Toàn Tông Môn Đều Dựa Vào Ta Để Ăn Dưa
Ninh Túc vốn là cái dạng vắt cổ chày ra nước, không chút nghĩ ngợi mà nói thẳng: “Ngươi có thể lừa gạt tình cảm ta, nhưng đừng hòng gạt lấy linh thạch của ta!”
Không có linh thạch tức là không có linh khí, không có linh khí tức là không thể ăn dưa.
Nếu không ăn được dưa, thì cuộc đời cô còn gì vui nữa?
Hắn là ai?
Ai dám ngăn cản cô ăn dưa thì đều là kẻ thù của cô!
“Ngươi…… Tốt tốt tốt, vậy là ngươi không cho ta linh thạch đúng không?”
Ninh Túc vẻ mặt mờ mịt, người này cho rằng mình là ai, muốn đoạt lấy linh thạch từ trong tay cô, hắn bị ảo tưởng à?
Từ Thời Hạnh âm trầm nói: “Ta vốn nghĩ, tuy rằng chúng ta không còn đính ước với nhau nữa, nhưng hai ta vẫn có thể là bạn bè.
Ấy vậy mà, Ninh Túc à, ngươi đã làm ta quá thất vọng rồi.” Nói xong, Từ Thời Hạnh nhìn thật sâu vào mắt Ninh Túc mà nói: "Từ giờ đến sáng mai, ta sẽ luôn ở trong động phủ của mình.”
Nói xong, Từ Thời Hạnh xoay người rời đi.
Ninh Túc bị bỏ lại với vẻ mặt khó hiểu.
“Ý hắn là sao?”
Hệ thống ăn dưa có chút hứng thú nói:
【 Còn có ý gì nữa? Nếu cô hối hận, thì hãy đưa hắn linh thạch vào trước sáng mai." 】
“Hối hận? Ta hối hận cái gì? Hối hận không đưa cho hắn linh thạch”
【 Thì ý hắn là vậy.
】
Từ Thời Hạnh thành công khiến một người một hệ thống cạn lời.
Sau khi Ninh Túc và hệ thống ăn dưa bước vào nhà, chưởng giáo chân nhân đang ẩn mình cũng đã xuất hiện.
Ông đoán không sai mà.
Cuộc đối thoại của Ninh Túc và hệ thống kia, chỉ có thể nghe được trong một phạm vi nhất định, ngoài phạm vi đó thì không thể nghe được.
Dựa trên cuộc trò chuyện này, có thể nghiệm ra được không ít tin tức.
Ví dụ như điểm quan trọng nhất chính là Ninh Túc bây giờ đã không còn là Ninh Túc ban đầu nữa.
Linh hồn bên trong đã bị thay đổi, bằng không nàng cũng không đến mức mà không biết vị hôn phu cũ của mình là ai.
Nhưng trong thế giới nhỏ bé này, không có chuyện đoạt xá trùng sinh (đoạt thân thể người khác để sống lại).
Từ góc độ trên, năng lực của hệ thống này lớn hơn những gì ông tưởng tượng rất nhiều.
Trước mắt, một người một hệ thống đều không có ác ý với tông môn, thế nên ông có thể lấy lòng lấy lòng mượn sức của bọn họ để làm nhiều việc mình muốn.
Mặc kệ nói như thế nào, cũng không thể dễ dàng đắc tội với bọn họ được.
-
Về đến phòng, Ninh Túc trực tiếp ngồi xuống đệm hương bồ đề, bắt đầu đả tọa (ngồi thiền)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...