Tóc Công Chúa FULL


 
Sau khi đi học chính thức, Hạ Tang mang toàn bộ tài liệu của năm đầu đưa cho Giang Chi Ngang, đây chính là tấm lòng ham học của cô ấy.

Những người học giỏi giúp đỡ lẫn nhau luôn thoải mái và hiệu quả, gần đây Giang Chi Ngang chỉ ngồi xem tài liệu chung vơi cô, trên cơ bản đầu là mấy môn khó hiểu nhất của chuyên ngành.

Buổi chiều sau khi lịch học kết thúc, Hạ Tang dựa theo tin nhắn Giang Chi Ngang gửi cho cô, đi đến phòng học anh, lén tiến vào từ cửa sau ngồi ở phía sau phòng học trống rỗng.

Cầu thang trong phòng học rất lớn, đa số các bạn học đều ngồi dựa vào hai bên, tận dụng hết khả năng để giáo sư không chú ý đến mình.

Dãy phía trước chỉ có lát đát vài người, nghiêm túc nghe giảng.

Dáng vẻ Giang Chi Ngang rất cao, ngồi ở hàng đầu tiên, ngón tay thon dài, linh hoạt di chuyển cây bút trong tay, ghi lại một chút điều cần lưu ý, ở trên sách thì đánh đánh dấu dấu.

“Giang Chi Ngang, lên giải đề này một chút.


Giang Chi Ngang buông bút xuống, thong thả đi đến trước bảng đen, quét mắt nhìn mấy con số và ký hiệu phức tạp trên ppt, im lặng một chút, sau đó lại cầm phấn lên viết, nhanh chóng viết được một phép tính giải đề xinh đẹp trên bảng đen.

Chưa đến một phút, anh đã viết cách giải đề chính xác nhất lên bảng.

Giáo sư đỡ lấy kính đen lên, tính toán xem thử đáp án của anh một chút, những nếp nhăn loang lổ trên mặt khó có khi tràn ra chút ý cười: “Giang Chi Ngang, em làm tốt lắm, vô cùng tốt, rất lâu rồi chưa có được bạn học nào thông minh như thế.


Hạ Tang cũng biết vị giáo sư Tần của lớp toán cao cấp này, tuổi đã lớn, nhưng trước khi đi học luôn dành mười phút để phê bình sinh viên một chút, là giáo viên hay soi mói nhất.

Ngay cả Hạ Tang trong toàn bộ khóa học cũng chưa từng đến muộn hay về sớm.

Cũng có một lần khi hết tiết cô lấy cuốn từ vựng tiếng Anh ra học từ, đã bị ông ấy phê bình một lần, nói cô cái gì mà nghĩ giữa giờ sao không nghĩ về các bài tập ông ấy giao mà lại đi học môn khác.

Lúc này mới chỉ khai giảng được mấy ngày, giáo sư Tần thế mà đã nhớ kỹ tên của Giang Chi Ngang, thậm chí không tiếc chút lời khen nào dành cho anh, nhìn mấy sinh viên lười biếng ngồi dưới nói: “Suốt này nói tôi cho bài tập nhiều, nếu các người có thể giống như Giang Chi Ngang trả lời toàn bộ các đề mục trong lớp học thì các bài tập đều có thể miễn!”
Hạ Tang nhìn vóc dáng cao lớn của thiếu niên, trong mắt chứa đầy ý cười, vô cùng kiêu ngạo.

Không cần biết anh có thay tên đổi họ không, nhưng Hạ Tang biết, mặc dù bây giờ anh đã thoát khỏi vũng bùn lầy kia, trên người còn có thêm một tầng hào quang nữa, nhưng đến tận bây giờ anh cũng chưa từng thay đổi gì, vô cùng ưu tú những vẫn luôn cố gắng.

Anh chính là tốt nhất.


Vị giáo sư dạy toán học này cũng giống hệt như tất cả những người lớn tuổi vậy, luôn khiến người ta buồn ngủ, Hạ Tang ngồi cuối cùng nghe được chừng ba mươi phút, miễn cưỡng ngáp một cái.

Lại không ngờ được, một cái ngáp này, đã thu hút được sự chú ý của giáo sư: “Cái người nữ sinh mặc váy màu trắng ngồi hàng cuối cùng kia, em đứng lên.


