Tóc Mây Một Thời
Ba tháng sau.
Thiều Hoa tha thướt trong bộ đầm mềm chấm gót, hôm nay trông cô đẹp và rạng rỡ.
Hàn Phong đi qua đi lại quanh Quốc Tường :
- Cung hỉ ! Cung hỉ ! - Hạ Mây đệm theo nhịp bước Hàn Phong.
- Hai người hợp nhau quá hén ! - Thiều Hoa trừng mắt.
Hạ Mây tinh nghịch :
- Thân mình không lo, lo khuyên người khác. Hôm nay là ngay vui của cô, cô không để tôi trêu. Trêu tôi nỗi gì ?
Quốc Tường nheo mắt :
- Hạ Mây này ?
- Gì.
- Cô biết Hàn Phong nghĩ gì về cô không ?
- Nghĩ gì ?
- Cô rất đáng ghét.
Hàn Phong phát mạnh vào vai Quốc Tường :
- Nói gì vậy ?
- Không có gì ! Tường tiếp tục quay sang Hạ Mây - còn nữa...
Hạ Mây tỏ vẻ quan tâm :
- Gì nữa ạ ?
- Nó nói, nếu như cô chịu làm vợ nó để hom nay "song hỉ" luôn thì tốt biết mấy.
Hàn Phong quát đùa :
- Này, coi chừng tôi đuổi việc ông bây giờ ! Nghe không ?
- Không hề, phải không Hoa ?
Tự dưng Tường chuyển hướng làm Hoa ngơ ngác nhưng cũng gật đầu.
Tường nháy mắt :
- Thấy chưa ?
Hàn Phong chưa kịp trả đũa thì mọi người đến. Bà Dương cười :
- Gì đây ? Hạ Mây lại trêu mọi người à ?
- Mẹ ! - Hạ Mây nũng nịu - Sao lúc nào mẹ cũng trêu con ?
- Mẹ đâu có trêu con, chỉ là có sao nói vậy thôi.
- Ba ! - Hạ Mây quay sang ông Hưng - Mẹ bênh mọi người không hà.
- Vậy con muốn sao ?
- Ba nói lời công bằng đi !
- Mẹ con...nói đúng đấy. - Ông Hưng nheo mắt - 22 tuổi rồi, coi chừng nghịch quá, không ai cưới ba sẽ không nuôi đâu.
Hạ Mây đấm lưng ông Hưng thùm thụp :
- Ba ! Ghét ba ghê. - Hạ Mây quay sang bà Trang - Dì, dì bênh con nha.
Bà Trang gật đầu :
- Được. Nhưng bằng cách nào đây ?
Hạ Mây, thở dài :
- Vậy là chết con rồi. Ai cũng ăn hiếp con cả.
Nhìn vẻ mặt đùa tiếu của Hạ Mây, mọi người cười ngiêng ngửa.
- Thôi ! - Ông Hưng nói - Ta ra ngoài đi, chắc khách đã đến đủ rồi.
Hạ Mây chun mũi :
- Con không ra đâu ?
- Dâu phụ mà không ra hả ? - Thiều Hoa cười hóm hỉnh - Vậy rể phụ bỏ cho ai ?
- Cho ai cũng được.
- Vậy thì đi Phong ! - Quốc Tường kéo ta Hàn Phong - Để dâu phụ đi chuyến đò sau đi.
Hàn Phong cười :
- Mọi người ra trước đi, tôi ra liền. Mau lên, kẻo tối mọi người không về được.
Quốc Tường quay lại anh trêu Phong :
- Thật quá đáng ! Hết nói nỗi. Thôi đi em - Anh kéo Thiều Hoa đi - Để không gian riêng cho hai người. Hàn Phong kéo tay Hạ Mây đi ra vườn. Trăng mười sáu vàng vành vạch...Hàn Phong nhìn Mây, cô đẹp huyền hoặc dưới trăng.
- Hạ Mây ! - Giọng Phong nhẹ như gió thoảng - Anh có chuyện muốn nói.
- Gì ?
- Anh... - Hàn Phong ngập ngừng - Anh muốn kể cho em nghe một chuyện.
- Chuyện gì ?
