Nhà Tổ của Khang Nam Hoắc Gia, một địa chỉ quen thuộc như in trong trí não của Hoắc Cẩn Hành.
Dường như, đã từng có giai đoạn anh nhớ cả những khóm hoa cỏ trên lối về căn nhà nọ.
Vậy mà, hôm nay nó đã trở thành một góc quá đỗi xa lạ với anh, từng ngóc ngách trong căn nhà, chẳng chỗ nào là dành cho anh, mọi thứ hiện hữu nơi đây như thể chưa từng tồn tại trong tâm trí anh.
Mọi thứ đều trở nên khác biệt, lạ lẫm và cách xa, đến căn phòng mà anh từng ở giờ đây cũng đã trở thành phòng của một người khác.
Tất cả mọi thứ như đã được thay máu, còn anh thì không, vẫn vậy, vẫn ở lì một góc cũ trong đêm khuya tĩnh mịch, vẫn dậm chân trong những ký ức dài triền miên và hoang hoải cảm xúc rung động.
Hoắc Cẩn Hành không biết được, rốt cuộc là do những điều lẽ xung quanh dần đổi khác theo thời gian hay do anh vẫn chậm chạp sống mãi trong quá khứ thinh lặng.
Anh không thay đổi điều gì cả, nhưng căn nhà thì đã không còn chào đón anh nữa.
Thấy Hoắc Cẩn Hành cứ mãi im lặng, có lúc đưa tay về phía cô rồi lại rút tay đi mất, ánh mắt anh đảo liên hồi như xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong khán phòng.
Lạc Tư Yên cảm thấy lo lắng, không biết anh lại suy nghĩ điều gì bi quan.
Cô muốn đưa tay ra bắt lấy đôi tay đang dần run lên vì những dòng suy nghĩ tăm tối chạy loạn như giặc trong đầu anh, nhưng trước khi cô kịp làm điều đó Hoắc Cẩn Hành đã đem giấu đi bàn tay run rẩy ấy vào trong túi áo vest.
Lạc Tư Yên đơ người, trông anh như một đứa trẻ bị bắt buộc phải trưởng thành sớm, vẫn còn chập chững bước đi nhưng đã phải cầm khiêng giáo ra chống lại bão lớn.
"Em có nghĩ, ở cạnh một người như anh em giống như bị biến thành một nơi chứa chấp một người đầy uể oải tâm sự không?"
Lạc Tư Yên im lặng, cô không thể tiếp thu kịp mạch cảm xúc hỗn loạn và dậy sóng của anh.
Cô đánh liều, mượn sự dũng cảm của đêm khuya mà tiến đến ôm lấy Hoắc Cẩn Hành, cho anh một hơi ấm nhỏ.
Hoắc Cẩn Hành cảm nhận được sức nóng từ nhiệt độ cơ thể của cô gái thấp hơn mình một cái đầu kia, anh bất lực, gục đầu lên vai cô thủ thỉ.
.
Cop q????a cop lại, t????ở lại t????ang chính ~ T????Ù????T????U YỆN.vn ~
"Đúng là giống như Hoắc Trầm Vân từng nói, dù cho anh có trốn đi hay quay trở về thì kết quả đều sẽ như nhau thôi, bởi lẽ sẽ chẳng có ai nhận ra hay công nhận sự tồn tại của anh."
Lạc Tư Yên có chút ngỡ ngàng, đứa trẻ to xác nhà cô thật sự quá nhạy cảm, chỉ một chút tác động nhỏ đã dẫn anh đến rất nhiều chuyện u sầu khác nhau.
Cô chợt thấy bản thân vẫn còn quá hời hợt và đánh giá mọi thứ nhẹ nhàng, những vấn đề về tâm lý và tâm thần của anh có lẽ nặng hơn cô từng nghĩ rất nhiều.
Vốn đã sinh thành bệnh từ rất lâu rồi, vậy mà cô chẳng chút để tâm nào.
"Vậy anh có nghĩ đến, ở bên cạnh một người như em thì anh sẽ chẳng khác gì một con chỗ vui chơi vì em sẽ khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, ngột ngạt không?"
Cô siết nhẹ vòng tay, chầm chậm vỗ về tấm lưng lớn gầy gò của Hoắc Cẩn Hành.
"Tất cả chúng ta đều có khuyết điểm vì thế mới cần tìm người lấp đầy chỗ bị thiếu hụt kia.
Không ai là hoàn hảo, vì vậy mọi người đều phải cố gắng vì nhau để dung hòa nhau."
Dừng một chút, cô đưa tay lên cao chạm vào mái tóc tơ của Hoắc Cẩn Hành, vẫn là cái cảm giác thân thuộc không tên mà anh luôn mang lại cho cô.
LạcTư Yên tiếp tục nói.
"Hoắc Trầm Vân đã từng nói như vậy thì sao chứ.
Nó không ảnh hưởng gì đến anh cả.
Thực tình, mọi người không nhìn thấy anh là vì anh không muốn họ nhìn thấy mình.
Nếu như anh muốn, câu nói của hắn ta rồi sẽ trở thành dù anh trốn chạy hay trở về thì anh vẫn luôn là người nổi bật nhất."
Lạc Tư Yên dừng lời, chỉ chăm chú và nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Hoắc Cẩn Hành.
Anh cũng không nói gì nữa, yên tĩnh lại dịu ngoan gục trên vai cô như một chú mèo nhỏ đang hưởng thụ những yêu thương.
Lạc Tư Yên dường như có thể thấy được cái tai mèo xinh xắn của Hoắc Cẩn Hành vừa cụp xuống như bảo ban bản thân rằng nơi đây an toàn rồi.
Cả hai cứ thế ngồi cạnh nhau một lúc lâu, mỗi người lại thử vài câu trò chuyện với nhau cho đến tận khi tiếng nhạc trong khách phòng dừng hẳn.
Mọi người bắt đầu nhập tiệc ăn uống và làm quen nhau chính thức thông qua những bàn rượu, những chiếc bàn và ghế phân chia vai vế của từng người cũng đã được xếp ra, giờ đây ai cũng có thể biết rõ được vị trí của những người mà mình muốn làm thân thật sự.
Cố Diệc Khả đã ngồi vào ghế của mình, thấy chiếc ghế bên cạnh còn trống nên đã thúc giục Lạc Tư Yên mau quay lại.
Hoắc Ý cũng cho người đi gọi Hoắc Cẩn Hành xuống bàn chính của bữa tiệc.
Vì thế mà cả hai đành phải tạm thời tách nhau ra.
"Nào nào, anh trai mau đến đây."
Hoắc Trầm Vân cầm ly rượu, xông xáo đến bên cạnh Hoắc Cẩn Hành.
Ly rượu được cho là vô tình rơi xuống đất, chất liệu thủy tinh vỡ tan nằm dọc dài dưới sàn cẩm thạch, rượu lỏng đỏ sẫm văng ra tung tóe, một ít chất đỏ đã bắn lên ống quần Hoắc Cẩn Hành và nhuộm thành những vệt đỏ xấu xí kỳ lạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...