Hạ Tang giật mình, phát hiện tất cả các sinh viên trong lớp đều quay đầu lại nhìn cô.

Cô đỏ mặt, xấu hổ mà đứng lên.

Giáo sư Tần lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, uy nghiêm nói: “Lớp của tôi là để cho các người vào ngủ sao?”
Hạ Tang lên tiếng giải thích: “Giáo sư Tần, không phải ạ.



“Cô đứng đấy nghe đi, thuận tiện cho tỉnh ngủ luôn.


“Vâng, giáo sư Tần.


Mặc dù giáo sư Tần lập một vài nhóm làm bài tập trên lớp, nhưng cô gái nhỏ da mặt mỏng, trước mặt mọi người bị phê bình vẫn không chịu được mà đỏ mặt.

Giang Chi Ngang nhìn thấy Hạ Tang, đang muốn mở miệng nói đã bị Hạ Tang liên tục lắc đầu, nói anh đừng nói nhiều, tránh bị liên lụy.

Giáo sư Tần vô cùng lợi hại, không quan tâm là ai, chọc giận ông ấy cũng sẽ không được kết quả tốt.

Giang Chi Ngang vô cũng vất vả mới chiếm được thiện cảm của ông ấy, ngàn vạn lần không thể bởi vì cô mà khiến cho ông ấy mất đi ấn tượng tốt!
“Giáo sư Tần, cô ấy là đàn chị năm hai.

” Giang Chi Ngang vẫn đứng lên, lễ phép mà vô cùng khiêm tốn nhìn giáo sư Tần nói: “Cô ấy đến đợi em ạ.


Giáo sư Tần nghi ngờ nhíu mày: “Chờ em? Vì sao cô ấy phải chờ em?”
Hạ Tang liên tục lắc đầu, để cho anh đừng nói nữa.

.

Khóe miệng Giang Chi Ngang cong lên một ý cười nhạt, cất cao giọng nói: “Đương nhiên bởi vì cô ấy là bạn gái em ạ, đến chờ em tan học cùng nhau ăn cơm.


Lời vừa nói ra, bầu không khí im lặng trong lớp đã trở nên vô cùng náo nhiệt, các sinh viên trong lớp liên tục phát ra tiếng ồn ào ---
“Aiyo! Diễn tình cảm à!”
“Ghen tị quá đi! Đây là muốn ngược chó à!”
“Im lặng! Câm miệng!” Giáo sư Tần tức giận quát lớn mấy bạn học trong lớp: “Đây là trên lớp đấy!”
Hạ Tang vô cùng tuyệt vọng nhìn Giang Chi Ngang, biết là xong rồi.

Lần trước có mấy bạn trong lớp vô tình phát ra tiếng chuông điện thoại, giáo sư Tần bộc phát tính tình nóng nảy đã trực tiếp đưa tay ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.

Sao ông ấy có thể dễ dàng tha thứ cho loại chuyện này phát sinh trong lớp của ông ấy chứ.

Nhưng mà Hạ Tang không ngờ được chính là giáo sư Tần quay đầu nhìn cô nói: “Nếu em đã đến chờ Giang Chi Ngang rồi thì em ngồi xuống đi.


Hạ Tang ngạc nhiên ngồi xuống nhìn sang Giang Chi Ngang.

Khóe miệng Giang Chi Ngang cong lên một nụ cười nhạt, nhìn cô nói ra khẩu hình miệng: “Chờ anh.


Có mấy người bạn học chờ xem trò hay của Giang Chi Ngang, không ngờ giáo sư Tần dễ dàng buông tha cho bọn họ như thế: “Giáo sư Tần, cứ… cứ như thế đã cho qua sao? Thế lần sao em cũng đưa bạn gái đến học ké!”
Giáo sư Tần liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Thành tích cậu kém như thế, ngay cả đề cũng không giải được, cậu còn tìm được bạn gái sao?”
“Ha ha ha ha.



Lời vừa nói ra, toàn bộ sinh viên trong lớp đều cười lớn.

Giáo sư Tần hài lòng đưa mắt nhìn Giang Chi Ngang, nó: “Nếu các người giống như Giang Chi Ngang, mỗi lần giao bài tập đều làm mà không có chút bất mãn nào, thì các người muốn lên trời tôi cũng không thèm quản!”

