiệt.
 
Đột nhiên, trong không khí đầy mùi rượu thịt, nàng bất giác vươn cổ lên ngửi, sau đó nhẹ giọng nói với Hàn Lâm Phong bên cạnh: “Pháo hoa này còn chưa biểu diễn nhưng sao ta ngửi được bên trong này có mùi của diêm tiêu vậy?”
 
Hàn Lâm Phong nghe vậy cũng hít một cái, nhưng không ngửi thấy được gì, thế là hắn cười nói: “ Thuyền vận chuyển pháo hoa trên sông xa như vậy, nàng cũng có thể ngửi thấy sao?”
 
Lạc Vân mờ mịt nhìn xung quanh, lại nhấc mũi lên ngửi ngửi, nói khẽ: “Không đúng, mùi kia…giống như là ở bên trong này…”
 
Hàn Lâm Phong chậm rãi để đũa trong tay xuống, hắn biết mũi của Lạc Vân còn thính hơn cả mũi chó.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Diêm tiêu là vật không thể đùa được, nếu là đặt bên trong phòng bếp, nơi đó có lửa lớn, chẳng phải là gây ra chuyện lớn sao?
 
Chẳng nhẽ bọn họ làm việc không cẩn thận, đem pháo vào trong tửu lâu rồi?
 
Hiện tại bên trong tửu lâu toàn là quý nhân kim chi ngọc diệp, không thể xem thường, cho nên hắn liền phất tay gọi Khánh Dương đang đứng hầu một bên, thấp giọng phân phó vài câu, dẫn người xuống phía dưới xem thử có chỗ nào không ổn.
 
Khánh Dương nhận lệnh, dẫn theo hai người đi xuống dưới lầu.
 
Lạc Vân vẫn ngửi thêm một lần nữa, cau mày nói: “Mùi này….cũng quá rõ rồi! Dường như cách chúng ta không xa…”
 
Hàn Lâm Phong chấn động trong lòng, tập trung nhìn bốn phía.
 
Lầu hai này bởi vì chuyên dùng cho quý nhân, người có quyền thế sử dụng, cho nên bàn ghế đều được bày trí xê dịch lại. Cũng có rất nhiều khăn trải bàn phủ lên, nhìn không rõ tình hình phía dưới.
 
Hàn Lâm Phong dứt khoát đi qua, lần lượt vén những khăn trải bàn lên.
 
Hiện tại các nữ quyến đã trở lại bên bàn, đang chuẩn bị ăn uống, chờ pháo hoa châm ngòi.
 

Hắn thân là một nam nhân lạ vung khăn trải bàn nhìn xuống, ngược lại giống như đang nhìn giày thêu kim châu mã não của các vị phu nhân ở đây, cũng quá không biết kiềm chế!
 
Các phu nhân bị dọa đến mức co chân lại, thầm nghĩ: Khó trách ai cũng nói thế tử Bắc Trấn vương là người háo sắc, quả thật không sai! Hoàng cô của hắn còn ở đây, vậy mà hắn cứ làm ra hành động này!
 
Tông vương phi nhịn không được quát lớn: “Con! Đứa nhỏ này, con đang làm cái gì vậy?”
 
Mặc dù Lạc Vân không nhìn thấy rõ, nhưng nhìn thân ảnh Hàn Lâm Phong di chuyển liền biết hắn đang tìm nơi mùi kia phát ra: “Mèo của con là a Tuyết không thấy đâu nữa, thế tử đang tìm giúp con, nó quá tinh nghịch sợ sẽ làm bị thương các phu nhân.”
 
Tông vương phi biết Lạc Vân có con mèo quý báu, thế nhưng lần này đi Huệ thành nàng không hề mang theo? Cái này…không phải là lừa gạt kẻ ngốc sao?
 
Không đợi Tông vương phi nói thêm, Hàn Lâm Phong đã nhanh tay vén khăn trải bàn lên xem một lượt.
 
Nhưng ở dưới bàn đều không có dị vật gì.
 
Đúng lúc này Lạc Vân ra hiệu, bảo Hương Thảo đỡ nàng tời gần cầu thang.
 
Tại vị trí gần cầu thang lên xuống, bày biện một đôi bình hoa lớn, hẳn là chủ cửa hàng thấy các quý nhân đến thăm, cố ý trang trí nhà mình sao cho càng thêm phong nhã.
 
