“A Truy! Hảo Mộng Vô Hoa!”
Như người thân xa cách từ lâu gặp lại, Lưu Lạc kích động nước mắt lưng tròng.
“Sao các cậu tìm tới nơi này! Lẽ nào… không phải là cũng bị bắt tới đi!?’
Hảo Mộng Vô Hoa lườm hắn một cái. “Cậu cho rằng mọi người đều không chỉ não tàn, còn mù đường giống như cậu?”
Lưu Lạc nhẫn nại bị trào phúng công kích, cắn răng nói. “Tình huống hiện tại khẩn cấp, tôi không tính toán với cậu. Tôi mới không phải lạc đường đến đây, mà bị bắt đến!”
“À, cho nên thân là thủ tịch đệ tử của Thiên Sơn, bị người khác bắt lại giam giữ nuôi như thú cưng, cậu rất tự hào?” Hảo Mộng Vô Hoa hai tay ôm ngực, từ trên xuống dưới đánh giá Lưu Lạc, tấm tắc lắc đầu thở dài nói. “Ai, thực sự là thói đời ngày sau a, sao bây giờ lại lưu hoành loại mặt trắng nhỏ cậu. Bị nữ nhân bao dưỡng thì quên đi, còn bị nam nhân nuôi nhốt.”
Những lời này của hắn vừa nói ra, có hai người sắc mặt xoát cái liền biến trắng, một người tự nhiên là Lưu Lạc, người còn lại là chính chủ Nghiêm Nhược Lượng của Kha vương phủ.
Bất quá vương gia dù sao cũng là quý tộc vương thân, so với người họ Lưu nào đó có phong thái hơn nhiều, chỉ ít không nhảy tới chửi mẹ nó.
Đương nhiên, đối với Kha vương mà nói, hiện tại quan trọng hơn không phải mấy người râu ria nhàn rỗi nói chuyện nhảm kia, mà là tên đao khách trước mắt này.
Nhìn các thủ hạ bị một người dễ dàng đánh lui như thế, sắc mặt Kha vương hiển nhiên không tốt.
Nhưng mà không biết đối thủ sâu cạn, hắn cũng không dự định mạo hiểm hành động.
“Vị thiếu hiệp này, xin hỏi vì sao tự ý xông vào bản vương phủ?”
“Này này, lão nhân này thấy gió sử đà a, khẩu khí quay qua A Truy rõ ràng so với các người tốt hơn nhiều.” Hảo Mộng Vô Hoa ở một bên vào giúp vui nói.
Lưu Lạc liếc mắt trừng hắn, đã là lúc nào rồi, người này vẫn còn có tâm tư nói giỡn? Nếu như thân phận Vô Truy bị phát hiện, chẳng phải khiến đối phương nhiều hơn một lợi thế uy hiếp Danh Đao.
“Diệp Vô Truy, theo sư phụ Danh Đao.”
Không đợi Lưu Lạc phản ứng qua, Diệp Vô Truy bên kia lại tự đem bản thân bán ra.
Đao khách trẻ tuổi lạnh lùng nhìn đám thị vệ vương phủ xung quanh, cuối cùng đem tầm mắt hướng đến Kha vương ở giữa.
“Tối nay đến đây, chỉ là vì…”
“Chỉ là vì đúng dịp mà thôi.” Diệp Vô Truy còn chưa nói xong, Ly Hỏa vội vã ngắt lời cậu, rồi mỉm cười tiếp tục nói. “Tiện đường đi ngang qua phụ cận vương phủ, vừa lúc thấy hai vị người quen ở đây. Người bạn này của chúng tôi bình thường hay lạc đường, trí nhớ cũng không được tốt, thật không biết sao lại chạy vào trong vương phủ. Đã nhiều ngày thật sự là quấy rầy Kha vương điện hạ rồi, hiện tại chúng tôi liền dẫn bọn họ về, cũng giảm bớt tiếp tục phiền phức điện hạ.”
Hơn nửa đêm tại giờ giới nghiêm trên đường đi dạo đến trong vương phủ, lời này nói ra ai tin? Huống chi, hai người này vừa mới bị người của Kha vương phủ nhận định là “thích khách”!
