Đế Chiêu không biết rõ bản thân là ai.
Anh lúc tỉnh lúc mê, khi An Dao nói với anh, trạng thái này của anh đã kéo dài cả tuần rồi, Đế Chiêu mở miệng nói: “Học phần của con phải làm sao đây?”
Nhìn xem! Học sinh ngoan khiến người ta kính phục như vậy đấy!
Vành mắt An Dao đỏ lên, tâm tình cũng ủ rủ.
Đế Chiêu: “Ba, ba làm sao vậy?”
An Dao mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu đứng dậy: “Không có gì, con nghỉ ngơi đi, ba ra ngoài một chuyến......”
“Ba......” Đế Chiêu lắc đầu, hỏi, “Đường Táp đâu?”
An Dao: “Cô ấy không sao, hiện tạm nghỉ học về nhà rồi.”
Đế Chiêu kinh ngạc: “Sau khi bọn con ra khỏi lòng đất đã xảy ra chuyện gì rồi? Con......”
An Dao: “Không có gì, xảy ra tai nạn như vậy người lớn trong nhà lo lắng nên xin nghỉ phép về nhà kiểm tra sức khỏe rồi.”
“Cô ấy không sao chứ?”
“Con không nhớ gì nữa sao?” Trông An Dao rất mệt mỏi, “Bỏ đi, con nghỉ ngơi đi.”
Đế Chiêu nằm ở trên giường, đầu óc rỗng tuếch thỉnh thoảng có một vài hình ảnh lướt qua nhưng tốc độ rất nhanh anh bắt không được.
Đường Táp đúng là về nhà kiểm tra sức khỏe thật.
[Vì lý do truyện đã bị web khác và xóa cre nên từ chương này trở đi mình xin phép khóa lại nhé.]
Báo cáo kiểm tra sức khỏe ghi rõ tất cả đều bình thường.
Phải, cô ăn uống đầy đủ còn rèn luyện sức khỏe hàng ngày, động dao động súng mà sao có thể không khỏe mạnh được?
Nhưng cha Táp cứ không muốn thả người.
“Trước kia con đã đảm bảo với cha thế nào!” Trong cuộc họp gia đình, ba Táp đập mép bàn nói.
“Chẳng phải con đã không có chuyện gì rồi sao?” Đường Táp nói, “Con chỉ đảm bảo với ba, gặp phải nguy hiểm con sẽ tránh xa ra.”
Mẹ Táp luôn muốn nói xen vào nhưng cuối cùng chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Đường Táp nói: “Vả lại tình huống của nhà chúng ta ba cũng hiểu rồi đó. Nhà ta từ đời này sang đời khác không phải truyền thừa kế huyết mạch cũng không có bản lĩnh tài cao gì, mà là trách nhiệm. Nay Thần thức của con đã thức tỉnh rồi, vậy thì con nên thực hiện nhiệm vụ của con. Trách nhiệm đang gánh trên người, dù ba có phản đối con cũng phải về đó. Điều này không giống với lúc ba nhận được nhiệm vụ ném bỏ chúng ta nói đi thì đi ngay, trách nhiệm ở trên người. Đây là lời ba thường hay nói, giờ con trả lại ba.”
Cha Táp: “Ba hiểu rồi, con đây là đang trút hết nỗi bất mãn với ba! Là đang oán trách ba!”
Đường Táp: “Mẹ, mẹ nhìn ba con kìa, rất càn quấy phải không!”
Mẹ Táp: “.......”
Đừng bảo bà vào phân xử được không, bà chỉ muốn hỏi con yêu tinh kiss với Đường Táp trông thế nào, là chủng loài nào, cảm giác thế nào mà thôi!
Thế là mẹ Táp lái chủ đề trở lại: “Sao tranh cãi một hồi là tranh lệch vấn đề là thế nào chứ? Táp Táp, điều mẹ quan tâm chính là cuộc sống trong trường của con, bạn học của con...... Con xem, tuy mẹ không phản đối chuyện con yêu đương nhưng cũng phải chú ý hình tượng chứ, lúc ba con miêu tả với mẹ, mày của mẹ tới giờ còn chưa giãn ra được đây này.”
Đường Táp nổi bão rồi: “Trách ai đây? Là ai mua nguyên một bộ quần áo thu màu hồng cho con chứ?!”