Hàn Lâm Phong thấy được Lạc Vân ra hiệu liền đi tới xem xét, nhất thời hoảng sợ___bên trong bình hoa lấp đầy thuốc nổ, lúc hắn cúi đầu vừa ngửi một cái đã bị mùi diêm tiêu xộc thẳng vào lỗ mũi..
 
Mà vòng quanh bình hoa còn có một sợi dây dài, tinh tế thuận theo cầu thang rũ xuống dưới.
 
Đúng lúc này ở dưới lầu truyền đến tiếng của Khánh Dương: “Đứng lại! Bên trong cái khăn dài kia đang gói thứ gì, cho ta xem một chút!”
 
Hàn Lâm Phong phân phó hai thi vệ bên cạnh, bảo vệ Thế tử phi cùng Phu nhân, lại cắt đứt sợi dây bên trong bình hoa, sải bước lớn chạy xuống lầu, liền nhìn thấy Khánh Dương dẫn người đuổi vào phòng bếp.
 
Thì ra sau khi Khánh Dương xuống dưới, dẫn theo vài thị vệ nhanh chóng tra xét phòng bếp, tìm kiếm khắp nơi xem bên trong có vật gì nguy hiểm hay không.
 
Nhưng vào lúc này, hắn liền nhìn thấy một đầu bếp đột ngột ngồi xuống, dùng khăn thấm nước lấy từ trong ngăn tủ ra hai gói đồ, sau đó quay người chạy khỏi phòng bếp tới phía sau hậu viện.

 
Thế là Khánh Dương liền nhanh chân chạy tới, chuẩn bị bắt người đó lại tra hỏi.
 
Nghe được tiếng bước chân truy đuổi của Khánh Dương, người kia liền cong người chạy đi, châm lửa gói đồ được quấn trong khăn đó, sau đó ném mạnh ra phía sau rồi nhảy ra khỏi bếp.
 
Đúng lúc này tửu lâu ầm ầm vang lên tiếng nổ lớn, cửa phòng bếp hoàn toàn sập xuống, ngăn bọn Khánh Dương lại bên trong.
 
Mà lúc đó Hàn Lâm Phong lại vừa vặn xuống lầu, đối đầu với người đang tháo chạy ra khỏi phòng bếp kia.
 
Người kia không làm thì thôi, đã làm thì làm cho tới, lợi dụng ngọn lửa đang cháy ngoài cửa châm nốt gói đồ còn lại, sau đó dùng sức quăng tới chỗ Hàn Lâm Phong.
 
Hàn Lâm Phong thấy được rõ ràng, sắc mặt đen lại, phi người tránh ra.
 
Lúc này trong nháy mắt, ở phía dưới lầu vang lên hai tiếng nổ mạnh, mà túi đồ tên đó ném về phía Hàn Lâm Phong đã rơi xuống bậc cầu thang khiến cầu thang vỡ nát, làm toàn bộ tửu lâu rung lắc một hồi.
 
Trên lầu, một đám phu nhân bị hai tiếng nổ dọa đến biến sắc, nhao nhao hét lên “động đất rồi!”.
 
Lạc Vân cũng bị chấn động đến thân mình chao đảo, nhanh tay níu lại tay của Hương Thảo bên cạnh.
 
Sau tiếng nổ đó, nàng gấp gáp hỏi: “Dưới lầu như thế nào? Thế tử có sao không?”
 
Hương Thảo cẩn thận xem xét, có chút căng thẳng nói: “Cả bậc thang đều bị nổ tung, chúng ta... không thể đi xuống lầu!”
 
Đúng lúc này dưới lầu truyền đến tiếng của Hàn Lâm Phong: “A Vân, các nàng không sao chứ?”
 
Nghe thanh âm của hắn không có chút suy yếu nào, hẳn là không có bị thương, Lạc Vân lúc này mới thả lỏng, la lớn: “Chúng ta không sao, người ở phía dưới có sao không?”
 
Hàn Lâm Phong đang bị khói đen của thuốc nổ hun cho cả khuôn mặt đều đen lại, hắn đang xem xét thương vong ở phía dưới.
 
Có một tiểu nhị vô tội đã bị ngã vào bên trong, mặt đã bị nổ đến mức máu thịt bê bết, xem ra không cứu nổi.
 