Nhưng mà Ly Hỏa lại nghiêm trang nói ra những lời nói lung tung phía trên, mắt cũng không chớp cái nào. Giả bộ thật giống một người không biết gì cả, như một người qua đường một chút cũng không nghe trộm. Giống như trong những người vừa mới trèo tường nghe trộm không có phần của hắn.
Từ sau khi Diệp Vô Truy nói ra thân phận, Kha vương vẫn đem ánh mắt đặt trên người đao khách rốt cục rời đi một chút, nhìn về phía Ly Hỏa đứng bên cạnh Diệp Vô Truy.
“Ngươi là?” Giữa lúc hắn do dự, có thuộc hạ bên người cúi đầu ở bên tai nói nhỏ cái gì đó. Thần sắc Kha vương nhìn về phía Ly Hỏa trong nháy mắt thay đổi lớn, nhưng mà dù sao cũng là cáo già, sau khi che giấu tốt tâm tình của mình, Kha vương lại tiếp tục khách sáo nói.
“Hóa ra là thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo, ngưỡng mộ đã lâu.”
Hảo Mộng Vô Hoa đứng ở phía sau không nhịn được khe khẽ nói nhỏ. “Sao tôi nghe lên, cảm thấy ngữ khí này còn thân thiết hơn so với hồi nãy. Đối phương thế nhưng là ma giáo Tây Vực a.”
Thương ở một bên cười lạnh nói. “Đương nhiên, Cửu Trọng giáo làm loạn quấy nhiễu là Lục Phiến môn chúng ta cùng triều đình, Kha vương ước gì bọn họ ồn ào càng lớn càng tốt, tự nhiên sẽ không có địch ý với Cửu Trọng giáo.”
“Vương gia khách khí rồi,” Ly Hỏa cũng học theo ôm quyền nói. “Đều là bị ánh trăng làm hại, tôi cùng bạn bè đi dạo đêm nhầm vào vương phủ, vẫn xin vương gia thứ lỗi.”
“Đâu đâu, hứng thú đi dạo dưới cảnh đẹp đêm trăng, là người đều bình thường. Bản vương sao lại trách tội nhã hứng của thiếu giáo chủ.”
“Vương gia bao dung.” Ly Hỏa cười tủm tỉm nói. “Vừa vặn lại ở vương phủ gặp phải hai người bạn cũ, đã lâu không thấy, Ly mỗ cũng muốn cùng hai vị bạn cũ ôn chuyện một phen, xin vương gia cho phép tôi đem hai vị bạn cũ rời khỏi vương phủ hảo hảo nói chuyện.”
Vốn Diệp Vô Truy còn muốn nói gì đó, bị Ly Hỏa âm thầm kéo ống tay áo, liền an tĩnh lại.
“Rất tốt.” Kha vương cũng cười đến không thấy con mắt. “Bản vương đang lo lắng không biết nên xử trí hai người này thế nào, nếu là bạn cũ của thiếu giáo chủ, liền mời thiếu giáo chủ đưa bọn họ về, bản vương cũng thuận nước xuôi thuyền. Bất quá mời thiếu giáo chủ báo cho bạn, lần sau ‘lạc đường’ phải cẩn thận chút, lần thứ hai xông nhầm vào vương phủ, cũng sẽ không như hôm nay luôn luôn gặp phải quý nhân giải vây rồi.” Ngụ ý, Lưu Lạc nếu lần thứ hai bị hắn bắt được, sẽ không dễ dàng thả người như vậy.
Ly Hỏa mỉm cười. “Đa tạ vương gia.”
Mấy người bên cạnh nghe bọn họ đối thoại, nhất là Lưu Lạc, đều là một bộ cằm sắp rơi xuống đất. Hảo Mộng Vô Hoa từ trước đến nay tự xưng là giỏi hù người nhất cũng không khỏi chịu thua.
“Tôi rốt cục kiến thực được cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Hai người kia trợn mắt nói càn nói dối, thực sự là một chút bản thảo cũng không cần.”
Thương thầm hừ một tiếng. “Cá mè một lứa.”