“Đó là đồ lót giữ ấm.” Mẹ Táp uốn nắn, “Là do con mặc quá sớm thôi, mẹ mua là để con mặc lúc tuyết rơi.......”
Đường Táp tức tới mức muốn ngất đi.
Cha Táp thì bị lừa phỉnh đi mất: “Màu đó thật sự khó coi, ban đầu lúc mua chẳng phải tôi đã nói với mình rồi sao, mình một hai nói các cô gái hiện đại không mặc màu này nữa, sau này mặc màu đó thì rất quê mùa......”
Mẹ Táp tử vong nhìn trân trối.
Ông đang nghi ngờ tầm mắt của tôi đấy sao?
Cha Táp vội vàng chỉa mũi dùi về phía con gái: “Đây là chuyện đồ lót giữ ấm sao?! Ba từng nói với con rồi, không thể yêu đương, dù có yêu thì cũng phải tiến hành theo tuần tự, tiến hành theo tuần tự đó biết không? Haiz, từ từ nắm nay...... từng bước một, đại học năm tư, con mới đi được bao lâu chứ? Mà đã hôn môi rồi? Mới có nửa năm thôi! Còn chưa tới!”
Mẹ Táp liếc xéo ông một cái, lý do rất đơn giản đó là lúc hai người họ yêu đương không hề tiến hành theo tuần tự như vậy, bây giờ mấy lời như thế này chỉ là do bậc cha mẹ không thể lấy bản thân ra làm tấm gương tốt dùng lừa con cái mà thôi.
Đường Táp: “Con nói rồi, đó không phải là con hôn! Đó là do Thần thức xuôi khiến, anh ấy cũng như vậy.......”
Cha Táp xòe hai tay, bất mãn nói: “Hay cho thằng cha đó, Thần mạch của nhà nó chính là một viên gạch, chỗ nào cần thì chuyển tới chỗ đó.”
Mẹ Táp ho một tiếng, ra hiệu cho ông lui xuống, bà muốn lên sân rồi.
Cha Táp vội nhường chủ vị hội nghị: “Để mẹ con nói, mẹ con cũng không đồng ý đâu!”
Mẹ Táp hỏi: “Nghe ba con nói, cái tên cùng con ôm hôn trước mặt quần chúng là một con Rồng?”
Cha Táp: “Là Rồng không chính hiệu, do Rồng với Hồ Ly sinh cơ......”
Cha Táp nói xong, còn mắng cho bà xã nghe một chút: “Cũng không biết con Rồng với con Hồ Ly đó sao mà sinh được đứa con này, bên đó không có cách ly sinh sản sao?”
Đường Táp: “Đó là vì.......”
Cô còn chưa nói xong thì thấy mắt của mẹ cô sáng lên.
Như vậy không phải càng tốt sao!
Trên mặt mẹ Táp viết to mấy chữ này.
Đường Táp: “Mẹ, thật ra mẹ đang ghen tỵ đúng không?”
Chuyện này nếu tới sớm mấy năm, Thần thức thức tỉnh ở trên người mẹ vậy thì con vô sự rồi, nào là Rồng nào là Phụng Hoàng nào là Hồ Ly, đều là của mẹ hết.
Lúc đó đoán chừng cũng không có cha của con rồi.
“Chuyện tốt như vậy sao không để tôi gặp được chứ.” Cha Táp khoanh tay, nói bằng giọng nghiêm túc.
Mẹ Táp kinh ngạc: “Em không có nói!”
Cha Táp nói bằng giọng chua lè: “Còn cần mình nói sao? Viết rành rành trên mặt bà rồi kìa!”
Mẹ Táp: “Không nghiêm túc, bây giờ là lúc nói chuyện này sao? Chúng ta không phải nên hỏi Táp Táp dự định của con bé sao?”
“Chuyện con còn chưa làm xong. Bây giờ đã rối tung cả rồi.......” Đường Táp nói, “Trật tự mới còn chưa thiết lập con sao có thể ném chúng ở đó mà về được chứ? Cho nên chiều nay của sẽ về lại đó.”
“Con không phải là Thần, con là người là con gái của ba.” Cha Táp nói, “Không tiến hành khảo sát bọn họ đã để con đi học là lỗi của ba, nay tận mắt ba xem cả rồi, ba phản đối.”
Mẹ Táp: “Tôi đồng ý.”