- Chuyện tình của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Hạ Mây lắc đầu :
- Em biết rồi.
- Nhưng chuyện anh kể khác.
- Khác sao ?
- Lương Sơn Bá không nhận ra Chúc Anh Đài là gái. Nhưng anh thì nhận ra, cho dù thế nào, anh vẫn nhận ra Chúc Anh Đài yêu anh lắm.
- Ai thèm yêu anh ? - Hạ Mây quay mặt đi.
- Anh thèm ! - Hàn Phong dắt Hạ Mây đi dạo trong vườn. Gió đưa hương nhài thoang thoảng, Hạ Mây chìm đắm trong mùi hương quyến rũ.
- Em có chuyện muốn hỏi ?
- Gì ?
- Câu chuyện kết thúc thế nào ?
- Không có chuyện xuất hiện như Mã Văn Tài, em có đồng ý không ? Và cũng không có chuyện chết chung mồ. Chúng ta sẽ sống, để hạnh phúc cho trọn kiếp này.
- Chỉ kiếp này thôi sao ?
- Vài trăm kiếp nữa.
Hạ Mây buông tay Hàn Phong ra, cô đi gật lùi trước mặt anh. Mái tóc vừa chấm vai của cô lúc lắc.
- Em sẽ về cắt tóc.
Hàn Phong nhăn mặt :
- Lại bướng nữa rồi, em bướng quá.
- Vậy anh yêu em ở điểm nào. - Hạ Mây dừng lại.
- Ai nói anh yêu em ? - Hàn Phong nheo mắt.
- Em...nghe đồn vậy mà.
Hàn Phong choàng vai Mây :
- Lời đồn...chính xác đấy. Em có yêu anh không ?
- Không. - Hạ Mây luồn người thoát khỏi tay anh - Không hề.
- Vậy thì...em coi anh là gì ?
- Sếp. Giám đốc.
- Chỉ thế thôi.
- Vâng.
- Còn gì nữa ? Hàn Phong níu Hạ Mây lại.
- Không còn.
- vậy sao ?
- Ừ.
Hạ Mây không trả lời. Cô đứng lại nhìn Hàn Phong. Họ nhìn nhau trất lâu. Thời gian trôi qua họ không hề hay biết.
- Hạ Mây này ! Phong gọi.
- Gì ? - Hạ Mây nghe giọng mình nhẹ như gió thoảng.
- Anh ...yêu em.
Hạ Mây mỉm cười. Cô chờ ba tiếng này rất lâu rồi. Hạ Mây hạnh phúc nghiêng đầu.
- Anh nói lại đi !
- Anh ...yêu em. Anh yêu em...- Hàn Phong lặp lại thật nhiều lần.
Hạ Mây bịt tai lại :
- Điếc tai quá đi !
- Nhưng em phải nghe. Còn em ?
- Em...- Hạ Mây cười - Không yêu anh.
Hàn Phong ôm Hạ Mây vào lòng. Anh nhớ đến Thiên Nhi, nhớ Thiên Trang. Trong tay anh bây giờ là Hạ Mây chứ không phải là bất kỳ ai.
- Ta cưới nhau nhé ?
Hạ Mây chun môi :
- Không.
Hàn Phong ôm Mây vào lòng,anh vuốt lên mái tóc vừa chấm vai của Hạ Mây, lòng dâng lên xúc động. Anh nhìn sâu vào mắt Hạ Mây.
- Em không đồng ý thật chứ ?
Hạ Mây cười thẹn thùng :
- Anh vẫn thích em nghịch ngợm hơn, Hạ Mây ạ !
Hàn Phong ôm vai Mây. Ánh mắt họ trao nhau tình yêu thắm thiết.
Hàn Phong nghe lòng mình chùng xuống. Hạ Mây hát :
"Mắt này...mắt trao nhau.
Anh muốn nói gì
Hãy nhìn đi
Ánh mắt em
Và nghe tim em nói
Anh ơi !..."
Giọng Hạ Mây ngân dài, vang vang trong ánh trăng. Đôi hồn trẻ quyện vào nhau, vang lên khúc nhạc huyền hoặc dưới trăng vàng.
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...