Chỉ có Diệp Vô Truy lẳng lặng nhìn diễn ngang sức với Ly Hỏa, lặng lẽ không nói.
Cuối cùng, tràng diện vốn có khả năng biến thành một hồi huyết hợp, dưới năng lực trợn mắt nói dối của Ly Hỏa hoàn toàn không có địch thủ, dĩ nhiên thong dong hóa giải rồi. Đương nhiên, may mắn Kha vương cũng thêm vào kỹ năng tương tự.
Nhìn hai người “diễn kịch” không biết xuất phát từ loại mục đích nào, thật là có loại cảm giác quỷ dị không nói nên lời. Vốn Kha vương hùng hổ dọa người, tại sau khi bốn người Diệp Vô Truy nhất là Ly Hỏa nói ra thân phận, dĩ nhiên liền giả bộ hồ đồ phóng cho Lưu Lạc bọn họ một con ngựa. Bên trong đó, đến tột cùng có âm mưu gì?
Nhưng mà, vô luận con mắt Ly Hỏa thế nào, Diệp Vô Truy cũng vô pháp từ trên người hắn nhìn ra bất luận một tia khí chất có thể mê hoặc nhân tâm nào. Nếu như Kha vương không phải bị mê hồn dược của người này làm cho hồ đồ, sao lại đáp ứng loại yêu cầu như trò đùa này.
Thẳng đến cuối cùng bốn người quang minh chính đại rời khỏi cửa lớn của Kha vương phủ, Kha vương cũng không nói thêm câu gì, chỉ là Diệp Vô Truy cảm thấy ánh mắt nóng rực đâm trên lưng mình, sắp đem mình xuyên thấu.
“Tôi không rõ! Tôi thật không rõ! Mã Nhược Lượng này đột nhiên choáng váng hay làm sao vậy, thế nào lại đột nhiên thả chúng ta ra?” Sau khi rời khỏi khoảng cách đủ xa Kha vương phủ, Lưu Lạc rốt cục không nhịn được. “Còn có mấy người các cậu, ăn mặc y phục dạ hành rõ ràng một bộ không làm việc tốt, hắn thật sự tin các cậu đi dạo ngắm trăng?”
“Tin mới là thật ngu.” Hảo Mộng Vô Hoa lạnh lùng giễu cợt một tiếng. “Theo tôi thấy, Kha vương này không chỉ không ngốc, còn thông minh đến đáng sợ.”
“Thử nói xem sao?” Từ đầu đến cuối, vẫn trầm mặc không nói, nam tử trung niên được Diệp Vô Truy gọi là “Chú Lý” mở miệng hỏi.
“Nguyên nhân sao, tự nhiên là vị thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo vô tư kính dâng bày ra thân phận của mình, khiến Kha vương điện hạ có lòng đề phòng. Hắn hoài nghi các người có quan hệ với Cửu Trọng giáo, không dám tùy tiện động thủ, cho nên mới giả ngu thả các người một lần.” Hảo Mộng Vô Hoa nhìn vị thiếu giáo chủ nào đó. “Cũng may là thân phận của sư huynh với tôi không có bại lộ, nếu không hắn biết các người có dính dáng đến Lục Phiến môn, khẳng định sẽ không thả người.”
Từ đầu đến cuối, Thương vẫn đứng trong góc tối hừ nhẹ một tiếng.
“Kỳ thực cũng không phải đều vì tôi, Vô Truy cũng có phân nửa công lao.” Ly Hỏa vung lên khóe miệng, nhìn Diệp Vô Truy bên cạnh nói. “Nếu không phải một kích ngay từ đầu kia của cậu kinh sợ Kha vương, phỏng chừng hắn cũng sẽ không lo lắng như thế. Lại tới, hắn thấy cậu thân là Danh Đao truyền thụ lại ở cùng một chỗ với tôi, nhất định sẽ cho rằng Danh Đao cũng có liên hệ với Cửu Trọng giáo. Tự nhiên dưới tình huống thật phán định, không dám tùy tiện xuất thủ với chúng ta.”
Diệp Vô Truy không nói lời nào, cậu đến bây giờ mới, ký ức về ánh mắt quỷ dị của Kha vương Mã Nhược Lượng vẫn còn mới mẻ. Từ lúc cậu cầm “Đao” đẩy lùi địch nhân, hơn nữa sau khi tự báo thân phận, vương gia kia nhìn chằm chằm cậu như nhìn kỳ trân dị bảo. Khiến Diệp Vô Truy sắp nổi lên một thân da gà.
“Có ích lợi gì.” Thương lãnh đạm nói. “Bắt đầu từ ngày mai, phỏng chừng toàn bộ thành Mẫn Châu sẽ giới nghiêm gấp bội. Nếu đã biết Danh Đao truyền thụ cùng thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo ở trong thành, cậu cho rằng Mã Nhược Lượng sẽ khinh địch để chúng ta rời đi như vậy. Toàn bộ Mẫn Châu đều là địa bàn của hắn, để chúng ta rời khỏi vương phủ, bất quá chỉ là từ đóng một cái lồng nhỏ đến trong một cái lồng lớn hơn chút mà thôi.”
Đêm nay để nghĩ cách cứu viện hai người Lưu Lạc, Diệp Vô Truy bọn họ ở vương phủ bại lộ hành tung. Tuy rằng bởi vì các loại nguyên nhân, Kha vương không có bất hòa ngay tại chỗ, thế nhưng nói vậy cũng đoán được mấy người chắc chắn vì Danh Đao mà đến. Dưới loại tình huống này án binh bất động, âm thầm quan sát đối phương mới là thượng sách.
Mà đem mấy người Diệp Vô Truy vây ở trong lồng sắt lớn Mẫn Châu này, tự nhiên Kha vương sở dĩ sẽ thả mấy người ra có một nguyên nhân khác.
Nghe Thương nói một phen, Ly Hỏa cũng cười khẽ. “Là lồng sắt hay mỹ cảnh, chỉ ở tâm tình mà thôi. Nếu Kha vương muốn dò xét hành tung cùng mục đích của chúng ta, liền quang minh chính đại để hắn xem.”
“Lời này của cậu có ý gì?” Thương nhíu mày.
“Ý tứ là… Ừ, cậu có biết nhà trọ tốt nhất Mẫn Châu này ở đâu hay không? Hay loại gần sát ngõ hẻm, lại thấy cảnh sắc sông nước.”
Ly Hỏa đột nhiên hỏi như thế khiến người ta không hiểu được vấn đề.
Lưu Lạc nhịn không được giơ chân. “Cậu người này, lúc này còn có tâm tư hỏi nhà trọ? Cậu có phải còn muốn đi quán rượu phường đánh bạc một chút hay không, thanh lâu sở quán và vân vân?”
“Hắn nói đúng.” Thái độ khác thường, Diệp Vô Truy lại đứng bên phía Ly Hỏa. “Từ giờ trở đi, chúng ra không thể quay về chỗ Lục Phiến môn, chỉ có thể tìm nơi đặt chân khác. Mà nhà trọ, là nơi Kha vương dễ tìm được chúng ta nhất. Thứ nhất có thể cho hắn rõ, chúng ta không định thoát khỏi tầm mắt của hắn, an ổn ở đây. Thứ hai, sát phố gần nước, nếu như thật sự phát sinh chuyện gì, có thế dễ thoát thân.”
“Vô Truy vẫn hiểu tôi.” Ly Hỏa mỉm cười, lại nhìn về phía Lưu Lạc, nói. “Còn có, tôi vẫn không định đi những nơi thanh sắc. Với tôi mà nói, có một mình Vô Truy là đủ rồi.”
Lưu Lạc nói lắp, trợn mắt há mồm quay đầu nhìn về phía Hảo Mộng Vô Hoa đã thản nhiên. “Hắn, hắn, bọn họ là cái quan hệ gì?”
Hảo Mộng Vô Hoa nhún vai.
“So với quan hệ bình thường phức tạp hơn chút, so với quan hệ bây giờ cậu suy nghĩ đơn giản hơn chút, chính là loại quan hệ này.”
Thủ tịch Thiên Sơn tạm thời không đủ lực lý giải rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...