Đế Chiêu lấy áo ngủ đi muốn dạy dỗ con cáo đó, rốt cuộc lại đến muộn một bước.
Lúc anh đẩy cửa ra, An Luật đang quấn lấy chăn, vừa tóm lông trên đầu của Phụng Hoàng, vừa ôm Đường Táp khóc, một hai muốn Đường Táp cưới cậu.
Còn Đường Táp thì tay chống đầu, bịt kín mắt, mặt đỏ thẫm.
“Không được, tôi không cưới, tôi không có nhìn thấy gì hết.”
“Cô gạt người, cô nhất định là nhìn thấy rồi!”
Đế Chiêu giơ chân đá bay Hồ Ly, nói: “Nói đùa cũng có mức độ nhất định! Cưới cậu làm cái gì? Dỗ cậu làm ông nội sao? Vừa lười vừa ham ăn, việc nhà không biết làm, bảnh chọe còn đốt tiền, bạn học Đường có nuôi Thất Thất cũng không nuôi cậu!”
An Luật thút tha thút thít nói: “Bị nhìn sạch còn không chịu cưới tôi, đây không phải là lưu manh sao……”
Cậu khóc mà còn không quên mặc quần áo, Đế Chiêu vừa ném áo ngủ tới, cậu bước nhanh đến, trực tiếp mặc ngay lên người.
Đế Chiêu nói một cách nóng nảy: “Đi đâu có kiểu quy tắc này, cậu đừng lừa Đường Táp!”
An Luật: “Tôi không chịu, tôi trong trắng như vậy, còn chưa gả ra ngoài đã bị người ta nhìn sạch rồi.”
Đường Táp bỗng nói: “Chuyện này…… Học trưởng An Luật, cậu không cảm thấy tự bản thân cậu diễn quá nhập vai rồi sao?”
Lần đầu tiên khi nhìn thấy cậu, trừ phân đoạn liếm tinh hoàn đó ra, những lúc khác cậu đều mê hoặc quần chúng, vô cùng rực rỡ sáng chói, tuy phóng đãng nhưng trông cực kỳ cao quý không thể với tới, sao chỉ mới một tuần thôi, cậu đã trở thành…… thành bộ dạng này rồi.
An Luật chùi nước mắt, nói: “Ồ, đó cũng là tôi. Dù sao, cô nhìn cũng nhìn rồi, cô phải cưới tôi. Không lỗ vốn đâu, dáng người tôi dưỡng mắt như vậy, cô nhanh đồng ý đi!”
Cậu chớp mắt đá lông nheo.
Đường Táp xoay mặt đi, mặt nghiêm túc trả lời Cửu Vĩ Hồ: “Cậu nhìn nhằm rồi, tôi là một học sinh nghèo, không có tiền cưới cậu.”
An Luật lại chớp mắt: “Tôi mang theo của hồi môn qua, cô yên tâm! Chúng ta mua biệt thự ngoại ô xe đua nhỏ, sống cuộc sống sung sướng! Muốn ra thế giới thì ra, muốn về đây thì về.”
Vốn đây chỉ là trò đùa, nhưng Đế Chiêu sợ tiếp tục nói nữa Đường Táp sẽ động lòng, bèn vội vàng cản lại: “Im miệng, bạn học Đường mới bao lớn, An Luật cậu đừng xem phim thần tượng quá nhiều trong đầu chỉ toàn muốn gả cho người ta…… Bạn học tiểu Đường, cay phải mắt rồi đúng không? Tôi dẫn em đi rửa sạch mắt.”
Phụng Hoàng đúng là Phụng Hoàng, đang ở đó buồn chán chải lông.
Đường Táp vội xua tay: “Không cần không cần, thật sự không có nhìn thấy. Học trưởng An Luật quấn chặt chăn như vậy, chỉ nhìn thấy nửa bên mông mà thôi……”
An Luật vốn chỉ nghiện đóng kịch quá mức bỗng cảnh giác: “Thật sự nhìn thấy rồi? Nửa bên nào? Phía trước hai là đằng sau?”
Đường Táp: “……. Một chút xíu.”
“Mẹ nó, vậy thì không được, tôi thật sự không chịu đâu!” An Luật lại muốn nhập kịch lên người, chuẩn bị bắt đầu khóc, thì bị Đế Chiêu xách cổ lên ném ra ngoài.
Đế Chiêu đóng cửa lại, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống xin lỗi Đường Táp mà thôi.
Giờ thì tốt rồi, hình tượng học trưởng nghiêm túc cố gắng giữ gìn một tuần qua, đã bị phá hủy trong chốc lát, còn bị phá hủy bởi tên họ hàng ngốc nghếch.
Họ hàng đã ngốc như vậy rồi, anh còn có thể giả vờ được bao lâu?!
Quả nhiên duy trì khoảng cách mới có thể duy trì mỹ cảm.
An Luật đấu tranh hô lên: “Tiểu Đường, tôi thấy cô tiếp đề tài tiếp khá tốt đấy, cuối tuần đến câu lạc bộ kịch nhé?”
Đế Chiêu: “Đường Táp là học sinh ngoan, còn muốn học bài, cậu mau biến đi!”
Phụng Hoàng hỏi: “Tiểu Đường, cô có thể vừa ý An Luật thật sao?”
Đường Táp cười vô cùng ngọt ngào, nhưng lời nói ra lại giống như quả ớt cay, không chút lưu tình: “Có thể vừa ý mới là lạ ấy.”
Mới quen biết có một tuần, lại còn có bộ đức hạnh đó, nhìn trúng cậu ta làm gì? Trong nhà thiếu một con hồ ly để vuốt ve sao?
Tuy là thiếu…… nhưng mà! Hồ ly sẽ bị rụng lông nha! Thỉnh thoảng vuốt ve hai cái cho đã ghiền rồi thôi, nuôi dưỡng lâu dài còn phải chải lông tóc hốt phân đúc cơm cho nó, thậm chí trên quần áo cũng sẽ bị dính phải lông tóc, quá phiền phức mà.
Muốn nuôi cũng phải nuôi một con không rụng lông này, sạch sẽ này, không nháo không ồn không dính người này, gọi thì đến ngay, đuổi thì đi ngay, tự lực cánh sinh, khỏe biết bao nhiêu.
Trong lòng Đường Táp sau khi đặt ra tiêu chuẩn cho thú cưng xong, càng quả quyết lắc đầu: “Không muốn không muốn, kiên quyết không muốn.”
Phụng Hoàng liên tục gật đầu, yên tâm nói: “Hiểu rồi, có câu này của cô là đủ rồi……”
Đường Táp lập tức kinh ngạc: “Chẳng lẽ?”
Chẳng lẽ cậu phải lòng An Luật rồi?
Phụng Hoàng chải lông xong xuôi, nghênh ngang kiêu ngạo đá cửa ra, chuẩn bị tư thế chiến đấu nhịp bước chân gà đi tìm An Luật.
Phụng Hoàng: “Có thể cười nhạo cậu ấy được rồi. Ngay cả con người cũng không vừa mắt cậu ha ha ha ha, một con cáo vô dụng…… Cậu còn muốn gả cho ai!”
Thì ra là cười nhạo An Luật…… Đường Táp lắc đầu, tỏ ý đồng tình.
Đế Chiêu lúc này giống với anh trai tri kỷ, bỗng nhiên có chút cảm giác như chính cung chủ trì trật tự vậy, nói với Đường Táp: “An Luật khá là thích nói đùa, cậu ta cũng rất ưa náo nhiệt, không chính chắn lắm. Không làm em sợ chứ? Em cứ coi cậu ấy là con cáo nhỏ…… Như vậy thì sẽ quên đi chuyện cậu ấy trần truồng ngay.”
“Hình người không nhìn thấy.” Đường Táp nói, “Cậu ấy che kín hết rồi, chỉ nhìn thấy chỗ eo thôi.”
Đế Chiêu lập tức yên tâm, anh mỉm cười nói tiếp: “Vậy thì tốt, lo em bị kinh ngạc, lỡ như làm em sợ, bữa sáng ăn không vào thì phải làm sao?”
Đường Táp nhớ đến xúc cảm tối qua của Tiểu Bạch Long, nhịn không được mà nhúc nhích ngón tay, nói: “Nào có chứ, vẫn còn rất thèm ăn đây.”
Bữa sáng ăn ở đình Quan Cảnh, có lẽ là do có thêm cô, nên bữa sáng trông rất phong phú, bày đầy cả một bàn lớn.
Đường Táp và Đế Chiêu cùng đến, vừa đi vào thì nhìn thấy An Luật nước mắt ròng ròng ngồi ở trong lòng gia chủ gia tộc Cửu Vĩ Hồ, nắm quả tóc của mình cáo trạng.
“Mẹ, mẹ coi nè…… Đều do Thất Thất bứt đấy, trọc hết rồi.”
Gia chủ gia tộc xoa lông đầu của con trai út, nói: “Không sao không sao, mẹ thổi cho con, lập tức sẽ dài lại ngay thôi, tóc của con trai mẹ nhiều như vậy, không sợ bị bứt hết.”