Cha Táp: “Mình có thể đứng cùng một chiến tuyến với tôi được không?”
Mẹ Táp: “Đây là cảm giác trách nhiệm mà từ khi sinh ra chúng ta đã mang, mình không hiểu đâu. Hơn nữa, nhà chúng ta có một điều tổ huấn duy nhất đó chính là đối với chuyện tình cảm nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng.”
Cha Táp vừa muốn mở miệng nói, mẹ Táp: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Cha Táp: Điều tổ huấn của người ta, ông không cách nào phản bác.
“Con đã kế thừa Thần thức và tình cảm của A Thù rồi thì phải vì cô ấy mà chịu trách nhiệm, biến điều hối tiếc này trở thành viên mãn, chức trách và tình cảm khó mà vẹn tròn cả hai, người có năng lực có lương tâm không cần chọn lựa, cho nên mẹ hy vọng hai việc này con đều có thể làm được hết, làm tốt không phụ Thần mệnh. Con xuất sắc như vậy nhưng phần xuất sắc đó không phải chỉ bàn tay vàng củaa con mở được Thần mạch, mà là có thể làm có đầu có đuôi, làm tốt mọi chuyện hợp cả tình lẫn lý.”
“Dạ.” Đường Táp nghiêm túc gật đầu.
Cha Táp thở dài một hơi: “Nhưng, Đường Táp con phải nhớ đừng vì con có năng lực thì xem nhẹ an toàn của bản thân, giống như tai nạn lần này....... ba và mẹ con đều chịu không được sẽ có lần thứ hai đâu. Thần thức là Thần thức, con gái của ba là con gái của ba, con vĩnh viễn là con gái của ba cho nên con phải hiểu nỗi lo lắng của ba.”
“Dạ.” Đường Táp vỗ vỗ vai của cha già, nói: “Yên tâm đi, Đường Táp sẽ sống tốt thôi, dù là tình cảm lẫn chức trách của A Thù để lại thì đó cũng là tình cảm và chức trách của Đường Táp con, con sẽ hoàn thành thật tốt!”
Tóm lại từ cuộc họp phê bình trở thành cuộc họp vận động trở về trường.
Trước khi Đường Táp đi, lấy một cây răng thú sắc nhọn từ túi trong cặp.
“Ba mẹ, đưa cái này cho bác trai Đường Phong, hung thủ lừa Na Na vào trong đó đã bị con xử lý rồi. Nói với bác trai Đường Phong rằng, những tên còn lại con sẽ không chừa một ai, con nhất định sẽ nhổ ra bàn tay gây tội ác đứng sau, để hắn đền tội cho Na Na.”
Cha Táp nhìn chiếc răng nanh sắc bén đó, nhắm mắt thở dài.
“Con phải chú ý an toàn.” Cha Táp nặng nề nói, “Mất đi con gái cảm giác như lòng tan nát, đời này của ba không muốn trải nghiệm nó đâu.”
“Con biết rồi.”
Bạch Trạch đợi cô ở ngay hải quan Huyền Vũ.
Đón được cô, Bạch Trạch lập tức nói tình hình lúc này.
“Sau khi đường hầm bị sụp xuống, chúng tôi đều đến thư viện rồi, binh của Đế Trạch mai phục ở gần văn phòng tôi phát hiện có sinh viên thường xuyên quanh quẩn ở trước của văn phòng của tôi......”
Đường Táp nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì? Đã tra được chưa?”
Bạch Trạch do dự chốc lát, nói: “Ở ngoài văn phòng tôi có lắp camera, sau quá trình thu thập camera thì thấy sinh viên đó mặc đồng phục thi đấu chiến cầu của học viện chính pháp, có đội mũ nhưng tôi cho chủ tịch hội học sinh học viện chính pháp đối chiếu với từng người thì phát hiện đó không phải là sinh viên của trường chúng ta. Hắn là nhân sĩ ngoài trường cải trang thành sinh viên...... hơn nữa theo đường đi nước bước của hắn.......”
Bạch Trạch nói: “Mục tiêu của hắn là chỗ ở của cô, hắn cạy cửa phòng cô ra rồi nhưng nhanh chóng ra khỏi đấy, hai tay trống rỗng, sau đó có lẽ hắn đã phát hiện xung quanh có mai phục, hắn rời đi một cách rất điềm tĩnh......”
Đường Táp: “Tôi sớm đã bảo ông lắp camera toàn trường rồi.”
“Thế giới các cô không giúp mà!” Bạch Trạch nói, “Chuyện này yêu cầu về sức người sức của rất lớn đó biết không? Hơn nữa còn phải có sự tán thành của hội đồng trường, bọn họ không tán thành đấy chứ! Hơn phân nửa trong trường là đánh dã chiến, nếu hôm nay tôi lắp thì ngày mai trường học có thể có hơn một nửa số sinh viên thôi học đấy!”
Đường Táp cũng hết cách để nổi giận, cô nói: “Tìm Mèo Đen tới xem chưa? Ông ấy nói sao?”
“Cảnh sát trưởng nói, tám phần là thành viên của tổ chức. Đế Trạch còn cho binh gỡ mìn vào dò tìm phòng của cô, tên tội phạm tình nghi đó không có đặt thứ gì đáng ngờ vào đó, cũng không có trộm cắp cái gì....... cũng thật kỳ lạ.”
Đường Táp nói: “Lúc đó Y Lan có ở trong phòng không?”
“Ở trên bệ cửa sổ phòng bếp, cậu ấy nói cậu ấy chỉ nhìn thấy một người mặc đồng phục màu đỏ đi vào, dạo quanh một vòng thì đi trở ra rồi, trong dáng vẻ có lẽ là đang tìm đồ.”
“Hắn muốn tìm cái vali.” Đường Táp nói, “Vali hành lý của Lục La, đựng xương của Nữ Oa.”
Bạch Trạch lo lắng: “Cô muốn đổi nơi cất giấu không?”
“Không cần.” Đường Táp nói, “Nếu bọn chúng có thực lực thì không cần tới lén lút như vậy, tôi cứ để ở đó, tôi không ra tay để chúng tự ra tay, ai ra tay trước kẻ đó chết trước.”
Bạch Trạch trước giờ chưa từng nghe tên chiến thuật này, im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Đúng rồi, cô muốn về trường hay là đi thăm bệnh?”
Tim Đường Táp đập mạnh một cái: “Ai bị bệnh?”
Bạch Trạch quan sát vẻ mặt của cô: “...... Đế Chiêu.”
Tình bị cô nuốt xuống khi nghe thấy hai chữ này lại trồi lên, suýt chút nữa là khống chế ngôn ngữ của cô.
Sắc mặt Đường Táp trắng bệch, ấn ngực bình tĩnh lại một lúc, cắn răng nói: “Đương nhiên là đi thăm bệnh, cậu ấy thế nào rồi?”
“Cả hai đều quên hết rồi sao? Lúc đó hai người đột nhiên hiện ra, bọn tôi chia thành hai nhóm mỗi bên kéo một người nhưng kéo không ra, vừa tách ra cậu ấy liền khóc, sau đó thì hôn mê. Được đưa về nhà rồi nói là sốt lặp lại nhiều lần, tình hình không được tốt lắm.” Bạch Trạch gãi đầu, “Lúc thần chí không tỉnh táo thì luôn gọi tên cô.”
Đường Táp không khỏi nắm chặt tay, căng thẳng hỏi: “Gọi bằng cái tên nào?”
“Hai cái tên đều gọi ra hết, lúc thì Đường Táp lúc thì A Thù.......” Bạch Trạch nói, “Phía bên Hiên Viên hết cách rồi, bèn mời Thần bà của nhà Đồ Sơn tới.”
“Hả??”
Thần bà?
Bạch Trạch: “Ờ, nhà Đồ Sơn có một nhánh luôn làm Thần Vu để kiếm sống, làm ăn nghiêm túc là Thần Vu thật, hiện tại quản gia của nhánh đó là một cụ Hồ Ly hơn bảy trăm tuổi. Tóm lại sau khi xem qua thì rút được kết luận là, Đế Chiêu bị trúng tà, trên người có thứ đồ không sạch sẽ. Đường Táp, dưới thư viện có gì vậy?”
Sắc mặt của Đường Táp nặng nề đến mức mắt trần cũng có thể nhìn thấy rõ.
Mụ nội nó, tên lừa gạt này từ đâu tới, mở miệng là nói lời sằng bậy, lại dám nói vảy hộ tâm của A Thanh thành thứ thứ đồ không sạch sẽ ? ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...