Ngoài tẩm điện, Demol đau khổ chờ đến chạng vạng.
Không phải hắn không thể đi, mà là hắn thật sự lo lắng cho Lucifiel điện hạ, cũng không biết Yahveh điện hạ đi vào làm cái gì, lâu như vậy cũng không nhìn thấy điện hạ đi ra.
Mắt thấy sắp tới thời gian cấm trí thiên sứ ra vào cung điện, Demol hít một hơi, chuẩn bị đi ra ngoài với những người hầu khác chỉnh lý đại điện. Vừa đến đại điện, hắn ngạc nhiên phát hiện Curtis cũng ở đó, Curtis ra dấu với hắn, hỏi: “Demol, điện hạ có từng đi ra không?”
Demol giấu đi nụ cười khổ, ôn hòa đáp: “Không có, phó quan đại nhân có thể rời đi trước.”
Curtis biết được tin tức liền không ở lại nữa.
Mặc dù hắn làm chức vụ sí thiên sứ phó mà chỉ sí thiên sứ mới có thể làm, nhưng mà phẩm cấp vẫn là trí thiên sứ.
Nhóm người hầu chỉnh lý hoàn tất xong, cung điện hành chính sí thiên sứ trưởng liền tắt đèn, Demol cùng rời đi với bọn họ. Trong tẩm điện, Lucifiel ngủ một ngày mới tỉnh lại.
Hắn còn chưa mở mắt ra, hai má đã có cảm giác dựa vào một thứ không giống gối đầu.
Nóng nóng, là độ ấm của thân thể.
Lucifiel xoạt một cái mở mắt ra, đập vào mắt là y bào tuyết trắng, còn có một phần ngực lộ ra. Đối phương ôm sau gáy hắn, một tay khác khoát lên sau lưng hắn, giống như đang trấn an mình trước đó hôn mê bất tỉnh.
Cho dù hắn không ngẩng đầu lên nhìn, cũng biết rõ đó là thần.
Lúc này, thần cũng đang ngủ.
Lucifiel nói không nên lời là cảm giác gì, tim đập tăng tốc, trên mặt xông lên một luồng nhiệt độ. Hắn ngăn chặn trái tim đập quá nhanh, ôm lấy eo thần linh tóc bạc, giống như một tình nhân dịu ngoan tựa vào trong ngực đối phương. Hắn có thể cảm giác được y phục trên người mình có chút hỗn độn, đai lưng cũng buộc lệch, như là bị cởi xong chỉnh lý lại không tốt vậy.
Ban ngày là thần quang minh hắn ngưỡng mộ, cho nên hắn không những không tức giận, còn có thêm vui sướng.
Mình thích thần, hình như thần cũng thích… thân thể mình.
Lucifiel sầu não.
Hắn cẩn thận cảm giác tình huống thân thể mình, lực lượng khôi phục, tinh thần cũng khá hơn nhiều, nhất định là thần ra tay giúp, không thì lấy tình huống cạn kiệt nghiêm trọng trước khi hôn mê của hắn đến xem, không có mười ngày nửa tháng không cách nào khôi phục.
Hơi chút thất thần, hắn liền phát hiện ánh sáng ngoài rèm giường tối xuống.
Ban đêm sắp tới ——
Tâm tình biếng nhác của Lucifiel đột nhiên biến mất tăm, nhớ lại ban đêm tính tình thần linh sẽ biến đổi.
Hắn chống đỡ thân thể, chần chờ nhìn dung nhan thần linh yên giấc, không nỡ quấy rầy. Lông mi thượng đế cũng giống màu tóc, đều là màu bạc thuần túy nhất, khi nó che khuất mi mắt, cũng đồng thời che khuất đôi mắt vàng kim thiêu cháy linh hồn. Thượng đế ngủ say giống hệt như ban ngày, cùng tồn tại với quang minh, cùng ngủ say với quang minh.
Nhìn thấy một mặt như vậy của thượng đế, cho dù là ma quỷ cũng sẽ bị tinh lọc, huống chi là hắn vốn dĩ đã thích thần.
Tim Lucifiel đều tan chảy.
Hắn cúi đầu, hô hấp đan xen, hơi thở thần linh tinh thuần khiến trong lòng hắn rục rịch. Hắn mỉm cười thầm nghĩ: ngài nghỉ ngơi cho tốt, ta cũng sẽ chứng minh với ngài, ta không cần ngài luôn bảo vệ ta.
Ban đêm buông xuống.
Lucifiel đã xuống giường, thắp sáng ngọn đèn, tầng tầng lớp lớp sách ma pháp trên giá sách lóe ra sắc thái khác biệt. Hắn lấy sách thần ngữ trân quý ra từ trong tủ thủy tinh, mở ra đặt trên bàn, tính toán buổi tối hôm nay sẽ phân cao thấp với thần ngữ.
Đột nhiên, bóng người nằm nghỉ ngơi sau rèm giường có phản ứng.
Một đầu ngón tay vén mở rèm giường.
Lucifiel nhìn lại, nói rằng: “Thần, ngài dậy rồi.”
Hắc thượng đế trên giường nửa ngồi dậy, tóc bạc rũ xuống, đôi mắt vàng kim nổi lên ánh sáng lạnh ban đêm. Cho dù hắc thượng đế muốn có được Lucifiel hơn nữa, cũng thật không ngờ vừa dậy liền ở trong tẩm điện của Lucifiel. Thấy thiên sứ tóc vàng bình tĩnh mà dịu dàng đối mặt mình như thế, trong mắt y có chút kinh ngạc, nhưng đa phần là hứng thú.
“Luci, ngươi đang xem sách ư?”
Trên bàn, trên trang sách mở ra viết đầy chữ viết tinh mỹ mà chỉnh tề.
Lucifiel cầm lấy một quyển sách, đi đến bên giường, nửa ngồi xuống, “Ngô thần, ta có thể thỉnh giáo ngài vài vấn đề không?”
Hắc thượng đế tựa vào đầu giường, tự nhiên sờ hai má Lucifiel.
Vừa bóng loáng vừa nộn.
Y cảm thấy tối hôm nay nhất định là ngày may mắn của y.
“Vấn đề gì?”
“Về ‘yêu’ trong thần ngữ, đến tột cùng nên đọc như thế nào.”
“…”
Trong nháy mắt, hắc thượng đế đã nghĩ đến chuyện trước kia lừa dối Lucifiel, làm cho đối phương nói rất nhiều câu mất thể diện. Y hồ nghi nhìn Lucifiel, chuyện này hẳn đã bị thanh trừ ký ức mới đúng.
Thực lực thiên sứ cũng không mạnh đến mức có thể chống cự thần lực.
Lucifiel giống như hưởng thụ thần sủng ái, đôi mắt hơi cong, “Sách Sáng Thế dạy ta thần ngữ một đoạn thời gian, ta phát hiện nội dung nó nói cho ta biết, xuất hiện khác biệt nhất định với nội dung ngài nói cho ta biết.” Giọng hắn không nhanh không chậm, rõ ràng không có bất luận cái gì khác thường, lại vi diệu mà để lộ ra một chút ý lạnh.
“Thần, ‘ngủ ngon’ vì sao lại phát âm giống ‘ta yêu ngươi’ vậy.”
Tẩm điện yên tĩnh xuống.
Da mặt hắc thượng đế có chút không đỡ nổi, nói cho cùng thì y vẫn giống thượng đế, đều là loại hình tương đối dễ dàng thẹn quá thành giận.
Hắc thượng đế còn lạnh hơn cả hắn hỏi lại: “Ngươi tin sách Sáng Thế ư?”
Lucifiel đáp: “Ta tin ngài, chỉ cần ngài nói cho ta biết điều ngài nói chính là đúng.”
Hắc thượng đế: “…”
Nhìn Lucifiel nhìn như dịu dàng, hắc thượng đế nhịn không được dùng tay bóp gò má hắn một phen, còn kéo một chút. Lucifiel bị đau, đôi mắt màu xanh lam trợn tròn, không cách nào hiểu được vì sao thần linh làm như vậy.
“Ngươi chỉ cần tiếp thu giáo dục của ngô là được.”
“… Vâng.”
“Còn có vấn đề khác không?”
“Có, xin thần linh dạy ta học tập thần ngữ.”
Lucifiel nhịn tính tình, đem vấn đề viết trên sách giao cho hắc thượng đế xem xét.
Hắc thượng đế nói mấy câu ít ỏi liền đem vấn đề giải thích ra, khiến cảm xúc Lucifiel hơi tốt lên một chút. Nề hà sau khi toàn bộ vấn đề đều giải quyết xong, hắc thượng đế lại nói một câu: “Ngươi không hiếu kỳ giới luật thất mỹ đức đi đâu sao?”
Trong lòng Lucifiel trầm xuống, “Ngô thần biết nó ở nơi nào sao?”
Hắc thượng đế thản nhiên nói rằng: “Ngô tự nhiên biết, thế giới này không có chuyện gì ngô không biết.”
Thần linh tóc bạc trên giường cúi người xuống, ngậm vành tai Lucifiel, một tay khác chế trụ bờ vai hắn. Lucifiel khắc chế phản xạ, nhìn thẳng dung nhan hắc thượng đế, thầm nghĩ: đó cũng là thần của hắn. Trước khi xâm nhập hiểu biết vị thần linh này, hắn cần đối xử bình đẳng, không thể phạm thành kiến cơ bản nhất.
Nhưng mà một phen kiên trì của Lucifiel, thua dưới lời nói tàn nhẫn của hắc thượng đế.
“Giới luật thất mỹ đức bị ngô ném đến địa ngục.”
“Cần gì đến nỗi này.”
Lucifiel hạ mắt, trong giọng nói có một chút thương xót không nỡ.
“Nó ngỗ nghịch thần linh.” Hắc thượng đế chán ghét đến một loại cực đoan đối với giới luật thất mỹ đức, “Cái gọi là thất mỹ đức, là thứ mà thần linh sáng tạo ra, nó dám ngỗ nghịch ngô, liền phải chuẩn bị tốt cho việc bị ngô chán ghét vứt bỏ.”
Lucifiel không nói lời khuyên bảo nữa.
Tay hắc thượng đế đặt ở trên người thiên sứ trượt đến phần eo, hơi dùng một chút lực, muốn ôm hắn lên trên giường.
Lucifiel khẽ gọi: “Thần, hôm nay ta không thoải mái.”
Hắc thượng đế cười, “Chỗ nào không thoải mái, ta giúp ngươi trị liệu ——” ánh mắt y tự do lướt trên mặt và trên người Lucifiel, chỉ cần đối phương nói một tiếng, y liền dùng lực lượng đi chữa trị, không có gì là trị liệu không được.
Đây là ngạo mạn thuộc về thần linh.
Lucifiel chậm rãi hé lộ ra nụ cười, nói rằng: “Trong lòng ta không thoải mái.”
Ánh mắt hắc thượng đế hơi lạnh lẽo, nhìn Lucifiel đẩy tay mình ra, lui về phía sau một bước, tóc vàng hạ xuống, giấu đi vành tai thiên sứ bị mút vào hồng nhuận.
“Ngài có thể trị được không?” Lucifiel dịu dàng nói rằng, “Nếu như có thể, ta liền theo ngài.”
Hắc thượng đế từ trên cao nhìn xuống hắn, “Ngươi đang cò kè mặc cả với ngô ư?”
Lucifiel gật đầu.
Trong sự thản nhiên của hắn có thêm kiêu ngạo, nhưng thái độ lại thực khiêm tốn, “Phải, ta hy vọng ngài có thể nhìn thẳng vào ta, không đem ta trở thành một đồ chơi chiếm được liền không trân quý.”
Hắc thượng đế không tiếp nhận đề nghị của hắn, lật lọng uy hiếp: “Nếu ngươi tuyệt ngô, ngô làm cho giới luật thất mỹ đức biến thành giới luật thất tông tội, dính đầy nguyên tội tà ác nhất của thế gian, hẳn ngươi cũng sẽ rất thích ý tiếp thu nó.”
Thất tông tội? Lucifiel yên lặng.
Hắc thượng đế thấy thế, giống như đã nhìn thấy tương lai thiên sứ sẽ yêu thương nhung nhớ, để cho mình nhấm nháp. Vừa nghĩ tới việc có thể tùy tiện trêu đùa Lucifiel, vuốt ve thân thể thiên sứ, ánh mắt của y có thêm ý cười khinh mạn.
Tạo vật thượng đế yêu thích cũng không gì hơn thế này.
Sớm biết như vậy, năm đó y nên cố gắng một lần, biến Lucifiel thành thiên sứ hắc ám. Thiên sứ hắc ám y muốn nhất định phải có sự ngạo mạn từ trong xương tủy, còn có tính cách kiểu hắc ám vô câu vô thúc, y có thể sủng ái đối phương, nâng hắn lên cao nhất, sau đó toàn tâm toàn ý mà hưởng thụ tin cậy đến từ đối phương.
Lucifiel thấp giọng nói: “Nếu thần đã làm ra quyết định, Luci nghe theo thần an bài.”
Hắc thượng đế vừa nghe, theo phản xạ dâng lên vui sướng khi thành công.
“Sao ngươi không lên trên giường.”
“Cái gì…” Lucifiel dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn y, từng chữ một nói, “Ta nói là thần quyết định để giới luật thất mỹ đức biến thành giới luật thất tông tội, ta tiếp nhận an bài của thần.”
Hắc thượng đế sửng sốt.
Đây là câu trả lời thiên sứ nên có sao, tinh thần kính dâng của thiên sứ đi đâu rồi! Không phải ngươi nên lấy chính mình đến đổi giới luật thất mỹ đức sao? Nhẹ nhàng buông tha như vậy, ngươi thật sự là người đứng đầu thất mỹ đức sao!
Lucifiel mang ý cười, “Thần, ngài còn có chuyện khác không?”
Hắc thượng đế nửa ngày cũng đáp không được.
Lucifiel liền đứng thẳng thân thể, nhẹ nhàng kéo rèm giường, “Ta đến thiên điện nghỉ ngơi.”
Còn chưa thu hồi tay, cổ tay của hắn đã bị hắc thượng đế gắt gao nắm chặt. Lucifiel muốn rút ra, nề hà sức lực thần linh cực lớn, hắn nhất thời không có cách nào rút ra, cổ tay đỏ ửng một vòng.
“Thị tẩm cho ngô.”
“Thần, chuyện ngài từng hứa hẹn với ta xin đừng quên.”
Sức lực cầm chặt bàn tay hơi giảm, Lucifiel nhân cơ hội rút ra.
Bước nhanh đi dập tắt đèn ma pháp, hắn đóng cửa lại, ở ngoài cửa điện nói rằng: “Ngủ ngon, ngô thần.”
Sắc mặt hắc thượng đế đều đen hơn một tầng.
Thịt đến bên miệng lại bay!
Đi ở trong hành lang, Lucifiel vì chuyện mới vừa rồi mà thở phào, chỉ cần thần ban đêm còn có cố kỵ, thì hắn có thể tìm được phương pháp tránh thoát đối phương. Mình lại không ngốc, làm sao có thể thần linh nói cái gì, mình liền làm cái đó, chuyện thất mỹ đức đã không cách nào vãn hồi, so với cầu xin đối phương, còn không bằng xin thần ban ngày.
Để phòng ngừa loại chuyện tập kích ban đêm, hắn dứt khoát không ngủ, dù sao thì ban ngày đã ngủ đủ.
Cả đêm không có nghỉ ngơi, Lucifiel thời khắc đều có thể cảm giác được một loại uy hiếp, giống như cái vị trong tẩm điện có khả năng đột nhiên đi đến chỗ hắn.
Tận đến bình minh, hắn như trút được gánh nặng.
Hết chương 88
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...