Iven và Daniel quen biết nhau cũng sắp được một năm rồi, thế nhưng nghiêm túc nghĩ lại, Iven phát hiện, mình cũng không biết rõ hắn. Bác sĩ của y viện trung ương Klims, năm nay 33 tuổi, mắc chứng cơ mặt tê liệt, nam nhân trong lòng có chút cô độc. Đây là toàn bộ hiểu biết của Iven về Daniel. Dòng họ cùng gia đình của Daniel, Iven hoàn toàn không biết gì cả. Bởi vì đây là việc riêng của Daniel, vì thế Daniel cũng không nói gì, Iven cũng không hỏi.
Daniel nói đến thành Oss vì công tác học tập, nhưng là thời gian rảnh của hắn tựa hồ rất nhiều, hắn thường xuyên đến tìm Ryan, lúc Iven đến trường, Daniel sẽ dẫn nó ra ngoài chơi. Ryan muốn ăn, Daniel dẫn nó vào một số bữa tiệc, nhóc kia rất vui vẻ, mỗi lần đều như những đứa trẻ quý tộc, mặc tiểu tây trang, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngẩng cao đầu nhỏ, khí thế mười phần, không ai chú ý sẽ đối thứ mình thích ăn chảy nước miếng. Ryan nhớ kỹ mùi vị đó, lúc sau trở lại sẽ để Iven làm cho nó ăn.
Một bác sĩ đến từ y viện trung ương Klims, sao lại tham gia yến hội quý tộc thành Oss, Iven thế nào cũng không nghĩ ra. Nhưng nhìn một lớn một nhỏ thân mật như vậy, Iven cũng liền tùy bọn hắn đi.
Có một số chuyện phải đến chung quy cũng sẽ đến. Đó là một cuối tuần, Iven dẫn Ryan cùng đi dạo mua sắm, định mua chút y phục mùa thu cho nhóc. Iven chọn một áo ghi lê màu đen. Ryan mặc áo T-shirt hoạt hình bên trong, hợp với ghi lê màu đen, do khả ái nhóc liền trở nên đẹp trai hơn rất nhiều. Ryan hiển nhiên rất thích y phục của mình, đứng trước gương soi. Nhìn bộ dạng đỏm dáng của nhóc, Iven nhịn không cười.
Lúc này, Iven nhận được điện thoại của phu nhân Margaret, thanh âm phía bên kia có vẻ mừng rỡ khó nén. Margaret muốn gặp y, còn nhấn vài lần muốn y dẫn Ryan theo. Iven cúp máy, cúi đầu nhìn Ryan, Ryan tự có cảm giác, cũng ngẩng đầu, ánh mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm Iven, khóe miệng kéo ra một đường cung, hiển nhiên rất vui vẻ.
Iven trả tiền, liền dẫn Ryan rời khỏi cửa tiệm. Vừa mới ra tới cửa, một chiếc xe liền dừng trước mặt bọn họ.
"Xin hỏi là Winston tiên sinh và Ryan tiểu thiếu gia sao? Là phu nhân Margaret gọi tới đón các ngài." Tài xế nói.
Iven ôm Ryan ngồi xuống, Ryan tò mò nhìn Iven, hiển nhiên có chút mê muội. Trước kia lúc giải thích cho Ryan, Iven cũng không nhắc đến phu nhân Margaret. Cái nhìn của Iven đối với Margaret cực kỳ phức tạp, vị nữ sĩ này ở cuộc đời của y để lại một nét đậm, hầu như thay đổi cả cuộc đời y. Năm năm, vị nữ sĩ này vẫn đối tốt với y, thế nhưng lúc ly hôn, bà hoàn toàn đứng về phía Corrine, lý trí khiến lòng người lạnh lẻo. Iven kính trọng bà, thế nhưng cũng không thích bà.
Iven nói sơ với Ryan một lần, nhóc kia gật đầu, biểu thị mình biết rồi.
Phu nhân Margaret vẫn sống một mình. Phía nam thành Oss là một mảnh trang viên cùng biệt thự phục cổ, quý tộc thành Oss sống ở đây rất nhiều. Xe lái qua con đường an tĩnh, sau đó tiến vào con đường đá xanh, một bên đường đá trồng đầy cây cỏ thơm ngát, bên còn lại là bãi cỏ, đi tới nữa, lại là một bồn nước, xe vòng qua bồn nước kia, ngừng lại trước một biệt thự ba tầng. Phía bên phải biệt thự phía là sân lớn, bên trong trồng đầy đủ các loại cây ăn quả.
Ryan ghé vào trên người Iven, tò mò nhìn bên ngoài.
Iven nắm tay Ryan xuống xe, phu nhân Margaret vốn đứng ở cửa rất nhanh liền đi tới, trên khuôn mặt đoan trang treo đầy ý cười. Ánh mắt của Margaret rơi trên người Ryan, khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa hoàn toàn mất đi vẻ trẻ con phúng phính , hai mắt xanh thẳm, lông mi thật dài, đôi môi thật mỏng, nhóc con đang núp phía sau Iven, nhìn bà một cái, liền thu hồi ánh mắt.
"Iven." Margaret vui vẻ nói, "Ryan, mau vào đi."
Margaret muốn đến nắm tay Ryan, Ryan cố chấp cầm tay Iven. Iven sờ sờ đầu Ryan, Ryan mới buông lỏng y ra. Margaret ôm Ryan vào trong ngực. Hông của nhóc thẳng tắp, có chút không tình nguyện. Phu nhân Margaret chỉ coi như nó sợ người lạ, hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng.
Vào biệt thự, thì có người hầu bày ra các loại đồ ăn, Margaret vẫn không muốn buông Ryan, Ryan lúc đầu còn rất nhu thuận, lúc sau bắt đầu cau mày, lấy ánh mắt cự tuyệt nhìn Iven. Iven ngồi trên ghế sa lon, thành một người bị vắng vẻ. Margaret mở gói đồ ăn vặt dinh dưỡng, đưa cho Ryan. Ryan cắn một miếng, chậm rãi ăn.
"Ăn ngon không?"
"Không ngon như ba ba làm."
"Phu nhân, Ryan có chút nặng, ngài để nó xuống đây đi." Iven nói.
Margaret sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đem nhóc đặt trên ghế sa lon. Quản gia đưa lên một hộp gỗ cao chừng 2 m, Margaret gật đầu, quản gia mở ra, bên trong cư nhiên lại là một cơ giáp nhỏ cơ.
Ryan thích nhất chính là cơ giáp nhỏ, món quà của Margaret quả thực rất hợp y của nó. Thế nhưng mắt của Ryan cũng chỉ là sáng lên một cái, nó an tĩnh ngồi bên cạnh Iven, môi mím chặt, không có bất kỳ biểu hiện yêu thích nào. Margaret có chút thất vọng.
"Ryan bảo bối, không thích cái này sao?"
Ánh mắt xanh thẳm của Ryan nhìn chằm chằm Margaret, sau đó vươn tay ôm lấy Iven. Margaret rốt cục đặt lực chú ý trên người Iven.
"Iven, mấy năm này khổ cực con, một mình nuôi đứa nhỏ."
Nhóc con bắt đầu không an tĩnh, đầu chui vào trong lòng Iven, cầm lấy nút áo của Iven chơi tiếp.
"Ryan rất ngoan, cũng không có gì cực khổ." Iven thản nhiên nói, "Phu nhân, ngài muốn nói gì."
"Iven, năm đó con mang thai, vì sao không nói cho ta?" Margaret hỏi, trong thanh âm mang theo một tia trách cứ.
Iven trên mặt nhàn nhạt cười, thanh âm rất bình tĩnh: "Lúc phát hiện, con và Corrine đã ly hôn, người cải tạo gen cũng đã sinh ra. Lúc này, phu nhân, ngài nghĩ thích hợp sao?"
Margaret dĩ nhiên á khẩu không trả lời được. Khi đó, Harry đã tỉnh lại. Độ xứng đôi của gen giữa cậu ta và Corrine thậm chí cao hơn Iven rất nhiều, hơn nữa Corrine rõ ràng thích Harry hơn. Khi đó, bà căn bản không có nghĩ tới việc muốn giữ Iven lại.
Ánh mắt Margaret vội vã rơi vào trên người Ryan, phát hiện nhóc đang chơi rất vui, tựa hồ căn bản không có nghe được bọn họ đang nói cái gì, cũng có thể là bởi vì tuổi còn quá nhỏ căn bản cũng không hiểu rõ. Margaret đột nhiên sợ Ryan biết những chuyện kia, nếu như nhóc con đã biết...
"Andre, mang Ryan tiểu thiếu gia đi ra ngoài một chút, ven bờ sông nuôi tám con mực đến từ Doxile, mang tiểu thiếu gia đi xem đi." Margaret nói với quản gia.
Quản gia đi tới trước mặt Iven, cung kính đưa ra một tay.
"Ryan, cùng Andre gia gia đi xem một chút đi." Iven nói.