Sau khi tan học, các học sinh nối đuôi nhau ra phòng học.

Giáo sư Tần để Giang Chi Ngang ở lại thêm chút nữa, ông ấy lại giao cho anh thêm vài bài tập khó, cuối cùng vỗ vỗ bả vai anh, lộ ra nụ cười hài lòng.

“Được rồi, đi đi, đừng để bạn gái em chờ mà sốt ruột.


“Cảm ơn giáo sư Tần.


Sau khi giáo sư Tần rời khỏi phòng học, Giang Chi Ngang mới đi đến cạnh Hạ Tang, ngồi xuống: “Chờ anh làm đề của giáo sư Tần cho đã nhé, được không?”
“Ừm.


Hạ Tang nhìn thấy anh mở tập ra, sau đó anh lại bắt đầu tính toán trên giấy nháp.

“Này… Đó là nội dung nâng cao.


Hạ Tang nhìn mấy bài tập chuyên ngành của anh mới miễn cưỡng hiểu.

Giáo sư Tần cho anh chắc là mấy lập trình máy tính.

“Ông ấy cho anh đề này.

” Giang Chi Ngang một bên viết lại, một bên thử giải lại mấy phương trình số học phức tạp này.

Hạ Tang cũng không quấy rầy anh, kiên nhẫn đợi anh làm bài tập.

Cô biết, không phải là giáo sư Tần, rất nhiều bài chuyên ngành giáo sư đều thích cho anh bài “mở đầu”.

Dù sao, Giang Chi Ngang cũng có thiên phú và IQ, đã sớm bỏ xa những người bạn cùng tuổi mình rồi, bằng thực lực của anh, chương trình đại học có thể chỉ học trong một, hai năm là xong.

Đại học Đông Hải tuyển sinh đều là những sinh viên có IQ cao, đương nhiên cũng sẽ có tùy theo tài năng đến đâu để đưa ra phương pháp dạy, cho nên các giáo sư đều vô cùng chú ý đến Giang Chi Ngang.

Lúc anh làm bài, Hạ Tang nâng cằm lên nhìn anh.

Sườn mặt anh vô cùng sắc xảo, ánh mắt anh lại vô cùng nghiêm túc.

Lúc chơi bóng rổ, anh ấy vô cùng sống động, mạnh mẽ và ngang ngược nhưng giờ khắc này lại dịu dàng yên tĩnh như nước chảy.

Nói anh là báu vật của nhân gian cũng không quá nha.


Càng nhìn càng thích.

“Có chút khó.

” Giang Chi Ngang lấy sách, mặt không chút thay đổi nói: “Tối nay cần phải đến thư viện để kiểm tra số liệu.


“Không sao, anh chắc chắn có thể giải ra.


Động tác lấy sách của anh dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn sang Hạ Tang, thấy sự yêu thương không thèm che dấu trong mắt cô: “Sao lại nhìn anh như thế chứ?”
“Dáng vẻ anh lúc làm bài, thật…” Hạ Tang suy nghĩ vô cùng lâu, cuối cùng cũng tìm được một từ ngữ đúng đắn: “Thật gợi cảm.


Đôi lông mày dài rộng của anh nhướng lên, để sát vào bên tai cô, nói: “Anh lúc nào thì không gợi cảm chứ?”
“Tự kỷ quá.


“Thế cũng do em chiều mà ra.

” Anh kéo túi sách đến, tự nhiên nói: “Em luôn nhìn anh như thế, khiến anh cảm thấy được mình thật sự rất vĩ đại đấy.


Hạ Tang cười ra tiếng: “Vốn dĩ là em chiều anh…”
“Ừm, em cho anh rất nhiều.

” Giang Chi Ngang liếc mắt nhìn cô, ánh mắt vô cùng động tình: “Em làm cho anh cảm thấy được, anh thật sự là người quan trọng nhất trên đời.


“Anh chính là như thế mà.


Anh dán sát lại, nắm lấy cằm của cô, dán sát lên môi cô.

Tan học, bên ngoài phòng học truyền đến tiếng người ồn ào to nhỏ, nhưng trong phòng học quả thật là vô cùng im lặng, giống như ngăn cách thành hai thế giới.

Hạ Tang nghe được tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Bọn họ gặp lại nhau chỉ mới một tháng ngắn ngủi, cũng không biết đã hôn môi bao nhiêu lần rồi, mỗi một lần hôn tim của Hạ Tang đều phập phồng lên xuống, giống hệt như nụ hôn đầu tiên.

Anh hôn sâu cô một hồi lâu, đôi mắt nóng như lửa dán sát vào cô: “Tang Tang, anh thật sự nghiện em mất rồi, sao em lại ngọt như thế ăn thế nào cũng cũng không đủ.


Hạ Tang dựa đầu vào vai anh, cảm thấy tay của anh dần dần không chịu an phận, trong giọng nói mang theo vài phần hoảng sợ: “A Đằng, trong phòng học không nên.


Anh lập tức khống chế bản thân mình, vô cùng lịch thiệp thay cô chỉnh trang lại quần áo, cài lại nút áo: “Bảo bối à, em thật sự rất ngoan mà.


“Cái gì em cũng đều đồng ý với anh… đương nhiên ngoan rồi.

” Hạ Tang liếc mắt nhìn anh: “Bây giờ anh lại kêu em là bảo bối, có buồn nôn không?”
Yết hầu của Giang Chi Ngang lăn lên lộn xuống, mắt sáng như đuốt nhìn vào mắt cô: “Vào lúc này, anh chỉ muốn em là bảo bối của anh.


Khuôn mặt Hạ Tang dần hồng lên, bỗng nhiên nhớ đến cái gì: “A! Đúng rồi, em có cái này cho anh.



Giang Chi Ngang tò mò nhìn thấy cô lấy từ trong túi ra một cây xương rồng tinh xảo: “Đây là xương rồng bé cưng của em, dáng vẻ đẹp nhất là một gốc cây, em tặng cho anh.


Giang Chi Ngang nhận lấy còn chưa cây xương rồng còn chưa to bằng nắm tay của anh, đặt lên bàn đánh giá một chút: “Dạy anh cách chăm sóc đi.


“Tưới nước ít thôi, để ở chỗ râm mát, không cần phải quản nó đâu, nó tự chăm sóc rất tốt.


Anh vương đầu ngón tay, nhéo nhéo cánh hoa hình quả trứng màu hồng đào: “Anh trở về học một chút.


“Anh dịu dàng một chút, đừng dùng sức ngắt nó như thế.


Lời còn chưa nói xong, một cánh hoa hình quả trứng màu hồng đào đã bị anh hái xuống.

Giang Chi Ngang: ?
Hạ Tang:…
“Sao lại yếu ớt như thế chứ?”
Hạ Tang tức giận cướp lấy quả trứng hồng đào trong từ tay anh, chôn đầu nó lại vào trong đấy: “Bởi vì anh dùng nhiều sức! Ngu ngốc!”
Giang Chi Ngang nhíu mày: “Anh không thích hợp với mấy thứ này, vì sao lại tặng anh?”
“Bởi vì em thích đấy, cho nên cũng để anh học chăm sóc chúng.

” Hạ Tang đúng tình hợp lý nói: “Sau này ở chung một chỗ, anh phải giúp em chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ đấy.


“Thì ra là thế.

” Giang Chi Ngang nâng cằm cô lên: “Hạ Tang, em thật thâm sâu mà, còn lấy thứ đồ này làm vật đính ước nữa chứ.


“Tín vật đính ước kia không phải anh đã ném xuống nước rồi sao.

” Hạ Tang không tức giận nói: “Lông vũ kia chính là vòng trang sức em thích nhất đấy.


Giang Chi Ngang cười kéo khóa áo khoác xuống, Hạ Tang nhìn thấy vòng cổ lông vũ kia, lại được đeo trên cổ áo anh, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

“Anh vớt nó lên sao?”
“Căn bản là chưa vứt đi.

” Giang Chi Ngang nói: “Chỉ là đá thôi, lừa gạt em chút, nếu không sao có thể lấy lại được vòng cổ quý giá của mình chứ.


“…”
Hạ Tang không nói gì nhìn anh: “Anh mới là… thâm sâu.


“Cũng thế.

” Anh đưa tay xoa nhẹ trán của cô.

 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận