Diệp Vô Truy đảo mắt phẫn nộ trừng người phía sau, toàn bộ thân thể cậu hiện tại bị người này ôm vào trong lòng, miệng bị bịt kín, tư thế rất xấu hổ.
Người đến chính là Ly Hỏa, mang theo vang đội trong ngực, khiến Diệp Vô Truy cũng có thể tinh tường cảm giác được.
“Chuyện cậu ở sau lưng tôi gặp tiểu tình nhân tôi sẽ không tính toàn.” Ly Hỏa nói giỡn, nhìn Hảo Mộng Vô Hoa và Thương đang say sưa tranh đấu: “Bây giờ tôi mang cậu rời khỏi chỗ này, có muốn hay không?”
Trong lòng suy tính một hồi, cuối cùng thoáng mang theo áy náy với Hảo Mộng Vô Hoa, Diệp Vô Truy khẽ gật đầu.
Thiếu giáo chủ đại nhân thỏa mãn nở nụ cười.
Thương bên kia đang giáo huấn sư môn phần tử cặn bã, vô ý thức cảm thấy không thích hợp. Vội vàng phân thần nhìn lại, chỉ thấy Diệp Vô Truy đã không ở tại chỗ.
Mà nhìn phía trước cửa sổ, có một đạo bóng đen nhảy ra.
Kinh hãi, Thương lập tức bỏ lại Hảo Mộng Vô Hoa, hướng về cửa sổ đuổi theo. Mà hắn thấy, là hai bóng lưng xa dần. Nhìn khinh công kia, cho dù là hắn cũng không đuổi kịp.
Hảo Mộng Vô Hoa cũng thở dài một hơi, tuy rằng hắn không biết người cứu Diệp Vô Truy kia là ai, nhưng dù sao so với rơi vào trong tay Thương vẫn rất tốt.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy một trận hàn ý lạnh thấu xương bốc lên từ phía sau.
Quay đầu lại, Thương một thân áo lam đứng trước cửa sổ, sắc mặt âm trầm bất định nhìn hắn. Trong mắt lửa giận cuồn quận, giống như trong mười tám tầng địa ngục.
Trời ạ! Vô Truy, lúc cậu chạy trối chết sao không mang tôi đi cùng! Hảo Mộng Vô Hoa trong lòng đau thương kêu gào, không biết đối mặt với tinh phong huyết vũ kế tiếp thế nào.
Mà Diệp Vô Truy, lúc này hiển nhiên không nghe được tiếng lòng của hắn. Ly Hỏa mang theo cậu, cũng không trở về nhà trọ ở thành Tây. Đương nhiên hắn cũng nghe được đối thoại, Lục Phiến môn nếu đã theo dõi hai người bọn họ hồi lâu, gian nhà trọ kia cũng không an toàn nữa. Hoàn hảo vật phẩm trọng yếu vẫn tùy thân mang theo, cũng không có gì muốn đi lấy.
Ly Hỏa mang theo Diệp Vô Truy một đường đi nhanh, công phu nửa khắc đã rời khỏi trong phạm vi trấn nhỏ, hướng về phía rừng cây ngoài trấn. Đợi đi được tới chỗ sâu trong rừng rậm, như là cuối cùng cũng cảm thấy an toàn, mới dừng lại.
Đột nhiên dừng lại, Diệp Vô Truy bị nội thương bất ngờ không đề phòng vấp một cái, chờ đứng vững thân thể, phát hiện Ly Hỏa đang tự tiếu phi tiếu nhìn cậu.
Lén lút ra ngoài gặp Hảo Mộng Vô Hoa lại bị tóm đến, cuối cùng còn phải dựa vào người này mang mình đi ra, Diệp Vô Truy nhất thời cũng cảm thấy trên mặt không sáng sủa. Sau khi cảm thán tính sai, điều chỉnh tốt nội tâm tình tự của mình, cậu mới ngẩng đầu nhìn Ly Hỏa.
“Cậu muốn hỏi cái gì?”
“Tôi chỉ muốn nói, nếu đã xác định bạn tốt an toàn. Chúng ta hiện tại có thể rời khỏi đây chứ?” Như không hề có cảm giác, Ly Hỏa không để ý mà hỏi thăm.
“… Có thể, tôi sẽ dẫn cậu đi tìm sư phụ.” Diệp Vô Truy nhìn người đứng dưới bóng râm của cây đối diện, lại không cách nào đoán được tâm tư của hắn. Đến tột cùng Ly Hỏa nghe được bao nhiêu, có có phải đã nghe được toàn bộ hay không, nhưng lại không hỏi gì?
Ly Hỏa tâm tư khó dò, còn hơn Thương càng làm cho Diệp Vô Truy cảm thấy khó đối phó. Càng nghĩ càng thấy phức tạp trong đó khiến người ta đau đầu, về chuyện Niết Khánh đan, lúc trước Cửu Trọng giáo đi Thiên Sơn hẳn là cướp thứ bảo vật này. Nhưng vì sao hiện tại Ly Hỏa một chữ cũng không hỏi, hoàn toàn một bộ dáng vẻ không quan tâm.
Còn có, hắn cùng Lục Phiến môn đều đang tìm sư phụ, là vì lý do gì?
Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, Diệp Vô Truy cũng không hỏi ra miệng. Cậu cùng Ly Hỏa chỉ là quan hệ giao dịch tạm thời mà thôi, cho dù hỏi Ly Hỏa cũng không nhất định sẽ nói ra. Hơn nữa…
Như nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Diệp Vô Truy, Ly Hỏa đứng lặng một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Diệp Vô Truy, cậu muốn biết vì sao vừa nãy tôi muốn cứu cậu?”
“…” Diệp Vô Truy muốn nói, là bởi vì giao dịch giữa hai người còn chưa kết thúc. Nhưng cậu định trả lời ngẩng đầu lên lại thấy ánh mắt chăm chú của Ly Hỏa, liền mắc ở họng, nói không nên lời.
Lẽ nào nói, còn có nguyên nhân khác?
“Tôi đây còn một vấn đề hỏi cậu, Diệp Vô Truy, cậu thấy tôi thế nào?” Thấy cậu một lúc lâu không trả lời, Ly Hỏa hỏi việc khác.
Cái này đáp rất tốt, cho tới nay hình tượng Ly Hỏa ở trong lòng Diệp Vô Truy cũng rất tươi sáng. Cường thế, quyết tuyệt, bức người, tựa như ngọn lửa đốt cháy hết mọi thứ.
“Cậu rất mạnh… Là một đối thủ đáng chờ mong.” Mà cuối cùng, Diệp Vô Truy chỉ trả lời như thế.
Đúng vậy, đối thủ. Lần đầu tiên ở Thiên Sơn thấy Ly Hỏa, cậu chỉ biết hai người không làm đồng bạn được, chỉ có thể trở thành kẻ địch. Bởi vì hai người đã định trước là quá mức giống nhau, là không có khả năng tồn tại trong cùng một trận doanh.
Diệp Vô Truy biết, Ly Hỏa cùng mình trước đây như nhau, đều muốn nắm người trong tay, sẽ không để bất luận kẻ nào đến trên đầu mình ra lệnh.
Nghe được đáp án của cậu, Ly Hỏa giống như rất thỏa mãn nở nụ cười: “Thoạt nhìn, giống với tôi.” Hắn chăm chú nhìn vào hai tròng mắt của Diệp Vô Truy, nói: “Ở trong trò chơi này, cậu là người duy nhất khiến tôi sản sinh ý chí chiến đấu cường liệt như thế, Diệp Vô Truy. Tôi vẫn cho rằng không ai có thể đủ đuổi trên tôi, xem ra là sai.”
Thật là tự đại, Diệp Vô Truy bất đắc dĩ ở dưới đáy lòng thổ tào: “Tôi nên vinh hạnh sao?”
Thấy dáng vẻ khinh thường của cậu, thiếu giáo chủ đại nhân lại không để bụng. “Theo ý tôi, địch thủ khó gặp như cậu, chỉ có thể hủy trong tay tôi. Sở dĩ ‘nhiếp hồn’ tôi vốn không định dùng để đối phó cậu, tới nay cũng không có dùng nó không chế cậu.”
Người nghe duy nhất yên lặng cắn răng. Đây cũng không tính là tùy tiện, bình thường hơi một tí lại đem cậu dùng làm túi ngủ xách ôm tính cái gì!
Nhưng mà, Ly Hỏa đang biểu lộ cõi lòng hiển nhiên không nghe được nội tâm phẫn uất của cậu, tiếp tục nói. “Nếu như cậu bị Lục Phiến môn bắt được, hạ xuống nhược điểm ở trong tay bọn họ. Như vậy tôi cũng rất không dễ chịu.” Nói xong, nhíu nhíu mày, dường như nghĩ tới cuồng vọng của Thương lúc đó.
Diệp Vô Truy kinh ngạc, rất ít khi có thể thấy Ly Hỏa không mang theo vẻ tươi cười nói thật tình. Nam nhân này bình thường luôn luôn lấy nụ cười che giấu thật lòng, mà thực sự trở nên nghiêm túc lại khiến bất luận kẻ nào cũng không dám chạm vào lửa.
“Cậu hiếu kỳ sao tôi lại không hỏi cậu cái gì, về Niết Khánh đan… Tôi thật sự biết một ít.” Lộ ra nụ cười vô hại, Ly Hỏa nói: “Thế nhưng tôi cũng không định từ cậu để biết cái gì, dù sao như vậy cũng không có ý nghĩa. Một hồi đánh cờ, tổng yếu thế lực song phương ngang nhau mới có hứng thú.”
Nhìn hắn, Diệp Vô Truy lạnh lùng nói: “Cho nên tôi cũng không thể hỏi cậu bất luận vấn đề gì. Cậu định nói, tại thời gian đồng hành, hai bên chúng ta cho dù ở sau lưng làm chuyện gì, hai bên đều không thể quấy rầy sao?”
“Trả lời chính xác.” Ly Hỏa cười cười. “Dám cùng tôi đánh cuộc không, Diệp Vô Truy, Xem đến cuối cùng là cậu thắng hay tôi thắng? Đánh cuộc triển khai xoay chung quanh Danh Đao, tiền đặt cược tạm định.”
Lại là sư phụ, gần đây một loạt chuyện tình đều thoát không được liên quan đến Danh Đao. Không, Diệp Vô Truy trong lòng yên lặng nghĩ. Phải nói là từ lúc vào trò chơi tới nay có chuyện gì, đều là lấy Danh Đao làm trung tâm mới đúng. Danh Đao này, tựa hồ là chủ tuyến của toàn bộ trò chơi. Như vậy trên người sư phụ, đến tột cùng có câu đố gì.
Nếu Ly Hỏa dám đưa ra đánh cuộc này, có phải hắn biết cái gì hay không?
Diệp Vô Truy tỉ mỉ đánh giá biểu tình của đối phương, nhưng mà bởi vì Ly Hỏa đeo mặt nạ, hoàn toàn không nhìn được.
Phải đồng ý việc đánh cuộc này sao? Cho dù thắng hắn, có thể có chỗ tốt gì, trái lại không duyên không cớ dáng một đống lớn phiền toái, đáng giá sao?
Diệp Vô Truy ở trong lòng nhiều lần tự hỏi, mà cuối cùng làm ra quyết định.
“Được rồi.” Cậu nhìn thẳng vào hai tròng mắt thâm thúy của Ly Hỏa. “Tôi liền cùng cậu phân thắng bại.”
Diệp Vô Truy nói ra những lời này đồng thời, trong lòng mơ hồ nghĩ, Tề Dã năm đó kiệt ngạo tự tin không ai bì nổi, dường như đã lại trở về.
Mà Ly Hỏa nhận được câu trả lời thuyết phục, rất hài lòng nở nụ cười, như là chiếm được vui sướng trước nay chưa có.
Hắn nóng rực chăm chú nhìn Diệp Vô Truy, thấp giọng nói: “Tôi sẽ không để cậu hối hận.”
Thế giới của 《Nhất Mộng Giang Hồ》, sắp vì quyết định của hai người mà phong sinh thủy khởi.
Trong hiện thực, các đại tư bản nắm trong tay tài chính thế giới, lại như nhau thường thường lui tới tiến lên.
“Có tin tức sao?” Một nam tử trang phục tinh anh, hỏi bảo vệ giữ cửa.
Hắn hiện tại đang đứng ở cửa một gian phòng ngủ thật lớn, mà chủ nhân của gian phòng ngủ này, đã tròn hai ngày không đi ra.
Bảo vệ cung kính lắc đầu, nói: “Không có, trước khi tộc trưởng đi vào trong, phân phó bất luận người nào cũng không thể quấy rầy. Chúng tôi cũng không thể mạo muội xông vào.”
Nghe vậy, nam tử tinh anh nôn nóng bước vài bước, nửa ngày, nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt thở dài một hơi, bất đắc dĩ rời đi.
Tuy rằng tập đoàn Vạn Hoa không cần người cầm lái lúc nào cũng chú ý, cũng có thể dựa vào thủ hạ đông đảo dưới quyền trước sau như một vững bước đi tới. Thế nhưng, đó chỉ là dưới tình huống không phát sinh ngoài ý muốn.
Mà hiện tại, một cơn sóng thật lớn sắp liên lụy đến toàn bộ tập đoàn. Thế nhưng tại thời khắc mấu chốt này, người lãnh đạo tập toàn bộ tập đoàn Tần Diễm không biết vì sao lại đóng cửa không ra, đây thực sự khiến thủ hạ mới nhận được tin tức lo nghĩ không ngớt.
Cái gọi là cơn sóng, kỳ thực có thể nói là nội hoạn. Tần Diễm tuy rằng cầm quyền từ vài năm trước đến nay, đã từng bước khống chế được ba gia tộc liên hợp cổ phần khống chế tập đoàn Vạn Hoa. Thế nhưng địa vị của hắn, trên thực tế cũng không vững chắc như vậy.
Mọi người đều biết, đăng vị trước Tần Diễm, chính là một người thừa kế được vạn người chú mục khác —— trưởng tử Tề gia, Tề Dã.
Vị này từ nhỏ nổi danh thiên tài, nếu như có thể thuận lợi kế vị mà nói, chắc chắc trở ngại sẽ gặp so với Tần Diễm nửa đường nhảy ra ít hơn rất nhiều. Thế nhưng vì nội bộ Tề gia một hồi ngoài ý muốn, Tề Dã không chỉ không kế thừa Vạn Hoa, thậm chí cả người đều biến mất trong tầm mắt mọi người.
Tần Diễm có thể yên tâm nắm quyền, cùng Tề gia nhược thế với Tề Dã thoái ẩn cũng có chút ít quan hệ.
Mà tin tức mới nhất nhận được hiện tại là, trưởng tử Tề gia Tề Dã, dĩ nhiên lại muốn trọng xuất giang hồ?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...