Nói xong, còn nháy mắt ra hiệu với Phụng Hoàng, nhỏ giọng an ủi Phụng Hoàng: “Thất Thất, không sao đâu, bác dỗ dành nó, con cứ ăn của con đi.”
Phụng Hoàng ăn ngấu nghiến, còn không quên an ủi hồ ly: “Dì cả, cậu ấy đúng là không biết xấu hổ, còn muốn lừa Tiểu Đường cưới cậu ấy, định cuốn gói của hồi môn ra ngoài thế giới ăn sung mặc sướng đấy.”
Gia chủ nhíu mày càng thêm đau lòng, bèn vội vàng xoa lông tóc của con trai nói: “Ngoan, bên ngoài rất nguy hiểm, nào tốt bằng ở nhà mình chứ……”
“Cậy ấy cũng không chịu nhìn thử xem Tiểu Đường người ta có chướng mắt cậu ấy không!” Phụng Hoàng không quên bổ thêm một dao.
An Luật ngóc đầu dậy, nhanh chóng oán giận đáp trả: “Tôi chỉ nói đùa thôi mà! Tự Táp Táp cũng biết vậy! Cậu cho rằng Táp Táp cũng như cậu nghe không ra lời nào là lời nói đùa sao?!”
Gia chủ thở phào một hơi, vẫy tay để Đường Táp ngồi xuống ăn cơm.
Phụng Hoàng tiếp tục nói: “Có nói đùa cũng không cần cậu……”
An Luật hung ác quay đầu qua, chỉ lên cái đầu bù xù của Phụng Hoàng đang ngồi xổm trên ghế ăn cơm, hỏi Đường Táp: “Cô chướng mắt tôi, chả lẽ có thể trúng ý cậu ta?”
Đường Táp cười tủm tỉm lắc đầu: “Không vừa mắt đâu.”
An Luật: “Đã nghe thấy chưa! Cậu cũng vậy thôi!”
Phụng Hoàng: “Nghe không ra là Táp Táp đang an ủi cậu thôi sao? Vật quý ở cái hiếm, cậu chẳng qua chỉ là một con Cửu Vĩ Hồ, còn tôi, là Phụng Hoàng, độc nhất vô nhị, nếu tôi chịu nghiêm túc cầu hôn tám trăm lần, Táp Táp nhất định sẽ đồng ý!”
Thật ra, Phụng Hoàng nói cũng có lí, Đường Táp thích nhất những loài yêu quý hiếm, nhưng mà……
Đường Táp nhìn Phụng Hoàng hai ba đũa đã diệt gọn một đĩa hạt trúc (1), một hơi một uống sạch bình rượu ngọt, trong lòng nói: Đây không phải là vấn đề trúng ý hay không trúng ý, chủ yếu là tên gia hỏa này ăn quá xa xỉ, trong nhà nuôi không nổi.
An Luật nói không lại Phụng Hoàng, nhào vào lòng mẹ ruột, ding ding khóc lóc.
Đường Táo thấy mặt gia chủ đầy vẻ dịu dàng thương yêu, nhỏ giọng nói: “Con trai út là được yêu thương nhất nhỉ.”
“Đương nhiên rồi.” Đế Chiêu cười đáp, “Nhũ danh của An Luật là tâm can bảo bối, cả nhà yêu thương từ nhỏ đến lớn đấy.”
Chả trách hình thành nên tính cách này.
Đường Táp vốn cho rằng An Luật chỉ nói chơi thôi, kết quả sau khi ăn cơm xong, An Luật thật sự sắp xếp cho cô vào câu lạc bộ kịch của trường ngay.
“Tôi nói thật đấy, đến đi, tôi thấy cô có khí chất đóng nữ chính lắm.”
Đường Táp buồn cười nói: “Khí chất gì?”
“Đóng nữ chính của Cô Bé Lọ Lem, vừa đóng bảo đảm hợp.” An Luật nói.
Đế Chiêu đầu cũng không buồn ngẩng, nói: “Đừng đi, câu lạc bộ kịch của cậu ấy, một bộ kịch quay hai năm cũng không xong, tiêu tốn lãng phí phí tài trợ hội học sinh kéo được.”
An Luật nói: “Lần này nhất định sẽ được!”
Đế Chiêu: “Phải không? Thế các cậu đã viết xong kịch bản chưa?”
An Luật: “Bất quá thì tự tôi viết!”
Đường Táp: “Định viết kịch bản gì?”
“Nếu cô đến, tôi sẽ viết câu chuyện về một con người đến từ thế giới bên ngoài, yêu đương với các soái ca mỹ nữ trong trường Phi Đại !”
Đế Chiêu: “Tôi tuyệt đối không cho qua xét duyệt!”
Phụng Hoàng nói: “Không thú vị, đề tài này thế giới bên ngoài sớm đã lỗi thời rồi, nào có ai xem nữa.”
Đường Táp nói: “Bằng không thì đóng một con người đến từ thế giới bên ngoài, bề ngoài thì đến học tập, nhưng thực tế là đến điều tra lời đồn nửa đêm Phi Đại thường có án mạng đi?”
An Luật: “Cái này được!!”
Đế Chiêu: “Lại đổi sang huyền bí rồi?”
Anh hỏi Đường Táp: “Em thích thể loại khủng bố huyền bí này sao?”
Đường Táp xua tay: “Thật ra em thích phiên bản học trưởng An Luật nói hơn, thiếu nữ yếu đuối với np hậu cung. Nhưng em nhớ đến cảnh sát trưởng Mèo Đen…… Bỗng nhiên muốn làm một bộ «Truy Đuổi Hung Thủ Ba Ngàn Năm» phiên bản trường học.”
An Luật vỗ bàn đứng nhảy lên: “Cô đúng là thiên tài!”
Phụng Hoàng Thất Thất: “Đừng nhảy vội, cậu biết viết kịch bản không? Xử án huyền bí này không phải loại hồ ly không não có chín cái đuôi như cậu vỗ bàn phím có thể vỗ ra đâu......”
An Luật: “Cậu biết?!”
Đường Táp chầm chậm giơ tay: “Học trưởng, hay là để tôi thử xem sao.”
An Luật “Cô viết?”
Đường Táp cười tít mắt nói: “Tôi viết, tôi diễn.”
An Luật: “Nói như vậy…… Cô muốn gia nhập câu lạc bộ kịch rồi?!”
Đường Táp nói: “Ừ, dù sao cũng không biết nên báo danh vào câu lạc bộ nào, những câu lạc bộ khác đều rất kỳ lạ, gì mà câu lạc bộ chui vào trong đất không thể nói chuyện, câu lạc bộ nghiên cứu nhãn hiệu phân bón nào ngon, …… Câu lạc bộ kịch tính ra là bình thường nhất.”
An Luật: “Vậy thì cứ quyết định như vậy nhé!”
Trong lòng Đế Chiêu trống rỗng, đột nhiên nói: “Thứ bảy hàng tuần các cậu tập diễn sao?”
“Kịch bản vừa ra, thì thứ bảy hàng tuần sẽ tập diễn.” An Luật nói.
Đế Chiêu như đang suy nghĩ gì đó.
…….
Buổi tối trở về ký túc xá, Y Lan không ở trong phòng, trên bàn sách đặt đơn xin vào các câu lạc bộ mà Y Lan lấy về cho cô.
Đường Táp nghĩ ngợi hồi lâu, điền vào hai tờ đơn xin, một tờ là xin gia nhập vào bộ phận tin tức web của hội học sinh, tờ kia là xin vào câu lạc bộ kịch của Phi Đại.
Sau khi viết xong những thứ này, Đường Táp mở máy tính ra, gõ xuống một hàng chữ: “Vụ án thứ nhất, nên viết gì đây?”
Buổi tối mười giờ, Y Lan còn chưa về.
Ký túc xá lập tức muốn tắt đèn rồi.
Đường Táp gửi một tin nhắn cho Y Lan, nhưng không có người đáp.
Mười giờ rưỡi, Đường Táp nhận được điện thoại của Bạch Trạch.
“Đường Táp……” Bạch Trạch nói, “Có một chuyện muốn nói với cô.”
Đường Táp sau khi ngẩn người vài giây, nặng nề hỏi: “Y Lan?”
“Phải, còn có…… Hồng Oanh.” Bạch Trạch nói, “Hai người họ bây giờ đang ở bệnh viện trường học, trong tình trạng hôn mê nặng.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không rõ, giáo viên tuần tra ở trên đường Chăm Chỉ thì phát hiện hai người họ nằm trong bụi cỏ, lúc đó đã hôn mê không tỉnh rồi……”
“Đường Chăm Chỉ……” Đường Táp vuốt nhẹ cây dao ở trong tay, “Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đi bệnh viện trường thăm Y Lan.”
= = = = = =
Chú thích:
Hạt trúc: Là hạt của cây trúc bình thường chúng ta trồng, chu kỳ ra hoa của trúc là phải đợi từ 50 ~ 100 trăm mới ra một lần mới có hiện tượng ra hoa. Trúc nở hoa, cũng có nghĩa là sinh mệnh của nó đã bước vào thời kỳ khô cạn, chỉ còn lại hạt giống sinh sôi nẩy nở lần nữa, nhưng không phải tất cả các loại trúc ra hoa đều sẽ kết hạt được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...