Nhóc con rốt cục thả nút áo của Iven, từ trên ghế salon nhảy xuống, kéo tay quản gia, đi ra ngoài.
"Iven, con định làm thế nào? Ryan là đứa nhỏ nhà Gris, cho nên ta mong nó có thể trở về. Nhà Gris sẽ cho nó giáo dục tốt nhất. Ta đên viện nghiêng cứu đế quốc kiểm tra qua, đẳng cấp gen của nó cũng là biến dị, tương lai nó sẽ giống như cha nó, thành anh hùng vì đế quốc. Cho nên, Iven, ta mong con có thể cùng Corrine phục hôn."
Iven nở nụ cười: "Phu nhân, con sẽ không phục hôn với Corrine. Năm đó con đáp ứng ngài, là vì con thích Corrine, thế nhưng hiện tại, con đã không còn tình cảm với hắn. Phu nhân, con muốn tùy hứng một lần, không muốn miễn cưỡng bản thân."
Margaret cau mày lại: "Iven, biểu hiện của con đây là ích kỷ."
Iven nghĩ, cho dù là ích kỷ, y cũng sẽ không phục hôn với Corrine. Y muốn có cuộc sống thuộc về mình, nếu như trở lại quá khứ, cái này sẽ trở thành một cơn ác mộng. Có một số thứ bị quên lãng, nhưng cũng không có nghĩa là không tồn tại. Vết thương tồn tại, có thể vảy kết, thế nhưng lúc bị xé mở, vẫn là máu chảy ròng ròng.
Nhưng Ryan là của y... Tya Iven theo bản năng nắm chặt.
"Phu nhân, con sẽ không phục hôn với Corrine. Thế nhưng Ryan, nó đã bốn tuổi, có thể tự đưa ra lựa chọn của mình."
Iven biết, sự lựa chọn của nó, kỳ thực đây là lựa chọn của Ryan. Đây chỉ là một cái cớ của y, ứng phó với thủ đoạn của Margaret. Bởi vì Margaret không biết Ryan có bao nhiêu ỷ lại vào Iven.
Mọi người ích kỷ, Iven làm cái quyết địng ích kỷ này, áy náy duy nhất đó là Ryan.
Lúc Ryan trở lại, chơi đến đầu đầy mồ hôi. Tay nhỏ bé của nó nắm lại, tiến tới trước mặt Iven. Iven lấy khăn từng chút từng chút lau mồ hôi trên mặt nó. Nhóc con vươn tay đặt trên đùi Iven, hai mắt lóe sáng, mang vẻ thần bí.
Nhóc con đột nhiên mở tay ra, trong lòng bàn tay của nó có một tảng đá lớn chừng ngón cái đủ mọi màu sắc, cực kỳ đẹp.
"Ba ba, tặng cho người!"
Phu nhân Margaret trầm mặc ngồi một bên, nhìn hành động của hai cha con, loại thân mật khắn khít này khiến bà ý thức được, có thể sự tình phức tạp hơn bà tưởng.
"Ryan, có thấy tám con mực không, thích không?" Margaret cười híp mắt hỏi.
Ryan lúc này mới nhìn về phía Margaret, mắt hơi nheo lại, tựa hồ ở chăm chú tự hỏi: "Thoạt nhìn không thể ăn, đen thui à."
Margaret: "... Ryan thích ăn cái gì?"
Ryan đột nhiên nhào vào trong lòng Iven, không nói gì thêm.
"Iven, buổi trưa liền lưu lại ăn cơm đi." Margaret nói.
Lúc sau, Ryan vẫn bồi bên người Iven, nó đâu cũng không đi. Bữa trưa rất phong phú, nhóc con vùi trong lòng Iven, chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua. Margaret cho rằng Ryan chỉ là đối đồ ăn cảm thấy không quá hứng thú, thế nhưng Iven biết, Ryan là một tiểu tham ăn.
Y gắp một số món Ryan, đặt trong chén của Ryan, nhóc con liền vui sướng ăn. Bữa trưa ăn được phân nửa, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng xe.
Iven quay đầu nhìn lại, cửa vẫn mở, lúc này có một người. Corrine mặc tây trang màu đen, tóc vàng có chút rối, tựa như đến rất vội vàng. Ánh mắt của Corrine đầu tiên là rơi trên người Iven, sau đó chậm rãi chuyển đến trên người Ryan. Ryan chỉ là ngẩng đầu nhìn, sau đó cúi đầu tiếp tục đang ăn cơm.
—-¤—-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...