Mà người ném diêm tiêu kia đã bị Hàn Lâm Phong thuận tay ghìm chặt cái cổ, bẻ gãy cổ hắn ta.
 
Bây giờ cửa phòng bếp đã bừa bộn không còn gì, người bên trong tạm thời không thể ra được.
 

Hàn Lâm Phong âm thầm cảm thấy may mắn vì tên kia không cầm túi thuốc nổ quá lớn, nếu như hắn có cơ hội đốt sợi dây dẫn tới bình hoa trên lầu kia, chỉ sợ toàn bộ hai tầng đều bị san thành mặt phẳng.
 
Trước khi hắn xuống lầu đã cắt đứt sợi dây bên trong bình hoa.
 
Vì đề phòng vạn nhất, vẫn là phải trở lại tầng hai, ném mấy cái tà vật trong hai cái bình kia ra ngoài mới có thể yên tâm.
 
Nhưng khi hắn muốn gọi người mang thang đến để những quan quyến bên trên lầu di chuyển xuống trước, bỗng một mũi tên sắc nhọn bọc theo một chiếc còi từ cửa tửu lâu bay tới.
 
Cũng không biết hơn mười đại hán che mặt từ đâu ập tới, sau khi giết chết hết các thị vệ ở tửu lâu, liền nhao nhao xông vào.
 
Hàn Lâm Phong phản ứng rất nhanh, hơi nghiêng đầu ra tránh, mũi tên kia vừa vặn đâm vào lồng ngực của tên thị vệ đứng phía sau hắn.
 
Thị vệ kêu thảm một tiếng, nhanh chóng ngã xuống.
 
Cùng lúc đó, nhóm hắc y nhân tay cầm lưỡi dao sắc lập tức bổ tới, bao vây xung quanh Hàn Lâm Phong cùng một đám thi vệ.
 
Có ba hắc y nhân dùng ưng trảo gắn dây thừng bấu víu vào cửa sổ, nhanh chóng hướng lên phía tầng hai.
 
Cầu Chấn đúng là bỏ hết vốn liếng ra cho lần này, nhất định muốn đưa Hàn Lâm Phong vào chỗ chết.
 
Hắn ta thuê người của Ám Đường đều là những kẻ liều lĩnh võ nghệ cao cường, chỉ cần chi tiền đủ nhiều, giết cả vợ con của mình cũng không chớp mắt lấy một cái.
 
Hàn Lâm Phong lại bị những người này chặn lại nhất thời không thể đi lên tầng hai, trong lòng nóng như lửa đốt.
 
Lại nói tới Tô Lạc Vân trên lầu hai, mặc dù không am hiểu diêm tiêu, nhưng sau hai tiếng nổ kia, cũng hiểu ra đồ bên trong hai bình hoa này mới thực sự là nhân vật chính của trò chơi này, nếu hai bình hoa này được nhóm lửa, thì tòa tửu lầu sẽ bị san phẳng.
 
Nghe được Hàn Lâm Phong tạm thời không lên được, nàng liền sai Hương Thảo xách hai ấm nước đổ vào bên trong hai bình, những diêm tiêu kia bị ướt thì không sợ bọn chúng làm nổ, nếu không tầng hai chứa hai cây pháo lớn, nghĩ đến thôi là cảm thấy sợ hãi.
 
Thế nhưng không lâu sau liền truyền đến âm thanh đánh nhau, sau đó nghe thấy thanh âm của Hàn Lâm Phong cao giọng hô: “A Vân có người bò lên từ cửa sổ, đừng để bọn hắn đi lên!”
 
Các vị phu nhân khác gặp tình hình này, đều bị dọa như chim cút, chỉ hai mặt nhìn nhau, bất động tại chỗ.
 
Mà Tô Lạc Vân lập tức phản ứng lại, dắt Hương Thảo hô lớn: “Nhanh! Đem đồ ném xuống phía cửa sổ, không cho kẻ xấu đi lên!”
 
Nàng nói câu này dường như đã đánh thức vô số chim cút, Ngư Dương công chúa là người đầu tiên tỉnh ra, vậy mà tiên phong vượt qua thị vệ của mình, xách một cái ghế chạy tới chỗ cửa sổ, hung hăng đập xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui