Sau khi xác định trí thiên sứ phó tân nhậm, việc thay đổi bộ máy cấp cao của thiên đường tạm thời trần ai lạc định.
Trí thiên sứ phó mới bổ khuyết là một trí thiên sứ nữ tính ưu tú, chiến công hiển hách, tính cách sảng khoái, nhân duyên ở Hằng Tinh thiên rất tốt. Lý lịch của nàng đặt ở trên bàn Lucifiel, sau khi Lucifiel tự mình xét duyệt, chuyển giao cho Metatron, Metatron xem xong cũng đồng ý.
Chuyện này nhanh chóng lan truyền trên thiên đường, không ít thiên sứ đều mang tâm tình phức tạp, một mặt là khổ sở vì hai vị điện hạ mất chức, cùng lúc lại như có vinh hạnh, hiểu rõ trí thiên sứ nhị phẩm muốn ngồi trên vị trí này khó khăn bao nhiêu.
Sau khi Beelzebub ở ngục giam thiên sứ biết được, hắn ngẩn người, cúi đầu nói.
“Ta biết, Sally là một trí thiên sứ thực ưu tú, Lucifiel điện hạ chọn nàng, ta rất yên tâm.”
Hằng Tinh thiên có thiên sứ nào ưu tú, Beelzebub biết rõ một năm một mười, đối với người thay thế hắn, hắn chỉ có thể tiếp nhận hiện thực.
Sau khi Samael chỉnh lý công vụ, nghiêng đầu nhìn về phía phó quan, “Ta nhớ rõ quan hệ giữa ngươi và Sally không tồi, thiên sứ kia thế nào?”
Hetty trừng mắt nhìn, đây là muốn nàng nói thật hả?
Nhìn thoáng qua Beelzebub thất hồn lạc phách, nàng châm chước đáp: “Điện hạ, ở phương diện chiến công, ta không thể sánh bằng Sally, nhưng mà Sally rất sùng bái Gabriel điện hạ, cho tới nay luôn muốn trở thành thiên sứ quả quyết như Gabriel điện hạ.”
Samael hiểu ngay.
Lại là một nữ thiên sứ thuộc tính bạo lực.
Beelzebub nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc, độ cong khóe miệng không thay đổi, nói cười vui vẻ, “Ta liền không quấy rầy các ngươi, chuyện ngày hôm qua còn chưa làm xong, ta đi thống kê số lượng thiên sứ mấy tầng sau một chút.”
Samael gật đầu, thái độ rất ôn hòa, “Đi đi, ta có việc sẽ tìm ngươi.”
Hetty nhìn bóng dáng Beelzebub rời đi, vị điện hạ này rất ít khi ra khỏi Hằng Tinh thiên, vẫn luôn bị phong thái của sí thiên sứ trưởng đại nhân và trí thiên sứ trưởng đại nhân che lấp. Hiện giờ một mình đối mặt, nàng cảm thấy Beelzebub điện hạ thật sự là một sí thiên sứ rất tốt, bởi vì trong ấn tượng của nàng, không có thiên sứ nào có thể chân chính tiếp nhận chênh lệch khi thân phận thay đổi.
Vinh quang vô cùng quan trọng đối với thiên sứ, mất đi một chút ít cũng là đau khổ.
Tự đáy lòng Hetty hy vọng việc trừng phạt này sớm ngày chấm dứt.
Bỗng nhiên nàng nghe thấy điện hạ nhà mình phát ra một tiếng hừ lạnh, lạnh lùng nói: “Nếu Michael có thể ngoan một chút, cũng sẽ không quậy ra loại chuyện này, Hetty, lấy danh nghĩa của ta đưa quy tắc thiên sứ cho Michael, bảo hắn sớm học thuộc lòng, nếu ta phát hiện sau khi kiểm tra hắn đáp không được, hắn cứ chờ ngồi xổm ngục giam đi cho ta.”
Hetty đổ mồ hôi lạnh: “Vâng.”
Michael điện hạ đắc tội Samael điện hạ hồi nào vậy?
Không đề cập tới cuộc sống nước sôi lửa bỏng của Michael, sau khi Lucifiel thờ ơ lạnh nhạt với Curtis một tháng, xác định Curtis có thể thay hắn chia sẻ công việc của sí thiên sứ phó, liền đến đại thánh đường Thủy Tinh thiên bẩm báo.
Trừ việc này ra, còn có một vấn đề cần trưng cầu thần.
Đại thánh đường mới khí thế hào hùng, thể hiện tính chất đặc biệt của “thần điện” đến vô cùng nhuần nhuyễn. Thần linh tóc bạc ngồi ở ngự tọa thậm chí không cần tỏa ra thần lực, tay chống má, đã tự nhiên mà mang đến khí thế khiến tam giới cúi đầu.
Lucifiel đứng ở trước ngự tọa hỏi: “Sang năm là năm thứ 20 kỷ Thánh Quang, hội nghị thánh đường vừa vặn ngay lúc Beelzebub và Michael bị phạt, ngô thần muốn triệu hồi họ trở về tham gia hội nghị không?”
“Không cần.” Để cho bọn họ tiếp tục bị phạt.
Đôi mắt vàng kim của thượng đế liếc qua hạ giới, thực vừa lòng nhìn thấy Luci không có làm việc thiên vị.
Sau đó, thượng đế nói về chuyện đã xảy ra ở bên địa ngục: “Luci, địa ngục liệt huyết thiên sứ vào hàng rượu cấm, Baal cũng tiêu hủy tất cả rượu trong tủ.”
Lucifiel mỉm cười, “Baal làm như vậy hả? Xem ra những ác ma khác bỏ không ít sức.”
Trong mắt thượng đế hiện lên kinh ngạc, “Luci hiểu biết ác ma như thế?”
“Những phương diện khác không hiểu nhiều lắm, nhưng phương diện tính cách ——” Lucifiel khe khẽ thở dài, “Đánh nhiều năm như vậy, từ phản ứng của bọn họ, ta gần như có thể nhìn ra một phần.”
Thượng đế không tiếp tục hỏi, hứng thú của bản thân y với ác ma không lớn.
“Ngươi tới đại thánh đường còn có chuyện khác sao?”
“Có, Michael và Beelzebub có sai trước, có thể không tham gia hội nghị thánh đường, nhưng mà Yahveh xếp vào hàng ngũ sí thiên sứ, ngài xem… làm thế nào để ‘y’ tham gia hội nghị thánh đường.”
“…”
“Ngô thần, sách Sáng Thế của ngài đang cười trộm.”
“Rầm —— ”
Đột nhiên xuất hiện tiếng sách Sáng Thế kêu rên và tiểu Lục kinh hô chiếp chiếp, sau khi thượng đế vứt sách Sáng Thế dám cười nhạo y đi, bình tĩnh tự nhiên nói: “Tìm lý do trừng phạt Yahveh, sau đó y cũng có thể không cần đến.”
Lucifiel suy nghĩ sâu xa, “Ngài tính dùng lý do gì?”
Thượng đế nói rằng: “Ngươi quen thuộc thiên đường nhất, vậy có lý do nào có thể trừng phạt Yahveh?”
Trên đời này có thể thảo luận chuyện trừng phạt mình như thế nào với thượng đế sợ là chỉ có Lucifiel, tuy rằng Lucifiel cũng rất cạn lời, nhưng đây là thần tín nhiệm hắn, Lucifiel chỉ có thể mạo hiểm khả năng đắc tội thần, do dự hỏi: “Ngô thần, ngài thật sự muốn ta nói sao?”
Hai mắt thượng đế bình tĩnh mà xa xăm, “Nói.”
“Từ sau khi ngài dọn vào đại thánh đường, thần điện liền cơ bản là trống không, chờ đến hội nghị thánh đường sang năm, Yahveh tương đương với ba năm không làm việc, điểm ấy có thể trừng phạt tại chỗ.”
“… Vậy là?”
“Một năm không làm việc, bị cảnh cáo, ba năm không làm việc, sẽ mời vào ngục giam thiên sứ.”
“Còn có lý do khác không?”
“Tạm thời không có.”
Lucifiel dùng một câu sạch sẽ lưu loát ngăn chặn thượng đế.
Tạm thời?
Chẳng lẽ chờ thêm một đoạn thời gian thì sẽ có hả?
Nghĩ đến khuôn sáo thiên đường, thượng đế nghẹn họng chốc lát, không vui nói: “Ngô không thích lý do đó, chẳng lẽ ngô lại mắc tội lười biếng trong thất tông tội sao?”
Lucifiel cười mà không nói.
“Luci, ngươi cũng cảm thấy khó hiểu với việc ngô không nhúng tay vào công vụ thiên đường sao?” Thượng đế công khai tìm lý do đại nghĩa cho mình, “Ngô là người sáng tạo thế giới này, ở Thủy Tinh thiên trên thiên đường, đã là không công bằng với sinh linh khác, sự phù hộ mà ngô dành cho thiên đường đã vượt qua nhân gian và địa ngục rất nhiều.”
“Ngô thần, thiên đường là của ngài…”
“Không, nó là của ngươi.”
“Ta chỉ là người quản lý ngài an bài, đây là ngài chính miệng nói qua.”
“Ngô không nhớ rõ.”
“…”
Lucifiel bị phương thức trốn tránh trách nhiệm của thượng đế làm chấn kinh rồi.
Nhìn thấy Luci nửa ngày nói không nên lời, hiếm thấy mà dại ra, thượng đế cảm thấy mỹ mãn nói: “Quản lý thiên đường cho tốt, ngô chỉ cần trông thế giới là được.”
Cuối cùng, y ban cho một cái sờ đầu.
“Luci, ngươi là thiên quốc phó quân, ngô cũng từng thừa nhận.”
Khóe miệng Lucifiel co rút.
Tạm biệt thượng đế, Lucifiel bước chân nhẹ tênh đi ra khỏi đại thánh đường, nhận thức rõ ràng hiện thực tàn khốc này. Thượng đế chính là thích tốt đẹp và thuần khiết mà thất mỹ đức mang đến, không có nghĩa là thích thất mỹ đức quản chế mình.
Giới luật thất mỹ đức của hắn tỏ vẻ kết cục không rõ.
Trong thần điện Hằng Tinh thiên, giới luật thất mỹ đức bị cột vào một chân ghế ngự tọa, khóc hu hu không thể tránh thoát.
Thượng đế đáng giận.
Thế mà không cho nó về thân thể điện hạ!
Thực lực thất mỹ đức có mạnh nữa, bị thần linh vô tình trấn áp, cũng chỉ có thể ở trong thần điện làm một sợi xiềng xích. Chờ ngày nào đó thượng đế có hứng thú trở lại Hằng Tinh thiên ở, phỏng chừng mới có thể nhớ tới nó.
Dù sao thì ký ức của thần ở một mức độ nào đó cũng rất “dễ quên”.
Lucifiel đi rồi, sách Sáng Thế oa oa khóc lớn, “Ngươi nói không ném ta!”
Thượng đế đáp thực nghiêm túc: “Ngô nói hồi nào?”
Sách Sáng Thế: “…”
Sau khi mất đi thần tính, lương tâm của ngài cũng không còn sao!
Quyển sách bò ra từ trong đại thánh trì hút rất nhiều nước, chuyển động một bước, liền phun ra một ngụm nước vàng kim. Tiểu Lục lượn vòng giữa không trung nhìn thấy nó như vậy, cũng không dám đậu xuống trên người nó.
“Chiêm chiếp?”
Tuy rằng thượng đế còn chưa khôi phục toàn bộ lực lượng, nhưng mà sau hành trình địa ngục, y đã giải trừ cấm ngôn cho sách Sáng Thế, từ nay về sau bên cạnh lại nhiều ra một âm thanh huyên náo. Thượng đế cho là đoạn thời gian trước mình hoài niệm quá dư thừa rồi, sách Sáng Thế không có âm thanh phù hợp với định nghĩa thần khí cỡ nào chứ, vừa có thêm âm thanh —— hoàn toàn hạ giá.
Đôi mắt vàng kim của thượng đế vẫn lạnh nhạt, nhưng lại thiếu loại ý vị lạnh thấu xương.
“Sách Sáng Thế, ngô không nghe được tiếng lòng của ngươi, không có nghĩa là ngươi có thể làm càn hơn cả ác ma, vừa rồi có Luci ở đây, ngô mới không tiện nói ngươi.”
“Ngài thay đổi rồi!”
“Ngô không có thay đổi, chỉ là thần tính giảm bớt thôi.”
“Trước kia ngài sẽ không trực tiếp ném ta, ta chẳng nói cái gì cả!”
“Bởi vì Luci ở đây.”
“…”
Sách Sáng Thế bi phẫn nhìn thượng đế, nói nửa ngày, thượng đế là sĩ diện trước mặt Lucifiel điện hạ!
Xin hỏi ngài còn có cái thứ như mặt mũi sao!
Thượng đế vung tay lên, sách Sáng Thế ướt đầm đìa bay về, tiếp đó lại bị thần lực hong khô nước tín ngưỡng. Lại cầm lấy thần khí bạn sinh của mình, thượng đế mở nó ra, trang thứ nhất vẫn là «kỷ Sáng Thế» quen thuộc, ánh mắt lướt qua, y đã sớm hiểu rõ công tích sáng thế của mình, không cần thưởng thức lại nữa.
Y lật đến trang thứ hai, trang thứ ba kiểm tra nội dung, xác định nó không có bất luận hư hao gì.
“Không tồi.”
“Cái gì không tồi?”
“Làm thần khí, phương diện chịu vứt và chịu xé của ngươi rất tốt.”
“Ta muốn đổi chủ nhân a a a a —— ”
“Ngô là thần tối cao duy nhất.”
Đổi chủ nhân? Thượng đế cười lạnh nhìn quyển sách Sáng Thế không biết sống chết này.
Xử lý sách Sáng Thế một trận, y hứng thú rã rời nhìn về phía căn nguyên thế giới, “Mặt hắc ám vẫn muốn đi ra, trước đó ngô phải làm tốt phòng bị, không thể để cho y có cơ hội thừa dịp.”
Trong con ngươi của thượng đế, phản chiếu hình ảnh không tồn tại trên thế gian.
Quang minh và căn nguyên hắc ám lóe lên.
Giống như một thế giới hỗn độn thứ hai, nhưng mà lực lượng đảo ngược, hắc ám đã mất đi ưu thế đối phó quang minh. Vô số thời gian sau, là quang minh làm chủ thế gian, hắc ám kéo dài hơi tàn.
Đột nhiên ánh mắt thượng đế khẽ nhúc nhích, bàn tay trái bao trùm trên cánh tay phải.
Dưới y bào, cánh tay trơn bóng hiện ra vết thương do hỗn độn hắc ám mang đến, dữ tợn mà tà ác.
[ Ngô vẫn chán ghét ngươi như thế. ]
[ Hắc ám. ]
Hết chương 78
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...