Ngã vào trên bàn nghỉ ngơi một khắc, Lucifiel mông lung nhìn thấy sách trên bàn bị rút ra.
Đáy lòng căng thẳng.
Hắn đột nhiên nhìn qua, lại phát hiện thần linh tóc bạc an tĩnh đứng ở bên cạnh. Đối phương cầm sách lật xem, giống như một pho tượng thần lúc sáng sớm, tôn quý mà hờ hững, giống như không hề phát hiện sau khi mình tỉnh dậy quá phận đề phòng.
Cảnh giác trong mắt Lucifiel biến thành một tia xấu hổ.
“Thần, sớm an.”
“Ngươi và sách Sáng Thế ở điểm này giống hệt nhau.” Thượng đế bình tĩnh kể ra một sự thực, “Lúc không tìm thấy đề tài, lại muốn làm dịu đi không khí, liền cho ngô một câu vấn an.”
Lucifiel: “…”
Từ lúc nào hắn lại lưu lạc đến mức đánh đồng với quyển sách kia.
Thượng đế nhìn thấy ánh mắt có chút oan ức của hắn, lại nói: “Mặc dù Sách Sáng Thế là một quyển sách, nhưng nó là thần khí bạn sinh của ngô, có lực lượng đặc biệt, hơn nữa lúc ngươi không biết, nó vẫn luôn thay ngươi nói lời hay.”
Lucifiel có chút kinh ngạc, “Nó nói gì?”
Thượng đế hồi tưởng, “Khen ngươi thực xinh đẹp, tính tình lại tốt, rất thích hợp làm bạn với ngô.”
Ánh mắt Lucifiel mơ hồ, sách Sáng Thế thật sự không phải là đang mai mối sao?
Nhưng mà vừa chuyện trò như vậy, không khí quái dị buổi sáng liền biến mất, Lucifiel lại khôi phục tươi cười thường ngày. Hắn đứng dậy từ trên ghế chuẩn bị thay trang phục, hôm nay không thể lâm thời xin phép giống hôm qua, hắn chính là người làm gương mẫu cho tất cả thiên sứ, nên làm được hạng mục chăm chỉ trong thất mỹ đức.
“Ngô thần, lúc sau ta sẽ đi bái kiến ngài.”
“Không cần.”
Thượng đế thản nhiên đáp, rước lấy ánh mắt nghi hoặc của Lucifiel.
Thượng đế tìm một chỗ ngồi xuống, chậm rãi nói rằng: “Ngô ở chỗ này chờ ngươi, hẳn là ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ngô.”
Trong lòng Lucifiel lộp bộp một cái, quả nhiên bị phát hiện.
Ở trước mặt thần, hắn thay xong quần áo, nhanh chóng cáo từ, thời gian làm việc sắp tới.
Trong thiên điện, thượng đế một mình lật sách, lẩm bẩm: “Thời gian một buổi tối, Luci lại ở trong thiên điện, trên người cũng không có bất cứ dấu vết gì, xem ra thiên sứ của ngô đã tìm được một ít biện pháp đối phó ‘ngô’ rồi.”
Việc này đối với thần mà nói là một tin tức tốt.
Ít nhất Lucifiel có năng lực tự bảo vệ mình nhất định.
Vươn tay vẫy một cái, thượng đế liền cách không triệu hồi sách Sáng Thế ở đại thánh đường tới đây.
Sách Sáng Thế lo lắng vạn phần.
“Thượng đế, sao ngài lại qua đêm trong cung điện của điện hạ!”
“Ngô ngủ quên.”
“…”
Sách Sáng Thế muốn hộc máu, đáp án nào cũng từng đoán tới, chỉ riêng chưa từng đoán tới cái này.
Thượng đế đem sách chưa xem xong đặt lên trên người nó, “Phục chế một bản.”
Sách Sáng Thế run rẩy hỏi: “Ngài dùng thần niệm quét qua một chút, là có thể biết mà…”
Thượng đế vẻ mặt bình tĩnh, “Nội dung Luci viết, ngô muốn từ từ xem hết.” Nghe được thượng đế trả lời, sách Sáng Thế bỗng nhiên rất muốn mọc ra móng vuốt sắc bén, sau đó cào mặt y.
Luci Luci Luci Luci…
Ngài thích hắn như vậy, ôm thiên sứ về đại thánh đường sớm một chút đi chứ!
Bực mình dùng một hơi ngốn hết quyển sách của Lucifiel vào bụng, sách Sáng Thế nhảy dựng lên, chạy đến giá sách nằm úp sấp. Thượng đế nhàm chán, liền cầm lấy một cây bút lông chim Lucifiel đã dùng qua, mực nước là màu vàng kim, lúc viết chữ trên tấm da dê, cũng tản ra một làn mùi hoa nhàn nhạt.
Thượng đế thử dùng thần lực rót vào bút lông chim.
“Oanh” một tiếng, bút lông chim nổ tung, mực nước vẩy ra khắp nơi.
Sách Sáng Thế thấy thế, cười đến toàn bộ giá sách đều kẽo kẹt kẽo kẹt lay động. Lần đầu tiên nó nhìn thấy thần sáng thế có thể sáng tạo vạn vật, lại khiến cho đồ đạc rối tinh rối mù. Nhưng mà thượng đế không cảm thấy ngoài ý muốn, mình vốn dĩ không có suy nghĩ sáng tạo đồ vật, chỉ muốn đem thần lực rót vào bên trong, thử xem sẽ sinh ra biến hóa gì mà thôi.
Lần đầu tiên thất bại, liền tiếp lần thứ hai, dù sao thì mực nước không vẩy được lên trên người y.
Trên đại điện.
Lucifiel một lần nữa lên làm việc, có chút không yên lòng, chau mày.
Vì sao hậu điện lại truyền đến âm thanh “oành oành oành”.
Nhìn thấy Demol muốn đến hậu điện quét tước, Lucifiel gọi hắn lại, “Demol, hôm nay không cần phải đến hậu điện.”
Demol cúi đầu lĩnh mệnh.
Nếu nói trước đó vẫn chưa thể xác định, như vậy hiện tại hắn ta dám cam đoan Yahveh điện hạ còn ở bên trong.
Chỗ ngồi phó quan, Curtis giống như không nghe thấy bất cứ chuyện gì, vùi đầu khổ làm. Một khi đến giờ nghỉ trưa hoặc là tan tầm, hắn ta đi nhanh hơn ai hết, không quấy rầy sinh hoạt cá nhân của điện hạ. Hắn ta nghĩ rõ ràng hơn nhóm người hầu nhiều, muốn chân chính khiến vị điện hạ này sinh ra thiện cảm, chính là phải nói ít làm nhiều.
Lần nghỉ trưa này, Curtis cũng như thế.
Lucifiel nhìn hắn ta rời đi, cười cười, “Curtis nghĩ thật thông thấu.”
Biết rõ làm như vậy, sẽ khiến trí thiên sứ khác hiểu lầm, lại vẫn kiên trì hành vi và suy nghĩ của mình.
Curtis không hổ là người Neil đề cử.
Hắn hơi chỉnh lý trên bàn một chút, liền đi ra hậu điện, nhóm người hầu ở cửa đại điện nhịn không được tò mò liếc nhìn một cái. Yahveh điện hạ thật sự là rất đặc biệt, không chỉ tự tiện xông vào cung điện không bị Lucifiel điện hạ truy cứu, còn được cho phép ngủ lại, đến nay cũng chưa có từ trong cung điện đi ra.
Đẩy cửa thiên điện ra, Lucifiel lắp bắp kinh hãi, “Ngài đang làm gì thế?”
Hắn nhìn thấy sách Sáng Thế biến thành một quyển sách hát hí kịch.
Vừa thấy điện hạ, nó kêu cha gọi mẹ bay đến, nhào vào trong ngực Lucifiel, “Thượng đế đụng vào bút lông chim của ngài, nổ sạch hàng tồn kho của ngài, mực nước vẩy lên khắp người ta!”
Lucifiel nhịn xuống ghét bỏ, dùng tay nâng sách Sáng Thế, “Không phải ngươi có thể hấp thu mực nước sao?”
Sách Sáng Thế khóc nức nở nói: “Mực nước ẩn chứa thần lực, không cách nào hấp thu.”
Hắn nghe vậy liền cạn lời, yên lặng nhìn về phía thần ở trên ghế.
Thượng đế cầm một cây bút lông chim hoàn hảo không tổn hao gì, lộ ra một nụ cười nhạt với thiên sứ của y.
Nội tâm Lucifiel tức khắc chao đảo.
Thần muốn bút lông chim, hắn có thể cung cấp tất cả bút lông chim toàn thiên đường.
Sách Sáng Thế hồn nhiên không hiểu lòng thiên sứ, còn đang không ngừng cáo trạng, Lucifiel sờ sờ bìa nó, ngón tay nhẹ nhàng chà mực nước dính vào, “Đúng là thực khó xóa đi mực nước ——” hắn nhìn về phía thượng đế, dịu dàng hỏi: “Thần, ngài có biện pháp xóa mực nước không?”
Thượng đế gật đầu, “Có.”
Sách Sáng Thế không khỏi căm tức vị thần linh này.
Thượng đế còn nói thêm: “Ngươi không hỏi ngô, sao ngô biết ngươi muốn xóa mực nước.”
Sách Sáng Thế khóc ngã vào trong ngực Lucifiel, đây là chủ nhân gì, chủ nhân gì!
Lucifiel nhếch môi cười, dùng ma pháp vệ sinh mới sáng tạo, thanh lý thiên điện đến rực rỡ hẳn lên. Hắn đi đến trước mặt thượng đế, đưa sách cho thần linh. Ngón tay thượng đế vừa chạm vào sách Sáng Thế, mực nước trên đó liền biến mất đến không còn một mảnh, sau đó ngón trỏ y điểm nhẹ tay Lucifiel, xóa đi mực nước trên người đối phương.
Trong lòng Lucifiel ấm áp, ngồi xuống ở bên cạnh, “Ngô thần, buổi sáng có phải ngài nhàm chán hay không.”
Thượng đế “ừm” một tiếng.
Lucifiel lộ ra tươi cười chờ mong, “Ta có nên đem công vụ vào đây không?”
Thượng đế: “…”
Không, Luci, ngô một chút cũng không có nhàm chán!
Thượng đế quyết đoán chuyển hướng đề tài, hỏi: “Luci, ngươi có chuyện gì cần hỏi ngô không?”
Tâm tình tốt của Lucifiel trở nên trầm trọng lên, gật gật đầu. Sau khi có thần làm chủ cho hắn, hắn nói ra việc làm của mặt hắc ám: “Giới luật thất mỹ đức bị ném vào địa ngục.”
Thượng đế nhịn không được thầm nghĩ: làm thật tốt.
Y đã sớm muốn ném nó thật xa rồi.
Nhưng mà dù vậy, thượng đế cũng nhất định phải cứu giới luật thất mỹ đức ra, nếu không sẽ vi phạm sở thích thất mỹ đức của y.
“Ngô đi tìm xem.” Thượng đế nhắm mắt, ánh mắt xuyên qua không gian nhìn về phía địa ngục.
Chín tầng địa ngục, trong tích tắc, tất cả ác ma vương cấp căng thẳng thân thể, kinh hồn táng đảm nhìn không trung —— bởi vì mây đen mờ mịt trên bầu trời tán đi, ánh sáng vàng chiếu xuống địa ngục, giống như đôi mắt của thần.
Baal cười khổ nhìn trên đỉnh đầu, cầu nguyện ngàn vạn lần đừng phải là do vụ giao dịch giữa gã và kẻ thần bí kia rước thượng đế rới, không thì ngôn linh còn chưa có cởi bỏ, gã đã treo trước rồi.
Cũng không biết có phải là do cầu nguyện có hiệu lực không, Baal không cảm thấy thần linh cố ý quan sát gã, mà là đang đánh giá địa ngục.
Một lúc lâu, trong một địa ngục thâm cốc dơ bẩn, tiếng nước vang lên.
“Xoẹt” một tiếng.
Một sợi xiềng xích dính đầy nguyên tội giống như bị một bàn tay nắm lên, bay về phía chân trời.
Từ ác ma vương cấp, cho tới ma vật phổ thông, tất cả sinh linh địa ngục đều mờ mịt nhìn không trung, ánh sáng trên bầu trời đã tán đi, bọn họ không rõ thượng đế đang gióng trống khua chiêng làm cái quỷ gì.
Giới luật thất mỹ đức trở về thiên đường, xiềng xích tanh tưởi khiến dạ dày Lucifiel quay cuồng.
Quá độc ác rồi!
Đem giới luật yêu nhất là thuần khiết và quang minh ném đến nơi bẩn như vậy!
Thượng đế cũng rất không muốn đụng vào nó, dùng thần niệm túm lấy sợi xiềng xích suy yếu, nhưng mà ánh mắt đầu tiên giới luật thất mỹ đức nhìn thấy Lucifiel, liền liều mạng muốn bay qua, một lần nữa trở lại trên người chủ nhân.
Thượng đế lạnh lùng nói: “Giới luật thất mỹ đức!”
Nó búng búng, lại an phận xuống, ủ rũ hiểu rõ trên người mình rất bẩn.
Lucifiel thấy nó đáng thương như thế, không đành lòng mà nói rằng: “Giới luật thất mỹ đức, ngô thần sẽ tinh lọc dơ bẩn và hắc ám trên người ngươi.”
Giới luật thất mỹ đức mềm nhũn nằm úp bỗng đột nhiên căng ra thẳng tắp.
Nó dùng một đầu chỉ vào thượng đế, không tiếng động rít lên, [chính là ngươi làm!]
Thượng đế mặt không đổi sắc nói rằng: “Luci, xem ra nó rất hưởng thụ sinh hoạt ở địa ngục.” Lucifiel dở khóc dở cười, thần thế mà lại so đo với giới luật thất mỹ đức. Sách Sáng Thế bay đến giữa không trung, cười gian nói với giới luật thất mỹ đức: “Thất mỹ đức, ta xem ngươi sắp biến thành màu đen rồi.”
“Ong ong ——” giới luật thất mỹ đức kinh hoảng run rẩy.
Sách Sáng Thế hiểu rõ, từ bi nói rằng: “Nhận sai với thần, thần liền khôi phục quang minh cho ngươi.”
Sắc mặt thượng đế cũng dịu đi không ít.
Lucifiel hảo tâm hỏi: “Thần, ngài có thể làm cho nó mở miệng không?”
Xin lỗi thì cũng phải có thể nói ra mới được.
Thượng đế liếc giới luật thất mỹ đức, thầm nghĩ nhiều năm như vậy rốt cuộc khiến nó chịu thua một lần.
Thượng đế nói rằng: “Ngô cho phép ngươi nói chuyện.”
Giới luật thất mỹ đức nhìn chằm chằm thượng đế, đang lúc thượng đế chuẩn bị nghe nó xin lỗi, nó lại bén nhọn nói: “Thượng đế, ngài biển thủ của công, mất đi trinh tiết, mà còn lặp đi lặp lại nhiều lần, mất đi tiết chế, rồi nhiều năm như vậy không hề làm việc, thiếu hụt chăm chỉ! Còn có, khoan dung, khẳng khái của ngài đi đâu rồi!”
“Việc ngài phải làm, chính là lập tức khôi phục ta, chứng minh ngài còn có một chút thất mỹ đức!”
Lucifiel hít một ngụm khí lạnh, theo phản xạ nhìn thượng đế.
Biểu tình thượng đế đã bịt kín tối tăm.
Sách Sáng Thế á khẩu không trả lời được, nếu có thể nói uyển chuyển, thì liền không phải giới luật thất mỹ đức, nhưng mà hôm nay nó mới ý thức được giới luật thất mỹ đức thích chơi lớn như thế nào.
Ngay sau đó, giới luật thất mỹ đức chính khí lẫm nhiên nói rằng: “Cái thiên đường này, không chỉ mình ta cho rằng ngài làm sai!”
Nó chờ đợi nhìn về phía Lucifiel, khóe mắt Lucifiel giật giật.
“Cái này…”
Ngoài cung điện hành chính, tiểu đội tọa thiên sứ do Samael dẫn đầu hùng hổ mà đến.
Nhóm người hầu kinh nghi bất định ngăn hắn lại, “Samael điện hạ, ngài có chuyện gì yết kiến điện hạ sao?”
Samael lạnh lùng nói rằng: “Có thiên sứ báo cáo, Yahveh điện hạ tự tiện xông vào cung điện sí thiên sứ trưởng, ta lấy danh nghĩa thiên sứ thẩm phán, tiến hành bắt giữ vị điện hạ này.”
Hết chương 89
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...